Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 27


Giải quyết xong chuyện của Thiên Hạo, bây giờ lại tới chuyện của ông Năm bà Năm.

Sau một ngày một đêm bị nhốt trong Tháp Trấn Hồ, quỷ hồn bà Năm có vẻ an tĩnh hơn nhiều, cũng không còn gào thét chửi bới đòi đánh đòi g-i-ế-t nữa. Chỉ có điều là khi Thiên Phàm nói sẽ để cho bà Năm gặp lại ông Năm để ba mặt một lời thì bà nhất quyết không chịu. Bà còn hâm dọa nếu để bà gặp mặt ông Năm, bà sẽ dùng mọi cách để g-i-ế-t c-h-ế-t ông ấy.

Hết cách, Thiên Phàm chỉ có thể đưa ông Năm tới nhìn lén bà Năm lần cuối, coi như là để vợ chồng họ gặp mặt nhau lần cuối cùng trước khi vĩnh viễn thật sự lìa xa.

Tiểu Âm có nhiệm vụ trông chừng ông Năm, cô dìu ông đi tới bên một cánh cửa, ở giữa cánh cửa có một ô tròn, đủ để ông Năm có thể nhìn thấy được phía bên kia cánh cửa đang xảy ra những chuyện gì. Tiểu Âm cũng đã trấn an tinh thần ông Năm từ trước, cô dặn dò ông là dù có thấy chuyện gì cũng không được sợ hãi. Vì nếu ông hốt hoảng hoặc là bỏ chạy thì vĩnh viễn cả đời này, ông cũng sẽ không có cơ hội được gặp lại vợ ông thêm một lần nào nữa.

Buông tay ra khỏi người ông Năm, Tiểu Âm dùng một ít nước thoa lên mắt ông Năm, vừa thoa cô vừa nói.

– Thoa cái này lên mắt, ông có thể nhìn thấy được linh hồn của bà Năm. Ông Năm nhớ lời tôi dặn, đừng kêu lên cũng đừng hoảng loạn, đây là cơ hội cuối cùng để ông có thể gặp lại vợ ông đó, ông nên trân trọng ạ.

Ông Năm không nói gì, ông vô thức gật đầu, mặc dù thần sắc ông vẫn còn rất kém, thế nhưng ông lại rất hợp tác, cũng xem như là tin tưởng Thiên Phàm và Tiểu Âm.

Sau khi được Tiểu Âm thoa nước gì đó lên mắt, ông Năm mở mắt ra, ông nhìn vào ô tròn trước cánh cửa, cơ mặt ông bỗng dưng căng cứng, xém chút nữa là nhịn không được mà kêu lên vì hoảng sợ…

Kia… kia chẳng phải là vợ của ông hay sao? Bà ấy là Liễu Ly… là Liễu Ly… chính là người vợ đã chết của ông…

Ông Năm thoáng run rẩy, tay ông vịn vào Tiểu Âm, giọng ông sợ hãi, ông hoảng loạn, hỏi.

– Sao… sao cô ấy lại trông như thế? Tôi… tôi…

Biết ông Năm đang cảm thấy rất sợ hãi về bộ dạng hiện giờ của bà Năm, vậy nên Tiểu Âm liền khẽ trấn an ông.

– Người c-h-ế-t rồi thì ai cũng sẽ trông đáng sợ như vậy, không riêng gì bà Năm đâu. Bây giờ bà Năm chỉ còn là một linh hồn, vậy nên trông bà ấy sẽ vô cùng xanh xao và không còn sức sống. Hơn nữa, bà Năm c-h-ế-t là vì t-ự s-át, trước khi c-h-ết thống khổ cỡ nào thì linh hồn sau khi c-h-ết cũng sẽ có bộ dạng tương tự như vậy. Với lại là kể từ sau khi c-h-ết, bà Năm lúc nào cũng mang nỗi uất hận và đau khổ nặng nề, vậy nên bộ dạng dữ tợn của bà ấy lúc này cũng là bình thường. May cho ông là bà Năm đã được Tháp Trấn Hồn an dưỡng hồn phách, chứ nếu ông gặp bà ấy vào mấy ngày trước thì chưa chắc ông đã có thể nhìn bà ấy được quá ba giây đâu.

Ông Năm nuốt nước bọt liên tục, ông rõ ràng là sợ tới mức nói chuyện cũng không ra tiếng. Tay ông vịn chặt vào vai Tiểu Âm, mắt ông nhìn xuyên qua ô tròn trên cánh cửa, nhìn tới mức không dám chớp mắt. Mặc dù ông đang rất sợ, thế nhưng ông vẫn sẽ cố, vẫn cố gắng hết sức để có thể được nhìn vợ ông lần cuối…

Bên trong căn phòng rộng lớn, quỷ hồn của bà Năm được thả tự do bên ngoài. Hiện tại tu vi của bà Năm gần như bằng O, vậy nên cũng không sợ chuyện bà ấy bỏ chạy. Chưa kể còn có Lão Tử kè kè ở bên cạnh, bà Năm có ba đầu sáu tay cũng không dám bỏ chạy trước mặt ông ấy.

Thiên Phàm nhìn quỷ hồn của bà Năm, thần sắc anh bình thản, không một chút đau lòng hay là tức giận. Anh hỏi.

– Thím Năm, là thím hại Thiên Đức có phải không? Thím hại Thiên Đức bị chú Năm phát hiện nên thím t-ự s-át, thím sợ tội nên tự s-át?

Bà Năm lúc này khá là ngoan ngoãn, nếu không phải bà đã là quỷ hồn thì trông bà cũng không khác khi còn sống là bao nhiêu, tính tình khá là dịu dàng. Nghe Thiên Phàm hỏi, bà Năm giương đôi mắt đỏ rực nhìn anh, một chút khổ sở, kèm một chút lạnh giá, bà nói.

– Ừ. Là tôi hại nó. Cũng vì hại nó mà chú Năm của cậu mới muốn ly hôn với tôi. Cuộc đời này của tôi chỉ sống vì chồng, con thì cũng không có, chồng tôi muốn bỏ tôi thì tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi tự s-át, biết là tội tự s-át mang nghiệp rất nặng nhưng tôi cũng hết cách rồi. Chỉ có tự sát thì ba mẹ tôi, gia đình tôi mới được sống yên ổn, có khi còn phú quý hơn nữa vì Lâm gia chắc chắn sẽ vì cái c-h-ế-t của tôi mà bảo vệ cho gia đình tôi…

Lão Tử ngồi vắt chéo chân xem điện thoại, nghe bà Năm nói chuyện tự tử nhẹ nhàng như lông hồng, ông nhịn không được mà phán xét vài câu.

– T-ự s-át… cái nghiệp này đúng là rất nặng, nghiệp quả của việc tự g-i-ế-t chính mình là thứ mà cô không thể tưởng tượng nổi đâu. Mọi thứ trên đời này đều có nhân quả cả, chồng cô làm sai với cô thì chắc chắn anh ta sẽ nhận lại quả báo. Cô tội tình gì phải tự sát, lại còn tính toán cẩn thận để tự sát… tôi thấy thật sự không đáng! Nhân sinh rất đáng quý, biết bao nhiêu sinh mệnh tu tập hàng chục hàng trăm năm chỉ để được sống một kiếp người, vậy mà cô lại vì người khác mà từ bỏ sinh mệnh của mình. Cô có bao giờ nghĩ tới, cô làm như vậy thì gia đình cô cũng sẽ chịu tội thay cho cô hay không?

Quỷ hồn bà Năm co rúm cơ mặt, bà là vừa sợ cũng vừa đau lòng. Đúng là bà suy nghĩ có hơi nông nổi, nhưng biết thế nào bây giờ, bà hiện tại cũng đã chết thật rồi. Nếu như khi đó, bà chịu gọi cho ba mẹ bà, nghe được giọng nói ngọt ngào quan tâm của mẹ bà… vậy thì có lẽ bà đã không chết. Bà t-ự sát, bà không hối hận, bà chỉ thương ba mẹ và người thân của bà, là bà suy nghĩ ngu ngốc và cố chấp quá rồi. Người đã không đáng thì không nên tiếc, đã vậy bà còn gánh trên vai tội mưu s-át người khác không thành… tội nghiệt này phải trả tới khi nào thì mới hết đây?

Bà Năm im lặng, trông sắc diện của bà thì có vẻ như bà đã biết ăn năn hối cải, Thiên Phàm cũng không muốn làm khó bà. Nhưng có một vài chuyện, anh bắt buộc phải hỏi cho rõ.

– Chuyện thím t-ự s-át, con không có quyền gì để phán xét, cũng mong tâm thím biết mình đã sai ở đâu mà tu tập để trả nghiệp, mặc dù quá trình trả nghiệp có thể sẽ hơi lâu, cũng có thể sẽ hơi khắc nghiệt. Nhưng không sao, mình gây ra lỗi, biết nhìn nhận và sửa sai là được, không sớm thì muộn cũng tu được thành chánh quả…

Dừng chút, Thiên Phàm không an ủi nữa, anh lúc này mới hỏi tới những chuyện quan trọng.

– Được rồi, bây giờ con có vài chuyện muốn hỏi thím, con hy vọng thím có thể sẽ trả lời thật lòng cho con biết.

Quỷ hồn bà Năm không trả lời, bà chỉ gật đầu ra hiệu bà đồng ý.

Thiên Phàm thần thái điềm đạm, ánh nhìn đoan chính, anh nghiêm túc, hỏi.

– Chuyện thứ nhất con muốn hỏi, về vấn đề giữa chú Năm và thím Tư là như thế nào? Bọn họ có làm điều gì quá phận hay không? Chuyện thứ hai, có phải quỷ hồn đã cứu thím lúc thím bị Tiểu Âm đánh bắt là quỷ hồn của chú Tư có phải vậy không?

Bà Năm nghe rõ câu hỏi, bà cũng không suy nghĩ gì mà nhanh chóng trả lời.

– Giữa chồng tôi và Uyển Uyển… là chồng tôi mê đắm Uyển Uyển… còn về phía Uyển Uyển thì hình như là chưa… chưa từng làm gì có lỗi với tôi và có lỗi với anh Tư. Còn chuyện thứ hai, đúng là anh Tư đã cứu tôi, anh ấy khuyên nhủ tôi hãy buông bỏ sân hận mà đi đầu thai…

– Vậy bây giờ chú Tư ở đâu? Thím có biết vì sao tới giờ này chú Tư vẫn không chịu đầu thai chuyển kiếp hay không thím?

Bà Năm khẽ gật đầu, bà chậm rãi, trả lời.

– Biết. Theo như lời của anh ấy nói và theo như những gì tôi đoán thì anh Tư là vì muốn đợi Thiên Đức để đón thằng bé đi cùng. Anh Tư chết đã lâu nên hình như anh ấy đã quên đi hầu hết ký ức khi còn sống. Chấp niệm cuối cùng và duy nhất của anh ấy là vì muốn đợi Thiên Đức, muốn đỡ đầu và chở che cho thằng bé khi thằng bé qua đời. Nhưng may sao, số của Thiên Đức không tận, thằng bé may mắn được người cứu giúp, vậy nên tâm nguyện của anh Tư coi như cũng đã được hoàn thành. Lần đó cứu tôi, anh ấy cũng bị thương, hồn phách bị tiêu tán, chắc là giờ đây, anh ấy đã xuống Âm Phủ trình diện và đi đầu thai rồi. Anh Tư cứu tôi một phần là không nỡ nhìn thấy tôi bị đánh tan hồn phách, nhưng phần lớn là vì vợ và con anh ấy, anh ấy sợ tôi sẽ tìm cách hãm hại bọn họ…

Dừng chút, bà Năm lại tiếp tục, giọng bà trầm khàn tới kì lạ, bà vừa tủi thân cũng vừa đau lòng mà lên tiếng.

– Anh Tư… anh ấy đã quên rất nhiều chuyện… là sau khi Thiên Đức bị bệnh… anh ấy mới thức tỉnh và nhớ lại một số chuyện. Mặc dù nói là nhớ lại, nhưng mà theo tôi thấy thì anh Tư, anh ấy chỉ nhớ về vợ con anh ấy mà thôi. Lý do anh Tư chết đã lâu mà không siêu thoát thì cũng là vì anh ấy biết được Thiên Đức sẽ gặp kiếp nạn không qua khỏi nên mới cố ý ở lại dương gian, vất va vất vưởng mà chờ đợi ngày đón con trai, anh ấy sợ thằng bé sẽ tủi thân và hoảng loạn khi phải rời xa thế gian này quá sớm. Nhưng may sao, người hiền gặp lành, cuối cùng cũng có người đã cứu được Thiên Đức… Còn sau khi anh Tư cứu tôi khỏi tay Tiểu Âm thì hồn phách anh ấy bị thương nặng. Tôi cũng khá áy náy nhưng vì lúc đó tôi quá ngoan cố nên đã bỏ anh ấy ở lại mà trốn đi. Cũng không biết bây giờ anh ấy đã đi trình diện chưa, nhưng theo tôi nghĩ thì chắc là anh ấy đã đi trình diện rồi. Anh tư chết là tận số, cậu cũng yên tâm, không phải chồng tôi hay là Uyển Uyển hại chết anh ấy đâu.

Thiên Phàm không bình luận gì, trong lòng anh cũng coi như là đã có câu trả lời chính xác nhất. Anh đã từng đoán, chú Tư anh chết là vì có liên quan tới chú Năm và thím Tư. Mà cụ thể là vì chú Tư đã biết được chuyện trước kia của chú Năm và thím Tư nên mới lao lực vì suy nghĩ nhiều mà lên cơn đau tim rồi qua đời. Chú Tư không bị ai hại, chú ấy là vì hết thọ mạng nên mới rời đi, hoàn toàn hợp với quy luật luân hồi của tự nhiên. Việc chú Tư không nhớ được gì cũng dễ hiểu, vì thường linh hồn khi rời khỏi thân xác quá lâu, nếu không biết tu luyện để tăng tu vi thì rất khó để có thể giữ được ký ức của bản thân khi còn sống…

Mặc dù cũng sẽ có chấp niệm trước và sau khi chết, nhưng là do tồn tại vất vưởng quá lâu, hàng ngày hàng đêm đều trốn trong bức tranh ngôi miếu nhỏ, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ từ ký ức của chú ấy cũng sẽ biến mất từng chút từng chút một. Cuối cùng là ngây ngây ngô ngô không rõ bản thân là ai, cũng không nhớ gì về chuyện khi còn sống, cũng quên mất chấp niệm của bản thân là gì cho tới khi gặp chuyện kích thích để nhớ lại. Có điều, nhớ thì cũng là nhớ được một vài chuyện, cũng không hẳn sẽ nhớ được toàn bộ. Và chú Tư chính là một dạng quỷ hồn như thế, khác xa quỷ hồn hung hăng vì tự sát của thím Năm.

Thông suốt được một vài chuyện về chú Tư, Thiên Phàm lúc này mới tiếp tục hỏi bà Năm.

– Bỏ qua chuyện của chú Tư đi, con còn có chuyện này muốn hỏi thím. Việc thím tự sát để biến thành Lệ quỷ sau khi chết là do vô tình hay là do thím cố tình? Nếu là cố tình thì ai bày cho thím biết chuyện này?

Bà Năm ngước mắt nhìn Thiên Phàm, bà có hơi sửng sốt một chút, bà im lặng hồi lâu, lát sau mới nghe bà trầm giọng mà trả lời.

– Là một người đàn ông trung niên đã nói với tôi về chuyện tự sát mặc đồ đỏ sẽ biến thành lệ quỷ, tôi là vô tình gặp được ông ấy dưới chân núi Linh Tiên khi tôi đi bái tượng Mẹ Hoa để cầu con. Thật ra thì lúc túng quẫn tôi cũng chỉ đơn giản là muốn c-h-ế-t, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ sắp đặt cho cái chết của mình. Cuối cùng cũng không hiểu vì sao tôi lại vô tình nhớ tới những gì mà người đàn ông đó đã nói, vậy nên tôi làm theo, cũng không nghĩ là sẽ có được kết quả…

Lão Tử im lặng hồi lâu, lúc này đột nhiên nghiêm túc mà hỏi.

– Người đàn ông đó trông như thế nào? Cô có thể nói rõ hơn không?

Bà Năm suy nghĩ một hồi, biểu cảm của bà có phần hoang mang, bà lắc đầu, ngơ ngác trả lời.

– Không nhớ, tôi không nhớ người đàn ông đó trông như thế nào. Lúc trước còn nhớ, không hiểu sao bây giờ lại không nhớ…

Thiên Phàm liếc khẽ nhìn Lão Tử, Lão Tử cũng nhìn về anh, không ai nói với ai câu nào nhưng tự trong lòng mỗi người đều đã có được câu trả lời cho riêng mình. Xem ra, chuyện của bà Năm… không đơn giản chỉ là như vậy!

Hỏi tới đây, cả Thiên Phàm và Lão Tử đều không hỏi thêm gì nữa. Giờ vàng cũng đã tới, Lão Tử thi triển thuật pháp để đưa quỷ hồn của bà Năm xuống Âm Phủ trình diện.

Bà Năm trước khi rời đi, bà khóc rất nhiều, vừa ăn năn sám hối mà cũng vừa tiếc nuối dằn vặt khôn nguôi.

Bà không dám gặp ba mẹ và người thân của bà lần cuối vì bà sợ là bà sẽ không dứt tình được. Mà bà cũng không dám gặp lại chồng bà, bởi bà sợ là kiếp sau nữa, bà vẫn sẽ nhớ tới ông để mà đi tìm…

Giây phút quỷ hồn của bà Năm dần tan biến vào cánh cửa dẫn xuống Quỷ Môn Quan, bà Năm vừa khóc, vừa thổn thức, ai oán mà nói.

– Nếu vẫn còn có kiếp sau, tôi hy vọng sẽ không gặp lại Lâm Thiên Tuấn một lần nào nữa. Một kiếp này là quá đủ, không muốn gặp lại thêm bất kỳ kiếp sống nào của tôi nữa. Là tôi có lỗi với Thiên Đức, có lỗi với ba mẹ và người thân của tôi, cũng có lỗi với Lâm gia… xin hẹn trả nợ vào một kiếp gần nhất. Lâm Thiên Tuấn, chào tạm biệt, chúc anh quãng đời còn lại luôn gặp may mắn và hạnh phúc. Chào tạm biệt anh!

Bà Năm đi rồi, vĩnh viễn sẽ không còn quỷ hồn của bà tồn tại ở dương gian này nữa. Với những nghiệp quả mà bà đã tạo ra, có thể bà vẫn sẽ được đầu thai vào một kiếp người khác để trả nợ, Lão Tử nghĩ như vậy.

Còn về mối nhân duyên giữa bà Năm và ông Năm thì không dám chắc, rất có thể, bọn họ sẽ lại gặp gỡ nhau ở một kiếp sống nào đó… đây gọi là nghiệt duyên!

Mà ở ngoài này, lúc bà Năm vĩnh viễn rời đi, ông Năm đã không nhịn được mà úp mặt vào vai Tiểu Âm rồi nghẹn ngào khóc. Nước mắt hoà cùng nỗi đau đớn cùng cực thấu tận tâm can, ông khẽ kêu lên, đây cũng là tiếng lòng chân thật nhất của ông.

– Là tôi có lỗi với Liễu Ly… là anh có lỗi với em. Anh sai rồi, tất cả đều là anh sai rồi. Liễu Ly… nếu như được gặp lại… anh muốn bù đắp cho em… muốn trả món nợ tình cảm này cho em. Anh xin lỗi… anh không cố ý… anh thật lòng xin lỗi!

Tiểu Âm nhìn ông Năm suy sụp, cô cũng không biết phải khuyên bảo ông như thế nào, lúc này chỉ có thể vỗ vào lưng ông để trấn an.

Cuộc đời này là thế đấy, lúc có được thì không muốn giữ, lúc mất đi rồi thì lại đau khổ hối hận cầu xin để được gặp lại nhau. Nhân quả luôn công bằng với vạn vật, biết gì lần sau gặp lại sẽ được hạnh phúc ở bên nhau?

Con người là giống loài phức tạp và luôn luôn không hài lòng với thứ mình đang có, và càng là thứ không có được thì càng cố chấp đến si mê ngu muội. Để rồi khi đánh mất đi thứ vẫn luôn là của mình thì lại bắt đầu hoài niệm và tiếc nuối. Nếu trước kia biết đủ, biết tôn trọng hiện tại thì bây giờ đã đâu ra cớ sự như thế này?

Những thứ không có được thì đều là do duyên số đã sắp đặt là không thể có được. Còn nếu đã có được, vậy thì yên tâm, chỉ cần đủ duyên thì mọi thứ sẽ tự khắc tới. Hạnh phúc không phải là “có”, mà hạnh phúc thật sự là “không”…

Không giành giật, không cố chấp, không với tay quá cao… cuộc sống sẽ tự khắc hoàn hảo và an bình theo cách mà bản thân luôn mong muốn!

*
Bầu trời ngả về chiều hôm nay thật sự rất đẹp, Tiểu Âm gối đầu trên đùi Thiên Phàm, cô nhàn hạ ăn bánh mì ngọt, vừa ăn, cô vừa hí hửng hỏi Thiên Phàm.

– Nếu thật là như vậy… vậy thì sau này không sợ cậu Ba cậu Tư kiếm chuyện với cậu… đúng không cậu Hai?

Thiên Phàm khẽ gật đầu, cử chỉ phóng khoáng, nụ cười tỏa mát như đóa hoa sen.

– Tạm thời có thể xem là vậy. Chuyện tráo mệnh vẫn còn đó, tôi cũng đã nói chuyện với bọn họ, thời gian này bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm gì gây hại tới tôi. Nhưng còn về lâu về dài thì chưa chắc, anh em Thiên Phúc có thể sợ, nhưng bà Hồ thì chưa chắc đâu.

Tiểu Âm gật gù như gà mổ thóc, Thiên Phàm lúc này liền đút cho cô một quả dâu tây, dâu tây ngọt ngào lan tỏa khắp khoan miệng, khiến Tiểu Âm khoái chí khen ngon không ngớt.

Thật ra thì chuyện bà Hồ nhờ tay huyền sư tên là Lã Tử tới tráo mệnh của Thiên Hạo đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Chẳng qua Thiên Phàm tạm thời chưa muốn vạch trần chuyện này, vậy nên anh mới căn dặn Lão Tử từ trước, nhờ ông ấy đừng tiết lộ chuyện này cho ba mẹ của Thiên Hạo biết.

Khẽ rũ mi mắt nhìn xuống Tiểu Âm, Thiên Phàm nở nụ cười, ánh mắt anh dịu dàng, anh hỏi cô.

– Sao vậy? Sợ sẽ bị mẹ con bà Hồ hãm hại à?

Tiểu Âm bĩu môi, cô xem thường, nói.

– Sợ gì đâu ạ. Tôi không sợ mẹ con bọn họ, mẹ con họ chưa đủ năng lực đánh bại tôi đâu. Chẳng qua gần đây có một cô gái xinh đẹp yếu đuối mảnh mai cứ lai vãng tới lui Lâm gia… làm cho tôi cảm thấy khá là khó chịu.

– Là ai? Là ai mà xinh đẹp tới mức khiến cô ghen tỵ như thế?

Tiểu Âm ngồi bật dậy, cô choàng tay ôm lấy cổ Thiên Phàm, cử chỉ thân mật tự nhiên cứ như là đôi vợ chồng trẻ vậy. Cô nhìn anh, không chút thẹn thùng, cô thoải mái mà trách yêu.

– Còn ai nữa… là tiểu thư Nguyệt Dung của cậu… xinh đẹp tuyệt vời. Dạo gần đây tôi thấy cô ấy rất thường hay lui tới đây, không biết ý của cậu Hai thế nào? Có cho con gái người ta cơ hội?

Thiên Phàm đặt đĩa dâu tây xuống bàn, anh thuận tay ôm lấy eo Tiểu Âm, anh hôn lướt qua má cô. Hôn xong, anh liền cười, vui vẻ mà nói với cô.

– Tôi không nói sẽ qua lại với Nguyệt Dung mà, em không vui cái gì? Hiện tại tôi bám dính lấy em như thế này mà em vẫn còn nghĩ là tôi sẽ kết hôn với một cô gái khác?

Tiểu Âm bĩu môi, cô dụi dụi vào ngực Thiên Phàm, làu bàu lèm bèm nói khẽ.

– Ai biết được… trên đời này chuyện kinh dị quái quỷ gì cũng có thể xảy ra…

Thấy Tiểu Âm ghen tuông đáng yêu như vậy, Thiên Phàm bật cười, anh ôm lấy cô, thuận tay mà vuốt đuôi tóc đen nhánh thơm tho của cô.

Anh có cảm giác, cô càng ngày càng giống mèo nhỏ, là một con mèo đáng yêu tinh nghịch thích bám dính trên người chủ. Cô thích chui rút vào người anh để ngủ, cũng thích được anh vuốt ve dỗ dành…

Mèo nhỏ… đúng thật là một con mèo xinh xắn dễ bảo mà! Đáng yêu thật!

*
Thiên Phàm và Tiểu Âm ngồi trong đình nghỉ mát, vậy nên cả hai đều không hay biết ở một hướng nào đó, có hai cô gái đang dõi theo từng nhất cử nhất động của bọn họ.

Nguyệt Sang có phần hả hê khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Dung nhăn nhó lại vì khó chịu. Nhân cơ hội, cô ném đá giấu tay, cố tình kích động lòng ganh tỵ của Nguyệt Dung.

– Nguyệt Dung… chị nhìn thấy gì chưa? Em đã nói rồi mà, Tiểu Âm rất được lòng anh Hai, anh ấy cưng chiều cô ấy tới như vậy mà. Nếu như trước kia chị tới sớm một chút, vừa vặn là ngay thời điểm Nhã Kỳ tìm tới… vậy thì biết đâu người được cưng chiều lúc này sẽ là chị.

Nguyệt Dung quá hiểu cái tính này của Nguyệt Sang, cô cũng biết thừa Nguyệt Sang là đang khích bác cô, mặc dù cô không nói nhưng cô vẫn luôn tự mình có thể nhận ra điều này. Chỉ là, quả thực khi nhìn thấy Thiên Phàm ôm ấp cô gái vô danh tiểu tốt Tiểu Âm kia, cô thực sự là có chút không thoải mái, hay nói đúng hơn là ghen tỵ…

Được rồi, thứ cô muốn, người cô thích, cô dám đố ai cướp được của cô…

Tiểu Âm có đặc biệt tới đâu thì cũng chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi… cô không sợ!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN