Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 22


Bà Hai Lớn sai người làm nấu một ít thuốc bổ rồi đích thân bà đem tới cho Tiểu Âm. Nhìn cô gái với gương mặt lãnh đạm trước mặt, bà Hai Lớn không biết nên vui hay nên buồn. Càng nhìn kỹ, bà càng phải công nhận là Tiểu Âm rất đẹp, là loại nhan sắc độc nhất vô nhị, không hề đại trà. Mặc dù nét lãnh đạm vẫn còn, nhưng trông cô không còn quá xa cách hay là khó gần như trước kia nữa.

Tiểu Âm giống như một đóa hoa Tuyết Liên tạng nở ở trên núi cao của vùng đất Tây Tạng vậy. Là vẻ đẹp thuần túy và ngạo nghễ của cực phẩm trần gian. Vẻ đẹp này của Tiểu Âm đến bà Hai Lớn đôi lúc còn phải giật mình kinh ngạc, vì cứ sau vài ngày gặp lại, Tiểu Âm sẽ càng xinh đẹp hơn lần gặp trước khá nhiều…

Trăng dưới đáy nước, hoa trong gương… những từ ngữ này chưa đủ để diễn tả hết được vẻ đẹp thuần khiết của Tiểu Âm. Tiểu Âm là càng ngày càng đẹp, là đẹp thanh thuần, đẹp cao quý, đẹp xa chuẩn mực cái đẹp của con người thường nhận định. Bởi một đóa Tuyết Liên tạng thì chỉ cần được nhìn thấy từ xa thôi cũng đủ khiến cho con người ta kêu lên vì kinh hỷ. Không phải vì nó chỉ có đẹp, mà vì nó còn thực sự quý hiếm, thật sự rất khó để gặp được. Mà nhan sắc này của Tiểu Âm, vừa vặn được ví như một đóa Tuyết Liên tạng đặc biệt quý khí, quý khí như một đóa Hoa thần của trần gian.

Quan sát Tiểu Âm một chút mà trong lòng bà Hai Lớn đột nhiên cảm thấy kinh hãi không thôi. Bà cố trấn tĩnh bản thân, thôi không quan sát Tiểu Âm nữa, bà lúc này mới nói chuyện với cô.

– Cô tới đây chắc là đã quen với nề nếp và gia quy ở Lâm gia rồi phải không? Ở đây có bất tiện gì không? Có còn điều gì khiến cho cô không thoải mái? Cô có thể nói thẳng với tôi, tôi giải quyết cho cô.

Tiểu Âm tròn xoe mắt mà nhìn Bà Hai Lớn, cô cảm thấy có hơi ngộp thở khi bỗng dưng được bà Hai Lớn quan tâm chăm sóc quá mức. Có điều cô cũng không tỏ ra biểu cảm gì thái quá, cái gì nên xảy ra thì cứ để nó xảy ra, thái độ sống của cô trước giờ luôn là như vậy.

Khẽ lắc lắc đầu, một nụ cười xinh đẹp hiện lên trên môi, Tiểu Âm dịu giọng, nói.

– Dạ không có gì không thoải mái ạ. Cậu Hai và mọi người đối xử với con cũng rất tốt. Nếu có gì đó không được tốt thì con sẽ nói với cậu Hai, cậu Hai sẽ giải quyết giúp con ngay, bà Lớn yên tâm ạ.

Bà Hai Lớn khẽ gật đầu, bà tiếp tục hỏi.

– Hai đứa ở chung thuận lợi chứ hả? Không có gì bất tiện đúng không?

Tiểu Âm gật gật đầu, cô có sao nói vậy, không nói thêm nói bớt.

– Dạ rất tốt ạ, không có gì bất tiện.

Bà Hai Lớn cũng biết là con trai bà rất quan tâm tới cô gái này, vậy nên bà lúc này chỉ hỏi chơi cho có thôi, chứ bà thật sự biết rõ Tiểu Âm sống chung với con trai bà rất tốt. Hơn nữa con trai bà cũng đã nói với bà sẽ để cô gái này bên cạnh suốt đời, không có ý nghĩ sẽ lấy thêm vợ…

Haiz! Thật ra thì ban đầu khi nghe con trai bà nói như vậy, bà tất nhiên là không đồng ý rồi. Nhưng sau một thời gian bình tâm quan sát và suy xét, bà nghĩ hay là tới đâu tính tới đó, bởi có muốn ngăn cấm cũng không ngăn cấm được. Hơn nữa chuyện Thiên Phàm sẽ có tình cảm với Tiểu Âm là chuyện nằm trong dự đoán của bà, bà cũng không có ngạc nhiên hay bất ngờ gì về chuyện này. Trước kia còn hy vọng vào Nhã Kỳ, nhưng kể từ sau khi biết Nhã Kỳ xấu người xấu nết như vậy, bà cũng không còn hy vọng vào cô gái nào khác ở Thành cổ có thể làm tốt được trách nhiệm của một mợ chủ nữa…

Nếu như số Trời đã định như vậy, vậy thì bà cũng sẽ để mọi chuyện diễn ra thuận theo tự nhiên. Đối với bà, chỉ cần con trai bà khỏe mạnh lại thì bà đã thấy rất mãn nguyện rồi, cũng không dám mưu tính tương lai xa vời. Nhìn lại quãng thời gian trước kia con trai bà sống không ra sống, chết không ra chết, thú thực là bà sợ tới chân tay run rẩy. Hiện tại con trai bà được như hiện giờ đã là quá sức tưởng tượng của bà, bà cũng không dám chối bỏ công lao của cô gái nhỏ Tiểu Âm này…

Khẽ gật đầu, bà Hai Lớn không có ý làm khó, bà chỉ nhạt giọng dặn dò.

– Ừm, Thiên Phàm không phải là đứa khó tính, chỉ cần cô làm đúng phận sự của mình, nó chắc chắn sẽ không làm khó hay là bạc đãi gì cô. Thiên Phàm từ nhỏ bệnh đau triền miên, cũng may là cô có thể giúp được nó. Về sau này hai đứa sống chung, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn. Nhưng chỉ cần cô chịu khó nhịn một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

– Dạ… con hiểu ạ…

Bà Hai Lớn chỉ dặn dò bâng quơ một chút, bà cũng không hỏi gì nhiều, sau đó liền để cho Tiểu Âm trở về phòng.

Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh, dáng đi đoan chính của Tiểu Âm, trong lòng bà Hai Lớn bỗng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Lại nhớ tới cô gái tên Nguyệt Dung, bà lại thấy phiền muộn, cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

Thiên Phàm đã nói không thích Nguyệt Dung, không muốn gặp gỡ qua lại, mà phía bên Nguyệt Dung thì lại rất cởi mở với bà, làm cho bà thật sự khó xử. Nếu trước kia bà biết Nguyệt Dung sớm hơn thì có lẽ hiện tại Nguyệt Dung và Thiên Phàm đã cưới nhau, đâu tới mức khiến Thiên Phàm mất niềm tin vào mấy cô thiên kim đại tiểu thư như vậy. Hơn nữa, hiện giờ Thiên Phàm có vẻ đã thích Tiểu Âm, mà Tiểu Âm với Thiên Phàm đã hợp nhất thành một, không thể tách hai đứa nó ra được…

Thôi thì chuyện gì tới cứ tới đi, bà cũng đủ phiền muộn, không muốn suy nghĩ toan tính nhiều nữa. Hiện tại và tương lai, chỉ cần con trai bà tốt, đối với bà cũng đã mãn nguyện lắm rồi!

*
Tiểu Âm từ chỗ bà Hai Lớn trở về phòng, giữa đường cô có gặp qua Thiên Nhi, hai người nói chuyện một lát, sau đó Tiểu Âm mới rời đi.

Tiểu Âm không về phòng của mình mà đi về thẳng thư phòng của Thiên Phàm. Cô mở cửa bước vào rất tự nhiên, còn thoải mái đi tới ghế quý phi trong phòng, sau đó nằm nghiêng người, tay chống lên má, vừa ăn táo vừa nói với Thiên Phàm đang ngồi làm việc ở đằng kia.

– Cậu Hai… cậu đi thăm cậu Năm Thiên Hạo chưa?

Thiên Phàm tựa lưng ra ghế ngồi nhìn Tiểu Âm, lưng của anh rất thẳng, ánh nhìn đoan chính, anh dịu giọng, nói với Tiểu Âm.

– Thiên Hạo bị gì mà phải thăm? Hôm trước tôi thấy nó vẫn còn rất khỏe mạnh mà?

Tiểu Âm nhúng vai, cô nhàn nhạt, nói.

– Không khỏe lắm đâu, tôi nghe Thiên Nhi nói, cậu Năm bị bệnh lạ, khá là giống với bệnh của anh trước kia.

Thiên Phàm đúng là có hơi ngạc nhiên khi nghe tin tức này từ chỗ Tiểu Âm, anh muốn hỏi thêm cho rõ nên liền đứng dậy đi tới chỗ Tiểu Âm đang ngồi.

Ghế quý phi là một cái ghế gỗ dài có đệm lót lông rất ấm, tựa tựa như là ghế phơi nắng ở hồ bơi vậy. Lúc Thiên Phàm ngồi xuống ghế, Tiểu Âm phải đứng dậy nhường chỗ cho anh ngồi. Chỉ có điều là sau khi ngồi xuống, Thiên Phàm liền bảo Tiểu Âm nằm lên đùi anh, cử chỉ thân mật không một chút gượng gạo. Mà Tiểu Âm cũng không hề bài xích một chút nào với những cử chỉ thân mật của Thiên Phàm, cô thoải mái mà nằm lên đùi anh, thoải mái nghịch nghịch những ngón tay thon dài thẳng tắp của anh.

Thiên Phàm rũ mắt nhìn Tiểu Âm, mắt đối mắt, mặt đối mặt, anh nhẹ giọng, hỏi.

– Cô gặp Thiên Hạo rồi à? Trông nó như thế nào? Rất yếu sao?

Tiểu Âm cắn vào trái táo, miệng cô nhai táo ngon lành, vừa nhai cô vừa đáp.

– Tôi chưa gặp cậu Năm, nhưng nghe theo lời kể lại của Thiên Nhi thì tôi nghĩ… có thể bệnh của cậu ấy giống bệnh của anh. Cũng là suy đoán của tôi thôi, không chắc chắn, phải gặp cậu ấy rồi mới xác nhận được.

Chân mày Thiên Phàm khẽ nhíu, anh vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán Tiểu Âm, vừa nghĩ, anh vừa nói.

– Vậy… đi thăm Thiên Hạo một chút. Thằng nhóc này sức khỏe khá tốt, ăn chơi sáng đêm không bệnh. Lần này bệnh như vậy, chắc là nặng rồi.

Tiểu Âm khẽ gật gù, cô điềm tĩnh nói thêm.

– Lần trước ở sảnh bệnh viện, tôi nhìn ra được ấn đường của cậu Năm hơi đen, có bảo cậu ấy hạn chế đi chơi khuya, cũng hạn chế gặp người lạ. Không biết cậu ấy có chịu nghe tôi không, bây giờ ngã bệnh… hy vọng là không có liên quan gì tới tâm linh.

– Đi thăm nó xong rồi xác nhận cũng chưa muộn mà. Cô ăn hết trái táo, tôi đưa cô đi sang chỗ chú thím Ba để thăm Thiên Hạo.

Tiểu Âm nhướng chân mày, cô nhai nhai, lại hỏi.

– Nhưng mà cậu nói bữa nay cậu đi bệnh viện gặp bà Tư với Thiên Đức. Vậy bây giờ mình đi đâu? Tới bệnh viện hay tới chỗ ông bà Ba?

Thiên Phàm vuốt ve một bên má của Tiểu Âm, anh không nóng lòng, không sốt ruột, anh bình tĩnh mà trả lời.

– Sang thăm Thiên Hạo trước, thăm xong sẽ tới bệnh viện sau. Chỗ bệnh viện có người của Lâm gia, hơn nữa còn có linh phù của cô, chỉ cần mẹ con thím Tư không đi xa thì sẽ không có chuyện gì.

– Vậy cũng được. Nhưng để chắc chắn hơn, cậu gọi cho bà Tư hỏi xem tình hình thử đi. Lần trước bị quỷ hồn bà Năm đánh một chiêu, tới giờ tôi vẫn thấy cay cú lắm. Hơn nữa không biết quỷ hồn của bà Năm bị quỷ hồn nào cướp đi, tôi sợ bọn chúng hợp sức lại để hại bà Tư thì hỏng hết việc. Cậu gọi cho bà Tư đi, nhắc nhở bà ấy một chút, bảo bà ấy đi đâu cũng phải đem theo linh phù.

Thiên Phàm không lo lắng quá về tình hình mẹ con bà Tư ở bệnh viện, lại nhớ tới vết thương của Tiểu Âm, anh có hơi xót xa, tay anh xoa xoa lên ngực Tiểu Âm, anh lo lắng hỏi.

– Đã đỡ đau chưa? Có còn thấy khó chịu không?

Tiểu Âm chớp chớp mắt mà nhìn Thiên Phàm, cảm nhận được vùng thịt trước ngực bị cọ xát, cô có hơi xấu hổ, hai má như đỏ lên, cô ngại ngùng.

– Đã… đã hết đau rồi ạ. Nhưng mà cậu đừng xoa như vậy… xoa lại đau!

Thiên Phàm buồn cười mà nhìn Tiểu Âm, anh không xoa nữa, nhưng tay thì vẫn đặt trước ngực cô. Ánh nhìn ấm áp, giọng anh dịu ngọt như nước đường, anh đùa dai, hỏi.

– Vậy… để tay như thế này có đau không?

Tiểu Âm tròn xoe hai mắt mà nhìn Thiên Phàm, cô ngớ người, lắc đầu trông vô thức.

– Dạ không… không đau ạ…

Thiên Phàm lại đùa dai, anh cố tình nhích tay sang hẳn một bên, cũng cố tình chạm vào một nơi nào đó nhô cao trên ngực Tiểu Âm. Bóp nhẹ một cái, cảm nhận được da thịt mềm mềm, anh cười mị hoặc, lại hỏi.

– Vậy… chỗ này thấy thế nào?

Thiên Phàm chỉ bóp nhẹ có một cái, thế mà Tiểu Âm lại giật bắn người. Cô vội vội vàng vàng ngồi bật dậy, người bắn như lò xo, mặt đỏ như gấc, cô ú a ú ớ, mắc cỡ mà mắng.

– Cậu… đàng hoàng một chút đi!

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của Tiểu Âm, Thiên Phàm quả thực là không nhịn được mà cười ha hả. Cứ tưởng ghê gớm thế nào, hóa ra lại là một con mèo nhỏ hay xấu hổ.

Mèo nhỏ… Tiểu Âm ở cạnh anh hệt như một con mèo nhỏ quấn quýt bên chân chủ vậy… rất là đáng yêu!

*
Đùa một chút, thấy Tiểu Âm bắt đầu xấu hổ, Thiên Phàm thương xót cô, anh không tiếp tục đùa nữa, lúc này mới dẫn theo Tiểu Âm tới thăm Thiên Hạo.

Thiên Hạo bình thường rất ít khi ở nhà, cậu chỉ về nhà ngủ vào đêm khuya, đa số thời gian còn lại đều lông bông ăn chơi hoặc là làm việc bên ngoài. Chỉ là lúc này, nhìn Thiên Hạo nằm trên giường, sắc mặt hơi trắng, máu huyết không lưu thông được, trông thật sự rất yếu ớt.

Đặc biệt, ấn đường của cậu Năm Thiên Hạo rất đen, toàn thân còn tản ra cảm giác u ám, cứ hệt như người tận số sắp chết vì bệnh tật vậy…

Tiểu Âm càng nhìn Thiên Hạo thì cô càng cảm thấy lo lắng, mà Thiên Phàm bên cạnh biểu cảm cũng không khác gì Tiểu Âm. Chân mày Thiên Phàm nhíu chặt, ánh nhìn nghiêm nghị, thần khí sắt lạnh đặc biệt khác thường.

Thiên Phàm đoán, Thiên Hạo không phải là bị bệnh, mà cậu ấy là bị người khác nhúng tay can thiệp vào mệnh số. Nói một cách dễ hiểu hơn, Thiên Hạo có thể đã bị người ta tráo mệnh, vậy nên cậu ấy mới đột nhiên ngã bệnh nặng rồi gầy yếu như thế này…

Hay thật! Dám công khai tráo mệnh trước mắt Thiên Phàm anh, đúng là ăn gan hùm rồi!!!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN