Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 31


Bà Hai Nhỏ đẩy chén thuốc vừa sắt còn nóng ấm tới trước mặt con trai lớn, lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy phiền muộn thế này. Thần sắc cũng không được tốt, bà dỗ dành con trai, nhạt giọng, nói.

– Mẹ nghe Nguyệt Sang nói con không chịu uống thuốc… sao vậy con? Sức khỏe con vẫn chưa ổn định đâu, phải uống thuốc đều đặn chứ con?

Cậu Ba Thiên Phúc sức khỏe đã khá là tốt, cậu hết nhìn chén thuốc rồi tới nhìn mẹ mình, cậu nhăn mày không vui, trả lời.

– Con có bệnh gì nữa đâu mà phải uống thuốc hả mẹ? Thuốc này bảy phần bổ, ba phần độc… uống vào cũng không tốt lành gì.

Bà Hai Nhỏ không đồng ý, bà khuyên nhủ con trai.

– Sao lại không tốt lành? Con phải bồi bổ thêm chứ, con quên là xém chút con mất mạng rồi hả Thiên Phúc? Nghe mẹ, phải uống thuốc đều đặn, như vậy mới đảm bảo là con sẽ không sao.

Cậu Ba Thiên Phúc thật sự không còn đủ kiên nhẫn để chiều theo ý của bà Hai Nhỏ nữa. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm luôn nghe lời, cậu đột nhiên quyết định phản kháng.

– Mẹ à… con không sao… con hoàn toàn không có bệnh gì… trước kia không…. bây giờ cũng không. Con cảm thấy cơ thể con rất khỏe, mẹ đừng nghe theo lời mấy ông thầy dởm nữa… một lần là quá đủ rồi.

Bà Hai Nhỏ vẫn cố chấp với suy nghĩ của bà, bà liền giọng, nói.

– Chuyện kia chỉ là sự cố thôi, nhưng mà biết chắc gì lời của Thiên Phàm nói là đúng. Thiên Phúc à, bộ con quên Thiên Phàm nó luôn ghét anh em con sao? Biết đâu nó nói vậy là để lừa con, nó muốn hại con thì sao hả con? Mẹ thấy lời của nó nói không đáng tin, Lã Tử chưa chắc đã lừa gạt mình như lời Thiên Phàm nói.

Cậu Ba Thiên Phúc đã vô cùng bất mãn với sự cố chấp này của mẹ cậu, không thể để mẹ cậu ngày càng sai thêm nữa, cậu quyết phản đối tới cùng.

– Sự thật rành rành ra đó mà mẹ, đâu cần anh Hai phải nói thì con mới nhận ra được đâu. Lã Tử, hắn là muốn tráo mệnh của Thiên Hạo cho con trai đã chết của hắn. Còn con, con vốn dĩ sẽ luôn khỏe mạnh nếu như mẹ không vô duyên vô cớ đưa con tới gặp tên Lã Tử kia. Nếu hôm đó anh Hai không tới thì chắc có thể là con đã chết thật rồi. Lã Tử là muốn lợi dụng mẹ, muốn lợi dụng con để trục lợi cá nhân. Xém chút nữa Thiên Hạo đã chết vì Lã Tử rồi, nếu để chú thím Ba phát hiện ra chuyện này, mẹ nghĩ là mẹ con mình sẽ bình yên được hay sao?

Dừng chút, như cố nhịn xuống cơn giận để không buông ra cảm xúc quá tiêu cực, giọng Thiên Phúc đanh lại.

– Mẹ à! Mẹ cố gắng bao nhiêu đó đủ rồi, vốn dĩ hào quang không phải của anh em con, có cố gắng cũng vô ích. Mẹ đừng làm thêm chuyện hồ đồ nữa, nếu mẹ cứ tiếp tục làm ra những việc hạ bệ Thiên Phàm thì khéo là một hạt cơm của Lâm gia, mẹ con mình cũng không được rớ tới. Kết quả sáng tỏ quá rồi, ông nội cũng đã muốn truyền thừa lại quyền thừa kế cho anh Hai… mẹ con mình chỉ nên đến đây thôi… đến đây là đủ rồi…

Bà Hai Nhỏ nhìn con trai mình, bà nhìn ra rõ được sự khổ sở và bất đắc dĩ trong lời nói của con trai. Tất nhiên bà hiểu những gì con trai bà vừa nói là đúng, chỉ là bà không cảm thấy cam lòng…

Bà đã cố gắng nhiều như vậy, bà dạy con bà khôn khéo thông minh tài giỏi như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là tay trắng hoàn trắng tay sao? Vẫn phải thua mẹ con Thiên Phàm hay sao?

Nghĩ tới Thiên Phàm, nghĩ tới chuyện Thiên Phàm nắm được yếu điểm của mẹ con bà thì bà đã thấy bức bối lắm rồi. Tại sao bà lại đi nhầm một bước chứ, nếu trước kia bà không nghe lời tên Lã Tử thì bây giờ có lẽ bà đã không rơi vào cái thế tiến thoái lưỡng nan như thế này rồi có phải không? Khốn kiếp tên Lã Tử, lão ta lừa bà, lão ta cố tình làm cho Thiên Phúc bị bệnh để lừa bà làm thuật tráo mệnh. Lão là muốn tráo mệnh của Thiên Hạo cho đứa con trai yểu mệnh của lão… mẹ kiếp lão già này!

Càng nghĩ tới càng thấy tức giận, mà càng tức giận thì tim bà đập càng nhanh, huyết áp cũng vì vậy mà tăng lên, sau đó là không kiểm soát được mà ôm ngực thở dốc. Thật là tức chết bà mà, nếu bà mà tìm ra tên Lã Tử đang trốn ở đâu thì bà sẽ bắt lão về mà hành hạ cho thỏa cơn giận của bà… khốn kiếp cái tên này!

Thiên Phúc biết mẹ mình không can tâm, thế nhưng kết cục đã định, bà có không can tâm thì cũng phải can tâm. Chưa nói tới chuyện ông nội sẽ truyền quyền thừa kế lại cho ai, chỉ nói riêng tới chuyện Thiên Phàm nắm được bí mật xấu của mẹ con anh cũng đủ khiến cho anh phải lùi về sau mấy bước để bảo đảm an toàn tính mạng. Nếu như để ba mẹ Thiên Hạo biết được chuyện xấu mà mẹ con anh đã làm, anh thật sự không dám nghĩ, kết cục của mẹ con anh sẽ ra sao nữa. Có lẽ số mệnh đã an bài sẵn rồi, phúc đức của anh chỉ tới đây thôi, có cố gắng thêm cũng không thể với tới ngôi vị quyền lực mà mẹ con anh vẫn thầm ao ước.

Mặc dù có tiếc nuối, cũng có không can tâm, nhưng Thiên Phúc anh là người biết suy nghĩ, cũng biết thế nào là đủ. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện vừa rồi, anh giống như giác ngộ ra được một vài điều…

Lâm Thiên Phàm… anh ta không phải là mang mệnh quý, mà số mệnh của anh ta là rất quý. Anh có cảm giác, anh ta tới thế gian này là để dạo chơi, để trải nghiệm kiếp sống phú quý của một con người vậy. Anh cũng thừa sức cảm nhận được rõ ràng rằng, anh không đủ khả năng đấu lại anh ta, trước kia đã khó, bây giờ lại càng khó hơn. Bởi Thiên Phàm không giống người thường như bọn anh, ẩn sau lớp hòa nhã phúc khí kia là một năng lực thần bí khổng lồ mà chỉ có duy nhất một mình Thiên Phàm mới có được…

Thiên Phàm… cái ghế thừa kế kia là của anh ta… Thiên Phúc anh thật sự không dám tranh… thật sự không dám!

*
Sau một hồi bàn bạc thống nhất, Lão Tử và Thiên Phàm quyết định sẽ tách nguyên hồn của Tiểu Âm ra khỏi cơ thể của cô. Sau khi tách nguyên hồn, Tiểu Âm sẽ sinh hoạt dưới dạng là một sinh hồn còn sống. Nói dễ hiểu nhất, cô không phải linh hồn đã chết, mà cô là một sinh hồn, cơ thể cô vẫn sống, chỉ là cô tách hồn ra khỏi cơ thể để sinh hoạt cho thuận tiện mà thôi. Người thường nếu muốn tách nguyên hồn ra khỏi thân thể sẽ rất khó khăn, và bản thân người được tách nguyên hồn cũng sẽ không đủ khả năng để điều khiển sinh hồn của mình hoạt động như một cơ thể thực thụ. Nhưng còn Tiểu Âm thì khác, cô từ nhỏ đã tiếp xúc với huyền học, vậy nên cô chắc chắn sẽ điều khiển được sinh hồn của cô, không có chuyện hồn bị đi lạc khi lìa khỏi xác.

Lão Tử thi triển thuật pháp, rất nhanh sau đó, một chiếc bóng giống y đúc như Tiểu Âm được kéo ra khỏi cơ thể đang nằm trên giường bệnh của cô. Tiểu Âm bây giờ đang “sống” dưới dạng là một sinh hồn, cô rất giống với linh hồn của người chết, chỉ khác ở một điểm, cô có thể nhập lại vào xác để sống lại, còn linh hồn đã chết thì không.

Sau khi được “sống lại”, việc Tiểu Âm làm đầu tiên là vặn thân người, cô càm ràm vì nằm quá lâu khiến cơ thể không thoải mái. Lão Tử thấy sinh hồn của Tiểu Âm cứ xoay tới xoay lui tập thể dục, ông cảm thấy lố bịch hết sức, liền mắng.

– Con tập thể dục cái gì? Thân thể con vẫn nằm đó, có đứng dậy đâu mà tập thể dục? Con bây giờ chỉ là một linh hồn thoát xác, ta thật sự không hiểu con vặn người như vậy thì sẽ bổ được vào đâu nữa. Xàm xí hết sức!

Tiểu Âm bị lên án, cô thộn mặt ra một chút, sau đó mới ồ lên một tiếng rồi “bay” tới trước mặt Lão Tử và Thiên Phàm, cô reo lên.

– A phải rồi ha! Con quên mất! Á! Con bay được nè, con không cần đi nữa, con biết bay nè Lão Tử! Cậu Hai… cậu nhìn xem… em bay có điêu luyện không?

Thiên Phàm nhìn sinh hồn của Tiểu Âm đang bay tới bay lui, cô còn biểu diễn nhào lộn trên không trung, phải nói là sinh động hết sức. Anh thì chắc chắn sẽ thấy cô rất đáng yêu rồi, cô hoạt bát như vậy, anh cầu còn không được nữa mà!

Có điều Lão Tử đang đứng bên cạnh Thiên Phàm thì không nghĩ như vậy, ông cảm thấy Tiểu Âm thật “trẻ trâu”. Là linh hồn thì ai mà không biết bay, nếu linh hồn mà đi được thì hãy ra vẻ mà biểu diễn. Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, vậy mà Thiên Phàm còn khen ngợi Tiểu Âm cho được, đúng là không ai bình thường khi yêu mà!

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lão Tử, Tiểu Âm liền bay vòng quanh trước mặt ông, cô nhíu mày, làu bàu trách móc.

– Lão Tử à, ông đừng nhìn con như kiểu nhìn thú trong sở thú như vậy. Trước kia lúc ông ngoại con mất, ông hứa sẽ bảo vệ con. Bây giờ… ông thấy đó… con khác gì một hồn ma đâu?

Lão Tử liếc mắt nhìn Tiểu Âm, ông mắng ngược lại cô.

– Đều là do con, do con không chịu tỉnh, liên quan gì tới ta? Chỉ là bị một con Yêu Cẩu cắn thôi mà, độc của nó ta cũng đã lấy ra cho con, bác sĩ cũng đã tiêm vắc xin phòng dại cho con… cớ gì con vẫn hôn mê không chịu tỉnh? Nói ta nghe, con bị cái gì? Nói cho rõ ràng để ta còn biết mà cứu con!

Thấy thái độ bất mãn này của Lão Tử, Tiểu Âm mới chợt nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra với cô. Lão Tử nói đúng, chỉ là một con Yêu Cẩu thôi mà, lý gì cô lại hôn mê sâu như vậy? Đành rằng là cô sợ chó, nhưng mà…

Nghĩ tới đây, Tiểu Âm như hiểu ra được vấn đề, hai mắt cô mở tròn, cô reo lên.

– Lão Tử… con sợ chó mà! Ông có nhớ là ông ngoại đã từng căn dặn là không cho con tiếp xúc với chó rồi không? Ông quên rồi hả?

Lão Tử nhíu nhíu mày, ông ậm ừ hỏi lại.

– Ông ngoại con từng nói như vậy à… sao ông không nhớ?

Tiểu Âm bất mãn mà nhìn Lão Tử, cô lèm bèm.

– Con thật sự sợ chó! Lông chó cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của con. Mặc dù con vẫn có thể chạm vào chó nhưng con không thích, không thoải mái tí nào…

Dừng chút, Tiểu Âm như có chút sốt ruột, cô bay tới bay lui xung quanh thân thể của mình, lo lắng mà hỏi.

– Lão Tử… bây giờ phải làm sao? Sao con lại bị như vậy, có phải là do con sợ hãi quá mức không?

Lão Tử nhìn Thiên Phàm, cả hai không hẹn mà cùng gật đầu, coi như là có thể khoanh vùng được lý do vì sao Tiểu Âm lại không tỉnh. Nếu đúng như lời của Tiểu Âm nói thì cô sợ chó, tạm thời có thể nghĩ theo hướng là trong tiền kiếp của cô, cô từng có nhiều kiếp làm mèo, hoặc kiếp gần đây nhất của cô là mèo. Cũng có thể là chuột, nhưng cảm giác của Thiên Phàm thì Tiểu Âm không thể nào là chuột. Mà mèo thì sợ chó, thông thường đều là như vậy, chưa kể Yêu Cẩu còn không phải là chó bình thường. Trước mắt chỉ có thể giải thích theo hướng này, còn về vấn đề Tiểu Âm không có tiền kiếp, chuyện này phải tìm hiểu thêm mới có thể kết luận được.

Lão Tử lúc này đứng ra giải thích với Tiểu Âm, ông cũng trấn an tinh thần cô.

– Vậy là rõ rồi, là do con sợ chó, vậy nên đây cũng là lý do con tạm thời hôn mê bất động. Mặc dù âm khí trong người con có thể hút sạch hết độc Yêu Cẩu, thế nhưng trên da thịt con vẫn còn có vết thương. Ta nghĩ, chắc là phải đợi tới khi vết thương trên da thịt con lành hẳn thì con mới có thể tỉnh lại được…

Tiểu Âm rầu rĩ nhìn về thân thể mình, cô buồn bực lên tiếng.

– Sao lại như vậy nhỉ? Đang yên lành sao lại bị Yêu Cẩu cắn? Bây giờ còn hôn mê, biết khi nào sẽ tỉnh lại đây?

Im lặng suốt từ nãy tới giờ, lúc này, Thiên Phàm mới khẽ cất giọng hỏi chuyện Tiểu Âm.

– Tiểu Âm, em còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó không? Kể lại cho tôi biết xem thử nào!

Tiểu Âm nghe thấy giọng nói của Thiên Phàm cất lên, cô liền bay về phía anh. Dừng trước mặt anh, cô nghiêm túc suy nghĩ, cũng nghiêm túc thuật lại sự việc xảy ra lúc đó. Kể xong, Tiểu Âm cũng không quên nghiến răng nghiến lợi mà mắng Yêu Cẩu, mặc dù răng của cô hiện tại chỉ là để tượng trưng.

– Con Yêu Cẩu này… em không tin là em xui xẻo tới mức bị nó vô cớ chạy tới cắn. Yêu Cẩu thì cũng là chó thôi, mà bình thường ngoại trừ chó điên ra thì làm gì có con chó nào cắn người vô cớ như vậy được. Chưa kể Yêu Cẩu là loài tu hành, nếu không gây sự với nó, nó sẽ không cắn người.

Thiên Phàm đồng ý với Tiểu Âm, anh nói thêm.

– Yêu Cẩu tu luyện là muốn tăng tu vi, muốn luyện thành Linh thú nên giống như em nói, nó sẽ không dám cắn người vô cớ. Vì một khi răng đã nhiễm máu của con người, nó sẽ thành một dạng tà cẩu, con đường tu luyện coi như cũng đi chệch hướng. Cũng giống như linh hồn vậy, nếu con người khi chết đi, linh hồn xuống Âm Phủ chịu tu luyện thì có thể trở thành quỷ sai hoặc xuất sắc hơn là phi thăng thành quỷ thần. Còn một khi đã biến thành quỷ hại người, lại có dính tới mạng người thì xem như con đường tu luyện bị chặt đứt. Vậy nên, nếu không có lý do rõ ràng thì Yêu Cẩu sẽ không cắn người vô cớ. Cũng có thể suy đoán theo hướng này… Yêu Cẩu là bị kẻ nào đó xui khiến tới cắn em?

Tiểu Âm tròn mắt mà nhìn Thiên Phàm, cô hoang mang, liền hỏi lại.

– Có kẻ nào ở sau sai khiến Yêu Cẩu cắn em sao? Là ai nhỉ? Em có gây thù chuốc oán với ai đâu?

Thiên Phàm theo thói quen, anh muốn xoa xoa tóc cô để trấn an cô, nhưng khi đưa tay lên gần chạm tới mặt cô thì anh mới chợt nhớ ra là cô lúc này chỉ là một sinh hồn, không thể chạm vào cô được. Có chút bất an, Thiên Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh để đối diện với Tiểu Âm, chỉ là lòng anh lúc này lại bắt đầu dậy sóng.

– Em yên tâm, tôi sẽ giúp em điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra được kẻ đã hãm hại em để bắt kẻ đó phải trả giá. Cố gắng một vài ngày, chắc chắn sẽ có chút không thoải mái nhưng vẫn còn có tôi ở đây, tôi bảo vệ em!

Thiên Phàm luôn là người nói được làm được, anh bảo vệ Tiểu Âm suốt 24 giờ đồng hồ, không một giây nào là không để ý tới cô. Lão Tử cũng có căn dặn, phải bảo vệ cả sinh hồn và thân thể của Tiểu Âm. Nếu để sinh hồn của Tiểu Âm lang thang vô định rồi gặp phải quỷ sai hoặc là quỷ cấp cao thì chắc chắn cô sẽ gặp chuyện. Nhẹ thì hao tổn nguyên khí, còn nặng thì chắc chắn là mất mạng. Vậy nên, đây cũng là lý do Thiên Phàm không rời mắt khỏi Tiểu Âm. Anh còn nghĩ ra cách dùng máu của bản thân để kết nối với sinh hồn của Tiểu Âm. Làm như vậy, chỉ cần Tiểu Âm gặp chuyện gì, anh đều sẽ cảm nhận được mà bảo vệ cô.

Đối với Thiên Phàm, an nguy của Tiểu Âm luôn là ưu tiên số một ở trong lòng anh. Không cần Lão Tử phải nhắc, anh chắc chắn sẽ không để Tiểu Âm gặp sự cố gì. Lần này để cho Yêu Cẩu cắn Tiểu Âm một vố đã là quá sức tưởng tượng của anh rồi, anh chắc chắn sẽ không để chuyện này lập thêm bất kỳ một lần nào nữa, anh hứa!

*
Việc Tiểu Âm đột nhiên mất tích cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng ở Lâm gia, số người biết cô đang nằm viện rất ít, là đếm trên đầu ngón tay. Vậy nên khi có người đột nhiên quan tâm hỏi tới Tiểu Âm, Thiên Phàm sẽ đặt biệt đưa người đó vào danh sách kẻ tình nghi, bất kể là ai.

Cũng giống như Nguyệt Sang hôm nay đột nhiên tới hỏi thăm về Tiểu Âm, Thiên Phàm liền đặc biệt cho người để ý Nguyệt Sang, nhất cử nhất động của cô ấy đều phải báo cáo qua với anh.

Có điều, sau một ngày theo dõi Nguyệt Sang, Thiên Phàm liền chuyển đối tượng từ bà Hai Nhỏ sang Nguyệt Dung, bởi vì…

Cô gái tên Nguyệt Dung này cực kỳ yêu thích nuôi chó, đặc biệt hơn, người của Thiên Phàm còn tận mắt nhìn thấy hình ảnh Nguyệt Dung bỗng dưng biến mất ở trước một khu rừng nhỏ một cách vô cùng kỳ lạ…

Xem ra… Thiên Phàm anh lại có việc phải làm rồi. Cô gái này… thật là biết cách chọn cái chết mà! Bản lĩnh đấy!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN