Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 24


Tiểu Âm muốn nhờ quỷ sai lần trước trong vụ của Thiên Đức tới giúp cô điều tra về tiền kiếp của cậu Hai Thiên Phàm. Có điều là cô quên xin cách liên lạc với ông ấy, bây giờ muốn gặp lại không biết phải làm sao. Cũng may là cô nhanh trí, sẵn tiện đi thăm Thiên Đức, cô tới thẳng khu nhà x-ác, chờ đợi nửa buổi cuối cùng cũng gặp được một quỷ sai đi bắt hồn. Thông qua quỷ sai này, cô hối lộ hắn một chút, nhờ hắn tìm quỷ sai kia giúp cô.

Quỷ sai dáng người tròn trịa, tròng mắt một bên có một bên không, hắn cười ha hả, gật gù khoái chí mà nói với Tiểu Âm.

– Tiểu thư an tâm, tại hạ biết lão quỷ đó mà, tại hạ chắc chắn sẽ gửi lời của tiểu thư tới cho lão ấy biết. Cũng xin cảm ơn lòng tốt của tiểu thư, tại hạ xin đa tạ, xin đa tạ!

Tiểu Âm cười vui vẻ, cô phất tay, hào phóng nói.

– Có gì mà đa tạ, cũng chỉ có mấy người giấy mỹ nữ thôi mà, tôi sẽ chọn cho ông vài cô xinh xắn chân dài, ông cứ an tâm, tôi uy tín lắm.

– Tôi biết tiểu thư uy tín, đồ mà tiểu thư đốt xuống toàn là hàng tốt, quỷ sai nào cũng mê. Tôi phải may mắn lắm mới gặp được tiểu thư, đây là phước đức của tôi. Tiểu thư cứ trở về, rất nhanh thôi lão quỷ kia sẽ liên lạc lại với tiểu thư, tiểu thư tin tôi.

Tiểu Âm hoàn toàn tin tưởng quỷ sai trước mặt, trông ông ta thèm thuồng mỹ nữ tới như vậy cơ mà, chắc chắn sẽ không tắc trách với cô. Nhưng có điều này cô vẫn không hiểu lắm, ông ta đã là quỷ rồi mà vẫn cần mỹ nữ phục vụ sao? Với lại cô gửi hình nhân mỹ nữ xuống dưới nhiều như vậy, liệu có phạm vào cấm luật nào đó của Âm Phủ không nhỉ?

Thôi mà kệ đi, cô cứ làm theo ý muốn của quỷ sai này, còn việc được hay không thì cô không biết, cô chỉ làm hết sức mình mà thôi…

Thương lượng trao đổi xong, Tiểu Âm tiễn quỷ sai trở về Âm Phủ, cô lịch sự đến mức vẫy vẫy tay, cứ như là đang tiễn chân một người bạn thân thiết của cô vậy.

Xong chuyện, Tiểu Âm hí hửng xoay người quay trở lại khu phòng bệnh của Thiên Đức. Chỉ có điều là khi cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp đi được bước nào thì đã đụng trúng vào người của một ai đó. Giật mình, cô ngước mắt nhìn lên, một gương mặt quen thuộc cứ thế đập vào mắt.

Người nọ nhìn cô, trên môi nở nụ cười sáng rực, toàn thân tỏa ra phúc khí sang quý khó mà chìm lẫn vào đâu được, anh hỏi Tiểu Âm.

– Đi đâu vậy? Vừa rồi nói chuyện với ai?

Tiểu Âm quả thực có chút giật mình, cô không nghĩ là cậu Hai Thiên Phàm vậy mà lại ở sau lưng cô. Lại nhìn thấy nụ cười phúc khí tử tế này của anh, trong lòng cô không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. Mắt cô chớp chớp, cô cười hề hề, cố tỏ ra bình thường nhất có thể rồi nói.

– À đâu có nói chuyện với ai… là vô tình nhìn thấy một quỷ sai đi câu hồn người chết. Ông ấy thấy tôi, cười với tôi, vậy nên tôi hỏi thăm ông ấy vài câu vậy mà.

Thiên Phàm vẫn giữ nụ cười vô hại như vậy, tới ánh mắt cũng ẩn hiện ý cười, anh lại hỏi.

– Vậy à! Nhưng sao cô lại tới đây? Vừa nãy cô nói đi mua cà phê? Cà phê đâu? Chưa mua à?

Bị bắt gian tại trận, Tiểu Âm có hơi lúng túng, có điều là cô rất thông minh, ứng phó hợp thời hợp lý.

– Tôi chưa mua, định bây giờ sẽ đi mua đây cậu Hai. Vừa nãy, tôi nhìn thấy một quỷ hồn có hành tung kỳ lạ khá giống với quỷ hồn đã bắt bà Năm đi, vậy nên tôi mới đi theo. Chạy theo một buổi, cuối cùng không thấy quỷ đâu, chỉ thấy tôi đã tới nơi này…

Thiên Phàm khẽ gật gù, anh tỏ ra đã hiểu, không cố ý làm khó dễ Tiểu Âm, anh coi như là tin lời cô nói.

– Ừm, ở đây là bệnh viện, chỗ này lại là nhà x-ác, cô ở đây nhìn thấy quỷ hồn cũng không phải là chuyện gì hy hữu. Gặp được quỷ hồn kia thì tốt, không gặp được thì thôi, cô cũng đừng nôn nóng quá, sẽ gây ảnh hưởng tới cô.

Thấy Thiên Phàm chịu tin tưởng lời của mình nói, Tiểu Âm thở phào một hơi trong lòng, cô cười tươi tắn, khoác tay Thiên Phàm, kéo anh rời đi. Vừa đi cô vừa vui vẻ hỏi.

– Nãy giờ cậu có hỏi được chuyện của bà Tư và ông Năm chưa? Bà Tư có chịu nói không ạ?

Thiên Phàm để mặc cho Tiểu Âm khoác tay anh kéo đi, một chút không vui cũng không có, anh dịu giọng trả lời cô.

– Có. Thím ấy có nói một chút. Lát nữa trở về tôi sẽ nói cho cô biết sau, bây giờ lên thăm Thiên Đức đi, thằng bé đợi cô từ nãy tới giờ.

– Công nhận cậu hay thật! Lát nữa cậu nhớ phải nói cho tôi biết nha!

– Được rồi, sẽ nói, không quên.

Tiểu Âm hài lòng, cô khoác tay Thiên Phàm, sánh đôi như một cặp vợ chồng mới cưới. Giữa Thiên Phàm và Tiểu Âm không có một chút nào gượng gạo, từ cử chỉ cho tới lời nói, tất cả đều khắng khít như là đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi vậy. Thiên Phàm không chê cô, anh luôn bảo vệ và che chở cho cô. Mà Tiểu Âm cũng không bài xích Thiên Phàm, càng ngày cô càng muốn ở gần anh, càng lúc càng muốn thân thiết với anh nhiều hơn nữa.

Cứ thế, hai người sánh đôi nhau đi một quãng đường dài để trở lên phòng bệnh của Thiên Đức. Chỉ có điều, ngay lúc giao nhau giữa hai đoạn hành lang, nếu Tiểu Âm tinh mắt để ý thì sẽ thấy Thiên Phàm khẽ cau chặt chân mày nhìn về một hướng, ánh nhìn anh sắt lại, lãnh khí tỏa ra ngút trời. Mà ở hướng Thiên Phàm vừa nhìn cũng vừa vặn là cạnh sát bên nhà chứa x-ác, cụ thể là dưới gốc một cái cây thật to…

Lại đi theo anh và Tiểu Âm… chú ấy là muốn cái gì đây… Thiên Phàm anh tự hỏi!

*
Trở về nhà, Thiên Phàm kể hết những gì mà bà Tư đã nói cho Tiểu Âm biết. Theo như lời của bà Tư kể lại thì trước kia, lúc bà Tư chưa gả cho ông Tư, bà Tư và ông Năm từng có thời gian tìm hiểu nhau. Năm đó ông Năm là một họa sĩ vừa mới nổi, ông và bà Tư tới học tập và làm việc ở thành phố A, không phải Thành cổ, hai người gặp gỡ và thầm thích nhau, sau đó là tìm hiểu qua lại. Khi đó, ông Năm một lòng muốn lập nghiệp nên giấu tiệt đi thân phận cao quý của bản thân, đến cả bà Tư cũng không hề biết ông Năm là con cháu của Lâm gia…

Chỉ là trong thời gian qua lại với ông Năm, bà Tư biết bản thân có hôn ước với ông Tư, vậy nên bà đã hạ quyết tâm, chia tay với ông Năm trong êm đẹp. Bà Tư lấy lý do là đã hết yêu ông Năm, vậy nên ông Năm mới lùi bước, trả lại sự tự do cho bà…

Cũng không ai nghĩ, một thời gian ngắn sau khi chia tay, bà Tư đột nhiên xuất hiện ở Lâm gia với tư cách là vợ sắp cưới của ông Tư, lúc đó mọi chuyện mới thật sự vỡ lẽ. Mặc dù tiếc nuối ân hận tới đau khổ, thế nhưng hôn sự cũng đã định, người lớn hai bên cũng đã gặp mặt, bà Tư cũng không phản kháng, vậy nên ông Năm chỉ có thể ngậm ngùi mà chôn kín đi nỗi khổ tâm trong lòng mình. Đồng thời, ông Năm cũng đã đánh mất đi cơ hội được ở bên cạnh người con gái mà ông yêu thương thật lòng nhất.

Về phần bà Tư, sau khi gả cho ông Tư, ban đầu tình cảm còn xa cách, thế nhưng dần dà, bà Tư bị ông Tư chinh phục lúc nào không hay. Kết quả, bà Tư dần yêu ông Tư. Mà ông Tư cũng là minh chứng sống cho câu nói vừa gặp đã yêu, bởi vì ông Tư rất thương bà Tư, là yêu thương sâu đậm. Chỉ tiếc là số phận trớ trêu, ông Tư vì có bệnh tim bẩm sinh, sau một thời gian sức khỏe yếu kém, ông Tư đã không thể chống đỡ nổi mà qua đời, để lại vợ trẻ con thơ vô cùng tội nghiệp.

Lúc ông Tư mất, ông Năm cũng đã cưới bà Năm, tình cảm vợ chồng ông Năm cũng được xem là tốt đẹp, ông Năm cũng khá là yêu thương và chiều chuộng bà Năm. Ngoài chuyện ông Năm rất thương Thiên Đức ra thì mọi chuyện vẫn vô cùng bình thường, ông Năm cũng chưa từng một lần làm ra chuyện gì đó sai quấy với bà Tư, dường như là chưa từng…

Nghe tới đây, Tiểu Âm quả thật là có chút phiền muộn. Cô nhìn Thiên Phàm, biểu cảm có hơi ngưng trệ một chút, cô khẽ lên tiếng.

– Nói như vậy… tức là bà Tư đã dứt tình, còn ông Năm thì vẫn chưa… đúng không cậu Hai?

Thiên Phàm khẽ gật đầu, thần thái của anh luôn bình tĩnh, luôn điềm đạm trước mọi chuyện.

– Có thể là như vậy, thím Tư không giống người nói dối. Thím ấy cũng thề trước mặt tôi, thím thề rằng thím không có gian tình gì với chú Năm. Sau khi chia tay chú Năm rồi cưới chú Tư, thím là một lòng một dạ với chồng, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nối lại tình xưa với chú Năm. Còn về phần chú Năm suy nghĩ thế nào thì thím ấy không dám nói, thím ấy chỉ nói là chú Năm rất thương Thiên Đức, thương như con ruột của chú ấy vậy…

Tiểu Âm gật gù, cô lúc này lại hiếu kỳ mà hỏi tiếp.

– Vậy ra là chỉ có ông Năm là còn tình cảm, còn bà Tư thì không. Ông Năm thương Thiên Đức, một phần là vì Thiên Đức mất cha từ nhỏ, một phần thì vì Thiên Đức là con trai của bà Tư. Nhưng mà… chuyện ông Năm và bà Tư từng có thời gian qua lại… Lâm gia các anh không biết à?

– Không biết. Trước kia chú Năm học tập ở thành phố A, sau này có hôn ước với thím Năm mới trở về Thành cổ sinh sống và xây dựng sự nghiệp. Lâm gia không quá nghiêm khắc hoặc là cố chấp xen vào đời sống riêng tư của con cháu đâu. Trước khi có hôn ước thì mỗi cá nhân đều có quyền tự do sinh sống, học tập và yêu đương. Nếu may mắn cưới được người mình yêu thì là viên mãn, còn nếu kết hôn với người không yêu thì dần dà cũng sẽ yêu, quy tắc là vậy. Vậy nên việc chú Năm với thím Tư từng tìm hiểu nhau nhưng không có ai ở Lâm gia biết thì cũng là bình thường, Lâm gia không rảnh rỗi tới mức xét nét từng chi tiết nhỏ, Lâm gia chỉ tập trung vào phát triển chuyện hệ trọng mà thôi.

– Nhưng… ông Tư chẳng lẽ lại không biết luôn sao?

Với câu hỏi này, Thiên Phàm có chút do dự, một vài giây sau anh mới trả lời Tiểu Âm.

– Chuyện này thì không chắc, nhưng mà tôi đoán… chú Tư có lẽ đã biết chuyện trước kia chú Năm và thím Tư từng yêu nhau.

– Vậy có khi nào vì phát hiện ra chuyện này mà ông Tư đột nhiên lên cơn đau tim rồi qua đời hay không hả cậu Hai?

– Không dám nói bừa, có thể là đúng, cũng có thể là không đúng. Nếu muốn biết chính xác nhất thì phải hỏi chú Tư, về chuyện này thím Tư cũng không biết được bao nhiêu để hỏi.

Nhắc đến chuyện này, tinh thần Tiểu Âm có hơi đi xuống, cô có phần không vui, buồn bực nói.

– Đáng lý tôi đã tìm được ông Tư, vậy mà không hiểu sao ông ấy lại chạy đi đâu mất. Tức thật, tìm mãi vẫn không ra, rõ ràng bức tranh ngôi miếu nhỏ kia vẫn còn nằm ở trong phòng của tôi mà…

Thiên Phàm im lặng nhìn Tiểu Âm, anh nửa muốn nói, nửa lại thấy cũng không cần thiết. Chuyện quỷ hồn của chú Tư đột nhiên biến mất đều là do anh, là do anh chạm vào bức tranh nên chú Tư mới hoảng hốt mà chạy trốn như vậy. Quỷ hồn của chú Tư sợ anh, là sợ anh sẽ nghiền nát quỷ hồn của chú ấy, chú ấy sợ anh còn hơn sợ Diêm Vương gia ở Âm Phủ.

Nhưng mà có điều này kể cũng lạ, mặc dù chú Tư sợ anh tới mức như vậy, nhưng vẫn một lòng muốn bảo vệ cho thím Năm?

Chú Tư bảo vệ cho thím Năm để làm gì? Giữa chú Tư và thím Năm có ân tình gì mà chú ấy phải mạo hiểm nhiều tới như vậy? Bởi vì nếu ngày hôm đó, chỉ cần Tiểu Âm ra tay mạnh thêm một chút nữa thì chưa chắc chú Tư đã giữ được hồn phách an ổn, chứ đừng nói tới chuyện có thể bảo vệ được cho quỷ hồn của thím Năm.

Chà! Mọi chuyện bắt đầu phức tạp dần lên rồi đây… nhưng mà không sao… Thiên Phàm anh trước giờ luôn thích những thứ phức tạp… càng phức tạp thì càng tốt! Rất kích thích đấy chứ!

*
Tỉnh C, tỉnh có núi giáp ranh với Thành cổ.

Thị trấn nhỏ Địa Linh về đêm vô cùng an tĩnh, bởi địa hình ở đây khá là heo hút và trắc trở. Hầu hết người dân đều đi ngủ từ rất sớm, giờ này cũng không còn được mấy nhà sáng đèn.

Giữa không gian bao la an tĩnh, tiếng chó sủa bỗng dưng vang lên, được khoảng chừng vài phút sau, tiếng chó sủa lại đột nhiên im bặt, trả lại sự yên tĩnh cho thị trấn nhỏ.

Lúc này, ở một căn nhà nhỏ nằm cuối trong con hẻm vắng nhà, một người đàn ông trung niên cùng một cậu nhóc nhỏ vội vàng bước ra khỏi cửa. Người đàn ông nọ và cậu nhóc vừa rời đi, chủ nhân căn nhà đã gấp gáp đóng chặt cửa lại, như là sợ ai đó sẽ nhìn thấy những thứ ở bên trong nhà vậy.

Bước trên con đường nhỏ đầy sỏi đá gập ghềnh, cậu nhóc nhỏ bước thật nhanh để kịp theo bước chân của người đàn ông trung niên đi trước. Vừa đi, cậu nhóc nhỏ cũng vừa luôn miệng hỏi, như là tò mò lắm rồi vậy.

– Sư phụ… vừa rồi sao thầy lại nói là không giúp được? Rõ ràng người đàn ông đẹp trai kia thọ mệnh vẫn chưa tận mà?

Người đàn ông trung niên bước đi vội vàng, ông ta vừa đi, vừa kéo cậu nhóc nhỏ để tránh cho cậu bước trúng vào một cục đá to. Âm giọng trầm khàn, người đàn ông trả lời rất rõ ràng và nghiêm túc.

– Chúng ta không chơi lại “hắn” ta, tốt nhất không nên động tay động chân vào chuyện này. “Hắn” ta đang muốn chơi lớn, muốn mượn gió bẻ măng, muốn hồi sinh người c-h-ế-t. Nhưng mà… cũng xui xẻo cho “hắn”, lần này e là ước nguyện của hắn sẽ không thành sự thật được rồi.

Cậu nhóc nhỏ hiếu kỳ không thôi, cậu bước theo sau người đàn ông, ngây ngô hỏi người đàn ông như một đứa trẻ đang hỏi mẹ mình vậy.

– Tại sao vậy sư phụ? Mặc dù con không hiểu vì sao người đàn ông đẹp trai vừa rồi lại có liên quan tới thuật tráo mệnh. Nhưng mà máu của người bị tráo cũng đã có rồi, giờ chỉ chờ thời cơ vừa tới là có thể dùng thuật được rồi mà?

Người đàn ông trung niên rất kiên nhẫn, ông tận tình giải đáp câu hỏi của học trò.

– Đúng là người có rồi, máu cũng có rồi, nhưng ta nghĩ là lần này, “hắn” ta sẽ không thành công đâu. Bởi vì con có biết “hắn” đang đối đầu với ai không? Và con cũng có biết người đàn ông đẹp trai nằm ở trên giường vừa rồi là ai hay không?

– Là ai ạ? Người đàn ông đẹp trai kia là ai? Còn nữa, “hắn” mà sư phụ nói là đang đối đầu với ai?

Người đàn ông trung niên khựng bước chân, ông xoay người nhìn đệ tử mình, giọng của ông khàn đặc, ánh mắt nghiêm nghị một cách khác thường.

– Người đàn ông đẹp trai vừa rồi là cậu Ba của Lâm gia Thành cổ, tên là Lâm Thiên Phúc. Còn đối thủ của “hắn” thì có thể là con đã biết rồi. Ngoài Lão tử ra, trên đời này cũng hiếm có được người nào có thể hạ được “hắn”…

– Lão tử? Là Lão tử có kiếm Huyền Sát đúng không sư phụ?

– Đúng vậy! Lão Tử là chủ nhân của kiếm Huyền Sát!

Nghe thấy sư phụ xác nhận, cậu nhóc nhỏ mừng rỡ reo lên.

– Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta tới gặp ngài Lão tử có phải không? Chúng ta cùng phe với ngài ấy có phải không hả sư phụ?

Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu, ánh mắt ông sắt lại, âm giọng rất khẽ, nhưng mỗi lời nói ra đều như búa đóng vào đinh, quyết tuyệt không rời.

– Chơn Quang ta là bạn của Lão tử, nhưng vụ này, chúng ta không thể xen vào. “Hắn” đứng ở đầu dây bên này, còn Lão tử chắc chắn sẽ đứng ở đầu dây bên kia, tức là cùng phe với cậu Hai của Lâm gia. Vụ tráo mệnh này cũng có rất nhiều điểm kỳ lạ, chúng ta không đủ năng lực, tốt nhất đừng nên dây vào kẻo mất mạng…

Dừng chút, Chơn Quang đột nhiên khẽ thở dài, ông ngước mặt nhìn lên bầu trời rộng lớn đầy sao, giọng nói của ông rất thấp, nghe qua như không hề nói gì…

– Cuối cùng thì cháu gái của Lão tử cũng đã gặp được cậu Hai Lâm gia. Lão tử à… chuyện tình này có thể thành toàn được hay sao?!

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN