Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 28


Sau sự việc tráo mệnh của Thiên Hạo, địa vị của Tiểu Âm ở Lâm gia bỗng chốc có sự thay đổi tới không thể ngờ tới. Trước kia cô chỉ là cô gái xung hỉ cho cậu Hai Thiên Phàm, nhưng còn bây giờ, cô đã trở thành người thân tín của gia đình ông bà Ba, cũng là một trong những người thân thiết nhất của gia đình bà Tư.

Sở dĩ mà Tiểu Âm được thăng hạng địa vị nhanh như vậy cũng là do Lão Tử một lòng đẩy hết công lao sang cho cô. Ông khen ngợi cô đủ đường, còn nói nếu không có cô giúp đỡ thì chưa chắc tính mạng của Thiên Hạo đã giữ được. Với lại cậu Hai Thiên Phàm cũng nhân cơ hội này mà nói tốt cho cô, vậy nên bây giờ, Tiểu Âm đã trở thành ân nhân của nhà ông Ba bà Ba.

Chưa kể là còn bà Tư và Thiên Đức, bà Tư bây giờ cũng đặc biệt cảm kích ơn nghĩa của Tiểu Âm. Bà Tư là người tin vào Phật pháp, tin vào Trời Đất, tin vào nhân quả. Vậy nên sau khi nghe Thiên Phàm kể qua về chuyện giành giật lại sự sống cho Thiên Đức từ tay quỷ sai, bà tin tưởng tới không một chút nghi ngờ. Mà cậu Hai Thiên Phàm cũng giống như Lão Tử, đều muốn đẩy công lao cho Tiểu Âm. Thành ra bây giờ, bà Tư coi Tiểu Âm như người thân trong nhà, quan tâm coi trọng cô từng chút một.

Địa vị tăng lên, đãi ngộ cũng được tăng lên, hiện tại người làm lớn nhỏ ở Lâm gia đều gọi Tiểu Âm một tiếng thân thương là… tiểu thư Tiểu Âm!

*
Sau khi giải quyết xong chuyện của Thiên Hạo, Lão Tử lại có việc quan trọng phải rời đi. Tiểu Âm đích thân tiễn ông ra cổng, cô nhìn ông, do dự một hồi mới quyết định nhắc nhở ông một chút.

– Lão Tử… tuổi ông cũng lớn rồi, cứ đi đây đi đó hoài, con thấy cũng không tốt lắm đâu.

Lão Tử cười ha hả nhìn cháu gái, ông hào phóng nói.

– Lo gì! Số ta còn lâu lắm mới tận. Cũng như ông ngoại con thôi, tới cuối đời mà vẫn còn trọng trách thì vẫn phải làm, đấy là sứ mệnh.

Tiểu Âm biết người của huyền học đều có sứ mệnh riêng của mình, cũng như là ông ngoại cô, tới ngày gần đất xa trời vẫn còn cố giúp đời trừ yêu diệt quỷ rồi mới có thể an lòng mà nhắm mắt xuôi tay. Mà Lão Tử với ông ngoại cô đều là huyền sư, trọng trách và lý tưởng đều là giống nhau, cô có muốn khuyên ngăn cấm cản cũng không được, bởi cô không có quyền đó.

Lão Tử biết Tiểu Âm lo lắng cho ông, ông trước giờ không thích ủy mị, nhưng vì cháu gái, ông vẫn cố nói vài câu để trấn an cô.

– Được rồi, ta biết rồi mà, sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Con thấy ta như thế này chứ núi Linh Tiên ta leo lên leo xuống hàng ngày vẫn được, đừng lo cho ta.

Tiểu Âm khịt khịt mũi, cô nhìn Lão Tử, không ủy mị cũng không sướt mướt, cô chậm rãi nói.

– Con biết ông khỏe rồi, cũng biết sứ mệnh của ông rất cao cả thiêng liêng. Có điều ông phải hiểu, mặc dù năng lượng linh hồn của ông cao nhưng thân thể của ông thì không còn trẻ trung như ông nghĩ đâu, ông phải để ý tới vấn đề này mới được.

– Hiểu rồi hiểu rồi mà, con an tâm. Rảnh rỗi sẽ gọi cho con báo cáo sức khỏe, được chưa? À, mà quên nữa, ta đi chắc cũng không lâu đâu, khi nào cậu con tới thì ta lại tới đây mà. Nghe nói, cậu con đã nói chuyện với ba con, không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ tới đây thôi.

Tiểu Âm không mấy quan tâm, thái độ của cô bình thản đến không thể bình thản hơn.

– Con chỉ trông cậu tới, còn người của Hồ gia, con không quan tâm.

Lão Tử biết Tiểu Âm có mối thù rất sâu với Hồ gia, vậy nên ông cũng không khuyên nhủ hay là bắt ép gì cô, mọi cảm xúc của cô đều để cho cô tự do quyết định. Đây xem như cũng là cái nghiệp lớn nhất của Hồ gia, không thể trách Tiểu Âm tuyệt tình cứng đầu không hiểu chuyện được.

Dặn dò qua lại thêm vài câu, Lão Tử lên xe rời đi, địa điểm tới của ông là một vùng nông thôn xa trung tâm, ở đó có việc cần ông giải quyết. Người của huyền học bọn ông luôn có sứ mệnh rất cao cả. Việc sinh lão bệnh tử cũng chỉ là vô thường đối với bọn ông, sinh được thì tử được, đó là quy luật của tạo hóa, không thể cưỡng cầu. Mà có khi, c-h-ế-t là để bắt đầu một hành trình mới, không có gì phải sợ hãi!

Tiểu Âm tiễn Lão Tử rời đi, cô cứ nhìn theo xe ông, đợi xe chạy khuất bóng, cô mới buông đi sự lo lắng mà quay vào trong.

Chỉ là ngay lúc xoay người, Tiểu Âm vô tình nhìn thấy Nguyệt Sang và Nguyệt Dung đang đi tới. Nguyệt Sang lúc này cũng đã cười tươi tắn mà chào đón cô, vậy nên cô không thể lơ đi xem như chưa từng gặp được. Hết cách, đành phải chào hỏi nhau một vài câu.

Nguyệt Sang đi tới trước, cô ấy nhìn Tiểu Âm, vui vẻ cười nói.

– Mấy hôm tôi sang đây vẫn không gặp được cô, lần nào cũng nghe người làm nói cô bận, bữa nay gặp được cô chắc là tôi phải may mắn lắm rồi đây.

Tiểu Âm cười rất nhạt, cô khách sáo tiếp đón.

– Tôi bình thường cũng ít khi ra ngoài mà, sau này có khi cô gặp được tôi còn ít hơn.

Nguyệt Sang nhìn thấy rõ sự xa cách trong ánh mắt Tiểu Âm, có điều, cô đâu phải thật sự muốn làm thân với Tiểu Âm, cô là đang có suy tính khác. Lúc này, Nguyệt Sang liền kéo tay Nguyệt Dung tiến lên phía trước, cô vui vẻ hồn nhiên giới thiệu.

– À quên giới thiệu với cô, đây là Nguyệt Dung, chị gái của tôi, sau này chắc cô và chị ấy sẽ thường xuyên gặp nhau ấy.

Nguyệt Dung được Nguyệt Sang giới thiệu, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cô vẫn rất lịch sự và hiểu chuyện. Trên môi nở một nụ cười thân thiện, sắc diện xinh đẹp thuần khiết, trông cứ hệt như là người tình trong mộng của nhiều thiếu niên vậy. Nhan sắc của Nguyệt Dung là kiểu nhan sắc mỹ miều nhưng dịu dàng, cô giống như cô gái nhỏ nhà bên, làm cho ai nhìn thấy cũng đều mềm lòng, muốn dang tay mà che chở.

Giọng nói ấm áp ngọt ngào, khí chất tiểu thư khuê các, Nguyệt Dung chào hỏi Tiểu Âm.

– Chào cô Tiểu Âm, nghe danh cô đã lâu, bữa nay mới được gặp mặt, thật hân hạnh.

Tiểu Âm nhìn Nguyệt Dung, khác xa với nụ cười xinh đẹp thân thiện của Nguyệt Dung, Tiểu Âm luôn tỏ ra đề phòng với mỹ nữ trước mặt này. Cũng không hiểu vì sao cô lại có cảm giác không được thoải mái như thế này nữa. Hay nói đúng ra là cô không thích tiếp xúc với Nguyệt Dung, cô có phần ghét bỏ và dè chừng trước cô ấy.

Thái độ hơi thiếu thân thiện, Tiểu Âm dửng dưng, cô nói cộc lốc, không chút nể mặt.

– Chào cô!

Nguyệt Dung nhíu khẽ chân mày không vui, đối với câu trả lời thiếu tôn trọng này của Tiểu Âm, cô không biết phải nói cái gì tiếp theo. Có điều, cô không thể lại giống như Tiểu Âm, ăn nói như Tiểu Âm đúng thật là rất thiếu giáo dục!

Cười cười, nhan sắc vẫn xinh đẹp kiêu sa như vậy, Nguyệt Dung biết Tiểu Âm không thích cô, vậy nên cô cũng không tự đi tìm chỗ xấu hổ. Ngoài nở một nụ cười trừ ra thì cô cũng không nói thêm gì, để yên cho Nguyệt Sang và Tiểu Âm trò chuyện.

Nói qua loa vài câu khách sáo, Tiểu Âm cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp đón chị em Nguyệt Sang, vậy nên cô liền nói lời cáo từ trước, cũng không hẹn bữa nào gặp mặt sẽ nói chuyện sau. Tính tình của cô trước giờ luôn là vậy, không thích nói nhiều, cũng không thích giả vờ sởi lởi nịnh nọt. Trước kia còn ngại thân phận hơi thấp, nhưng hiện giờ đã có cậu Hai chống lưng, cô có quyền kiệm lời không tiếp xúc nếu như cô muốn. Tiểu Âm không phải người bình thường, vậy nên tư duy của cô cũng khác hẳn người bình thường. Nếu như người ngoài nhìn vào thái độ kiệm lời thiếu nhiệt tình của cô thì sẽ nghĩ là cô kiêu ngạo thiếu EQ. Nhưng phải là người thân thiết với cô thì mới biết, cô là làm biếng nói chuyện, chứ EQ của cô vẫn cao lắm, không tới mức ngáo ngơ đâu!

Chào tạm biệt chị em Nguyệt Sang Nguyệt Dung, Tiểu Âm nhanh chóng rời đi. Cô mặc quần dài voan ống to, áo voan tiểu thư cổ nút tàu cách điệu, tóc búi nửa đầu, lòa xòa một vài sợi tóc không vào nếp mà rơi xuống, tạo nên cảm giác xinh đẹp đến vô thực. Trông Tiểu Âm cứ như một tiểu tinh linh trong huyền thoại vậy, vẻ đẹp thuần khiết đơn sơ mộc mạc, vượt xa mọi định kiến của cái đẹp.

Nguyệt Dung và Tiểu Âm về nhan sắc có thể xem là một chín một mười. Nhưng người thường sẽ thích Nguyệt Dung hơn, bởi vì Nguyệt Dung rất thân thiện, đáng yêu như em gái nhỏ quốc dân. Còn Tiểu Âm thì ngược lại, cô luôn trông rất xa cách, ít ai yêu quý Tiểu Âm được từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng một khi ai đó đã quý Tiểu Âm thì sẽ quý rất thật lòng, là kiểu tình cảm chân thành không vụ lợi, đây rõ ràng chính là điểm đặc biệt nhất của Tiểu Âm.

Dáng lưng thẳng tắp, cổ cao thon đẹp, nước da trắng sáng, Tiểu Âm rời đi trong sự bất mãn của Nguyệt Dung và một chút ghen tỵ của Nguyệt Sang. Cũng là Nguyệt Sang lên tiếng trước, cô nói thầm với Nguyệt Dung, là nói xấu Tiểu Âm.

– Trước kia trông còn được, kể từ lúc được anh Hai để ý tới, cô ta đột nhiên trở nên lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, trông thật sự rất thiếu giáo dưỡng. Không hiểu Má Lớn và anh Hai thích cô ta được ở điểm nào, trông chẳng ra làm sao, toàn giả vờ thanh cao hơn người!

Nguyệt Dung khôn khéo hơn Nguyệt Sang nhiều, mặc dù cũng rất bất mãn về thái độ thiếu thân thiện của Tiểu Âm, nhưng mà cô không giống Nguyệt Sang, không nói xấu Tiểu Âm. Đáp lại em gái mình, Nguyệt Dung chỉ nói vài câu.

– Người ta được Đại thiếu gia yêu thích thì người ta có quyền kiêu ngạo chứ, bản thân em được Thiên Phúc yêu thương, em cũng kiêu ngạo vậy. Hơn nữa chị thấy Tiểu Âm là vì không thích chị nên mới như vậy, nói gì thì nói… chị cũng được xem là tình địch của cô ấy mà.

Nguyệt Sang nhìn thái độ điềm tĩnh của Nguyệt Dung, cô liền cười khinh trong lòng, cảm thấy Nguyệt Dung thật sự quá mức giả tạo rồi. Ghét thì có thể nói là ghét, cần gì phải giả vờ tử tế như vậy, lúc nào cũng thích ra vẻ hiền lương thục đức để lấy lòng người lớn… đúng là cáo già!

Nghĩ nghĩ, Nguyệt Sang bám chắc vào Tiểu Âm tới cùng, cô cố tình khích bác lòng ganh ghét đố kỵ của Nguyệt Dung. Cô nói.

– Em biết chị là người khoan dung độ lượng, nhưng mà chị cũng thấy rồi đó, thái độ của Tiểu Âm với chị hoàn toàn là thái độ không thèm để trong mắt. Trước kia cô ta không như vậy, chỉ là sau này mới đột nhiên hống hách như vậy thôi. Nếu chị vẫn cứ im lặng không làm gì như thế này, em dám chắc là Má Lớn sẽ không xem trọng chị đâu. Chưa kể hiện tại anh Hai lại tất thích Tiểu Âm, đối với chị lại càng khó khăn hơn…

Dừng chút, Nguyệt Sang lại tiếp tục làu bàu, đây cũng là điều bất mãn của cô, cô nói.

– Cũng chẳng hiểu sao đột nhiên lúc này Tiểu Âm lại được Lâm gia yêu quý khác thường như vậy nữa. Từ chú thím Ba cho tới thím Tư, cả anh em Thiên Hạo Thiên Nhi cũng xem cô ta như chị dâu lớn của Lâm gia… càng ngày càng thấy không ra thể thống gì.

Nguyệt Dung lúc này mới quay sang nhìn Nguyệt Sang, cô có chút hiếu kỳ, liền hỏi.

– Có chuyện như thế thật à?

Nguyệt Sang nhún vai, cô bây giờ mới là thật lòng mà trả lời.

– Thật, em không nói quá bao giờ. Kể từ lúc Thiên Hạo hết bệnh, gia đình chú thím Ba quý Tiểu Âm như quý kim cương, gặp ở đâu là cười nói với cô ta vui vẻ ở đó. Thím Năm thì không cần nói rồi, có khi còn muốn nhận Tiểu Âm làm em ruột luôn cũng không chừng. Chẳng hiểu Tiểu Âm này có tài cán gì hơn người? Còn chưa nói tới người đàn ông tên Lão Tử gì đó nữa, ông ta có vẻ rất thân thiết với Tiểu Âm, trông bọn họ cứ bí bí ẩn ẩn, giống hệt như bọn lừa người…

Nguyệt Dung nghe nhắc đến cái tên “Lão Tử”, cô có hơi kinh ngạc, vội hỏi.

– Lão Tử? Là một huyền sư?

Nguyệt Sang gật gật đầu, cô bất mãn đáp.

– Phải rồi, là huyền sư gì gì đó. Nói tóm lại là không uy tín, giống bọn thầy dởm ở chân núi Linh Tiên, không tin tưởng được.

– Vậy sao….

Trong lúc Nguyệt Sang vẫn còn càm ràm về Tiểu Âm và Lão Tử thì suy nghĩ của Nguyệt Dung đã đi được rất xa…

Trong lòng bỗng chốc nở nụ cười kỳ lạ, Nguyệt Dung không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn theo hướng vừa rồi Tiểu Âm rời đi. Ánh mắt Nguyệt Dung hiện lên sự âm ngoan, ẩn hiện giống như đang có một âm mưu gì đó vậy.

Cô gái Tiểu Âm này đúng thật là rất đặc biệt, Nguyệt Dung cô phải nghĩ cách thật là mạnh tay mới được!!!

*
Hồ gia một đêm mưa to gió lớn…

Một người phụ nữ với dáng vẻ đoan trang đang ngồi trên ghế, bên cạnh bà ấy cũng là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung. Người phụ nữ trẻ trung nói chuyện liên hồi, mắt môi như liền kề, nói không dứt.

– Chị Hai… vừa nãy em thấy Châu Thông được anh Hai dẫn tới phòng của ba… nghe đâu là bàn bạc về chuyện của con nhóc Tiểu Âm. Lần này bọn họ có vẻ quyết liệt lắm, lại có thêm sự ủng hộ của Châu Thông… e là không sớm thì muộn… bọn họ cũng sẽ nhận lại con nhóc ấy mà thôi.

Người phụ nữ trẻ tuổi vừa nói chuyện là bà Ba, là vợ của ông Bà Hồ gia. Còn người phụ nữ dung mạo đoan trang lúc này chính là bà Hai quyền lực của Hồ gia, mà chồng của bà cũng chính là cha đẻ của Tiểu Âm.

Bà Hai nhìn em dâu, thần sắc không nóng cũng không lạnh, cảm xúc vẫn còn rất tốt, bà chậm rãi lên tiếng.

– Chuyện nhận lại con bé Tiểu Âm là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, không sớm thì muộn, không muộn thì sớm, ba cũng sẽ dùng mọi cách để nhận lại nó. Hiện tại Hồ gia này cũng đâu còn đứa trẻ nào kế nghiệp, Hồ gia không nhận lại nó thì biết truyền lại thừa kế cho ai?

Bà Ba Hồ gia không đồng ý, bà không cam lòng mà kêu lên.

– Chị Hai… chẳng lẽ chị cũng đồng ý chuyện này hay sao? Con nhóc Tiểu Âm nó hận Hồ gia như thế nào, nó hận chị như thế nào… chẳng lẽ chị không sợ?

Bà Hai đúng là gừng càng già càng cay, thái độ của bà vẫn còn rất bình tĩnh, mặc dù Tiểu Âm là thứ mà bà ghét cay ghét đắng. Không tỏ ra sốt ruột như bà Ba, bà Hai vẫn rất bình thản mà lên tiếng.

– Sợ thì làm được gì hả Mi Trang? Tiểu Âm là huyết mạch của Hồ gia, không lý nào Hồ gia bỏ rơi nó. Có trách là trách chị em chúng ta không sinh được con, nếu như một trong hai người chúng ta sinh được một đứa thì tốt quá rồi. Trai gái gì cũng phú quý hơn người, đâu tới nỗi ngồi lo lắng bất an như hiện tại. Tới cả Châu Ngọc là con gái của Hồ gia cũng không sinh được đứa cháu ngoại nào cho Hồ gia. Em nghĩ coi, đây có phải là do lời nguyền trước kia của mẹ Tiểu Âm giáng lên đầu Hồ gia hay không?

Bà Ba Mi Trang cũng thừa nhận ra được điểm kỳ lạ này của Hồ gia, bởi cả bà, cả bà Hai rồi cả đại tiểu thư của Hồ gia là Châu Ngọc cũng đều không sinh được con dù đã kết hôn từ rất lâu. Trước còn nghĩ là do bà hiếm muộn, nhưng sau khi nghĩ lại, bà mới thấy bà không phải là hiếm muộn, mà bà là bị nguyền rủa không thể sinh được con…

Càng nghĩ càng tức, bà Ba mặt mày dữ tợn, bà nghiến răng nghiến lợi, chửi mắng.

– Đều là do con yêu nghiệt Tiểu Hương… đã chết rồi mà vẫn còn ác độc… dám nguyền rủa Hồ gia! Chị Hai, mình không thể để cho con nhóc Tiểu Âm về đây được, nó chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, chuyện này không thể được đâu!

Bà Hai Hồ gia giống như đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, mặc dù cũng có kích động, thế nhưng thái độ của bà vẫn rất bình tĩnh, bà nhìn em dâu, lời nói nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại cay nghiệt hơn bao giờ hết…

– Tiểu Âm… nó là bào thai của ma quỷ… thứ như nó không xứng đáng được bước chân vào Hồ gia. Em cứ yên tâm, chị đã có cách tính riêng của chị. Nếu đã không thể ngăn được nó trở về, vậy thì chúng ta trước cứ giả vờ như thuận theo…

– Thuận theo sao, em…

Thấy em dâu kích động, bà Hai liền cắt ngang lời của em dâu, ánh mắt bà hằn lên ý tứ tàn nhẫn, bà nở nụ cười kỳ quái, bà gằng giọng, nói từng chữ thật rõ ràng.

– Có rất nhiều cách để khiến con nhóc Tiểu Âm rời khỏi Hồ gia… à không… là rời khỏi thế gian này. Em cứ từ từ, chị đã có sắp xếp, em cứ an tâm nghe theo lời của chị. Thà là Hồ gia nhận cháu nuôi chứ chị nhất quyết không để cho con nhóc Tiểu Âm được hưởng quyền thừa kế. Nó là một thứ rác rưởi, cả nó và mẹ nó… đều rác rưởi như nhau!!!

Bà Ba Mi Trang chớp chớp mắt mà nhìn chị dâu mình không ngớt, từ trong ánh mắt của chị ấy, bà có thể cảm nhận được hận ý không cách nào giấu đi đâu được…

À không, là sát ý mới đúng chứ!

Xem ra lần này, con nhóc Tiểu Âm là… lành ít dữ nhiều rồi! Để xem, xem nó còn hống hách được tới khi nào… bà chống mắt lên mà xem!!!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN