Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 23


Thiên Hạo nằm trên giường, sắc mặt cậu trắng bệch, máu huyết không lưu thông được, trông không khác gì x-ác c-h-ế-t. Bà Ba mẹ của cậu Năm Thiên Hạo vành mắt đỏ hoe, bà đau lòng nói với Thiên Phàm.

– Từ hơn một tháng trước thím đã thấy nó kỳ kỳ, sau xảy ra chuyện của Thiên Đức, rồi chuyện của Liễu Ly… thím bận rộn quá cũng không có thời gian để ý tới A Hạo nhiều hơn. Đột nhiên mấy hôm nay nó ngã bệnh, ban đầu nói là sốt, không hiểu sao lại thành ra thế này. Chú thím đưa đi bệnh viện nhưng bác sĩ nói A Hạo là bị suy nhược cơ thể, khám tổng quát hết cũng không ra bệnh gì… bây giờ không biết nên làm thế nào… thím cũng định đi tìm mẹ con…

Thiên Phàm ngồi trên ghế đối diện với bà Ba, mắt anh vẫn nhìn về hướng Thiên Hạo, anh nghiêm túc hỏi.

– Thím nghi ngờ bệnh của Thiên Hạo là giống bệnh của con sao?

Bà Ba vẫn còn rất bình tĩnh, bà trả lời Thiên Phàm.

– Đúng là thím có hơi nghi ngờ, bởi lúc trước con bệnh, con cũng từng có thời gian dài nằm như thế này trên giường, bác sĩ cũng không tìm ra bệnh của con. Mà con thấy tình hình của A Hạo hiện tại y hệt như con trước kia không? Thím thật sự lo lắm!

Thiên Phàm không vội lên tiếng, anh im lặng khoảng chừng vài giây, sau đó đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Âm.

– Cô thấy thế nào? Là bệnh giống tôi à?

Tiểu Âm thần sắc không nóng không lạnh, cô nghiêm túc trả lời.

– Ban đầu nghe thì thấy giống, nhưng nhìn thấy tận mắt thì tôi lại có suy nghĩ khác. Bệnh của cậu trước kia là bệnh từ trong trứng nước, có thể vì cậu có số mệnh đặc biệt nên mới tạo thành bệnh kỳ lạ như vậy. Nhưng còn Thiên Hạo thì khác, số mệnh của cậu ấy phú quý, là không phú thì quý, số này không chết yểu, đáng lý sẽ không bao giờ bị như thế này mới phải…

Tiểu Âm nói tới đây thì ngừng, Thiên Phàm cũng không thúc giục cô, anh đợi cho cô nói hết.

– Thực ra tôi cũng không biết tôi bắt bệnh có đúng không… nhưng mà tôi đoán… cậu Thiên Hạo là bị tráo đổi mệnh số. Trước kia tôi đã từng theo ông ngoại giải quyết một vụ tráo đổi mệnh như thế này rồi, người bị tráo mệnh cũng có tình trạng y như cậu Năm… thật sự là rất giống…

Thiên Phàm im lặng, anh không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá biểu cảm của Tiểu Âm. Nhưng còn bà Ba thì khác, sau khi nghe Tiểu Âm nói Thiên Hạo bị tráo mệnh, bà hoảng hốt, vội vàng hỏi gấp.

– Tráo mệnh là sao? Là số mệnh của A Hạo sẽ tráo đổi cho người khác?

Tiểu Âm gật đầu, mắt cô hướng về phía bà Ba, nghiêm nghị trả lời.

– Đúng là như vậy, đây gọi là thuật tráo mệnh. Tình trạng hiện tại của Thiên Hạo là bước vào giai đoạn chuẩn bị tráo mệnh, chắc bên kia là đang chờ đúng ngày đúng giờ để tráo. Tôi nghe ông ngoại tôi từng nói, thuật tráo mệnh này không dễ làm, nếu làm không tốt thì có thể làm c-h-ế-t cả hai mạng, là mạng của người bị tráo và mạng của người được tráo. Cũng may là cậu Năm Thiên Hạo vẫn đang giữ được mệnh của mình, cũng chưa tới mức không thể cứu được.

Bà Ba là người phụ nữ thông tuệ mạnh mẽ, bà cũng đã suy đoán được con trai bà là mắc bệnh về hướng tâm linh. Lúc này lại nghe Tiểu Âm nói như vậy, tâm can bà rối hết cả lên, bà lo lắng đến hỏi loạn.

– Vậy… vậy bây giờ phải làm sao? Phải làm sao mới cứu được A Hạo? Tiểu Âm… tôi biết là cô có cách… cô có cách cứu được A Hạo phải không Tiểu Âm? Tôi cầu xin cô, cầu xin cô cứu con trai tôi… tôi cầu xin cô… cầu xin cô mà…

Bà Ba vừa nói vừa khóc, Tiểu Âm vừa thương xót cũng vừa ngại ngùng. Cô tất nhiên là muốn cứu Thiên Hạo rồi, nhưng sức cô có hạn, vẫn không biết nên bắt đầu như thế nào, phải chi có Lão tử ở đây thì tốt quá…

Thiên Hạo nghe tiếng động lớn, cậu lúc này đã tỉnh, nhìn thấy Thiên Phàm và Tiểu Âm, cậu rất muốn kêu tên hai người họ nhưng lại không thể nói lớn được. Âm giọng cậu thì thào nhỏ xíu, giọng nói như tiếng mèo kêu.

– Anh Hai… Tiểu Âm…

Nghe thấy Thiên Hạo gọi tên, Thiên Phàm nhanh chóng đứng dậy rồi đi tới chỗ Thiên Hạo, cả Tiểu Âm cũng vội vàng đi qua xem. Ngồi cạnh bên giường bệnh của Thiên Hạo, Thiên Phàm lo lắng, anh hỏi.

– Em thấy đỡ hơn chút nào chưa? Chỗ nào trong cơ thể không thoải mái?

Da thịt Thiên Hạo trắng xanh, mới có mấy ngày mà đã gầy đi một lớp thịt. Ánh mắt cậu đục ngầu, thần sắc âm u xám xịt, một chút sức sống cũng không có.

– Em… thấy chỗ nào cũng khó chịu… không có đau ở đâu nhưng không có sức… không dậy nổi. Anh Hai… cứu em… cứu em với anh Hai… cứu em!

Thiên Hạo nói như khóc, bà Ba nhịn không được mà nức nở lên, tâm trạng Thiên Phàm cũng không được tốt cho lắm. Tay xoa xoa tóc Thiên Hạo, Thiên Phàm cố ngăn sự bi thương, anh trấn an em trai mình.

– Được rồi, sẽ ổn lại thôi, số em phước lớn mạng lớn, không chết được đâu. Bây giờ cố nói cho anh biết, trong vòng một tháng nay, em có gặp điều gì lạ không? Hay có ai cho em cái gì hoặc là có cái gì liên quan tới máu?

Thiên Hạo nằm trên giường, cậu rất muốn ngồi dậy nhưng sức cùng lực kiệt, không cách nào ngồi dậy được. Bà Ba với người làm phải đi tới đỡ cậu, cho cậu ngồi dựa lưng vào người bà Ba. Được mẹ ôm vào lòng, hốc mắt Thiên Hạo đỏ lên, cậu nói trong nghẹn ngào đứt quãng.

– Em… chắc không sống được nữa… em có lỗi với ba mẹ… có lỗi với ông bà nội và tổ tiên Lâm gia…

Thiên Phàm nhíu mày, anh gằng giọng, không cho Thiên Hạo được tiếp tục nói gỡ.

– Ăn nói linh tinh! Cái gì mà không sống được, có anh ở đây, em chắc chắn sẽ sống, còn sống rất thọ nữa. Bây giờ nghe anh hỏi, dạo gần đây, em có gặp chuyện gì kỳ lạ không?

Thiên Hạo cố ngăn dòng cảm xúc tiêu cực sợ hãi, cậu rất hợp tác, anh trai nói cái gì cũng làm theo, hỏi cái gì cũng cố mà trả lời.

– Em… không thấy cái gì lạ… chỉ là lâu lâu thấy lạnh sống lưng… ngủ hay nằm mơ gặp ác mộng… sau đó thì… bệnh nặng không dậy nổi.

Tiểu Âm đứng bên cạnh Thiên Phàm, cô lúc này cũng lên tiếng mà hỏi Thiên Hạo.

– Bây giờ còn nằm mơ hay không cậu Năm? Cậu thường nằm mơ thấy gì?

Thiên Hạo lộ rõ ánh mắt hoảng loạn, cậu nói trong run rẩy.

– Tôi… tôi thường hay mơ tôi c-h-ế-t… tôi mơ thấy tôi bị xích trói tay chân… bị ai đó kéo dẫn đi… còn tôi thì ngơ ngơ ngác ngác… cứ như vậy để cho người ta kéo đi. Có khi tôi còn mơ thấy có ma quỷ tới bắt tôi… một đám ma quỷ tới vây quanh tôi rồi bắt tôi… Tôi sợ lắm… tôi sợ lắm!

Cậu Năm Thiên Hạo bản tính có hơi nhát gan từ xưa tới giờ, bây giờ cứ nằm mơ thấy bị ma quỷ bắt đi như vậy, cậu ấy không bị suy sụp thì mới là lạ đó. Có điều, những giấc mơ này của Thiên Hạo không phải là ngẫu nhiên mà toàn là giấc mơ điềm báo. Tức là nếu không phát hiện ra được cậu đang bị tráo mệnh thì những gì cậu ấy mơ thấy cũng sẽ là những gì mà cậu sẽ phải trải qua. Quỷ sai bắt hồn xuống Âm Phủ, âm binh vây xung quanh để chờ thời cơ bắt hồn cậu đem đi tráo… chính xác sẽ là như vậy.

Thiên Phàm đã chắc chắn được Thiên Hạo là bị tráo mệnh, nhưng có vài chuyện, anh phải hỏi cho rõ trước đã.

– Em thấy bản thân lần đầu tiên kỳ lạ là vào lúc nào? Có ai đã đưa cho em cái gì không? Hoặc em đã nhận cái gì của người khác? Hoặc là em có cho máu của em cho ai không?

Thiên Hạo dựa người vào lòng bà Ba, cậu mệt nên toàn thở hơi lên, trông cứ như bất cứ lúc nào đều có thể tắt thở mà c-h-ế-t vậy. Cậu suy nghĩ một hồi rất lâu, như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, mắt cậu sáng rực, cậu cố hết sức bình sinh kêu lên.

– Em… em nhớ rồi! Nhớ rồi! Hơn một tháng trước… em có theo bạn tới một nơi… ở đó là một cửa hàng trưng bày đồ cổ… em có nhìn thấy một cái tháp bảy tầng bằng đồng… Lúc em cầm lên xem thì vô tình trúng vào đỉnh đầu của cái tháp… có chảy ít máu. Sau đó, sau đó là cái hôm em ở chỗ Thiên Đức về… em có tới chỗ bạn làm tiệc chia tay… em lại nhìn thấy cái tháp đó lần nữa… hiếu kỳ nên em lấy lên xem… trùng hợp sao tay em lại chảy máu thêm lần nữa…

Tiểu Âm lạnh giọng, hỏi.

– Có phải chảy máu ở đầu ngón tay không? Góc cạnh của cái tháp có sắc nhọn không?

Thiên Hạo ngoan như cậu trò nhỏ, ai hỏi cái gì thì liền trả lời cái đó.

– Đúng là máu ở đầu ngón tay… tháp không bén… cũng không hiểu sao tay tôi lại bị chảy máu nữa…

Nghe tới đây, Tiểu Âm như đã rõ, cô cũng biết lý do vì sao bên kia có thể dùng thuật tráo hồn với Thiên Hạo. Bên kia giữ được át chủ bài của Thiên Hạo, đó chính là máu ở đầu ngón tay cậu ấy. Có được máu như có được mệnh người, bây giờ chỉ còn chờ đợi thời cơ chín muồi nữa là có thể làm thuật tráo mệnh.

Nhưng mà, mọi sự ở đời đâu thể dễ dàng như vậy được. Mệnh số mà cứ tưởng mớ rau ngoài chợ, muốn tráo thì tráo, muốn đổi thì đổi hay sao… đúng là tưởng bở!

Thiên Phàm cũng giống Tiểu Âm, anh đã hiểu được tất cả mọi chuyện, lúc này cũng có thể để cho Thiên Hạo nghỉ ngơi.

Đỡ Thiên Hạo nằm xuống, Tiểu Âm lúc này mới đốt hai lá linh phù, sau đó để bà Ba pha chung với nước ấm cho cậu ấy uống. Linh phù có tác dụng an hồn dưỡng phách, giúp cho Thiên Hạo an tĩnh, không nằm mơ thấy linh tinh. Với lại linh phù còn có tác dụng trừ tà rất mạnh, thời gian này âm binh cũng sẽ không theo đường máu mà tới quấy nhiễu Thiên Hạo được.

Sắp xếp an ổn cho Thiên Hạo, bà Ba như vẫn chưa an tâm lắm, mắt bà đỏ hoe, bà lo lắng khôn nguôi, run run mà hỏi Tiểu Âm và Thiên Phàm.

– Bây giờ… đã ổn chưa? A Hạo đã khỏe lại chưa hả hai đứa? Khi nào thì thằng bé sẽ khỏe mạnh bình thường trở lại?

Tiểu Âm biết bà Ba đang rất lo lắng, cô trước tiên phải trấn an tinh thần bà Ba.

– Bà yên tâm, cậu Năm phước lớn mạng lớn, cậu ấy từ từ sẽ khỏe lại thôi…

Dừng chút, như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Tiểu Âm lúc này mới hỏi.

– À có chuyện này tôi quên… gần đây có ai thường hay tới hỏi thăm tình hình của cậu Năm Thiên Hạo không vậy ạ? Chẳng hạn như là bạn bè hoặc là người thân nào đó?

Bà Ba suy nghĩ một chút, nghĩ ra, bà liền nhanh chóng mà đáp lời.

– Bạn bè thì không có… nhưng người thân thì có… chỗ dì Hồ có tới hỏi thăm… là mẹ của anh em Thiên Phúc Thiên Phát.

Tiểu Âm nhìn sang Thiên Phàm, Thiên Phàm lúc này cũng đang nhìn Tiểu Âm. Không thấy Thiên Phàm nói gì, chỉ thấy anh khẽ gật đầu, như là ra hiệu với Tiểu Âm…

Tiểu Âm hiểu ý, cô lúc này mới đi tới gần sát bên cạnh bà Ba, cô nói thật nhỏ vào tai bà, chỉ đủ một mình bà nghe được.

– Kể từ giờ trở đi, nếu ai có tới hỏi chuyện của cậu Năm, bà cứ nói cậu Năm khỏe rồi, đừng để ai khác biết tình hình sức khỏe thật sự của cậu Năm. Đồ dùng sinh hoạt của cậu Năm cũng phải kỹ càng, kiểm tra cẩn thận, hạn chế cho người lạ vào phòng. Và điều quan trọng nhất là tuyệt đối đừng để ai lấy được máu của cậu Năm, máu là thứ rất quan trọng với cậu ấy lúc này. Bên kia đã lấy được hai lần máu rồi, chắc chắn họ sẽ tìm cách để lấy thêm lần máu thứ ba nữa. Nếu được, thời gian này bà với Thiên Nhi nên chia nhau ra để canh chừng cậu Năm, lúc nào cũng nên có người của mình bên cạnh canh chừng. Chuyện cậu Năm bị tráo mệnh, bà đừng nói với ai, nên giữ bí mật. Hiện tại chưa biết bên kia là ai, tránh rút dây động rừng…

Tiểu Âm vừa nói xong, Thiên Phàm cũng lên tiếng tiếp lời căn dặn.

– Thím Ba ghi nhớ lời Tiểu Âm vừa nói, mọi chuyện còn lại, thím cứ để con giải quyết. Thím nhớ nói qua với chú Ba về chuyện này, nếu chú Ba có gì thắc mắc thì tìm con, con sẽ giải thích cận kẽ. Còn nữa, những thứ mà Tiểu Âm dán trong phòng đều toàn là linh phù có linh lực trừ tà ma rất mạnh, thím đừng tự ý tháo xuống, sẽ không an toàn cho Thiên Hạo. Quan trọng nhất, nếu thím thấy linh phù dán trong phòng đột nhiên âm ỉ cháy đen mà không tạo ra khói… thím phải báo với con ngay. Thím hiểu hết chưa ạ?

Bà Ba gật đầu lia lịa, bà ghi nhớ rất kỹ, một chút cũng không dám quên.

Đợi sau khi Thiên Phàm và Tiểu Âm đã rời đi, bà liền đi tới chỗ Thiên Hạo, nước mắt ngắn dài mà khóc thương vì xót con trai. Nước mắt nghẹn ngào, bà nắm lấy bàn tay yếu ớt ỉu xìu của con trai, bà đau lòng lắm nhưng vẫn cố mà trấn an con trai, bà nói.

– Cố lên con! Anh Hai sẽ có cách cứu được con mà… cố lên con trai của mẹ… mẹ sẽ làm hết mọi cách để cứu con… cố lên nha con… nha con!

*
Thiên Phàm đưa Tiểu Âm trở về lại khu nhà riêng của anh, trên đường trở về, Thiên Phàm và Tiểu Âm vô tình đụng phải mợ Tư Quế Vân.

Quế Vân đi tới chào hỏi Thiên Phàm và Tiểu Âm, Thiên Phàm cũng có hỏi mợ ấy đi đâu, mợ ấy cũng có trả lời là đi tới hỏi thăm sức khỏe của Thiên Hạo…

Nụ cười xinh xắn, chất giọng dịu dàng, mợ Tư Quế Vân khéo léo mà lên tiếng.

– Mẹ dặn em đem sâm thượng hạng qua thăm Thiên Hạo, nghe nói là Thiên Hạo bị bệnh. À mà anh Hai với Tiểu Âm cũng mới đi thăm Thiên Hạo về ạ? Em ấy sao rồi ạ? Đã khỏe hơn chưa hả anh Hai?

Thiên Phàm đối với Quế Vân vẫn như thường khi, ý cười hiền hòa hiện lên trên mặt, anh nhàn nhạt trả lời.

– Sức khỏe Thiên Hạo tốt hơn nhiều rồi, bây giờ chắc là ngủ rồi cũng nên. Cũng cảm ơn tổ tiên che chở, thím Ba nói mấy bữa trước Thiên Hạo đứng dậy đi còn không được, bữa nay thì tốt rồi, ăn uống lại được nên cũng khỏe.

Quế Vân cười cười, biểu cảm mừng rỡ không chút gượng gạo.

– Dạ, vậy thì tốt quá. Vợ chồng em cứ lo cho Thiên Hạo, bữa nay sốt ruột quá phải qua thăm cho bằng được. Anh Phát cũng muốn tới thăm Thiên Hạo nhưng vì công việc bận rộn, vậy nên chỉ có mình em sang thăm.

Thiên Phàm khẽ gật đầu, anh nói.

– Vợ chồng em có lòng là được, một người sang thăm cũng là quý rồi, ai cũng có công việc riêng mà…

Dừng chút, Thiên Phàm giả vờ như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh quan tâm hỏi.

– À Thiên Phúc dạo gần đây anh không gặp, cũng không thấy Nguyệt Sang sang chơi… hai đứa nó đi đâu rồi à?

Trên môi Quế Vân vẫn là nụ cười xinh đẹp như vậy, giọng của mợ ấy rất ngọt ngào, lời lẽ nghe cũng rất là êm tai.

– Anh Ba đi công tác từ hơn nửa tháng trước rồi anh Hai, chị Nguyệt Sang thì chuẩn bị cho đám cưới, bận rộn quá nên mới không sang đây chơi được. Mà anh Hai có chuyện gì cần gặp anh Ba ạ, để em nói với anh Phát, nói anh Ba gọi lại cho anh Hai?

Thiên Phàm lắc đầu, anh từ chối khéo.

– Cũng không có gì, là có chút việc làm ăn, lát anh gọi cho Thiên Phúc sau cũng được. Được rồi, em đi thăm Thiên Hạo đi, gặp lại em sau.

– Dạ, gặp lại anh Hai sau. Tôi đi trước nhé Tiểu Âm.

– Mợ Tư đi!

Kết thúc cuộc trò chuyện, Thiên Phàm liền dẫn theo Tiểu Âm rời đi tiếp, cũng không để ý tới việc Quế Vân muốn đi đâu…

Đi cách xa một đoạn, nhìn quanh không có ai khác, Tiểu Âm lúc này mới cố tình đi thật sát bên cạnh Thiên Phàm, cô thấp giọng, khẽ nói.

– Cậu Hai… lát nữa cậu nhớ gọi cho cậu Ba đó.

Thiên Phàm nhìn sang Tiểu Âm, ánh mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, anh chậm rãi, lên tiếng.

– Tất nhiên là phải gọi rồi, tôi cũng là có chuyện cần trao đổi với Thiên Phúc. Nhưng mà, hình như cô nghi ngờ Thiên Phúc có liên quan tới chuyện tráo mệnh của Thiên Hạo à?

Tiểu Âm thản nhiên gật đầu, cô không kiên dè gì, trước mặt Thiên Phàm, cô nghĩ sao liền nói vậy.

– Đúng là tôi đang nghi ngờ bà Hai Nhỏ, nhưng cũng chưa chắc đâu, phải chờ Lão tử tới mới chắc chắn được. Lão tử có thể nương theo đường máu mà tìm được kẻ chủ mưu ở bên kia. Tôi thì không rành về thuật pháp này, tôi không làm được, sợ là nếu làm bậy thì sẽ rút dây động rừng.

Thiên Phàm gật gù, anh không cho ý kiến gì, coi như là đồng tình với quan điểm này của Tiểu Âm. Chân bước về phía trước, ánh mắt đoan chính, Thiên Phàm từ tốn nói.

– Vậy cũng được, không rành thì không nên làm bừa, thuật pháp tráo mệnh này là tà thuật, cô không tìm hiểu kỹ, sợ là cô giải trừ không được. Năng lực của cô có thể làm mọi thứ, chỉ là cô đang thiếu một người dẫn dắt mà thôi. Năng lực của Lão tử không phải tầm thường, cô có thể theo ông ấy học hỏi.

Tiểu Âm khựng bước chân, cô đột nhiên dừng lại, không tiếp tục đi theo Thiên Phàm nữa. Từ phía sau, cô có thể nhìn thấy được rất rõ tấm lưng thẳng tắp ngạo nghễ của Thiên Phàm. Dáng người Thiên Phàm rất chuẩn, dáng lưng luôn thẳng, là thẳng một cách không hề gượng ép. Dáng đi của anh khoan thai nhưng mỗi bước chân đều như được đóng mạnh xuống đất, tạo cảm giác nhẹ nhàng nhưng quyết tuyệt cho người nhìn thấy…

Càng lúc, Tiểu Âm càng cảm thấy Thiên Phàm rất đỗi khác biệt, anh luôn lãnh đạm với mọi thứ, tất cả đều như rất bình thường với anh, không có gì có thể làm cho anh nóng lòng sốt ruột. Anh tuân theo quy luật luân hồi, tin vào nhân quả, cũng tin vào huyền học và Đạo giáo. Anh cứ như một nhân vật bí ẩn đang sống ẩn danh vậy, là cái gì anh cũng biết, nhưng rất ít khi nào anh thể hiện ra năng lực của bản thân mình.

Hơn nữa, tới bây giờ Tiểu Âm mới giật mình phát hiện ra rằng… bóng lưng này của Thiên Phàm rất đỗi quen thuộc trong lòng cô… dường như là quen thuộc từ đời kiếp nào rồi vậy…

Sao lại thế nhỉ? Cô từng nghe trộm ông ngoại cô nói chuyện với cậu và Lão tử, ông nói là ông không nhìn thấy được các kiếp sống của cô… cô là sinh mệnh không có kiếp trước mà?

Nếu đúng thật là như vậy, vậy thì sự quen thuộc này của cô là từ đâu mà có? Cô chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ, mà cảm giác của cô cũng chưa khi nào là sai lệch…

Thiên Phàm… rốt cuộc anh ấy là ai? Kiếp trước anh ấy là người như thế nào? Có liên quan tới cô không? Cô thật sự tò mò quá!

Hay là… cô điều tra về tiền kiếp của Thiên Phàm?

Đúng rồi, điều tra tiền kiếp, nhờ quỷ sai điều tra tiền kiếp, kiểu gì cũng tìm ra thôi!

Hay quá!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN