Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 25
Lão tử tạm thời đang có việc rất quan trọng, theo như lời cậu của Tiểu Âm nói thì Lão Tử đang có việc trên núi Linh Tiên. Vậy nên sau khi giải quyết xong việc riêng, Lão tử sẽ tới Lâm gia để xem tình hình của Thiên Hạo. Có thể là một hoặc hai ngày tới, Lão tử sẽ có mặt ở Lâm gia.
Bên kia đầu dây điện thoại, cậu của Tiểu Âm vừa ăn sáng vừa nói chuyện với cô.
“Tráo mệnh à? Tà thuật cũng dám làm, không sợ bị phản phệ sao?”
Tiểu Âm nhàn nhã ngồi vắt chéo chân ăn táo, giọng cô khinh khỉnh đáp.
“Đã dám làm rồi mà còn sợ gì phản phệ hả cậu! Nhưng mà có điều này con cảm thấy rất lạ, không biết là do năng lực con quá yếu kém hay là do con suy nghĩ nhiều nữa…”
“Nói thử xem nào!”
Tiểu Âm nghĩ nghĩ một chút, cô sắp xếp lại câu từ, sau đó nghiêm túc mà thuật lại sự việc.
“Thật ra, trong chuyện của Thiên Hạo, cả con và cậu Hai Thiên Phàm đều đang nghi ngờ một người hại Thiên Hạo… đó chính là cậu Ba của Lâm gia. Nhưng theo như những gì con từng phán đoán về cậu Ba thì cậu ấy không phải là người yểu mệnh, tuổi thọ chắc phải hơn 50, đấy là do con nhìn ra được như vậy. Chỉ là, nếu không phải là do cậu Ba hại Thiên Hạo thì bọn con cũng không biết hung thủ thật sự là ai nữa…”
“Khó như vậy à? Cậu Hai gì đó không nói gì sao?”
“Cậu Hai cũng có suy nghĩ giống con, đều nghi ngờ cậu Ba là người muốn tráo mệnh. Nhưng mà con cũng vừa nói với cậu rồi đó, cậu Ba của Lâm gia không phải người yểu mệnh, chỉ là đường sức khỏe của cậu ấy hơi kém một chút thôi.”
Tiểu Âm dứt lời được khoảng chừng vài giây, trong điện thoại, cậu của Tiểu Âm cũng liền cất giọng trả lời lại.
“Khó như vậy thì đừng suy nghĩ nữa, đợi Lão tử tới giải quyết đi. Trước mắt con cứ trấn an hồn phách của cậu thanh niên kia, cũng canh chừng không cho âm binh tới quấy nhiễu cậu ấy. Chỗ con có cậu Hai, cậu ta sẽ không để cho em trai mình gặp chuyện không may đâu.”
Nghe tới đây, Tiểu Âm đột nhiên ngồi thẳng dậy, cô ném phần cùi táo không ăn được vào sọt rác, cô nghiêm túc, hỏi.
“Cậu chưa gặp Thiên Phàm bao giờ, sao cậu lại nói chắc nịch như vậy? Cậu biết chuyện gì đúng không? Là Lão tử đã nói gì đó cho cậu rồi có phải không cậu? Cậu biết gì cậu nói cho con nghe đi, con tò mò quá rồi đây ạ!”
“Lão tử đã nói gì à… cũng không có nói gì… ông ấy chỉ nói cậu Hai họ Lâm là một người đặc biệt.”
“Chỉ nói vậy thôi ạ? Không nói gì thêm nữa hả cậu?”
“Chỉ có vậy. Con cũng biết Lão tử kín miệng mà, thứ ông ấy đã không muốn nói thì dù cho có cạy miệng ông ấy cũng sẽ không bao giờ nói. Với lại chuyện mệnh số là chuyện của Trời Đất, người trần như chúng ta có biết cũng không thể tiết lộ, sẽ phạm vào đại kỵ….”
Dừng chút, cậu của Tiểu Âm đột nhiên chuyển sang vấn đề khác, cậu ấy nói.
“À, có chuyện này cậu quên, sẵn con gọi cho cậu thì cậu nói luôn, để không thôi cậu lại không nhớ nữa.”
“Có chuyện gì vậy cậu?”
“Cũng không có gì… chắc là một vài tuần tới… cha con sẽ liên lạc với con. Dù sao con cũng là con cháu của Hồ gia, lá rụng về cội, Hồ gia cũng luôn muốn nhận lại con.”
“Con không…”
Biết Tiểu Âm sẽ cự tuyệt, vậy nên Châu Thông liền cắt ngang lời cô, anh nghiêm túc, nói rõ ràng.
“Con khoan hãy từ chối, nghe cậu nói hết cái đã. Chuyện con tới Lâm gia, cậu đã nghe Lão tử kể hết mọi chuyện rồi, đáng lý cậu sẽ nói chuyện này với con sớm hơn, nhưng vì con bận rộn quá, mãi tới bữa nay cậu mới có cơ hội. Tiểu Âm, con không thể mượn danh phận của người ta để trèo lên cái ghế chủ mẫu của Lâm gia được đâu, cơ bản là vì thân phận hiện giờ của con quá thấp kém, đến cậu còn không chấp nhận được thì nói gì là một Lâm gia hào môn lẫy lừng. Hồ gia của ba con, nói sánh không bằng Lâm gia của Thành cổ thì cũng là đúng. Nhưng ở tỉnh T, Hồ gia có thể gọi là một tay che trời, địa vị vô cùng cao quý. Nếu như con là con gái xuất thân từ Hồ gia thì sẽ rất có lợi cho con, chắc chắn Lâm gia sẽ chấp nhận con. Cậu cũng đang kết nối để làm ăn với người của Lâm gia, ngoài ba con, cậu cũng sẽ cố gắng hỗ trợ con hết mình…”
Tiểu Âm bỗng chốc im lặng, cô không vội trả lời ngay, cô hiểu tất cả những gì mà cậu cô vừa nói, vậy nên bây giờ cô mới cảm thấy do dự như thế này. Nói sao đây nhỉ, cô không thích Hồ gia, cũng không muốn nhận lại ba cô. Nhưng mà cậu cô nói đúng, Hồ gia của ba cô có thể hậu thuẫn làm bệ đỡ cho cô trèo lên cái ghế chủ mẫu của Lâm gia. Nếu có ba cô giúp đỡ về mặt gia thế, cậu cô giúp đỡ về mặt kinh tế, vậy thì cô không tin là Lâm gia còn dám chê cô không môn đăng hộ đối với cậu Hai. Chỉ là…
Suy nghĩ một chút, Tiểu Âm không còn ngang bướng cố chấp nữa, cô có phần thông suốt, nhưng tạm thời vẫn chưa đưa ra quyết định sau cùng của mình. Cô nhàn nhạt, nói.
“Ý của cậu… con hiểu rồi ạ. Nhưng để con suy nghĩ thêm một vài ngày nữa, sau đó con sẽ tự liên lạc lại với cậu. Cậu cũng biết mà, con không muốn tha thứ cho Hồ gia, con ghét bọn họ…”
Đầu dây bên kia, cậu của Tiểu Âm khẽ thở dài, cậu cũng không ép cô, chỉ là muốn khuyên nhủ cô thêm chút nữa.
“Cậu biết… cậu biết con ghét Hồ gia. Nhưng mà Tiểu Âm à, Hồ gia là nhà nội của con, dù muốn hay không thì trong người con cũng đang chảy một nửa dòng máu họ Hồ. Kể từ sau khi mẹ con mất tới giờ, Hồ gia luôn muốn tìm cách nhận lại con, chỉ là con không muốn đồng ý. Cậu cũng hiểu tâm lý của con, nhưng mà cốt nhục không thể chia lìa, trước sau gì con cũng phải nhận lại ba con mà thôi. Với lại hiện tại, con cần có sự hậu thuẫn của Hồ gia, cậu chỉ có tiền cho con, còn Hồ gia thì có thể cho con được một danh phận cao quý. Hồ gia hiện giờ cũng chỉ có mình con, bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ và nâng đỡ cho con tới cùng. Tiểu Âm, nghe lời cậu, cuộc đời này của cậu gần như là sống vì con rồi, con hiểu không?”
Tiểu Âm co rút cơ mặt, cô bĩu môi, làu bàu lên tiếng.
“Ghê quá đi! Cậu nói làm con nổi hết da gà da vịt… sợ chết đi được!”
Châu Thông cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, đúng là có hơi nổi da gà thật, nói mấy lời ngọt ngào này, anh đúng là không quen!
Cậu của Tiểu Âm còn nói thêm vài chuyện nữa rồi mới chịu tắt máy. Sau khi tắt máy, Tiểu Âm ngồi thẩn thờ, mắt nhìn xa xăm, trong lòng như chất chứa tâm sự…
Cô thật sự không muốn nhận lại Hồ gia, cũng không muốn mang ân tình của bọn họ. Nhưng mà cậu cô nói đúng, trong người cô là đang chảy một nửa huyết mạch của Hồ gia, chưa kể tới việc, Hồ gia bây giờ chỉ có duy nhất một mình cô là cháu, bọn họ vẫn luôn muốn nhận lại cô từng giây từng phút. Cô cũng biết rõ, nếu cô có Hồ gia chống lưng thì sẽ không cần lo tới chuyện không môn đăng hộ đối với Lâm gia. Nhưng mà, trong lòng cô vẫn cứ lấn cấn hoài, nửa đồng ý, nửa lại không…
Việc cô ghét Hồ gia là ghét từ trong bào thai, mặc dù lúc cô còn nhỏ, không ai nhắc gì tới chuyện mẹ cô đã chết như thế nào. Nhưng chẳng hiểu thế nào mà cô lại tự biết, là tự trong não cô đã khắc ghi toàn bộ những chuyện ác mà Hồ gia đã gây ra cho mẹ cô. Vậy nên cô rất ghét Hồ gia, cũng ghét luôn cả ba của cô, người đàn ông bạc nhược.
Năm đó, mẹ cô chịu nhục về Hồ gia làm dâu, Hồ gia vì tranh chấp nội bộ, sợ mẹ cô sẽ sinh ra được đứa cháu đầu tiên mà hãm hại mẹ cô đủ đường. Ba cô mở miệng luôn nói thương mẹ cô, nhưng ông không bảo vệ được mẹ, ông đặt Hồ gia lên hàng đầu, nhất nhất đều bảo vệ người nhà của ông. Kết quả, mẹ cô chết khi chưa kịp sinh ra cô, là một thi hai mạng. Lúc ông ngoại và cậu cô hay tin chạy tới, Hồ gia còn có ý không cho ông ngoại và cậu cô được gặp mẹ cô lần cuối. Bọn họ là cố tình muốn chôn mẹ cô, là chôn sâu vào lòng đất. Cũng may là ông ngoại biết cô vẫn còn sống trong bụng mẹ, vậy nên sau một trận cãi vã long trời lở đất, cuối cùng thì ông ngoại và cậu cũng ôm được xác mẹ cô đưa đi bệnh viện.
Việc cô được có mặt trên cõi đời này nó thần kỳ tới như vậy, thần kỳ tới mức không ai có thể tin đấy là sự thật nếu như không được tận mắt chứng kiến qua. Bởi vậy, đây cũng là lý do vì sao mà khi cô vừa sinh ra đời, trong người đã mang âm khí nặng nề như thế này. Và đây cũng chính là lý do cô ghét ba cô, cũng ghét luôn cả người của Hồ gia.
Thật chứ! Nếu không phải Hồ gia tới giờ này gần như là tuyệt tử tuyệt tôn thì bọn họ sẽ đoái hoài tới một đứa cháu gái quái thai như cô sao? Trước kia bọn họ chê cô là con của quỷ ma cơ mà, bọn họ đã thèm nhìn tới đứa cháu gái như cô đâu?
Cô nhớ hết đó, cô nhớ hết mọi thứ, còn nhớ cả những gì mà mẹ cô đã từng chịu đựng. Ông ngoại cô nói, cô là một bào thai có linh tính từ trong bụng mẹ, cô đã nhận thức được tất cả mọi chuyện kể từ khi mẹ cô mang thai cô. Vậy nên trong lòng cô, cô như mang nỗi uất hận vô bờ bến. Cô uất hận cho cô, cũng uất hận thay cho mẹ cô, uất hận vô vàn…
Hồ gia… nếu được… cả đời này cô đều không muốn dính tới bọn họ… vĩnh viễn không dính tới thì càng tốt!
*
Tiểu Âm ngồi một góc trầm tư suy nghĩ, vì cô quá mức tập trung, vậy nên cô cũng không để ý tới, ở dưới hiên hành lang, Thiên Phàm vẫn luôn chăm chú quan sát từng lời nói và cử chỉ của cô…
Anh đã nghe những gì mà cô nói, mặc dù khoảng cách từ anh tới chỗ cô ngồi khá xa, thế nhưng anh vẫn có thể nghe rõ được những gì mà cô nói, cũng như cảm nhận được sự tức giận cùng không can tâm ở trong lòng cô. Giữa anh và cô như có sợi dây cảm ứng vậy, chỉ cần cô không vui, anh rất dễ dàng có có thể cảm nhận ra được. Mà nếu như cô không vui thì anh cũng sẽ cảm thấy không vui, cảm xúc của anh luôn đồng nhất với cô.
Ánh mắt khẽ híp, hiếm khi trên môi nở nụ cười âm ngoan như thế này, trong lòng Thiên Phàm đột nhiên hiện lên ý nghĩ muốn trả thù…
Hồ gia của tỉnh T sao? Chỉ là một Hồ gia nho nhỏ mà dám ức hiếp Tiểu Âm của Thiên Phàm anh à? Đúng là không biết lượng sức mình… thật đáng chết!!
*
Ông Năm gần nửa tháng nay, kể từ ngày vợ ông mất, ngày nào ông cũng không được ngủ yên giấc. Hết nằm mơ rồi tới gặp ảo giác, ông ăn không ngon, ngủ không yên, người ốm xanh xao tới mức chỉ còn trơ xương.
Thiên Phàm tới thăm ông Năm, tới anh còn phải công nhận là ông Năm trông rất kinh khủng. Vốn dĩ đang lo giải quyết chuyện của Thiên Hạo thì giờ lại phải nhín thời gian để chạy tới nhìn xem ông Năm.
Nhìn ông Năm nằm trên giường, thần sắc xuống cấp trầm trọng, Tiểu Âm nhịn không được mà kéo tay cậu Hai Thiên Phàm. Cô nói vào tai cậu , vừa đủ một mình cậu nghe được.
– Ông Năm thành ra như thế này… đều là do bà Năm gây ra. Nếu tôi đoán không nhầm thì bà Năm… bà ấy vẫn luôn ở quanh quẩn gần ông Năm.
Thiên Phàm gật đầu đồng ý, anh nói thêm.
– Thím Năm tự s-át ở trong phòng, không ít thì nhiều, thím ấy cũng sẽ mang chấp niệm đối với căn phòng ấy. Mà chú Năm lại không chịu ra khỏi khu nhà này, hàng ngày hết nhốt mình trong phòng vẽ thì lại nhốt mình trong phòng ngủ. Nếu không phải vì khu đất này có thần giữ đất thì thím Năm đã lấy mạng của chú Năm từ lâu rồi.
Tiểu Âm gật gù, cô nhíu chân mày tỏ ra suy tư, giọng cô khe khẽ.
– Bây giờ ông Năm không chịu ra ngoài, cũng không nghe ai khuyên bảo. Trong khi đó bà Năm thì vẫn đang hận ông Năm như vậy. Sợ là cứ để ông Năm như thế này hoài thì ông Năm sẽ không chịu nổi mà phát điên mất. Cậu Hai, cậu coi thử coi nên làm thế nào bây giờ?
Thiên Phàm im lặng không trả lời, anh lẳng lặng nắm tay Tiểu Âm, đưa cô ra khỏi phòng của ông Năm. Ra đến cửa, anh mới nhìn sang Tiểu Âm, thần sắc anh nghiêm nghị, anh nói, lời nói dõng dạc như là muốn để cho người khác nghe vậy.
– Chú Năm bị như thế này, đây cũng là nghiệp của chú ấy đã gây ra. Còn về phần thím Năm, nếu thím ấy cứ mãi chấp mê bất ngộ không buông thì không sớm thì muộn, Trời Đất cũng sẽ trừng phạt thím ấy. Từ quỷ hồn bước lên Lệ quỷ cũng không phải dễ, có thể sẽ phải chịu 49 đạo Thiên Lôi. Mà với tu vi của thím Năm thì chỉ cần chịu 1 đạo Thiên Lôi thôi cũng đủ hồn phi phách tán. Chúng ta không bắt thím ấy lại là muốn để cho “người khác” khuyên nhủ thím ấy quay trở về với con đường chánh đạo luân hồi. Còn nếu thím ấy đã cố chấp như vậy, vậy thì không cần nghĩ nữa… Lão tử sẽ giải quyết thím ấy trong phút một. Lão tử đã tới đây… e là ngày mà thím Năm chịu phạt cũng đã tới gần rồi!
Tiểu Âm nghe rõ những gì mà Thiên Phàm vừa nói, nhưng cô không nói gì, cô nhìn Thiên Phàm, càng nhìn càng thấy anh có điểm khác lạ. Những gì mà anh vừa nói giống như là anh đang cố ý nhắc tới tên của Lão tử cho người khác nghe vậy…
Ai chà! Xem ra phen này Lão tử mệt mỏi rồi đây, nói không chừng, bà Năm bây giờ chắc đã đi tìm ông ấy luôn rồi cũng nên.
Cậu Hai Thiên Phàm quả là cao tay! Hay thật!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!