Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 26


Lão Tử một thân ướt đẫm nước mưa, mặc dù trên người có che chắn nhưng vì mưa quá lớn, lớp áo mưa mỏng manh không thể che chắn hết được cho ông. Gió lớn vô tình thổi qua làm cho lớp áo mưa bên ngoài tung bay, để lộ ra bộ quần áo bên trong đã ướt đẫm từ khi nào.

Trước mặt Lão Tử, một nữ quỷ đang nhìn ông bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, con ngươi của nữ quỷ không có tiêu cự, đỏ tươi một màu máu. Gương mặt xanh tím, khoé môi chảy máu đỏ rực, nụ cười của nữ quỷ càng lúc càng quỷ dị độc ác.

Lão Tử thật sự không hiểu, ông nhớ ông đâu có đắc tội gì với ai, sao đột nhiên một nữ quỷ lại chắn đường rồi kiếm chuyện với ông vậy? Rõ ràng nữ quỷ này ông không quen không biết, không hiểu sao cô ta lại nhìn ông như kiểu thù hằn từ kiếp nào rồi vậy. Đây là đang muốn nhai sống ông thật à? Thật là kỳ quái!

Nhịn không được tò mò, Lão Tử một thân phong trần mà hiên ngang đối diện với nữ quỷ. Dáng người ông vừa phải, gương mặt ưa nhìn phúc khí, phong thái đoan chính. Ông nhìn nữ quỷ, ánh nhìn sắc lạnh, một chút sợ sệt cũng không có. Ông lạnh lùng lên tiếng, hỏi.

– Ngươi chắn đường ta làm gì? Ngươi muốn gì? Có biết ta là ai không?

Nữ quỷ nở nụ cười nham hiểm, bộ dạng càng lúc càng trở nên kinh dị. Nữ quỷ nhìn Lão tử bằng ánh mắt xem thường, âm giọng của ả ta trầm thấp tới bất thường.

– Ta biết ông là Lão Tử, nếu ông không phải Lão Tử thì ta tìm ông làm gì? Nói cho ông biết, ta còn có chuyện phải làm, nếu ông xen vào chuyện của ta, vậy thì đừng trách ta g-i-ế-t người vô cớ!

Lão Tử thật sự cảm thấy rất hoang mang, ông rõ ràng không biết nữ quỷ này là ai, vậy mà không hiểu sao cô ả lại cứ muốn g-i-ế-t ông?

Nhưng mà muốn giết ông á? Với chút tu vi kém cỏi này của ả ta thì không biết đã đụng tới được sợi lông chân của ông chưa… đúng là không biết lượng sức mình!

Lão Tử là người của Đạo giáo, ông không phải người tu hành xuất gia, vậy nên đối với ông, ông không thích khuyên nhủ quá nhiều. Ông có lòng từ bi, nhưng lòng từ bi chỉ trong mức cho phép. Còn đối với những loại yêu ma quỷ quái hung hăng hống hách như nữ quỷ này thì ông chịu, xem như nữ quỷ này xui xẻo đi!

Giọng nghiêm nghị, Lão Tử lãnh bạc nhìn nữ quỷ, ông gằng từng chữ.

– Muốn giết được ta, cô phải tu luyện 100 năm nữa đi rồi hãy tính tiếp. Lão Tử ta trước giờ không g-i-ế-t quỷ vô cớ, muốn g-i-ế-t quỷ cũng phải có lý do. Mặc dù ta không phải người tu hành, nhưng con người ta vẫn có lòng từ bi đối với chúng sinh vạn vật, kể cả là yêu ma quỷ quái. Vậy nên, ta cho cô một cơ hội, cho cô 5 giây để rời đi. Sau 5 giây, nếu cô vẫn còn muốn kiếm chuyện với ta, vậy thì đừng trách Lão Tử ta ra tay tàn nhẫn!

Nữ quỷ nghe Lão Tử hâm dọa, ả ta cười ha hả, điệu bộ xem thường thấy rõ. Móng tay sắt nhọn vung ra, vừa cười, ả ta vừa bay tới chỗ Lão Tử, sát khí ngút trời, một lòng muốn g-i-ế-t Lão Tử cho bằng được. Ả ta hét lên.

– Câm miệng đi! Ông cũng chỉ là một người trần, tiếng tăm lừng lẫy cái gì chứ? Ta không sợ! Ông dám đụng tới ta, dám cản bước chân của ta, vậy thì ông phải c-h-ế-t. Ta g-i-ế-t ông trước, sau đó g-i-ế-t con Tiểu Âm và thằng ranh Thiên Phàm. Chỉ cần bọn bây chết hết, vậy thì sẽ không còn ai ngăn cản được ta trả thù… ha ha… ha ha!

Đáng lý Lão Tử sẽ không muốn đánh nhau với nữ quỷ này, nhưng sau khi nghe nữ quỷ nhắc tới tên Tiểu Âm, ông đột nhiên thay đổi thái độ. Ánh nhìn sắc bén, ông vung ra hai lá xích linh phù trói thân nữ quỷ lại, cùng lúc đó, ông dùng vỏ kiếm Huyền Sát đ-âm thẳng về phía nữ quỷ. Một xích linh phù đã đủ thiêu cháy quỷ hồn của nữ quỷ, lúc này lại còn có kiếm Huyền Sát, nữ quỷ quả thực không thể chống đỡ được. May là Lão Tử chỉ mới dùng vỏ kiếm bên ngoài để đánh nữ quỷ mà đã khiến ả ta đau đớn quằn quại tới như vậy. Nếu Lão Tử vung kiếm ra thật thì chắc giờ này nữ quỷ đã hồn phi phách tán.

Nữ quỷ trúng một chiêu của kiếm Huyền Sát, ả ta ngửa mặt lên trời rồi hét lên, thân quỷ vùng vẫy, đau đớn thống khổ như bị lửa thiêu cháy. Xích linh phù không tha cho ả một giây một phút nào, ả càng vùng vẫy, linh phù càng phát huy tác dụng triệt để nhất. Đợi tới lúc nữ quỷ bị rút cạn hết tu vi ít ỏi, thân quỷ xụi lơ ngã xuống đất, ả mới không còn gào thét chửi mắng nữa.

Bước chân Lão Tử đạp trên nước mưa và sỏi đá, ông đi về phía nữ quỷ, một chút xíu thương xót cũng không có, ông nhìn nữ quỷ, lạnh lùng, hỏi.

– Nói! Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết Tiểu Âm?

Nữ quỷ trừng đôi mắt đỏ rực màu máu mà nhìn Lão Tử, ả lúc này đau đớn lắm, cũng uất hận lắm. Ả nhìn Lão Tử, cố tình muốn im lặng, cố tình muốn không trả lời.

Có điều, Lão Tử cũng không phải người nóng lòng, ông biết nữ quỷ này ngoan cố, lòng dạ ả ta chỉ toàn chấp niệm sân hận muốn g-i-ế-t người, vậy nên ả ta sẽ không dễ dàng gì mà khuất phục. Nhưng mà cũng chẳng sao, Lão Tử sống từng tuổi này, yêu ma quỷ quái nào mà ông chưa gặp qua. Cỡ như nữ quỷ này chỉ là một trong những hằng hà sa số những quỷ hồn chấp mê bất ngộ thường gặp, mà cái loại quỷ đơn giản như thế này thì ông có thể dễ dàng giải quyết trong phút một.

Lấy trong túi nải ra một chiếc tháp nhỏ có chín tầng, Lão Tử xoè tay dùng thuật pháp kéo quỷ hồn của nữ quỷ vào trong tháp. Vừa kéo, ông vừa nhàn nhạt lên tiếng, ông xem nữ quỷ này cứ như là một con kiến con muỗi nhỏ vô hại vậy.

– Nói cho ngươi biết, ta có thể bóp tan hồn phách của người bất cứ lúc nào ta muốn, vậy nên, ngươi biết điều thì đừng làm loạn trong Tháp Thu Hồn. Nếu ta biết ngươi còn muốn làm loạn, vậy thì đừng trách ta độc ác. Ta không bóp nát ngươi, một phần là muốn giữ cho ngươi một con đường để quay về chánh đạo, một phần là vì người mà ngươi vừa nhắc tên tới. Lão Tử ta lăn lộn đã nhiều năm, nhưng trong vô vàn những thứ quỷ ngu si yếu ớt thì ngươi là kẻ ngu nhất. Vừa ngu vừa yếu cũng vừa không biết lượng sức mình, loại như ngươi trước sau gì cũng sẽ bị tiêu diệt. Lệ quỷ cũng không phải, ác quỷ thì không đủ ác… ngươi quả thực làm mất mặt giới tu quỷ quá. Đám quỷ mà biết có một thứ quỷ ngu si như ngươi chắc bọn nó sẽ tự nhai hồn phách mình vì nhục nhã mất. Quỷ gì mà ngu thì thôi nhé! Ngu thật!

Nữ quỷ thật sự là có khổ mà không dám nói. Đã đánh không lại, đã bị bắt nhốt, vậy mà còn bị chửi như chửi con không đẻ?

Là sao vậy chứ? G-i-ế-t thì g-i-ế-t, tha thì tha, ở đâu mà chửi người ta nặng lời như thế? Người ta là nữ quỷ mà, người ta cũng biết quê mặt chứ bộ! Ghét ghê! Đàn ông đúng toàn là một lũ thượng đẳng! Hu hu!

*
Lão Tử nhét nữ quỷ vào Tháp Thu Hồn, sau đó ông sửa soạn lại chiếc áo mưa rách tả tơi, một đường mà đi thẳng về phía trước, là con đường đi tới Lâm gia…

Mà ở sau một thân cây to khá gần đó, một thân ảnh vừa nhìn chăm chú về phía Lão Tử, thấy ông đã đi rồi, người nọ cũng nhanh chân mà khuất dần sau thân cây to.

Người nọ cứ nghĩ là Lão Tử không hay không biết cũng không phát giác ra hắn. Nhưng mà có vẻ hắn quá tự đề cao khả năng của mình rồi, bởi vì Lão Tử đã phát hiện ra hắn từ xa, chỉ là ông giả vờ như không hay không biết.

Khẽ dừng bước để che chắn lại túi nải, Lão Tử lúc này mới xoay người nhìn về hướng thân cây to, chân mày ông nhíu chặt, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười bàng bạc như có như không. Giọng nói của ông rất nhỏ, lại bị tiếng mưa lấn át, vậy nên chỉ có một mình ông mới nghe rõ được ông đang nói gì.

– Lã Tử… ngươi rốt cuộc là muốn đấu với ta tới cùng sao? Những gì Châu Bác đã nhờ ta, ta chắc chắn sẽ không phụ lòng ông ấy. Nếu ngươi dám đụng đến cháu gái ta, vậy thì cũng đừng trách, ta g-i-ế-t c-h-ế-t ngươi! Nguyền rủa hại người thì cũng sẽ có lúc bị phản phệ, ta không tin là ngươi có thể tồn tại mãi được… Lã Tử đáng chết!

*
Lão Tử tới Lâm gia rất khuya, vừa tới nơi, ông đã đi ngay tới chỗ Thiên Hạo để xem tình hình. Sau hơn nửa giờ đồng hồ bày một trận pháp nhỏ trong phòng Thiên Hạo, Lão Tử lúc này mới an tâm mà nói với mọi người xung quanh.

– Ổn rồi! Tôi đã cắt đứt đường máu, lũ âm binh sẽ không nương theo con đường này mà tới bắt hồn cậu ấy đi được. Về phần tráo mệnh, lát nữa tôi sẽ xuống Âm Phủ một chuyến để báo cáo và ghi danh lại mệnh số của cậu ấy. Sau khi ghi danh, mệnh số của Thiên Hạo sẽ được Phán Quan để ý tới, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện tráo mệnh…

Dừng chút, Lão tử lúc này đột nhiên dừng ánh mắt trước Thiên Phàm, ông nói có chút ẩn ý.

– Cũng may là có người đã thay đổi trận pháp, cao tay chặn đường máu từ trước, vậy nên tính mạng của cậu ấy mới giữ được tới bây giờ. Máu đã lấy được hai lần, trận pháp tráo mệnh đã thành công hơn một nửa, số của Thiên Hạo cũng được xem là số phú quý hiếm gặp. Bảo sao bên kia lại muốn tráo mệnh với Thiên Hạo, bọn họ quả thực là quá tham lam rồi.

Ông Ba của Lâm gia, ông là ba ruột của Thiên Hạo. Lúc này nghe Lão tử nói như vậy, ông tò mò khôn xiết, gấp lòng mà hỏi.

– Lão Tử đại sư, người có thể nói rõ hơn một chút được không? Người nói bên kia quá tham lam, vậy bên kia là ai?

Lão Tử nghe ông Ba của Lâm gia hỏi, ông khẽ nhìn liếc sang Thiên Phàm. Thấy Thiên Phàm gật đầu ra hiệu với ông, ông lúc này mới từ tốn mà lên tiếng.

– Bên phía hại cậu Thiên Hạo, lão ta là một huyền sư cũng có tiếng trong giới, tên lão là Lã Tử. Lã Tử có tài bày trận pháp rất giỏi, gọi là nguyền rủa trận. Lần này lão ta nhận tráo mệnh của Thiên Hạo, chắc hẳn là làm theo lệnh của ai đó.

Ông Ba sốt ruột, ông nóng lòng, lại hỏi.

– Lão Tử đại sư… người có biết là ai đã ra lệnh cho tên Lã Tử đó hại Thiên Hạo không vậy đại sư? Người có thể nói cho tôi biết được không? Tôi muốn xem thử là ai ăn gan hùm mật gấu mà dám động tới con trai tôi!

Lão Tử đã được căn dặn từ trước, vậy nên ông lúc này liền lắc đầu, tỏ ra nghiêm trọng khác thường, ông nói.

– Không biết được. Lã Tử rất cao tay, lão ta đã giấu nhẹm tung tích của người được tráo mệnh, tôi cũng không thể lần theo đường máu mà tìm tới người đó được. Nhưng mà theo như kinh nghiệm của tôi, một khi trận pháp bị phá vỡ, phía bên kia chắc chắn sẽ bị phản phệ. Nhẹ thì mất nửa cái mạng, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Mà thực ra nếu không mất mạng thì không sớm thì muộn, kẻ được tráo mệnh kia cũng sẽ c-h-ế-t. Vì số mệnh của hắn xấu, vậy nên hắn mới muốn tráo mệnh để được sống lâu. Hiện tại trận pháp bị phá vỡ, mạng của hắn e là không còn…

Dừng chút, Lão Tử tiếp tục nói, ông là giải thích rõ ràng cho người thân của Thiên Hạo hiểu rõ vấn đề.

– Cậu Thiên Hạo đây, theo như mệnh số, cậu ấy là người mang mệnh phú quý, sống sẽ rất thọ. Từ sự nghiệp cho tới đường hôn nhân gia đình, kể cả đường con cái đều sẽ rất tốt, gần như là hoàn hảo. Vậy nên, cậu Thiên Hạo sẽ là đối tượng đầu tiên mà bọn tráo mệnh muốn nhắm đến. Có điều, kẻ muốn tráo mệnh với cậu Thiên Hạo, có khả năng là người quen biết của cậu ấy. Gia đình muốn điều tra để tìm ra thủ phạm thì có thể điều tra từ nơi lấy máu lần đầu tiên, sau đó điều tra khoanh vùng và loại trừ dần dần. Nhưng nói chung, đã gieo nghiệp ác thì sẽ không được lãnh quả tốt đẹp đâu, gia đình có thể an tâm.

Bà Ba không quan tâm lắm tới chuyện trả thù, bà chỉ một lòng muốn con trai bà khỏe mạnh. Nửa mừng rỡ, nửa lo lắng, giọng bà run run vì xúc động, bà hỏi Lão Tử.

– Lão Tử đại sư… có thật là con trai tôi sẽ không sao không? Thằng bé tai qua nạn khỏi rồi đúng không thưa đại sư?

Lão Tử gật đầu chắc nịch, môi ông nở nụ cười hiền hòa, ông nói.

– Cậu Thiên Hạo đã qua cơn nguy kịch, ông bà không cần lo, vài ngày tới nữa thôi, cậu ấy sẽ bình thường trở lại. Nhưng mà sau khi Thiên Hạo khỏe mạnh trở lại, cũng cần có vài điều lưu ý, lát nữa tôi sẽ ghi danh sách ra để nhắc nhở gia đình sau. Còn hiện tại gia đình có thể an tâm, Thiên Hạo không sao nữa rồi. Sau khi tôi báo cáo chuyện này xuống Âm Phủ, có sự can thiệp của Phán Quan đại nhân, cả đời này Thiên Hạo sẽ không lo tới chuyện bị người khác tráo mệnh nữa.

Ông Ba tất nhiên là rất tin tưởng Lão Tử, nhưng lời Lão Tử vừa nói, quả thật đã khơi gợi sự tò mò trong lòng ông. Ông hiếu kỳ, nhịn không được mà hỏi.

– Xuống Địa Phủ? Người có thể xuống Địa Phủ được sao? Thật sự trên đời này có Địa Phủ và có Phán Quan đại nhân thật sao?

Lão Tử chỉ cười, ông trả lời thật ngắn gọn.

– Có! Âm Phủ là có thật, ma quỷ là có thật, quỷ thần là có thật, và thần tiên cũng là có thật!

*
Sau khi dặn dò người thân của Thiên Hạo một vài điều quan trọng, xong hết việc, Lão tử mới cùng Tiểu Âm và Thiên Phàm trở ra bên ngoài.

Canh vào lúc Tiểu Âm đang nói chuyện với Thiên Nhi, Thiên Phàm lúc này mới khẽ nở nụ cười phúc khí, anh nhìn Lão Tử, là thật tâm nói lời cảm ơn.

– Cảm ơn Lão Tử đã giúp đỡ, ơn này của người, tôi sẽ không bao giờ quên.

Lão Tử không nóng không giận mà nhìn Thiên Phàm, chỉ có điều là trong lòng ông bỗng chốc sinh ra một loại cảm giác rất đỗi kỳ lạ. Đây là loại cảm giác tôn kính từ sâu trong linh hồn, mà rõ ràng từ trước tới giờ, kể cả đã gặp qua Phán Quan đại nhân của Âm Phủ thì cũng chưa từng khiến ông có cảm giác lo lắng như vậy…

Ánh mắt có hơi lúng túng, Lão Tử đối diện với Thiên Phàm, giọng ông cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

– Không có gì… chỉ cần tốt cho Tiểu Âm… tôi luôn sẵn sàng.

Thiên Phàm khẽ gật đầu, nụ cười trên môi anh càng lúc càng rạng rỡ. Không nói với Lão Tử nữa, anh quay sang tìm Tiểu Âm, không biết là cô đã đi đâu mất rồi…

Lão Tử đứng giữa hành lang rộng lớn, ông nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cùng bước chân khoan thai của Thiên Phàm, không hiểu sao trong đầu ông lại đột nhiên nhớ tới một nhân vật trong truyền thuyết…

Nghe nói, từ hơn mấy chục năm trước, từ Địa Phủ có một vị đại quỷ vương đi ra, song, vị đại quỷ vương kia lại đột nhiên mất tích không rõ đã đi đâu. Theo như người trong giới huyền học của ông bàn tán lại thì vị đại quỷ vương kia là đang lịch kiếp ở trần gian để phi thăng lên thành Quỷ Đế, xưng bá một cõi ở Địa Phủ và cả Tam giới…

Không biết… liệu là vị đại quỷ vương kia có liên quan gì tới Thiên Phàm hay không?

Lão Tử ông… thật sự là sợ hãi và tò mò!!!

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN