Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 32
Lần trước đã thất hẹn với quỷ sai, lần này khó khăn lắm mới hẹn lại được, Tiểu Âm chắc chắn không dám bỏ lỡ. Đứng trước mặt quỷ sai ốm, Tiểu Âm cười cười, nụ cười của cô vẫn sáng như vậy, chỉ là sinh hồn có phần mờ ảo không chân thật lắm.
– Quỷ sai… ông vẫn khỏe chứ hả? Lần trước thất hẹn với ông, tôi ngại quá. Ông thông cảm cho tôi, tôi là vì có việc đột xuất nên mới thất hẹn với ông.
Quỷ sai ốm không có chút nào là không vui, nếu không vui, hắn đã không đồng ý hẹn gặp Tiểu Âm lần nữa. Ngược lại, hắn lúc này có hơi lo lắng cũng như cảm thấy tò mò về “hình thù” này của Tiểu Âm hơn. Hắn hỏi.
– Tiểu thư… cô là bị sao vậy? Sinh hồn lơ lửng, thân xác cô đâu?
Tiểu Âm cười cười, cô cũng không ngại mà giải thích.
– Là gặp chút sự cố, tôi bị Yêu Cẩu cắn.
Quỷ sai ngạc nhiên, hắn hỏi lớn.
– Yêu Cẩu? Là bị chó cắn à? Nhưng chó cắn thì sao lại biến thành sinh hồn? Yêu Cẩu đâu phải đối thủ của cô và vị kia?
– Chuyện này… Thiên Phàm nói… rất có thể kiếp trước của tôi là mèo… vậy nên tôi sợ chó. Lần này bị Yêu Cẩu cắn, là hoảng sợ quá nên bất tỉnh. Bọn họ phải kéo nguyên hồn của tôi ra ngoài, vậy nên tôi mới phải sinh hoạt dưới dạng sinh hồn như thế này. Đợi khi nào vết thương trên cơ thể tôi lành hẳn, tôi mới có thể sẽ tỉnh lại.
Quỷ sai nghe tới đây, hắn đã hiểu rõ được vấn đề, hắn gật gù, vừa nói vừa nhắc nhở.
– Tôi hiểu rồi, tiểu thư là tạm thời thoát xác thôi. Nhưng mà tiểu thư phải cẩn thận, sinh hồn khác với linh hồn, không thể tùy tiện chạy nhảy khắp nơi được đâu. Tiểu thư cũng nên ở gần với thân thể của cô, để lỡ có chuyện gì thì cũng dễ dàng xử lý. Sinh hồn mặc dù yếu ớt cần được bảo vệ, nhưng thân thể của tiểu thư cũng quan trọng không kém. Đừng chủ quan, coi chừng mất mạng oan.
Tiểu Âm đã hiểu, cô cũng cảm kích tấm lòng này của quỷ sai ốm. Người tốt với cô, không cần thể hiện nhiều thì cô cũng biết, như quỷ sai ốm này chẳng hạn.
Nói xong chuyện của Tiểu Âm, quỷ sai liền vào vấn đề chính, hắn nhắc tới chuyện trước kia mà Tiểu Âm đã nhờ hắn điều tra. Giọng quỷ sai đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, lời nói của hắn cũng rất rõ ràng.
– Lần trước tiểu thư nhờ tôi điều tra về tiền kiếp của Lâm Thiên Phàm, cậu Hai nhà họ Lâm. Tôi cũng vì tấm chân tình của tiểu thư nên đã không ngại vất vả mà điều tra dùm cho tiểu thư. Chỉ là tiểu thư thứ lỗi cho tôi, lần này tôi không thể giúp gì được cho tiểu thư rồi. Tôi không điều tra được về tiền kiếp của Lâm Thiên Phàm, hay nói chính xác hơn là… tôi không có đủ năng lực để điều tra.
Tiểu Âm nhíu mày, cô nhìn quỷ sai ốm, trong lòng cảm thấy mơ hồ, cô liền hỏi.
– Không thể điều tra được… ý của ông là… hồ sơ mật sao?
Quỷ sai ốm không chần chừ mà gật đầu, hắn trả lời.
– Phải, chính là hồ sơ mật, trong sổ sinh tử chỉ có ngày sinh và tên, không có ngày mất, cũng không có ghi chép gì cụ thể. Mà những người có mộc đỏ đóng dấu như Lâm Thiên Phàm thì số mệnh không phải do Phán Quan đại nhân quản lý. Theo như tôi hỏi thăm được thì những người có mộc đỏ trong sổ sinh tử giống như Lâm Thiên Phàm… thông thường đều là những nhân vật lịch kiếp.
– Lịch kiếp? Cậu Hai lịch kiếp tới dương gian này để làm gì? Quỷ sai, ông có hỏi được không?
Trước câu hỏi hóc búa này của Tiểu Âm, quỷ sai quả thực là chịu thua, hắn lắc đầu, thái độ có chút bất đắc dĩ.
– Nếu tôi mà hỏi được thì tôi giấu cô để làm gì, thú thực là tôi hỏi không được, mà có hỏi thì cũng không ai biết mà trả lời. Đồng nghiệp nói với tôi, những hồ sơ có dấu mộc đỏ thường là được các vị quỷ thần hoặc Diêm Vương gia quản lý. Mà quỷ thần và Diêm Vương gia thì cô cũng biết rồi đó, một quỷ sai yếu ớt như tôi làm sao dám kinh động quấy rầy tới các vị ấy được.
Tiểu Âm không trách quỷ sai, cô biết ông ấy đã cố gắng hết sức rồi, cô thật sự rất cảm ơn tấm lòng của ông ấy. Chỉ là cô thật sự rất thắc mắc, không biết hồ sơ mật của Thiên Phàm rốt cuộc là như thế nào. Hồ sơ mật? Lịch kiếp? Chẳng lẽ cậu Hai Thiên Phàm là thần tiên đầu thai lịch kiếp sao?
Quỷ sai ốm nhìn gương mặt xinh đẹp có phần hơi nhợt nhạt của Tiểu Âm, ông đột nhiên nhớ lại một chút, sau đó liền cất giọng thông báo ngay với Tiểu Âm.
– À quên… còn chuyện này nữa… là chuyện liên quan tới cô.
– Là chuyện gì vậy quỷ sai? Chuyện gì liên quan tới tôi?
Quỷ sai cũng sốt ruột, hắn lấy hơi nói một tràng, không dám chậm trễ.
– Vì sẵn điều tra về lý lịch của Lâm Thiên Phàm, tôi cũng điều tra thử về lý lịch của cô. Cô tên là Tiểu Âm có đúng không? Hồ sơ của cô trong sổ sinh tử là trắng… trắng trơn không có gì ngoài một cái tên. Nhưng mà rất may là tôi thông minh, tôi đã đút lót một chút cho cấp dưới của Phán Quan, anh ta liền tiết lộ cho tôi một ít thông tin. Theo như anh ta nói thì hồ sơ của cô cũng là do quỷ thần hoặc là Diêm Vương gia quản lý. Mà quan trọng hơn hết, hồ sơ của cô còn là một hồ sơ đi kèm của hồ sơ Lâm Thiên Phàm. Nói một cách dễ hiểu thì tức là… có Lâm Thiên Phàm thì có cô… không có Lâm Thiên Phàm thì sẽ không có cô. Nhưng mà… ừm có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cô biết hay không nữa…
Nhìn thấy được sự ngập ngừng dè chừng của quỷ sai, Tiểu Âm liền động viên ông ta.
– Có chuyện gì thì ông cứ nói… tôi không phải là người thường… tôi tự thông suốt được mà.
Quỷ sai vẫn nhìn Tiểu Âm bằng ánh mắt lo lắng quan ngại như vậy, khoảng chừng mấy giây sau, ông ấy mới chịu cất giọng khàn khàn mà nghiêm nghị, nói thật rõ.
– Nói hồ sơ của cô đi kèm với hồ sơ của Lâm Thiên Phàm thì là đúng, nhưng mà hồ sơ trắng của cô… có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Theo tôi hiểu được thì cô chỉ là một phần trong kiếp sống này của Lâm Thiên Phàm, tới một thời điểm nào đó, cô sẽ biến mất khỏi kiếp sống này của anh ta. Tiểu Âm, tôi không biết tôi suy luận có chính xác hay không, nhưng mà theo tôi đoán thì… cô rất có thể là tình kiếp của Lâm Thiên Phàm. Mà tình kiếp thì… ừm… đa phần sẽ không có kết quả đâu…
Tiểu Âm sửng sốt mất mấy giây, cô nhìn quỷ sai ốm, trong mắt ẩn hiện sự hoang mang, cõi lòng cũng bắt đầu dậy sóng…
Cô… cô thật sự là tình kiếp của Thiên Phàm à? Là tình kiếp thì sẽ không có kết quả sao? Tức là… cô sẽ chết?
Quỷ sai nhìn thấy được ánh mắt ngỡ ngàng của Tiểu Âm, cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô gái xinh đẹp lãnh bạc này trở nên lo âu nhiều tới như vậy. Vậy nên, mặc dù còn có một chuyện ông chưa nói, thế nhưng khi nhìn thấy Tiểu Âm như vậy, ông suy nghĩ lại, quyết định sẽ thôi, không nói nữa.
Tình kiếp… đã là tình kiếp không có kết quả thì cũng bình thường đi. Nhưng còn về chuyện Tiểu Âm có thể sẽ biến mất… là biến mất hoàn toàn ở Tam giới Lục đạo thì đó mới chính là điều đáng sợ nhất…
Nếu đúng thật Thiên Phàm là một nhân vật lịch kiếp thì sau khi trải qua tình kiếp ngang trái, anh ta chắc chắn sẽ đạt được ý nguyện đã định, ví dụ là có thể phi thăng lên một cấp độ nào đó cực kỳ kinh khủng chẳng hạn. Nhưng còn về “tình kiếp” Tiểu Âm thì… cô có thể sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này. Là hồn phách phi tan… là mãi mãi tan biến… tan biến không còn một chút gì xót lại ở Tam giới này nữa…
Có đáng không? Quỷ sai ông cảm thấy không đáng… thật sự không đáng!
*
Thiên Phàm ngồi trên xe, thi thoảng anh sẽ liếc nhìn sang sinh hồn của Tiểu Âm đang ngồi bên cạnh. Anh thấy cô ngã tựa ra ghế mà nhắm mắt, trông như đang ngủ vậy. Cảm thấy cô hôm nay có chút khác thường, anh liền quan tâm, hỏi.
– Sao vậy? Không được khỏe sao em?
Nghe Thiên Phàm hỏi, Tiểu Âm liền mở mắt ra nhìn anh. Đối diện với ánh mắt ấm áp của Thiên Phàm là nụ cười rực rỡ xán lạn của Tiểu Âm. Cô cười, đáp lời.
– Không… em là một sinh hồn mà… có gì mà không khỏe.
– Thế à? Nhưng tôi không nghe thấy em nói chuyện, là đang suy nghĩ gì à?
Tiểu Âm lắc lắc đầu, cô cũng không giấu gì, là đơn thuần mà đáp lại.
– Cũng có chút suy nghĩ, là suy nghĩ về tương lai của em thôi. Với lại em đang tò mò về Nguyệt Dung, không biết cô ta là cái dạng gì?
Thiên Phàm cười đáp lại cô, nụ cười của anh ấm áp khoan dung đến lạ, anh nhẹ giọng, trả lời.
– Không cần suy đoán linh tinh, lát nữa em sẽ biết. Cùng lắm thì là một Yêu Thần, một Yêu Thần sa ngã đi sai hướng.
Tiểu Âm gật đầu, cô không hỏi nữa, mọi sự đều nghe theo Thiên Phàm. Là Yêu Thần hay Yêu Cẩu gì thì đều như nhau, đều đáng bị trừng phạt!
*
Xe của Thiên Phàm đến trước cổng lớn nhà Nguyệt Dung, anh không có hẹn trước, đơn giản là muốn tới hỏi tội thì sẽ đi tới, không cần thông báo. Chỉ là khi xe của Thiên Phàm dừng tới trước cổng, còn chưa kịp bước xuống xe thì từ trong sân nhà, anh đã thấy rất nhiều người đang tới lui, còn có cả xe cứu thương đậu trước cổng nữa.
Linh tính cảm thấy có điều gì đó không đúng, Thiên Phàm liền bước xuống xe, anh đi tới trước cổng, còn chưa kịp đi vào trong thì vệ sỹ nhà Nguyệt Dung đã ngăn anh lại.
Đối diện với thần sắc uy nghiêm của Thiên Phàm, vệ sỹ có nhiều phần kiêng dè và bị uy thế của Thiên Phàm áp chế. Có điều nhiệm vụ thì vẫn phải làm, không thể vì sợ hãi mà để mất việc được. Vậy nên, mặc dù trong tâm run run, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất mạnh mẽ và có trách nhiệm cao, vệ sỹ nói.
– Xin lỗi, gia chủ hiện tại đang có tang thương, nếu không phải là người thân trong tư gia thì sẽ không được vào. Xin cảm ơn!
Thiên Phàm nhíu khẽ chân mày, anh nhìn vệ sỹ, anh nghi ngờ, hỏi.
– Tang thương? Là ai trong nhà vừa qua đời vậy? Tôi là Đại thiếu gia của Lâm gia, bữa nay là tới gặp tiểu thư Nguyệt Dung.
Vệ sỹ có hơi bất ngờ khi biết danh tính của Thiên Phàm, đối diện với sự lịch sự của anh, vệ sỹ cũng rất cung kính mà trả lời. Vì trong thâm tâm anh ta biết rõ, người trước mặt này là không thể đắc tội được.
– À, xin chào Lâm đại thiếu gia… xin lỗi vì không tiếp đón anh được tử tế. Cũng mong Lâm đại thiếu gia thông cảm, tư gia hiện tại đang rối bời, nếu không có chuyện gì quan trọng thì hẹn anh một vài ngày sau hãy tới. Bởi vì Tiểu thư Nguyệt Dung của chúng tôi… đã không may mắn mà qua đời. Tang gia bối rối, xin Lâm đại thiếu gia thông cảm!
– Anh nói sao chứ? Tiểu thư Nguyệt Dung qua đời?
– Dạ đúng rồi ạ. Tiểu thư Nguyệt Dung xinh đẹp hiền lành… nhưng số mệnh xấu quá… qua đời vì đột quỵ. Hiện tại gia chủ đang đau thương rất nhiều, Lâm đại thiếu gia vào trong, sợ là không tiếp đón anh được chu đáo.
Thiên Phàm nghe tới đây, chân mày anh nhíu lại, ẩn sâu dưới ánh mắt sáng rực là lãnh khí tỏa ra nồng đậm. Anh nhìn vào bên trong, nơi phát ra những tiếng khóc tang thương, anh không cảm nhận được mùi tử khí cùng với mùi yêu khí…
E là… anh đến chậm một bước rồi. Có kẻ đã tới trước anh… cũng đã lấy đi mạng sống của Nguyệt Dung trước anh…
Hay thật! “Kẻ” này đang muốn chống đối lại anh sao? Là g-i-ế-t người bịt đầu mối à? Tốt lắm!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!