Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 29


Cậu Hai Thiên Phàm kể từ sau khi khỏe trở lại, địa vị của cậu ở Lâm gia ngày càng được củng cố. Trước kia mọi sự việc đều không có cậu tham gia, nhưng nay không có cậu thì sẽ không được, bởi Lâm lão gia luôn muốn cậu góp mặt và cho ý kiến. Chưa kể, ý kiến của cậu còn luôn hợp ý với Lâm lão gia, vậy nên địa vị của cậu đã vượt xa cái danh “cậu Hai” của Lâm gia, tới cả ba cậu là ông Hai cũng so không bằng.

Người của Thành cổ đều cho rằng, cậu Hai Thiên Phàm như cá lội ngược dòng nước, cậu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn ở Lâm gia.

Và tất nhiên, đối với vinh quang hiện tại của cậu Hai, có người sẽ cảm thấy rất là không vui. Vậy nên, thay vì đối đầu trực tiếp với cậu Hai Thiên Phàm, bà Hai Nhỏ lại tung chiêu “lệ mỹ nhân” với ông Hai, ép ông Hai phải áp chế hào quang của cậu Hai Thiên Phàm. Mà ông Hai trước giờ đều thiên vị cho bà Hai Nhỏ, nhìn thấy mỹ nhân khóc, ông nhịn không được, cuối cùng cũng phải đi tìm con trai lớn để nói chuyện, hy vọng con trai sẽ nghe lời ông.

Đối diện với ánh mắt điềm nhiên của Thiên Phàm, ông Hai bỗng chốc cảm thấy bức bối và chột dạ. Ông không dám nhìn thẳng vào mắt con trai, bởi ông sợ ánh nhìn sáng rực này của con ông sẽ thiêu cháy cõi lòng ông, thiêu tới cháy rụi. Giọng nói của ông càng lúc càng lạc đi, ông cố gắng không nhìn thẳng vào mắt con trai, ông nói trong ngập ngừng.

– Ba… ba đối với mẹ con là có chút thiếu xót… nhưng con cũng thấy… ba đối với con luôn là tận tình tận tâm. Hiện giờ con khỏe trở lại, ba thật sự rất mừng. Ba cũng biết trong lòng con luôn không thoải mái với anh em Thiên Phúc và dì nhỏ của con. Nhưng mà dù sao thì bọn họ cũng là anh em ruột của con… con hiểu ý của ba không Thiên Phàm?

Thiên Phàm nghe không thiếu một chữ nào, tâm trạng đang tốt của anh đột nhiên bị kéo chùn xuống, lúc này trông anh không khác gì ly nước ấm bỏ vào trong ngăn đá tủ lạnh, trông thì hoà nhã nhưng cõi lòng đang dần dần lạnh giá. Anh biết ba anh thiên vị, cũng biết ông không quá thương anh, nhưng ông thiên vị tới mức này thì cũng là quá đáng rồi. Phải công nhận là bà Hồ hay, bà ta nói gì ba anh đều nghe, điểm hay này phải đáng ghi nhận.

Dáng lưng thẳng tắp, Thiên Phàm không vội trả lời, những ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, anh cười, nụ cười hòa nhã, hòa nhã tới mức kỳ quái. Anh đột nhiên cất giọng hỏi ba mình.

– Ba, không biết trước kia ba đặt tên con Thiên Phàm là có ý nghĩa như thế nào nhỉ?

Ông Hai không nghĩ là con trai sẽ hỏi ông chuyện này, ông đột nhiên không ngờ tới, thái độ có phần hoang mang.

– Tên của con à… tên của con là do… ông nội xin tổ tiên chọn…

Thiên Phàm khẽ gật đầu, anh lúc này mới nhìn thẳng vào mắt ba mình, nụ cười càng lúc càng trở nên lạnh lẽo dần.

– Tới tên của con ba cũng không đặt, vậy thì tại sao con phải nghe theo ba?

Đối diện với câu hỏi này của con trai, ông Hai sửng sốt tới không thể tin được. Ông nhìn con trai mình, càng nhìn càng sợ, mà càng sợ lại càng tức tối, cuối cùng là nghẹn họng, không thể nói được gì.

Mà trái ngược với sự sợ hãi của ông Hai, Thiên Phàm lại không một chút kiêng nể, lời anh nói vừa đanh thép, vừa chặn hết tất cả đường lui của ông Hai.

– Ba là ba của con, con luôn ghi nhớ công sinh thành, chắc chắn sẽ không để cho ba chịu khổ. Nhưng đối với bà Hồ và anh em Thiên Phúc thì không, con không thích bọn họ, càng không thích phải đối xử tốt với bọn họ. Lời con nói, ba cứ về nói lại với bà Hồ, bảo bà ấy sống yên phận một chút, nếu không đừng trách con nhẫn tâm. Con làm người không tính là ác, nhưng con không hiền, chỉ cần anh em Thiên Phúc biết rõ vị trí của bọn nó là ở đâu, vậy thì yên tâm, con sẽ đối xử với chúng nó tử tế. Dù sao cũng là anh em ruột, con cũng không muốn gieo tiếng ác về sau…

Dừng chút, dưới ánh mắt ngỡ ngàng kinh hãi của ông Hai, Thiên Phàm chốt hạ một câu cuối cùng thật oanh liệt và quyết tuyệt.

– Hào quang là của con… đến lúc con phải lấy lại rồi. Kẻ nào ngán đường con, vậy thì cứ xác định cái c-h-ế-t đi. Con tới thế gian này không phải làm tướng, con làm vua. Tất cả mọi người, không ai có đủ khả năng áp chế được con. Không phải tự dưng mà tổ tiên chọn cho con cái tên Thiên Phàm… điều này ba nên nhớ cho kỹ!

Ông Hai nhất thời bất động, từ trước tới giờ, ngoài sợ ba ruột của ông ra thì Thiên Phàm là người thứ hai mà ông cảm thấy sợ hãi khi phải đối diện như vậy. Không rõ ông sợ hãi vì điều gì, là tự trong thân tâm ông sợ hãi, sợ hãi một cách kỳ cục. Ông có cảm giác như, chỉ cần Thiên Phàm nói thêm vài câu nữa thì có thể sẽ dọa cho ông lên cơn đau tim mất…

Con trai ông… à không… Lâm Thiên Phàm… người trước mặt này là Lâm Thiên Phàm chứ không phải là con trai của ông… không phải!

*
Ông Hai sau khoảng hơn mười lăm phút vào phòng của Thiên Phàm, lúc đi ra, ông cứ như người mất hồn, ai chào hỏi ông, ông cũng đều không nghe thấy. Đường ông ông đi, ông cứ nhắm thẳng một đường mà đi về phía trước, không thèm quan tâm để ý gì tới ai.

Tiểu Âm là người đầu tiên chào hỏi ông, nhưng ông không trả lời. Nghe cô chào, ông chỉ nhìn cô, sau đó chuyển dời tầm mắt, thẩn thờ mà bước đi.

Cảm thấy tò mò quá đỗi về biểu hiện kỳ lạ của ông Hai, Tiểu Âm liền mở cửa rồi phóng thật nhanh vào phòng của Thiên Phàm. Cô nhào tới chỗ của anh, chưa kịp nhìn mặt đã hỏi líu lo.

– Cậu Hai… ông Hai bị sao vậy? Ba của cậu bị bệnh ạ? Hay cậu dọa cho ba cậu sợ rồi?

Thiên Phàm kéo tay Tiểu Âm rồi ôm vào lòng, anh để cô ngồi lên đùi anh, tạo cho cô tư thế ngồi thoải mái nhất. Tay anh xoa xoa lưng cô, ánh mắt lạnh lẽo đã được thay bằng ánh mắt ấm áp, anh dịu giọng, trả lời cô.

– Không có gì, ông ấy chỉ là đang giác ngộ một vài chuyện thôi, từ từ sẽ bình thường lại.

Tiểu Âm tròn xoe mắt nhìn anh, cô hiếu kỳ, liền hỏi tiếp.

– Giác ngộ sao? Là giác ngộ chuyện gì?

Thiên Phàm cười, anh không nói rõ, chỉ nói một ít cho Tiểu Âm đỡ tò mò.

– Ba tôi muốn tôi chia bớt hào quang cho anh em Thiên Phúc, tôi không đồng ý nên nói lại một vài câu. Chắc có lẽ lời nói của tôi thấm quá, ba tôi suy nghĩ thấy có lỗi với tôi nên mới thành ra như vậy. Cũng không có gì, ông ấy cũng nên một lần được giác ngộ như vậy, đều là chuyện nên xảy ra.

– Chỉ như vậy thôi sao?

– Chỉ như vậy thôi. Tôi không dọa ông ấy.

Tiểu Âm bán tín bán nghi mà nhìn Thiên Phàm, mặc dù trong lòng vẫn không tin tưởng lắm nhưng nếu Thiên Phàm đã nói như vậy thì cô sẽ tin tưởng là như vậy, cũng không hỏi thêm. Cô đối với Thiên Phàm luôn là tin tưởng tuyệt đối, là càng ngày càng tin tưởng, càng ngày càng ỷ lại vào anh. Cô cũng không sợ một ngày nào đó anh đá cô hoặc là phụ bạc cô, bởi vì cô cảm nhận được, ngày đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra.

Khẽ gật gù, Tiểu Âm cũng không điều tra thêm, cô lúc này mới buông xuống sự tò mò, cô không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng tựa người vào lòng Thiên Phàm, đơn giản là muốn nghỉ ngơi một chút. Mà Thiên Phàm cũng vô cùng chiều theo ý của cô, cô muốn dựa anh sẽ cho cô dựa, muốn ngồi anh sẽ để cô ngồi, muốn bế anh vẫn sẽ kiên nhẫn mà bế. Hoặc đơn giản cô muốn im lặng an dưỡng, anh cũng sẽ im lặng an dưỡng theo cô. Anh và cô ở cạnh nhau rất thoải mái, không hề có một chút gò bó xa cách nào, cứ như đã thân thuộc với nhau từ kiếp nào rồi vậy…

An tĩnh được hơn mười phút, Tiểu Âm lúc này mới ngước mắt lên nhìn Thiên Phàm, cô như có tâm sự không vui, giọng cô trầm khàn khác hẳn.

– Cậu Hai… cậu biết Hồ gia của tỉnh T không?

Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm, anh không tỏ ra điều gì bất thường, chỉ nhàn nhạt mà trả lời.

– Có nghe nói. Sao vậy? Họ Hồ làm em không vui?

Tiểu Âm se se gấu áo, cô ngập ngừng một chút, như là suy nghĩ gì đó, khoảng chừng vài giây sau, cô mới trả lời Thiên Phàm.

– Cũng không phải là bọn họ làm em không vui, chỉ là em không thích bọn họ… không muốn quay về đó…

Thiên Phàm đối diện với chuyện này rất điềm tĩnh, bởi anh đã có điều tra qua về Hồ gia của Tiểu Âm, cũng biết chuyện trước kia của mẹ cô. Thật ra thì anh cũng không thích Hồ gia này, bởi một gia tộc có phúc đức thì sẽ không bao giờ tuyệt tử tuyệt tôn. Hồ gia không có nhiều cháu trai cháu gái nối dõi, đây rõ ràng chính là nghiệp quả của bọn họ. Nghiệp quả này chỉ là bắt đầu, vẫn còn chưa chạm tới đáy của nghiệp quả đâu!

Tay khẽ vỗ về sau gáy Tiểu Âm, âm giọng của Thiên Phàm rất nhẹ nhàng nhưng ý tứ thì lại kiên định không gì sánh bằng, anh quyết tuyệt nói.

– Không thích về thì không cần về, em cũng không hợp với Hồ gia đó, về cũng chỉ gây thêm nghiệp quả cho Hồ gia bọn họ. Thực ra thì em chỉ cần một cái danh phận thôi, không phải là Hồ gia thì tôi vẫn có thể sắp xếp cho em trở thành con cháu của nhà khác được. Không cần ép buộc bản thân, tôi lo cho em được!

Ai ui! Trong lòng Tiểu Âm đột nhiên mềm nhũn ra, cảm giác cứ như được rót nước ấm vào vậy, thoải mái tới tận chân tơ kẽ tóc. Ngoài ông ngoại, cậu và Lão Tử ra thì cậu Hai Thiên Phàm là người duy nhất dám nói sẽ lo cho cô. Cậu Hai quả thực là can đảm!

Đang buồn bỗng dưng cảm thấy vui lên hẳn, tâm trạng cũng tốt hơn khá nhiều. Biết Thiên Phàm đang lo lắng cho cô, mặc dù rất vui nhưng cô vẫn phải từ chối, chỉ có thể ghi nhận tấm lòng của anh. Suy nghĩ sao sẽ nói như vậy, Tiểu Âm thành thật trả lời.

– Không cần phiền phức như vậy đâu, nếu em đã là người của Hồ gia, vậy thì em sẽ về Hồ gia, cũng đỡ cho cậu phần nào rắc rối. Cậu cũng đừng lo là em sẽ bị ức hiếp, em bây giờ chỉ muốn nhai tươi nuốt sống người của Hồ gia thôi, bọn họ không đụng đến em được. Hơn nữa còn có cậu của em, Hồ gia có ăn gan trời cũng không dám làm gì em. Cậu yên tâm!

Thiên Phàm tôn trọng ý kiến của Tiểu Âm, anh cũng biết cô có năng lực, vậy nên anh sẽ không ngăn cản cô. Có điều, anh vẫn sẽ sắp xếp người đến Hồ gia xem thử, bởi anh không yên tâm về người của Hồ gia, đặc biệt là đàn bà họ Hồ. Hồ gia so với Lâm gia tuy là bề thế không bằng, nhưng đấu đá chắc chắn là không kém. Anh vẫn nên lo xa một chút, vậy mới có thể bảo đảm rằng Tiểu Âm sẽ không gặp bất cứ vấn đề nguy hiểm gì.

Dỗ dành Tiểu Âm thêm một chút nữa, sau đó nhìn Tiểu Âm rời đi theo anh em Thiên Hạo. Mãi tới lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Thiên Phàm, cảm xúc của anh lúc này mới được thả lỏng hết cỡ…

Gần đây trong đầu anh rất hay truyền tới những thông tin đặc biệt khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái. Mặc dù anh biết rõ anh không phải là con người bình thường, nhưng những thông tin này, quả thực cũng đủ làm cho anh phiền muộn. Dường như anh tới thế gian này là để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó của linh hồn vậy, càng ngày mọi thứ càng lôi cuốn và thôi thúc anh, thôi thúc một cách mạnh mẽ. Anh là con cháu của Lâm gia, anh còn có mẹ, còn có nhà ngoại và ông bà nội, thế nhưng anh lại cảm thấy rất cô đơn. Trong người anh chảy dòng máu nóng, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn anh, suy nghĩ và tư duy của anh lại vô cùng lạnh lẽo. Anh không ác, nhưng nếu có cơ hội, anh có thể sẽ là kẻ máu lạnh không ai bằng…

Cũng may, cũng may là bên cạnh anh vẫn còn có Tiểu Âm. Cô vừa là tín ngưỡng, cũng vừa là liều thuốc tinh thần của anh. Chỉ cần được nhìn thấy cô thôi cũng đủ làm cho anh thoải mái. Được ôm ấp vuốt ve cô, xúc cảm của anh sẽ dần bình ổn trở lại. Chỉ là…

Anh biết… anh biết rằng Tiểu Âm chính là duy nhất và cũng là ngoại lệ của anh, ngoài cô ra, anh chắc chắn sẽ không có cảm tình được với bất kỳ cô gái nào khác. Nhưng mà anh cũng cảm giác được rằng, giữa anh và cô chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Là chuyện gì đó rất đặc biệt và khủng khiếp, nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cái cảm giác này quả thực làm cho anh điên đảo, bởi anh không thể để mất Tiểu Âm, anh càng ngày càng không thể.

Hy vọng… cảm giác của anh là sai… càng sai thì sẽ càng tốt!

*
Tiểu Âm có hẹn đi ăn với anh em Thiên Hạo, có điều là cô phải về sớm trước sáu giờ chiều, vì sáu giờ ba mươi phút, cô có hẹn với quỷ sai, không thể bỏ lỡ. Tạm biệt anh em Thiên Hạo, cô được bọn họ đưa ra xe, vì cô về trước nên cô sẽ đi taxi, không phải là xe của Lâm gia đưa đón.

Nhìn Thiên Nhi và Thiên Hạo, Tiểu Âm cười cười, cô tạm biệt bọn họ, vui vẻ nói.

– Tôi về trước, tối gặp lại hai người sau.

Thiên Hạo sức khỏe đã dần ổn trở lại, cậu cười đến rạng rõ, thoải mái mà nói với Tiểu Âm.

– Chị dâu về trước, chị đi cẩn thận, về tới nhà nhớ phải báo với bọn em một tiếng.

Tiểu Âm gật gật đầu, cô cũng đã quen với hai tiếng “chị dâu” ngọt ngào này của Thiên Hạo. Kể từ sau khi Thiên Hạo khỏe lại, cậu ấy đột nhiên tôn sùng cô như một đấng tối cao. Trước cô còn thấy ngại ngùng, nhưng nghe riết lại thấy quen, cũng không thấy khó chịu gì. Thiên Hạo và Thiên Nhi cảm kích cô, cô biết, cô cũng rất quý bọn họ.

Chỉ là trong lúc Tiểu Âm vẫn còn đang vui vẻ chào tạm biệt anh em Thiên Hạo thì ở đâu một con chó khá to với hình thù kỳ lạ đột nhiên chạy như điên về phía cô. Giữa đường xá nhộn nhịp, con chó xuất hiện như một thứ gì đó trên trời rơi xuống. Sau đó nó lao nhanh tới chỗ Tiểu Âm, không sủa cũng không phát ra tín hiệu nào, nó đột nhiên phát điên ngoạm vào chân của cô, ngoạm chặt tới không chịu buông…

Tiểu Âm bị chó cắn, đây là đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Cảm nhận được cảm giác đau đớn dưới chân đang truyền tới, Tiểu Âm bất giác run rẩy ớn lạnh toàn thân. Theo phản xạ tự nhiên, cô muốn chạy thoát thân nhưng thân thể lại cứng đơ, có muốn chạy cũng không thể co chân chạy được…

Mặc dù cô nghe được tiếng la hét của mọi người, cũng cảm nhận được sự đau đớn đang dần di chuyển trong cơ thể cô, thế nhưng cô lại không có sức, càng không thể vùng vẫy chống lại con chó dưới chân cô được. Cô giống như bị tiêm thuốc độc vào người vậy, thuốc làm cho cô tê cứng, cũng khiến cô rơi vào trạng thái chết lâm sàng, cuối cùng là… bất động!

Trong tiếng la thất thanh của Thiên Hạo hòa cùng tiếng khóc đứt quãng của Thiên Nhi, Tiểu Âm cứ thế ngã xuống đất. Con chó vừa cắn cô cũng không biết đã chạy hướng nào, lúc này chỉ còn lại một mình Tiểu Âm đang nằm bất động trong vòng tay của Thiên Nhi…

Tiểu Âm không sợ Trời không sợ Đất, cô bắt được ma, bóp được quỷ, vậy mà lại sợ chó cắn. Đã vậy cô còn bất tỉnh, bất tỉnh trong sự hoang mang và lo lắng của tất cả mọi người…

Rõ ràng chỉ là bị chó cắn, thế mà không hiểu tại sao Tiểu Âm lại không thể tỉnh lại được. E là trong chuyện này còn có sự tình gì rồi đây… con chó kia chắc chắn là không bình thường!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN