Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 21
Phía sau hoa trang Lâm gia, Tiểu Âm nửa khuya một mình đi tới, trong tay cô là linh phù và đồng xu cổ tràn đầy linh lực. Mắt cô nhìn chăm chăm vào khoảng không gian đen kịch phía trước, bởi trước mặt Tiểu Âm lúc này là quỷ ảnh của bà Năm, một thân quỷ đỏ rực từ đầu tới cuối…
Quỷ hồn của bà Năm rất gan dạ, tu vi sắp đạt tới trình Lệ quỷ, vậy nên khí thế cũng đặc biệt cường bạo hơn những quỷ hồn khác. Bà Năm lúc này cũng đang nhìn Tiểu Âm, con ngươi của bà không có tròng đen, trên môi là nụ cười quỷ dị có pha lẫn một chút xem thường, giọng nói của bà như vọng lại từ âm ti địa ngục.
– Từ đầu tôi đã đoán cô là người không bình thường, thật không nghĩ cô vậy mà còn dám bắt quỷ. Haha! Nhưng với trình độ là vài lá linh phù rẻ tiền và mấy đồng xu cũ kỹ này thì cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi? Tôi không phải là quỷ thường, mà tôi là…
Tiểu Âm nhàn nhạt cắt ngang lời của bà Năm, cô nói chen vào, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
– Bà là Lệ quỷ, à không, bà chỉ sắp đạt thành Lệ quỷ mà thôi… chưa hẳn là Lệ quỷ đâu. Trên tay bà chưa dính tới mạng người, còn lâu lắm bà mới được đạt tới trình Lệ quỷ. Nhưng mà tính ra thì bà cũng hay lắm đó chứ, vừa chết chưa được bao lâu mà đã tăng quỷ lực lên đến gần hàng Lệ quỷ… điều này thì không phải quỷ nào chết rồi cũng làm được. Chắc hẳn là trước khi chết, bà phải ôm nỗi hận lên tới ngút ngàn trời xanh… tôi nói có đúng không?
Bà Năm khi sống cũng được xem là phụ nữ có nhan sắc, vậy nên khi chết, gương mặt bà vẫn như vậy, nhìn kỹ vẫn khá là xinh đẹp. Chỉ có điều vẻ u ám và lệ khí quẩn quanh thân quỷ của bà đã biến bà thành một thứ gì đó rất đáng sợ, không còn là người, cũng không còn là bà Năm hiền tuệ như khi bà còn sống nữa. Gương mặt bà tràn đầy sát khí và hiếu chiến, ánh mắt đỏ rực, bọng mắt cũng mang một màu đỏ khác thường. Thân quỷ mặc một bộ váy dài màu đỏ giống hệt bộ váy mà bà mặc trước khi chết, đôi môi cũng đỏ, máu chảy ra từ khóe môi cũng là màu đỏ nốt…
Tiểu Âm nghĩ, không sớm thì muộn bà Năm cũng sẽ g-i-ế-t người. Bởi bà ấy lúc này đã là quỷ, là quỷ ác, mà quỷ ác thì không còn nhân tính như người sống nữa. Trong mắt quỷ ác như bà Năm chỉ có hận thù và chấp niệm bất phục không muốn buông bỏ mà thôi.
Biết bà Năm đã không còn khuyên nhủ được nữa, nhưng vì nể tình trước kia bà Năm còn sống đối xử với Tiểu Âm cũng không tệ. Vậy nên cô lúc này mới nhiều chuyện, muốn khuyên thử bà Năm một chút.
Nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của bà Năm, Tiểu Âm vẫn giữ nguyên trạng thái nghiêm túc bình tĩnh, cô dõng dạc lên tiếng.
– Bà Năm, mặc dù tôi biết có khuyên thì bà cũng sẽ không nghe, nhưng mà có mấy câu, tôi nghĩ là tôi vẫn nên nói… Tôi biết cái chết của bà có uẩn khúc, cũng biết bà có nỗi khổ riêng khó nói, vậy nên trước khi chết bà mới cố tình sắp xếp như vậy để cầu mong bản thân sau khi chết có thể biến thành quỷ. Nhưng mà, làm quỷ không đơn giản như bà nghĩ đâu. Không phải hiện tại bà sắp thành Lệ quỷ thì bà có thể mãi mãi tồn tại, người c-h-ế-t thì phải xuống Âm Phủ để đầu thai, bà không thể làm trái lại với quy luật luân hồi của Trời đất như vậy. Chưa kể tới chuyện, nếu trên tay bà dính tới mạng người, vậy thì bà chỉ còn một con đường duy nhất… đó chính là bị đánh đến tan hồn tan phách, linh hồn của bà sẽ mãi mãi không còn trên thế gian này nữa. Là vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không được luân hồi đầu thai, vĩnh viễn chỉ còn là một hạt không khí trong Tam giới bao la rộng lớn này…
Đối diện với những lời nói chân thật của Tiểu Âm, quỷ hồn bà Năm không một chút sợ hãi, giống như là bà đã biết trước về những chuyện này rồi vậy. Giọng cười kinh dị của bà vang lên giữa không trung rộng lớn, âm giọng văng vẳng du dương.
– Tôi biết, những gì cô nói tôi đều đã biết, cô không cần hù dọa tôi. Nếu cô có bản lĩnh thì cứ tới đây bắt tôi, bắt được tôi rồi muốn nói gì thì nói. Tới chết mà tôi còn không sợ, tới chết mà tôi còn biết lợi dụng cái chết để trở thành Lệ quỷ, vậy thì cô phải hiểu rõ, tôi không có sợ bị đánh tan hồn phi phách tán. Thực ra thì nếu tôi có biến mất cũng chẳng sao… bởi tôi cũng không cần tồn tại ở cái thế gian đầy rẫy những điều đen tối này nữa…
Dừng chút, bà Năm lại đột nhiên híp đôi mắt đỏ rực của bà lại, bà cười, nụ cười quỷ dị, tàn nhẫn và khoái trá hơn bao giờ hết.
– Nếu biến mất mà có thể giết được lũ chúng nó… vậy thì tôi có biến mất một trăm lần tôi cũng sẽ cảm thấy rất là mãn nguyện. Tiểu Âm à, cô làm sao hiểu được tôi bây giờ, cô chưa tới lúc hiểu được đâu. Ha ha! Ha Ha!
Tiểu Âm chỉ hơi nhíu khẽ chân mày một chút mà nhìn về phía bà Năm, cô lúc này đang suy nghĩ một vài chuyện, là chuyện liên quan tới bà Năm. Tiểu Âm biết bà Năm muốn giết ai, bà là muốn giết mẹ con bà Tư, có thể còn muốn giết luôn cả ông Năm chồng bà nữa. Bà Năm cũng không phải là không có động tĩnh gì, bởi gần đây, cô đã phát hiện ra xung quanh phòng bệnh của Thiên Đức luôn có quỷ khí ám quanh, cũng may là cô phát hiện kịp thời và theo bà Năm được tới đây. Nếu không phải có mấy lá linh phù loại tốt của cô cho bà Tư và Thiên Đức thì có lẽ bây giờ, bà Tư có thể đã gặp chuyện…
Xem ra những gì cô và cậu Hai Thiên Phàm đoán là đúng, bà Năm là hận ông Năm và bà Tư, hận luôn cả Thiên Đức. Và chuyện Thiên Đức bị hạ độc, chắc chắn là có liên quan tới bà Năm!
Một nửa do dự không muốn ra tay tuyệt tình, một nửa lại muốn bắt bà Năm lại để bà ấy không thể ra tay làm hại mọi người. Sau một lát suy nghĩ, Tiểu Âm cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, nhưng trước tiên thì cô vẫn muốn cho bà Năm thêm một cơ hội nữa.
Tay nhét vào trong túi xách để lấy linh phù thượng cấp, ánh mắt Tiểu Âm sắt lại, cô hỏi bà Năm một lần cuối cùng.
– Chết rồi thì phải đi đầu thai để chuyển kiếp, không thể vì bất cứ lý do nào mà bà cố chấp lưu lại dương gian này rồi tìm cách trả thù người khác như vậy. Tôi biết trước khi chết bà sống cũng không được vui vẻ thoải mái, nhưng bà có từng nghĩ, tất cả những gì bà gặp phải trong kiếp sống này thì đều là do nhân quả của vô lượng những kiếp sống trước đây của bà tạo nên hay không? Tôi từng nghe một người nói như thế này, trước khi mỗi một sinh mệnh bắt đầu một kiếp sống mới thì sinh mệnh đó đã được nhìn qua hết thảy cuộc đời của mình một lần. Và việc mà sinh mệnh đó chọn xuất hiện và tồn tại ở dương gian này dù cho có khổ đau hay trắc trở thì đều là do sinh mệnh đó có thứ đáng phải lưu luyến. Bà… có từng nghe nói về chuyện này hay chưa?
Dừng chút, dưới ánh mắt đỏ rực như có chút gì đó yếu lòng, Tiểu Âm tiếp tục đánh vào tâm lý yếu đuối còn sót lại của bà Năm.
– Bà đến thế gian này không phải là vô duyên, những người bà gặp được đều không phải là ngẫu nhiên mà gặp. Những chuyện bà trải qua, dù tốt hay không tốt thì nó vẫn phải xảy ra, vẫn phải diễn ra theo đúng quy luật của nó. Vậy nên Phật pháp mới khuyên nhủ con người ta nên tu hành, tu hành ở đây là ý muốn con người buông bỏ được những chấp niệm cố chấp trong nhiều kiếp sống, buông bỏ được những tham sân si không đáng, cũng buông bỏ được những khổ đau trong kiếp hiện tại để kiếp sống khác không phải bị lạc vào vòng xoáy của nhân quả luân hồi. Cũng không phải chỉ có đạo Phật, Đạo giáo, mà hầu hết tất cả những đạo tu trên đời này đều hướng con người tới cái thiện, hướng con người tới những niềm vui mà buông bỏ những tham hận sân si không đáng có… Thế gian này vẫn luôn tốt đẹp và hiền hòa như vậy, chỉ có chúng ta là những con người thích suy nghĩ nhiều, thích biến thế gian tốt đẹp này thành những thứ tiêu cực như chúng ta muốn. Thật ra thì… cuộc sống này không nghĩ nhiều thì sẽ không phiền muộn nhiều. Chỉ là con người chưa bao giờ thôi suy nghĩ nhiều về nhau, và thôi suy nghĩ nhiều về mọi thứ…
Bà Năm giương đôi mắt đỏ ngầu cùng với cổ tay chảy tí tách máu mà nhìn về phía Tiểu Âm. Bà không hẳn là vẫn còn hiếu chiến như vừa rồi, nhưng mà bà cũng chưa chắc là sẽ nghe theo lời khuyên của Tiểu Âm.
Ánh nhìn kiên dè đề phòng cao, giọng bà đột nhiên trầm xuống, bà nói.
– Cô nói đúng, thế gian này tươi đẹp, chỉ có con người là thích suy nghĩ thế gian này xấu xa. Nhưng mà chắc tôi không có duyên với thế gian này, bởi vì tôi cũng là thứ phàm phu tục tử, tôi là cái loại người luôn suy nghĩ thế gian này đối xử không công bằng với tôi. Nếu tôi biết về những gì cô nói sớm hơn, vậy thì có lẽ tôi đã không chết đau đớn tức tưởi như thế này…
Nói tới đây thì dừng lại, cứ tưởng bà Năm đã biết nhận ra lẽ đúng đắn của đạo luân hồi. Ai nghĩ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bà Năm đột nhiên trở mặt. Bà giương móng vuốt đen xì nhọn hoắc như dao cắt rồi bay tốc biến tới chỗ của Tiểu Âm. Móng tay bà chìa ra như muốn đâm thủng da thịt Tiểu Âm, bà nở nụ cười quỷ dị độc ác.
– Mày! Tao biết mày không phải muốn khuyên nhủ tao đâu, mày là muốn bắt tao, muốn cùng thằng ranh con đó bắt tao để tao không trả thù con đàn bà ti tiện cùng thằng chồng khốn nạn của tao chứ gì. Nhưng mà muộn rồi, tao bây giờ sẽ giết mày, rồi giết luôn thằng nhãi đó. Ha, hai đứa chúng bây rất đặc biệt, tao mà nuốt được hồn phách của tụi bây, tao nghĩa là tu vi của tao sẽ tăng đến bất ngờ luôn đó. Lệ quỷ hả… tao có thể là Thanh quỷ luôn chứ Lệ quỷ gì… ha ha… ha ha!
Móng tay của bà Năm đâm vào trước ngực Tiểu Âm, vì chiêu này của bà Năm quá nhanh quá độc, vậy nên Tiểu Âm mới nhất thời không phản ứng kịp mà trúng một chiêu.
Cảm nhận được da thịt đau đớn, Tiểu Âm nhíu chặt chân mày, cô không dùng linh phù thượng cấp mà quăng ra một lá hoàng phù loại cực phẩm. Hoàng phù bay tới trước mặt quỷ hồn Bà Năm, sau đó là một tràng âm thanh xèo xèo như tiếng thịt bị cháy, kèm theo đó là tiếng rống lên đầy đau đớn của bà Năm.
Tiểu Âm đưa tay che lấy ngực mình, cô tức giận, hét ra lửa, uy hiếp trực diện.
– Bà đã chấp mê bất ngộ như vậy, vậy thì cũng đừng trách tôi không cho bà cơ hội. Tôi không vì bà, nhưng tôi là vì cha mẹ của bà, vì một tương lai người thân của bà không phải gánh nghiệp quả của bà gây nên mà nhiều chuyện chạy tới đây. Hơn nữa tiền đã nhận rồi, không bắt bà thì không được, sẽ phải ói lại tiền cho người ta…
Bà Năm đau đớn do bị hoàng phù thiêu cháy quỷ hồn, bà gào lên trong thống khổ.
– Tiền gì? Là ai cho tiền mày để bắt tao? Là ai? Là ai???
Tiểu Âm cười nhếch miệng, cô không thèm nói, cô muốn để cho bà Năm tò mò chơi vậy, cô muốn trả thù vì bà đã đánh úp cô.
– Bà hỏi làm gì? Là quỷ rồi mà còn lắm mồm! Im đi!
Dứt câu, Tiểu Âm liền quăng ra thêm một lá linh phù thượng cấp, linh phù này có dính chút máu của cô nên sức mạnh chiến đấu tăng gấp bội. Hoàng phù đốt cháy hồn phách của Năm, còn linh phù thì giam quỷ hồn bà ấy lại.
Nhìn thấy quỷ hồn bà Năm bị trói trong đau đớn giày vò, Tiểu Âm liền lấy ra ngọc trấn hồn, cô định sẽ nhét quỷ hồn của bà Năm vào đây, đợi Lão tử tới giải quyết.
Chỉ là vào ngay thời khắc quan trọng, ở một góc nào đó gần với nơi quỷ hồn bà Năm bị trói, một quỷ hồn khác không biết từ đâu bay ra, sau đó đánh cho Tiểu Âm một phát khiến cô giật mình mà ngã về sau. Trong lúc Tiểu Âm còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì quỷ hồn đó đã kịp thời giải trừ được phong ấn của hoàng phù và linh phù, sau đó nhanh chóng kéo quỷ hồn yếu ớt của bà Năm cao chạy xa bay…
Lúc Tiểu Âm phát hiện ra có “anh hùng cứu mỹ nhân”, cô có quăng ra đồng xu cổ tới để đánh trả. Đồng xu mặc dù trúng vào quỷ thể của quỷ hồn kia nhưng quỷ ảnh của hắn quá nhanh, chỉ nghe hắn rên lên một tiếng khẽ rồi cứ như vậy mà hắn biến mất, cả bà Năm cũng biến mất theo…
Tức đến mức lộn gan lộn ruột, Tiểu Âm thu đồng xu cổ về, cô thấy đồng xu như đang hấp thu thêm quỷ khí của tên quỷ kia. Loại quỷ khí này màu đen, không hẳn là thuần tịnh, nhưng nhìn đồng xu cổ chịu hấp thu, xem ra cũng là “đồ ăn” ngon của đồng xu cổ.
Bức xúc, Tiểu Âm làu bàu, cô trách móc đồng xu.
– Chỉ biết ăn thôi, mày không chịu bắt nó lại, giờ nó đi rồi, biết tìm ở đâu? Mày quá tham ăn, mày sẽ mập ra thành bánh đồng xu phô mai, để coi mày còn bay nhanh được nữa không?
Đồng xu cổ cảm thấy thật là oan uổng, lúc này thực sự là muốn biến thành người để khóc hu hu! Đã là đồng xu còn bị body shaming… chủ nhân là đồ độc ác!
Tức giận vì bị tuột mất cơ hội bắt được bà Năm, Tiểu Âm không cam tâm mà đi tới đi lui mấy vòng để tìm quỷ. Tìm kiếm một hồi rất lâu mà vẫn không tìm được, cô nhục chí bức rức trở về.
Chỉ là, Tiểu Âm có thể không biết, ở trong một góc khuất đằng kia, có người vẫn luôn dõi theo cô chằm chằm, quan sát từng nhất cử nhất động của cô. Người nọ có thể ra tay giúp cô, chỉ có điều là người nọ không muốn…
Khoé môi khẽ nhếch… để xem, để xem quỷ hồn kia có khuyên nhủ được quỷ hồn của bà Năm hay không. Nếu không thể khuyên nhủ được, vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất… đó là c-h-ế-t trong c-h-ế-t!
Thật ra thì cho người khác một cơ hội, đây cũng được coi là một điều tốt. Chưa kể còn có thể tích phúc đức thêm cho Tiểu Âm, như vậy xem ra cũng được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!