Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 43: Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 43: Cuối


Trong Tam giới Lục đạo gần đây đang xôn xao bàn luận không ngừng về một chuyện vô cùng kinh thiên động địa. Nghe nói, có một Đại Quỷ Vương của Địa Phủ vừa lịch kiếp thành công để trở thành Đế Quỷ. Cũng là Đế Quỷ đầu tiên xưng bá một cõi ở Địa Phủ!

Đế Quỷ vừa xuất hiện đã quét sạch hết tà khí ở dương gian, đưa hoa Bách Dạ Quỷ tới trần gian để cứu độ chúng sinh, yêu thương và từ bi với vạn vật!

Cũng trong ngay thời điểm Đế Quỷ phi thăng, Địa Phủ đột nhiên thanh lọc lại chỉ còn tam đại Quỷ Vương. Một vị quỷ vương uy danh gọi là Bạc Vương đã bị chính tay Diêm Vương gia thanh trừ. Nghe nói, vị Bạc Vương kia đã giết chết Tiểu Miêu sủng vật của Địa Mẫu, vậy nên đã bị Diêm Vương gia trừng phạt, đoạ vào chốn âm ngục cao nhất của Địa Phủ, mãi mãi không được siêu thoát.

Địa Phủ có Đế Quỷ, trần gian có Bách Dạ Quỷ hoa, trong hơn năm nghìn năm trở lại đây, lần đầu tiên dương gian có được hơi thở thanh tịnh cực đại tới như vậy. Chúng sinh được hướng tới chánh niệm, con người và vạn vật biết tìm tới chánh pháp, biết nghe chánh phát, biết tin vào nhân quả luân hồi.

Nghiệt duyên buông bỏ, duyên lành tràn ngập tứ phương tám hướng, thế gian bình an!

*
Năm giỗ thứ sáu của Lâm Thiên Phàm cũng chính là ngày sinh của con trai Lâm Thiên Hạo, người nắm quyền thừa kế của Lâm gia hiện tại.

Con trai của Lâm Thiên Hạo ra đời, trên ngực, ngay vị trí quả tim đập có một ấn đỏ hình hoa bách hợp nở rộ rất đặc biệt. Từ khi sinh ra đời, Lâm Thiên Chân đã cực kỳ thích nghe kinh phật, mới bé tí tuổi đã có thể thuộc lòng Chú Đại Bi dù không có ai hướng dẫn và dạy đọc. Lớn hơn một chút, Lâm Thiên Chân đi đâu cũng được các bậc hòa thượng yêu quý kính trọng. Có người còn tôn kính sùng bái Lâm Thiên Chân, tôn kính như một vị Phật sống. Nếu người không biết gì thì sẽ chỉ trích các thầy là chỉ biết tôn trọng người có quyền, nhưng nếu là người có căn tu hành, họ sẽ biết được lý do vì sao các vị hòa thượng lại tôn kính Lâm Thiên Chân tới như vậy.

Lâm Thiên Chân là hiện thân của hoa Bách Dạ Quỷ tới thế gian để độ hộ chúng sinh vạn vật, vị này không được tôn kính thì ai mới có thể xứng đáng được tôn kính đây?!
*

Dục Vương lúc này đã trở thành Đế Quỷ, anh đã rời bỏ thân xác của Lâm Thiên Phàm ngay sau khi Tiểu Âm chết đi. Đúng mỗi năm vào ngày giỗ, anh sẽ tới Lâm gia nhìn xem một chút, xem xem Lâm Thiên Chân đang sống như thế nào. Thật ra, anh chỉ là tò mò một chút thôi, vì anh biết, Lâm Thiên Chân sẽ không phụ lòng anh, cũng sẽ không phụ lòng chúng sinh vạn vật.

Lão Tử và Châu Thông được mời tới đám giỗ của Lâm Thiên Phàm hằng năm. Nhưng cũng vào ngày này của mỗi năm, Châu Thông cũng rất bận rộn để làm giỗ cho Tiểu Âm, vậy nên anh chỉ tới thắp hương cho Thiên Phàm ở mộ phần, không thể tới Lâm gia được. Hiếm hoi lắm mới có một năm Châu Thông và Lão Tử dành ra được chút thời gian, sau khi làm giỗ cho Tiểu Âm, cả hai cùng tới Lâm gia, thắp hương cho Lâm Thiên Phàm.

Lâm gia cực kỳ quý mến Châu Thông và Lão Tử, kể cả Hồ gia cũng được bọn họ xem trọng. Cứ vào ngày giỗ hàng năm của Lâm Thiên Phàm, Lâm gia cũng sẽ làm thêm một bàn cỗ làm giỗ cho Tiểu Âm, cứ đều đặn như vậy mỗi năm. Bài vị của Tiểu Âm cũng được Lâm gia đặt ngay bên cạnh bài vị của Lâm Thiên Phàm, mặc dù Tiểu Âm vẫn chưa chính thức là con dâu của Lâm gia ngày nào. Nhưng mà tấm lòng này của Lâm gia cũng đã là rất quý rồi, bọn họ xem như đã rất có lòng với Tiểu Âm.

Sau khi thắp hương cho Lâm Thiên Phàm, Lão Tử và Châu Thông theo chân Lâm Thiên Hạo tới thư phòng để trò chuyện. Lão Tử đi theo sau Châu Thông, ông đi được vài bước, đột nhiên như có linh tính gì đó mà nhìn sang bên phải, ngay khoảnh sân rộng trước cửa từ đường. Ở dưới vị trí một tán cây to, Lão Tử nhìn thấy một thân ảnh nhàn nhã đoan chính, sắc diện rất giống với Lâm Thiên Phàm khi còn sống, nhưng người này lại đặc biệt có khí chất vương giả uy quyền hơn. Trên tay người nọ ôm một con mèo con rất nhỏ, chắc chỉ tầm mấy tháng tuổi, là một con mèo lông trắng muốt, hai mắt long lanh rất đáng yêu.

Thân người Lão Tử sửng lại, ông khựng bước chân, không tiếp tục bước tới trước nữa. Ông cứ đứng ngây ngô như vậy, đứng nhìn người đàn ông phong thái bất phàm đang ôm một con mèo con. Mèo con với cặp mắt sáng ngời, thi thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn nhìn ông liếm láp, giống như là đang muốn cười với ông vậy. Cảm giác của ông với con mèo nhỏ này thật sự rất thân quen, nó giống hệt như cảm giác lần đầu tiên ông được nhìn thấy Tiểu Âm khi con bé còn nhỏ, con bé cũng long lanh ánh mắt mà cười tươi với ông giống hệt như vậy.

Tiểu Âm… Tiểu Âm…

– Lão Tử… ông bị sao vậy? Mệt à? Sao lại đứng đó?

Nghe giọng của Châu Thông văng vẳng bên tai, Lão Tử vẫn không nhúc nhích, mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không dưới tán cây, giọng ông run run vang lên.

– Châu Thông… dưới tán cây kia kìa… con có nhìn thấy gì không?

Châu Thông mương theo ánh mắt của Lão Tử rồi nhìn theo, trước mắt anh chỉ thấy tán cây to, hoàn toàn không thấy ai khác. Anh vừa nhìn vừa bước tới bên cạnh Lão Tử, giọng anh nhẹ nhàng vang lên.

– Không… có gì ở đó sao? Ông nhìn thấy gì vậy Lão Tử, sao con chẳng thấy gì?

Châu Thông vừa dứt lời thì ở dưới tán cây to, vị kia đã ôm mèo con xoay người biến mất vào trong không trung. Trước khi rời đi, ông rõ ràng nhìn thấy vị kia đang cười với ông, con mèo nhỏ trên tay ngài ấy cũng vẫy vẫy tay với ông, như là thay cho lời chào tạm biệt…

Vành mắt đột nhiên đỏ lên, Lão Tử xúc động tới muốn rơi lệ, ông vịn lấy vai Châu Thông, âm giọng ông có chút nức nở ngẹn ngào.

– Con không biết được đâu… ta vừa nhìn thấy Đế Quỷ… cũng chính là Dục Vương. Ngài ấy… trên tay ngài ấy ôm một con mèo con nhỏ… là mèo con đó Châu Thông.

Châu Thông ngơ ngác, anh chưa tiếp thu kịp thông tin mà Lão Tử vừa truyền tới, anh kinh ngạc hỏi lại.

– Ngài ấy? Mèo con?

Lão Tử gật đầu lia lịa, tay ông quẹt qua quẹt lại trên mắt, ông mừng rỡ, vừa mừng rỡ, vừa nghẹn giọng như khóc tới nơi.

– Phải… chính là Dục Vương ngài ấy! Tiểu Âm… Tiểu Âm được cứu rồi… Địa Mẫu đã cứu được con bé rồi… đã cứu được con bé rồi! Châu Thông, con phải tận mắt nhìn thấy mới được… đôi mắt của Tiểu Miêu ở trên tay Dục Vương long lanh lắm, nó y hệt như ánh mắt của Tiểu Âm khi còn nhỏ vậy… là giống y hệt đó Châu Thông!

Châu Thông nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, anh cứ ngây ngốc đứng bất động bên cạnh Lão Tử, bất động tới không rõ nguyên nhân vì sao…

Cuối cùng, dưới sự nghẹn ngào của Lão Tử, Châu Thông đột nhiên òa lên bật khóc, anh khóc ngon lành như một đứa trẻ, khóc còn lớn hơn là Lão Tử đang khóc. Đã bao nhiêu năm kể từ khi Tiểu Âm rời đi, anh đã luôn ôm nỗi đau này trong người. Ngày con bé mất, anh không khóc, bởi anh phải kiên cường và mạnh mẽ để lo hậu sự an táng cho Tiểu Âm, còn lo cho cả phần Thiên Phàm. Rồi sau khi an táng cho Tiểu Âm xong hết, anh liền tất bật làm ăn, anh làm đến điên cuồng, làm đến ngã bệnh hơn hai tháng trời mới khỏi. Anh đã rất cố gắng để bản thân không gục ngã, cũng đã rất cố gắng để không phải rơi lệ khi nghĩ tới Tiểu Âm. Lão Tử đã nói với anh, Tiểu Âm rời đi là một việc tốt, con bé đã hy sinh vì chúng sanh vạn vật, hy sinh vì nghĩa cử cao cả nhất của một kiếp người. Vậy nên, anh không nên khóc, anh phải cười thật tươi, anh phải thật hãnh diện vì cháu gái anh là một người tốt, một người hết lòng vì Tam giới Lục đạo….

Nhưng mà… có trời mới biết… anh thương cháu gái anh tới mức độ nào. Những thứ từng thuộc về Tiểu Âm như quần áo giày dép, mỗi một thứ anh đều đem trưng bày trong tủ kính, không nỡ sờ vào mỗi ngày vì sợ chúng nó sẽ phai màu nhanh hỏng. Tiểu Âm là huyết mạch của anh, con bé mất đi, anh đau đớn tới đứt từng khúc ruột. Nhớ ngày hôm đó, trong ngày cưới của Tiểu Âm, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy Lão Tử ôm xác của Tiểu Âm… anh như mất đi một nửa bầu trời!

Lão Tử ôm lấy Châu Thông, ông cũng đã rất cố gắng để quên đi nỗi đau này, thế nhưng hôm nay được gặp lại Thiên Phàm, được nhìn thấy Tiểu Âm, dù con bé chỉ là một hình hài khác cũng đủ khiến lòng ông dậy sóng dữ dội. Ông cũng không khác Châu Thông là bao, ông thương nhớ Tiểu Âm nhiều lắm, thương nhớ con bé vô vàn. Con bé là đứa trẻ lương thiện, lương thiện tới mức để lại nỗi đau trong lòng ông quá lớn…

– Con à… Tiểu Âm được cứu rồi… là Đông Địa Mẫu đã cứu con bé. Con bé sẽ sống, chúng ta sẽ có cơ hội được gặp lại con bé. À không, dù cho không có cơ hội thì cũng được, miễn con bé được cứu là được. Châu Thông… chú nói thật… chú đã nhìn thấy Dục Vương và Tiểu Âm… chú đã nhìn thấy… là tận mắt chú nhìn thấy…

Châu Thông gật gật đầu, anh nói không được, chỉ có thể nghẹn ngào mà gục vào người Lão Tử để khóc. Được rồi, anh chỉ cần biết Tiểu Âm được cứu sống là được, anh không cần phải gặp lại con bé, điều đó cao vời lắm, anh không dám đòi hỏi nhiều. Lão Tử đã nói, Tiểu Âm đã không thể trở thành Tiểu Âm được nữa, con bé là Tiểu Miêu của Địa Phủ, con bé khác xa người trần như bọn anh. Được biết Tiểu Âm còn được tồn tại, dù là chỉ biết tin tức thôi thì đối với anh cũng đã đủ đầy lắm rồi, đã hạnh phúc hết sức rồi!

Giọng nói nghẹn ngào, câu từ ngập ngừng, Châu Thông ngước mắt nhìn lên trời cao, anh dùng tất cả lòng thành kính mà nỉ non.

– Trời cao có mắt… Trời cao thật sự có mắt!

*
Dục Vương sau khi nhìn thấy một màn sướt mướt kia của Châu Thông và Lão Tử, anh không thấy đau lòng lắm, chỉ thấy bọn họ khóc thương cho Tiểu Miêu thì cũng là chuyện xứng đáng. Anh không giống bọn họ, anh không ủy mị như vậy, bởi vì anh là đế quỷ, nói đơn giản nhất thì anh là một quỷ hồn, anh không có trái tim, vậy nên anh cũng không thể đồng cảm được hết với những hỷ nộ ái ố bi thương bi hài của người trần. Trước kia khi lịch kiếp làm người trần thì còn có thể đau buồn vui sướng, nhưng hiện tại đã quay trở lại Địa Phủ, những xúc cảm phàm tục kia cũng không còn theo anh nữa. Ngoài việc anh biết anh yêu Tiểu Miêu ra thì cũng chỉ có chuyện của Bách Dạ Quỷ hoa mới khiến anh sinh ra xúc cảm, còn lại tất cả mọi thứ đều như nhau, đều là vô thường không đáng phải bận tâm.

Ôm lấy Tiểu Miêu trong lòng, nhìn thấy hốc mắt cô ướt át, anh nhíu khẽ mày, nhàn nhã vô ưu mà lau nước mắt cho cô. Tay vuốt ve bộ lông mượt mà trắng muốt của cô, anh khẽ nói.

– Đừng buồn. Con người ai đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, em chỉ là đi sớm hơn bọn họ một chút thôi, trước sau gì bọn họ cũng phải chết…

Nói tới đây, Tiểu Miêu trong lòng anh liền cọ nguậy, cô giương mắt mèo tròn xoe mà nhìn anh, đáy mắt ẩn hiện sự không hài lòng. Anh là quỷ, anh không có trái tim nhưng cô là linh vật, cô vẫn có trái tim!

“Meo… meo… meo meo meo meo… ngheooo!”

Một tràn tiếng mèo kêu lên, Dục Vương nhíu mày càng chặt. Anh biết Tiểu Miêu đang bất mãn, mỗi lần bất mãn chuyện gì đó thì cô sẽ kêu “ngheo ngheo” như vậy, nghe như đang mắng anh. Nhưng anh nói gì sai sao? Anh nói đúng mà, trước sau gì bọn người Châu Thông không phải chết… anh không có trù ẻo bọn họ mà!

Tiểu Miêu nhìn thấy vẻ mặt không biết hối lỗi kia của Dục Vương, cô giận dỗi, quay mặt sang hướng khác, lông xù hết lên, cự tuyệt không cho anh vuốt ve nữa. Nói gì thì nói, Lão Tử và Châu Thông cũng từng là người thân của cô, Dục Vương đang là người yêu của cô, anh không thể trù ẻo người nhà của cô được, đây là bất kính đó!

Dục Vương nhìn thấy thái độ bất mãn giận dỗi của Tiểu Miêu, mặc dù anh thấy anh nói không có gì sai, thế nhưng anh là bạn trai, anh phải xuống nước dỗ dành người yêu mình. Ầyy, ai bảo anh yêu đương với một con mèo làm chi, lại còn là một con mèo hay giận dỗi nữa chứ!

Ôm lấy Tiểu Miêu siết chặt vào trong lòng, Dục Vương cúi đầu hôn lên môi Tiểu Miêu, cảm nhận được hơi thở quen thuộc cùng mùi hương thơm tho ngào ngạt trên lông cô, anh phải nói là thỏa mãn cực điểm. Đông Đông quả thực rất yêu thương Tiểu Miêu, ngoài chuyện cho Tiểu Miêu một viên nội đan, con bé còn đặt mua cho Tiểu Miêu hàng hà sa số những sản phẩm cho mèo đắc tiền, tới cả sữa tắm nước hoa đều là loại thượng phẩm. Cứ đều đặn hai ngày, Đông Đông sẽ cho người sang bồng Tiểu Miêu về Địa Mẫu điện để tắm rửa, cưng chiều tới vô hạn.

Ôm lấy công chúa mèo nhỏ, Dục Vương một thân uy quyền lãnh bạc nay lại phải nhỏ nhẹ dỗ dành một con mèo. Có điều, anh dỗ dành như đã quen miệng, ăn nói cũng trơn tru lắm.

– Ngoan nào! Anh chỉ nói đúng sự thật thôi, cũng không phải cố ý trù ẻo bọn họ. Tiểu Miêu yên tâm, anh sẽ để ý tới hai người họ, sẽ không để họ chết khó coi… sẽ sắp xếp cái chết cho họ thật ngọt ngào tử tế!

Tiểu Miêu quả thực tức tới mức quên luôn cả tiếng mèo, cô thật sự không hiểu trước kia cô yêu người đàn ông này ở điểm nào, sao miệng lưỡi anh lại ăn nói vô duyên tới như vậy nhỉ? Mà thôi đi, không chấp nhặt với anh, anh là kẻ không có trái tim, không trách được!

Nhìn thấy Tiểu Âm không giận dỗi nữa, Dục Vương liền ôm cô rồi hôn, hôn hết cái này tới cái khác, hôn hoài không biết chán. Ôm cô bay một vòng nhìn ngắm thế gian tươi đẹp, cảm nhận được linh khí tràn ngập trong đất trời, cảm giác của anh rất thỏa mãn. Đối với anh hiện tại, mọi thứ đều ở mức tốt đẹp. Hoa Bách Dạ Quỷ đã tới dương gian đầu thai chuyển kiếp làm người, Tiểu Miêu cũng đã được cứu sống lại, anh cũng đã phi thăng thành Đế Quỷ, Bạc Vương cũng đã bị trừng phạt đoạ vào ngục sâu, anh cũng không còn chuyện gì để phải vướng bận nữa. Hiện tại, anh chỉ đợi tới ngày Tiểu Miêu “lớn khôn” rồi “biến” thành người, được ở bên cạnh cô đúng nghĩa, như vậy là trọn vẹn.

Nhắc tới chuyện Tiểu Miêu biến thành người, anh lại thấy có hơi phiền muộn một chút. Hiện tại Tiểu Miêu chỉ mới sống dậy, hồn phách của cô đầu thai vào một con mèo con, phải cần đủ tháng đủ ngày mới có thể trưởng thành. Nhưng khổ nỗi đủ tháng đủ ngày ở đây là tính theo tuổi âm dưới Địa Phủ chứ không phải là tuổi dương của người trần. Mà tính theo tuổi âm của Địa Phủ thì chắc phải cần hơn một trăm đến hai trăm năm trên dương gian thì Tiểu Miêu mới có thể trưởng thành. Lại phải đợi cô tu luyện tới tu vi thượng thừa của linh vật thì mới có thể biến thành hồn thể của con người được. Có vẻ sẽ rất lâu…

Nhưng mà không sao, anh có cách thúc đẩy quá trình tu luyện của Tiểu Miêu, bây giờ chỉ đợi ngày cô trưởng thành mà thôi. Đối với anh, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh là được, bắt anh chờ bao lâu cũng được, anh luôn sẵn lòng.

Ngoài việc đợi cô có thể biến thành người để thuận tiện làm một số chuyện gì đó trên độ tuổi vị thành niên thì đối với anh, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của cô cũng đã là vui lắm rồi, không nên cưỡng cầu quá mức.

Nhắc tới tên Bạc Vương, Dục Vương như nhớ ra chuyện gì đó, anh ôm lấy Tiểu Miêu, thấp giọng nói với cô.

– À em có muốn đi xem Bạc Vương không, anh muốn xem hắn ta đang như thế nào? Nghe nói, Bạc Vương đang cảm thấy hối lỗi, hắn ta hình như đã nhớ ra thêm vài chuyện, cũng đã chịu nhận lỗi với Diêm Vương gia. Cái tên đáng chết này, Diêm Vương gia cho hắn đầu thai vào nhà xấu là vì muốn hắn tỉnh ngộ ra, vậy mà hắn lại trách ngài ấy. Hắn xứng đáng bị đọa vào địa ngục mãi mãi, không nên mềm lòng với hắn!

Tiểu Miêu “meo meo” vài tiếng, hai mắt mèo của cô tròn xoe đen lay láy, như là rất bất bình khi nghe nhắc tới Bạc Vương. Cũng đúng thôi, cũng là do tên Bạc Vương cứng đầu ngu muội, nếu không cô đã không tới mức hồn phách tiêu tán, phải nhờ có nội đan của Đông Đông cứu giúp mới giữ được một sợi tàn hồn. Cũng may là có Đông Đông, nếu ngày hôm đó ở cửa hàng váy cưới, Đông Đông không giả làm nhà thiết kế Hạ Vy thì có khi giờ đây cô đã biến mất vĩnh viễn luôn rồi, đều tại tên Bạc Vương kia…

Nghĩ nghĩ, Tiểu Miêu liền meo meo một tràn thật dài, cô hứng khởi tới hai tai mèo vểnh cao lên, bộ dạng bày trò cực kỳ đáng yêu.

Mà sau khi nghe Tiểu Miêu meo meo liên tục, Dục Vương đột nhiên nở nụ cười hài lòng. Đáy mắt anh sáng lên, anh ôm Tiểu Miêu hôn một cái, khen ngợi cô thật nhẫn tâm, thật giống với tính cách Đế Quỷ của anh.

– Càng ngày Tiểu Miêu càng giống anh rồi, như vậy mới có thể không bị người khác bắt nạt. Nên nghe theo em, để Bạc Vương lịch kiếp sống một đời cơ cực, bị tình kiếp hành hạ cho chết đi sống lại thì mới có thể bù đắp được phần nào lỗi lầm của hắn. Được rồi, anh đưa em đi gặp Diêm Vương gia, nhờ ngài “sắp xếp” cho Bạc Vương… chắc sẽ rất thú vị đây!

Nói rồi, Dục Vương liền ôm Tiểu Miêu rời đi, trả lại sắc trời sáng rực cho trần gian những ngày đầu tiên của mùa mưa thiếu nắng…

Đế Quỷ xưng là Dục Vương, tuy tính tình rất lãnh bạc, không có quá nhiều xúc cảm của con người, thế nhưng tấm lòng từ bi của ngài dành cho chúng sanh vạn vật luôn là cao cả. Ngài thương chúng sanh lầm than, cũng thương thế gian tươi đẹp này phải nhuốm màu đen tối của tà khí. Đối với Dục Vương ngài, có thể ngài không phải là Đế Quỷ biết cách đối nhân xử thế, thế nhưng nhờ có ngài mà trần gian này mới có một vị Lâm Thiên Chân dẫn dắt chúng sanh đi qua cõi ta bà lầm than để tới với đất Phật.

Song song bên tấm lòng từ bi cao cả của Đế Quỷ Dục Vương được Tam giới Lục đạo công nhận thì còn là tình yêu của ngài dành cho vợ ngài, Tiểu Miêu sủng vật của Địa Phủ. Và câu chuyện lịch kiếp của vợ chồng ngài đã được lưu truyền trong Tam giới, được người người, quỷ quỷ, thần thần vô cùng ngưỡng mộ.

Nhắc tới Đế Quỷ Dục Vương là nhắc tới tấm lòng từ bi của ngài, cũng sẽ nhắc tới chuyện tình của ngài và đệ nhất phu nhân. Cũng nhờ có vợ chồng ngài mà Tam giới Lục đạo mới còn niềm tin vào tình yêu, tin vào nhân quả tốt đẹp.

Không chỉ riêng cõi trần, mà trong cả cõi âm, cõi thần tiên… mỗi cõi đều có những câu chuyện tình yêu làm rung động vang danh một thời. Thế nhưng chuyện tình yêu của Đế Quỷ Dục Vương và Tiểu Miêu Địa Phủ đã là chuyện tình bất diệt đi vào sâu trong tâm thức của toàn thể Tam giới Lục đạo.

Ở đâu có tình yêu và sự hy sinh cao cả, ở đó có vợ chồng Đế Quỷ Tiểu Miêu!

Vĩnh viễn và mãi mãi, một chuyện tình bất diệt!!!

_____________ HẾT – HOÀN CHÍNH VĂN _______

Du Phong Vân – 27/12/2023
Không ngoại truyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN