Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 30
Tiểu Âm được anh em Thiên Hạo đưa tới bệnh viện, trước mắt bác sĩ sẽ tiêm phòng dại cho cô, sau đó mới đưa cô đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Lúc Thiên Phàm tới bệnh viện, kết quả kiểm tra sức khỏe của Tiểu Âm cũng đã có. Ngoài việc cô bị chó cắn phải tiêm vaccine ra thì mọi chỉ số sức khỏe của cô đều bình thường, không suy nhược cũng không gặp vấn đề gì bất thường. Chỉ là không hiểu tại sao cô vẫn không tỉnh, dù cho có làm cách nào cô cũng không tỉnh, có kêu tới cỡ nào cũng không chịu mở mắt, tới bác sĩ cũng hết cách…
Thiên Phàm đứng bên cạnh giường bệnh của Tiểu Âm, hai tay anh đút vào trong túi quần, anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, một câu cũng không nói. Ánh mắt anh trầm tĩnh, bề ngoài hòa nhã khí chất như nước chảy từ thác nguồn, thế nhưng lãnh khí tỏa ra lại kinh khủng đến mức khiến cho người khác phải rét run người…
Nhìn thấy Thiên Phàm im lặng không nói, Thiên Hạo cũng thức thời không dám nói gì. Mà Thiên Phàm Thiên Hạo không nói gì thì bác sĩ trong phòng bệnh cũng không ai dám nói gì. Ở Thành Cổ này, Lâm gia gần như là đứng ở đỉnh của chuỗi hào môn thế gia. Người Lâm gia luôn có tiếng nói và địa vị cao ở khắp mọi nơi, bệnh viện cũng không là ngoại lệ.
Mấy vị bác sĩ trong phòng nhìn nhau, người này nhìn người kia, người kia lại nhìn người nọ, ngập ngừng không ai dám đứng ra đối mặt với Thiên Phàm. Sau một hồi trao đổi ánh mắt kịch liệt và đùn đẩy qua lại, cuối cùng là một vị bác sĩ trẻ mới vào làm được đẩy ra chịu trận. Đối diện với lãnh khí của Thiên Phàm, vị bác sĩ không dám nhìn thẳng vào anh. Lần đầu tiên trong đời, vị bác sĩ phải run rẩy trước một người ngang tuổi mình như vậy, quả thực là làm khó cho bác sĩ quá rồi. Giọng run run, vị bác sĩ nói trong ngập ngừng, có phần đứt quãng không được tự tin.
– Ừm… theo như kết quả kiểm tra sức khỏe thì… ừm… chúng tôi thấy sức khỏe của bệnh nhân không có vấn đề gì. Ngoài việc cô ấy có một vết thương dưới chân do bị chó cắn ra thì…
Lời chưa dứt, Thiên Phàm đã cắt ngang lời nói của bác sĩ. Anh nhìn vị bác sĩ trẻ, thái độ nghiêm chỉnh vừa phải, giọng anh trầm thấp.
– Tôi hiểu ý của bác sĩ, nhưng bác sĩ có thể giải thích cho tôi biết lý do vài sao cô ấy lại không tỉnh lại được không? Kết quả sức khỏe không có gì vậy thì lý do tại sao? Bác sĩ có tìm ra được không?
Vị bác sĩ trẻ có phần lúng túng trước câu hỏi của Thiên Phàm. Cũng không phải bác sĩ không giải thích được, chỉ là khi đứng trước Thiên Phàm, hầu hết tất cả mọi người đều bị lãnh khí của anh áp chế. Giọng nói lạc đi đôi chút, vị bác sĩ dùng hết mọi tư duy để nói chuyện với Thiên Phàm.
– À chuyện này… thật ra cũng không phải là bệnh viện không tìm ra được lý do, mà thật sự là không có lý do nào. Bệnh nhân bị chó cắn, bệnh viện chúng tôi đã tiêm ngừa vắc xin dại cho bệnh nhân. Còn việc bệnh nhân vì sao tới giờ vẫn chưa tỉnh, chúng tôi nghĩ có thể là do bệnh nhân hoảng sợ quá độ gây nên. Hiện tại thì tất cả các chỉ số sức khỏe của bệnh nhân đều ổn định…
– Vậy tức là các vị không thể làm cho cô ấy tỉnh dậy?
– Chuyện này… tôi… chúng tôi…
Trước biểu cảm ngưng trệ của vị bác sĩ, Thiên Phàm cũng không muốn làm khó anh ta. Anh lúc này phẩy tay, trấn tĩnh lên tiếng.
– Được rồi, tôi hiểu ý của các vị. Tôi sẽ không làm khó các vị, các vị có thể trở về làm việc, có việc gì tôi sẽ nhờ các vị tới giúp. Cảm ơn!
Thiên Phàm vừa dứt lời, vị bác sĩ như được giải thoát khỏi gánh nợ ngàn cân. Dặn dò Thiên Phàm thêm vài câu nữa, vị bác sĩ liền kéo theo cả đoàn bác sĩ rời đi. Phải tới khi ra khỏi phòng bệnh rồi, tất cả các bác sĩ mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm…
Một vị bác sĩ lớn tuổi đứng ra vỗ vai vị bác sĩ trẻ can đảm vừa rồi, ông hài lòng ra mặt, nghiêm nghị nói.
– Cũng may là cậu nhanh trí, bữa nay cậu làm tốt lắm. Đối diện với Lâm đại thiếu gia, tới tôi còn không thể giữ được bình tĩnh. Người bình tĩnh khéo léo như cậu, tôi đang rất cần. Sau này, cậu có thể đi theo tôi, tôi đào tạo cậu, vậy nhé!
Vị bác sĩ trẻ không nghĩ là trong hoạ còn gặp được phúc lớn như vậy, anh ta vui mừng tới cười không khép được miệng. Vị bác sĩ lớn tuổi này từng có số điểm thi đứng top đầu trong cuộc thi bác sĩ nội trú trong cả nước, anh ta cầu còn không được ông ấy nhận làm đệ tử, thật không dám nghĩ là ông ấy lại mở miệng đề bạt anh trước. Mừng rỡ tới mức muốn nhảy cẫng lên, vị bác sĩ trẻ âm thầm cảm ơn Đại thiếu gia của Lâm gia, nhờ có bọn họ mà anh mới có được phúc phần này… ngày sau anh phải đặc biệt để ý tới người của Lâm gia mới được!
Mà sau khi đoàn bác sĩ rời đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại mấy người Thiên Phàm. Thiên Nhi là ồn ào nhất, cô vừa từ bên ngoài chạy vào, vừa vào tới phòng đã ôm Tiểu Âm khóc loạn lên, vừa mếu vừa hỏi.
– Anh Hai… vậy là sao? Bác sĩ nói sao? Sao chị dâu còn chưa tỉnh lại nữa? Chị dâu chỉ là bị chó cắn thôi mà, chó cắn sao lại ngất?
Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm, anh cảm thấy trong lòng rất bức bối, nhìn cô nằm im lìm ở đó, không còn nhí nhố nhảy nhót bên cạnh anh, anh thực sự không thoải mái một chút nào. Bước tới bên cạnh Tiểu Âm, tay anh chạm vào má cô, xúc cảm nóng ấm từ da thịt cô truyền tới lúc này mới có thể làm cho anh bình tâm lại được. Đáy mắt hằn lên sự đau lòng, anh nói khẽ, là nói với Tiểu Âm, cũng là nói với chính bản thân anh và anh em Thiên Hạo.
– Được rồi… tôi biết em nhớ Lão Tử… tôi sẽ gọi ông ấy tới với em. Ngoan, chút xíu nữa sẽ ổn thôi, không cần sợ, em sẽ không sao đâu!
Anh em Thiên Nhi không hiểu Thiên Phàm nói như thế là có ý gì, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi sâu vào, căn bản là nếu có hỏi thì cũng chưa chắc Thiên Phàm sẽ trả lời. Chỉ là qua chuyện này, anh em bọn họ mới có thể rõ được vị trí của Tiểu Âm trong lòng Thiên Phàm là như thế nào. Xem ra ngày sau, bọn họ phải càng đối xử thật tốt với Tiểu Âm mới được, bởi dâu trưởng của Lâm gia trong tương lai sẽ là Tiểu Âm chứ ai!
*
Lão Tử chạy tới bệnh viện đã là ba giờ đồng hồ sau, toàn thân ông từ trên xuống dưới rối bời, nếu không có Thiên Phàm đích thân ra đón thì chưa chắc bảo vệ đã cho ông vào bệnh viện thăm bệnh.
Đứng trước giường bệnh của Tiểu Âm, chân mày Lão Tử cau chặt lại. Ông đi một vòng xung quanh giường bệnh, tay tạo thủ ấn trước trán Tiểu Âm. Từ trán, ông giữ thủ ấn kéo dài xuống tới vết thương dưới chân cô. Cũng tại ngay vết thương, ông dán một lá hoàng phù lên vết thương của Tiểu Âm. Hoàng phù không thấm máu, nhưng từ điểm giữa của lá hoàng phù dần dần biến chuyển thành màu đen, sau đó loang dần ra hết hoàng phù, là đen kịt như màu mực tàu…
Lúc này, thần sắc của Lão Tử đột nhiên chuyển biến thành nghiêm trọng, một ít mồ hôi trên trán ông túa ra, tay ông kết ấn, tháo gỡ lá hoàng phù thấm màu đen ra khỏi chân Tiểu Âm. Ông nhìn sang Thiên Phàm, giọng ông đặc biệt trở nên nghiêm túc.
– Không phải là chó cắn, con bé là bị trúng độc… nhưng độc này không phải là độc bình thường mà là độc của yêu giới… Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là độc của…
Lão Tử chưa nói hết câu thì Thiên Phàm đã tiếp lời, sắc diện của anh vẫn rất hài hòa, nhưng sâu dưới gương mặt tưởng chừng như hòa nhã kia là sự uy nghiêm áp chế hết tất cả vạn vật. Tới Lão Tử còn phải khép nép trước lãnh khí uy quyền này của anh. Lời anh nói dõng dạc, một chữ cũng không vấp, khiến cho Lão Tử phải sửng sốt với anh.
– Tiểu Âm trúng độc Yêu Cẩu, là loại độc từ “nước dãi” của “chó thành tinh”. Độc này muốn giải được cũng không khó, đáng lý cũng sẽ không gây hôn mê lâu cho người trúng độc như vậy, không hiểu vì lý do gì Tiểu Âm lại thành ra thế này. Lão Tử… ông thấy thế nào?
Lão Tử quả thực là sửng sốt, ông nhìn Thiên Phàm, như không tin là anh có thể nói rõ cận kẽ về loại độc này như vậy. Thiên Phàm, con người này quả thực không đơn giản!
Mặc dù rất ngạc nhiên về Thiên Phàm, nhưng mà Lão Tử cũng không tỏ ra gì quá khích. Ông là sửng sốt vài giây, sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, ông gật đầu, xác nhận sự thật mà Thiên Phàm vừa nói ra.
– Phải, cậu nói đúng, Tiểu Âm là trúng độc Yêu Cẩu. Về cơ bản thì loại độc này cũng giống như độc của chó ở trần gian, cũng dễ xử lý, không quá khó. Vừa rồi, tôi đã xử lý qua vết thương của Tiểu Âm, mỗi giờ tôi đều xử lý vết thương như vậy, xuyên suốt trong 24 giờ, bảo đảm con bé sẽ không bị gì. Vừa kết hợp tiêm vắc xin, vừa kết hợp cách xử lý của tôi, chắc chắn Tiểu Âm sẽ không sao, cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì đến thân thể. Nhưng mà có chuyện này…
Thấy Lão Tử ngập ngừng, Thiên Phàm cũng không đợi lâu, anh là thay ông nói tiếp phần còn lại.
– Tôi biết ông sẽ nói gì, có phải là ông muốn nói… nguyên hồn của Tiểu Âm đang bị tổn thương có phải không?
Lão Tử không chần chừ suy nghĩ, ông lập tức gật đầu, còn nói thêm.
– Đúng là nguyên hồn của Tiểu Âm bị thương, vậy nên đây cũng có thể là một trong số những lý do khiến con bé tới giờ này vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng mà, tôi không nghĩ là vì nguyên hồn bị thương mà Tiểu Âm bất tỉnh, nếu là người thường thì còn có thể, nhưng còn Tiểu Âm… con bé miễn cảm với âm khí nói chung và yêu khí nói riêng. Tiểu Âm là thân thể thuần âm, năng lực thuần âm, âm khí trong người con bé vô cùng cường đại, cường đại tới mức cậu chắc chắn sẽ không ngờ tới. Mà thân thể đã thuần âm như vậy thì một chút độc Yêu Cẩu này thì có là gì. Có tổn thương nguyên hồn thì con bé vẫn sẽ tỉnh lại bình thường, bởi vì âm khí trong người con bé có thể nuốt chửng rồi hòa tan số độc Yêu Cẩu nhỏ nhoi này. Một ít độc này chỉ có thể làm cho con bé khó chịu một chút, đáng lý sẽ không gây hôn mê…
Thiên Phàm nhíu mày, anh nhìn chăm chú vào gương mặt an tĩnh của Tiểu Âm, trong lòng anh cảm thấy phức tạp vô cùng. Lão Tử nói đúng, độc Yêu Cẩu này không đủ sức gây ảnh hưởng đến nguyên hồn của Tiểu Âm. Tiểu Âm sinh ra thân thể đã thuần âm, âm khí trong người cô cực mạnh, đến ma quỷ còn kiêng dè cô, vậy thì một chút yêu độc của chó thành tinh đã có là gì. Nếu có sợ thì chỉ sợ vết cắn trên thân thể Tiểu Âm gây bệnh dại, ngoài ra, những chuyện khác đáng lý sẽ không nghiêm trọng mới đúng.
Nói là Yêu Cẩu, là chó thành tinh, nhưng bản chất con chó cắn vào da thịt của Tiểu Âm vẫn là loài chó. Đã bị chó cắn thì có thể sẽ có nguy cơ bị bệnh dại, chưa kể còn là một con chó lạ từ đâu chạy tới cắn, chó lạ càng phải chú ý hơn. Anh đoán, con chó lạ này chắc hẳn đã bị Yêu Cẩu thống chế, thống chế để cắn Tiểu Âm. Nhưng dù cho có bị một con chó cắn thì cũng sẽ không gây hôn mê kỳ lạ như thế này. Lý do Tiểu Âm hôn mê, Thiên Phàm anh thật sự không hiểu…
Lão Tử thần sắc nghiêm trọng, mà Thiên Phàm ở bên cạnh thần sắc chỉ có nặng nề hơn chứ không kém. Thiên Hạo và Thiên Nhi đứng một bên, anh em bọn họ thộn mặt ra vì không hiểu Lão Tử và Thiên Phàm đang nói về vấn đề gì.
Cái gì mà nguyên hồn? Cái gì mà yêu độc? Lại còn chó thành tinh? Thật sự là có chó thành tinh sao?
Thiên Nhi đứng sát bên cạnh anh trai, cô khều khều tay anh mình, thấp giọng thật nhỏ để hỏi.
– Anh… Tiểu Âm là bị Yêu Cẩu cắn thật à? Trên đời này có ma chó sao?
Mặc dù Thiên Nhi đã hỏi rất nhỏ, thế nhưng Lão Tử vẫn có thể nghe được. Cũng thay Thiên Hạo, Lão Tử giải đáp thắc mắc của Thiên Nhi.
– Yêu Cẩu cao cấp hơn ma chó. Ma chó là một con chó chết rồi không chịu đi đầu thai, vất vưởng ở dương gian thì sẽ thành ma chó. Mà ma chó sau một thời gian dài tu luyện, tu vi tăng dần, tới một thời điểm nào đó thích hợp sẽ trở thành yêu… gọi là Yêu Cẩu. Yêu Cẩu cũng có nhiều dạng, là tu hành mà thành Yêu Cẩu hoặc là vừa chết đi đã trở thành Yêu Cẩu. Nói nôm na, Yêu Cẩu gần giống với Hồ Ly. Nhưng Hồ Ly sẽ mạnh hơn Yêu Cẩu, tu vi của một con Hồ Ly cấp thấp đã là mạnh so với một con Yêu Cẩu tu vi cao. Yêu Cẩu thường sẽ sống thành bầy đàn giống Hồ Ly, nó cũng sẽ có động, có nơi ẩn nấp mà con người không tìm ra được…
Dừng chút, Lão Tử lúc này mới lấy hơi mà tiếp tục giải thích.
– Nhưng mà Yêu Cẩu khác Hồ Ly ở một điểm, Hồ Ly tu luyện có thể biến thành thân thể con người, nhưng còn Yêu Cẩu thì không. Yêu Cẩu chỉ có thể nhập yêu hồn vào thân xác con người để sống dưới thân phận là một con người thực thụ. Được làm người, Yêu Cẩu sinh sống và sinh hoạt bình thường như một con người. Vì loài chó rất gần gũi và thân thiết với loài người, vậy nên thói quen và cách sinh hoạt của loài người, loài chó học rất nhanh.
Thiên Hạo vừa kinh ngạc vừa tò mò, cậu lúc này liền hỏi.
– Vậy… không có cách nào có thể phân biệt được là Yêu Cẩu có nhập vào người hay không hả Lão Tử?
– Có cách phân biệt, là người có tu vi, có đạo hạnh, có Phật lực thì sẽ nhìn thấy được. Nhưng thường loài Yêu Cẩu này rất ít khi gia nhập vào loài người, bởi vì bọn chúng khá là hiếm hoi trong yêu giới, trăm năm mới có thể có được một bầy. Mà đã hiếm hoi như vậy, bọn chúng thường sẽ tu luyện để đắc đạo thành linh thú, sẽ không ngu ngốc tới mức nhập yêu hồn vào con người để chỉ sống được kiếp người. Bởi vì đã từng có ghi chép Yêu Cẩu có thể tu luyện thành Kỳ Lân thú, một trong những linh thú mạnh của Tam giới Lục đạo. Vậy nên, xác suất gặp được một con Yêu Cẩu là rất hiếm, có khi còn hiếm hơn đi tìm Hồ Ly, mặc dù Yêu Cẩu có thể xem là loài yếu nhất trong yêu giới.
Một đống kiến thức đặc biệt được dung nạp vào não, anh em Thiên Hạo lắng nghe chăm chú tới mức hai mắt mở tròn, càng nghe càng cuốn, cứ muốn Lão Tử giải thích tiếp. Chỉ là lúc này, giọng nói của Thiên Phàm đột nhiên vang lên, kéo tất cả mọi người về thực tại.
Thiên Phàm đối diện với Lão Tử, anh nghiêm túc, hỏi.
– Lão Tử… Tiểu Âm trước giờ có sợ chó không? Hay là cô ấy có từng bị chó cắn?
Lão Tử có hơi kinh ngạc một chút khi nghe Thiên Phàm hỏi, ông hiểu ý của anh, cũng liền trả lời.
– Tiểu Âm từ bé tới giờ không thấy sợ con gì, tới rắn nó còn bắt chơi được, ma quỷ đối với nó cũng như là bạn, gan dạ gan lì từ bé. Còn về chuyện Tiểu Âm có từng bị chó cắn hay không thì tôi không rõ… chắc là phải hỏi Châu Thông… cậu của con bé. Nhưng mà… cậu là nghi ngờ… Tiểu Âm sợ chó à?
Thiên Phàm gật đầu, anh điềm tĩnh, nói.
– Có thể mệnh của Tiểu Âm sợ chó, trên đời này cũng có rất nhiều người được đầu thai từ kiếp thú. Nếu một người đã từng có nhiều kiếp đầu thai làm mèo thì khi đầu thai làm người, sâu thẳm trong linh hồn bọn họ, bọn họ vẫn sẽ âm thầm mà sợ chó hoặc là dị ứng với lông chó chẳng hạn. Khả năng này rất cao có thể xảy ra, nếu muốn chính xác thì chỉ còn một cách… đó là soi tiền kiếp của Tiểu Âm.
Lão Tử nghe tới đây, ông liền gạt phăng đi ý kiến của Thiên Phàm. Ông thẳng thắn, nói.
– Không thể soi tiền kiếp của Tiểu Âm được, không ai có thể soi được tiền kiếp của con bé.
Thiên Phàm nhíu mày, anh nhìn Lão Tử, khó hiểu mà hỏi.
– Tại sao? Nếu ông không soi được thì vẫn sẽ có người soi được. Việc soi tiền kiếp đối với huyền sư các ông đâu khó, tôi nghĩ đây là chuyện bình thường mà?
Lão Tử cũng không giấu gì Thiên Phàm, bởi vì theo ông thấy, lượng kiến thức mà Thiên Phàm biết không kém hơn ông là bao. Hơn nữa hiện tại cũng không cần phải giấu Thiên Phàm, điều gì nên nói, ông vẫn sẽ nói rõ ràng cho Thiên Phàm rõ tường tận từng chút một.
– Tiểu Âm… thật ra con bé không có tiền kiếp. Tôi và ông ngoại con bé đã từng soi, rõ ràng là không thể soi ra được gì. Con bé giống như một linh hồn đặc biệt đi mượn xác vậy, con bé không có mệnh số. À không, nói chính xác hơn thì mệnh số của Tiểu Âm là do chính con bé tạo nên. Là đau khổ hay là hạnh phúc, là yểu mệnh hay là sống thọ… mọi sự đều sẽ do con bé định đoạt. Thiên Phàm cậu có thể có mệnh số, nhưng Tiểu Âm thì không, con bé không có, thật sự không có….
Sự thật này từ chính miệng Lão Tử nói ra quả thực làm cho Thiên Phàm phải cau mày suy ngẫm. Anh đã từng suy đoán rất nhiều về Tiểu Âm, thế mà lại không thể đoán ra được, Tiểu Âm vậy mà lại không có mệnh số…
Tại sao lại không có mệnh số? Đã là người thì phải có mệnh số, không thể không có được!!!
*
Trong lúc Lão Tử và Thiên Phàm còn đang đau đầu vì “bệnh lạ” của Tiểu Âm thì ở một căn phòng họp hẹp trong một khu chung cư cũ, một người đàn ông lớn tuổi đang cảm thấy kích thích vì vừa phát hiện ra được một chuyện gì đó…
Trước mắt người đàn ông có đặt hai tấm hình, một là hình của Đại thiếu gia Lâm gia, một còn lại là tấm ảnh của một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp thuần khiết.
Lã Tử đầu xù tóc rối, lão nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của cô gái trẻ, trên môi lão đột nhiên nở một nụ cười gian ác…
Một mũi dao đột nhiên đ-âm thẳng vào tấm ảnh của cô gái trẻ ở trên bàn, sát khí tỏa ra ngút trời, Lã Tử nói trong phấn khích.
– Là tình kiếp sao? Thì ra Lão Tử là đang bảo vệ tình kiếp của “hắn”? Để xem nào… ồ… một vương một sủng vật… thật là thú vị mà!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!