Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 42


Lúc Thiên Phàm chạy tới phòng chuẩn bị dành riêng cho cô dâu thì mọi thứ đã hỗn loạn tới không thể hỗn loạn hơn được nữa…

Châu Thông và thầy trò Chơn Quang bị đánh tới bất tỉnh, vệ sỹ bảo vệ cho hôn lễ cũng nằm la liệt dưới sàn nhà. Lão Tử thì đỡ hơn một chút, ông vẫn còn tỉnh táo, chỉ là lúc này ông đã bị nhốt vào trong kết giới, cả kiếm Huyền Sát cũng bị nhốt theo cùng.

Bước từng bước tới gần, ánh nhìn của Thiên Phàm sắt lại, sát khí tỏa ra ngút trời mà nhìn chằm chằm về phía trước. Trước mặt anh, “Thiên Phúc” đang điên cuồng siết lấy linh hồn của Tiểu Âm, hắn ta là muốn bóp chết hồn phách của cô, hắn là muốn giết chết cô!

Thân thể Tiểu Âm bất tỉnh nằm dưới đất, trên người cô vẫn mặc bộ váy cưới lộng lẫy như công chúa. Linh hồn Tiểu Âm lúc này đã bị tách ra khỏi thân thể, sức mạnh của linh hồn càng lúc càng giảm dần, gần như là bị rút cạn hết năng lực. Nhìn linh hồn của Tiểu Âm đau đớn yếu ớt tới mức không thể vùng vẫy được, ánh mắt cô nhìn Thiên Phàm bi thương như muốn c-h-ế-t đi, cõi lòng của Thiên Phàm đau nhói như bị ai xé toạc ra thành nhiều mảnh. Anh tới chậm rồi, anh vậy mà tới chậm một bước rồi, khốn kiếp!

Lão Tử ở trong kết giới vẫn còn nói chuyện được, ông nhìn thấy Thiên Phàm tới, ông vội vàng hét thật lớn, hét thật lớn để thông báo cho anh biết.

– Thiên Phàm… hồn phách của Tiểu Âm đã bị Lã Tử rút gần cạn kiệt rồi… không thể cứu con bé được… Cậu… cậu đừng để mắc bẫy Lã Tử… cậu… cậu…

Lời của Lão Tử còn chưa dứt thì tên Lã Tử lúc này cũng đã phát hiện ra Thiên Phàm. Hắn xoay người đối diện với Thiên Phàm, nụ cười ác độc trên môi hắn nở rộ. Lã Tử đang trốn trong thân xác của Thiên Phúc, gương mặt điển trai của hắn lúc này đối lập hoàn toàn với sắc diện hung dữ của hắn hiện tại. Hắn nhìn Thiên Phàm, hàm răng hé ra mà cười thật lớn, ánh mắt phấn khích kích động, tay hắn vẫn siết chặt lấy linh hồn của Tiểu Âm, càng siết càng hăng, hắn ngả ngớn, nói thật lớn.

– Tới rồi à? Tới rồi thì ngồi xuống đi, ta sắp bóp chết vợ ngươi rồi, đợi chút ta sẽ trò chuyện với ngươi sau!

Vành mắt Thiên Phàm đỏ lên, anh chỉ hận không thể bóp chết được tên Lã Tử vào ngay lúc này. Ánh nhìn pha lên chút tàn nhẫn, Thiên Phàm không hề để tâm tới lời nói khiêu khích của Lã Tử, anh đột nhiên vung tay, một luồng sáng màu trắng đâm thẳng tới chỗ của Thiên Phúc, đánh bật linh hồn của Lã Tử ra ngoài, trả lại thân xác cho Thiên Phúc. Cũng vào ngay lúc này, Thiên Phàm liền đoạt lấy kiếm Huyền Sát trong kết giới của Lão Tử, thanh kiếm nặng trì ở trên tay anh cứ nhẹ như lông hồng, một dao chí mạng dứt khoát đ-âm xuyên qua linh hồn của Lã Tử…

Lã Tử bị kiếm Huyền Sát đâm một nhát, linh hồn hắn rống lên khốn khổ như rồng bị mắc nạn. Hai tay hắn dang rộng ra hai bên, tiếng khét nghe như tiếng rồng kêu, làm đảo lộn hết chúng sinh…

Không để cho Lã Tử có cơ hội được phản kháng, Thiên Phàm liền lệnh cho kiếm Huyền Sát quay lại. Cũng ngay sau đó, anh vận hết linh lực trong linh hồn, điều khiển kiếm Huyền Sát đ-âm xuyên vào hồn phách của Lã Tử thêm một lần nữa. Cú đ-âm lần này gần như là chí mạng, hồn phách của Lã Tử phát sáng lên, sáng tới mức mờ mắt hết cả chúng sinh vạn vật…

Thiên Phàm lấy tay che mắt, anh lúc này rất muốn chạy tới để cứu lấy hồn phách của Tiểu Âm như đã tính toán nhưng đáng tiếc là anh không nhìn thấy được gì. Mắt anh bị ánh sáng chiếu rọi vào, không thể nhìn thấy được phía trước, cũng không thể mở mắt ra để nhìn. Linh tính của anh lúc này cho hay… xem ra lần này anh là lành ít dữ nhiều rồi!

Đúng y như linh cảm xấu của Thiên Phàm, luồng ánh sáng bao quanh linh hồn của Lã Tử phát sáng lên, sáng đến cực đại rồi đột nhiên nổ tung một cú, kèm theo đó là tiếng khét lay chuyển đất trời của Lã Tử, nghe hệt như tiếng kêu rên của một con rồng vậy. Cú nổ tung kia kinh khủng tới mức đánh văng Thiên Phàm và tất cả những người sau lưng anh, đánh văng vào vách tường, khiến cho Thiên Phàm hộc máu ngay tại chỗ…

Toàn thân ê ẩm rã rời, xương cốt như muốn vụn vỡ, áo sơ mi trắng bên trong bộ suit cũng đã nhuốm một màu đỏ tươi. Ôm lấy ngực nhìn về phía trước, ánh nhìn của anh dán chặt vào linh hồn đang lơ lửng của Tiểu Âm. Một tay với vào không trung, anh muốn chạm tới cô nhưng không thể. Linh hồn của anh hiện tại bị trói chặt trong thân thể yếu ớt này của người phàm, nếu như không tách hồn phách ra khỏi thân thể, vậy thì sức mạnh của Đại Quỷ Vương anh sẽ không bao giờ có thể đạt được tới cấp độ như anh muốn. Tu vi bị hạn chế, thân thể người phàm quá yếu, còn linh hồn của Lã Tử lúc này đã thoát xác, cũng đã trải qua đủ của một kiếp người, hắn ta hiện tại chính là… Bạc Vương của Âm Phủ!

Bạc Vương biến hình từ một linh hồn bình thường thành linh hồn của quỷ vương, hắn nắm giữ trong tay sức mạnh quá khủng khiếp, áp chế toàn bộ chúng sinh vạn vật, bao gồm luôn cả Lâm Thiên Phàm. Thần sắc trên gương mặt Bạc Vương dữ tợn, nụ cười hiểm ác hiện lên, hắn dùng công lực của mình, sau đó bẻ gãy kiếm Huyền Sát ra làm hai nửa.

Tiếng “răng rắc” kêu lên, kiếm Huyền Sát bị gãy đôi, điều này làm cho Lão Tử không chấp nhận được, ông quỳ xuống đất, kêu lên một tiếng thống khổ thê lương. Phải biết, kiếm Huyền Sát là thanh kiếm có một trong hai của giới huyền học. Kiếm Huyền Sát gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, uy lực mạnh mẽ độc nhất trong thiên hạ. Người sở hữu được kiếm Huyền Sát thì gần như đã tu luyện tới mức xứng ngang một vị thần, vậy mà bây giờ kiếm Huyền Sát lại bị Bạc Vương bẻ gãy như vậy…. thật là không cam tâm!

Mà Bạc Vương sau khi bẻ gãy kiếm Huyền Sát, hắn ta liền siết lấy linh hồn của Tiểu Âm. Hắn không giết cô, hắn đợi cho Thiên Phàm từ từ bò dậy. Nhìn Thiên Phàm dùng tay lau máu trên mặt, Bạc Vương hả hê, hắn châm kích.

– Dục Vương… thế nào? Cảm giác có thú vị không? À quên, ngươi hiện tại là Lâm Thiên Phàm, vẫn chưa được gọi là Dục Vương đâu. Ngươi đã yếu đuối như vậy, vậy mà vẫn còn ngoan cố muốn đấu với ta? Ngươi nằm mơ rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi động một chút thì ta ở đây sẽ bóp chết con nhóc này… bóp nát hồn phách của nó… vĩnh viễn không cho nó có được cơ hội tồn tại trong Tam giới. Ngươi hiện giờ chỉ còn một cách, hoặc là ngươi tự hủy lịch kiếp… hoặc là ta sẽ giết chết Tiểu Âm của ngươi. Ngươi chọn đi!

Thiên Phàm đứng dậy trong hiên ngang, anh nghe rõ những lời mà Bạc Vương vừa nói, ánh mắt anh nhìn hắn ta lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Mặc dù trong lòng hận tên Bạc Vương tới mức muốn bóp nát hắn nhưng mà anh biết, hiện tại anh không thể đấu lại Bạc Vương. Linh hồn anh bị trói buộc trong thân thể người phàm, uy lực của linh hồn sẽ không thể so bì được với Bạc Vương. Trước kia Bạc Vương còn là Lã Tử thì anh không sợ, nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, anh không thể làm liều được. Còn chưa kể Tiểu Âm lúc này đang nằm trong tay hắn, hồn phách của cô yếu lắm rồi, anh không thể nào làm bừa mà không suy tính cho cô được. Giết Bạc Vương thì chắc chắn phải giết, nhưng cứu Tiểu Âm vẫn sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng anh.

Suy nghĩ thật kỹ, Thiên Phàm tìm cách thương lượng. Anh hạ người xuống một bậc, trao đổi để cứu mạng của Tiểu Âm.

– Bạc Vương… nếu ngươi đã biết ta không đấu lại ngươi thì ngươi còn đề phòng cái gì? Ngươi hiện tại siết chặt hồn phách của Tiểu Âm như vậy, ngươi không sợ Đông Đông sẽ đi tìm ngươi để hỏi tội sao? Bây giờ thế này đi, ngươi thả Tiểu Âm ra, ta đi theo ngươi, tùy ngươi muốn giết muốn hành hạ gì cũng được. Ngươi cũng biết rõ mà, ta vẫn còn trong thân thể người phàm, chỉ cần ta còn sống thì ngươi vẫn sẽ trên ta một bậc.

Bạc Vương vẫn siết chặt linh hồn của Tiểu Âm như vậy, hắn ta rút gần cạn linh lực của Tiểu Âm, chỉ chừa lại cho cô một chút ít linh lực để linh hồn có thể tiếp tục tồn tại. Nghe Thiên Phàm nói, Bạc Vương có vẻ hứng thú, chỉ là hắn ta quá âm ngoan, sẽ không dễ dàng gì chịu thỏa hiệp với Thiên Phàm một cách dễ dàng. Hắn nói.

– Nghe cũng hay ấy chứ, được hành hạ ngươi… ta cầu còn không được nữa là. Nhưng mà mọi chuyện đã đi tới bước này, ngươi nghĩ ta còn có thể nghe ngươi thương lượng hay sao? Bây giờ ta giết con nhóc này thì ai có thể làm gì được ta? Đông Đông Địa Mẫu muốn giết chết ta sao… cô ta dám à?

Thiên Phàm mắt đối mắt với Bạc Vương, lời nói của anh mềm mỏng cứng rắn vừa phải, anh tiếp tục thương lượng.

– Ngươi nghĩ là Đông Đông có dám không? Tiểu Âm chính là sủng vật của Địa Phủ, là con mèo mà Đông Đông yêu thương nhất, ngươi giết cô ấy… Đông Đông chắc chắn sẽ tìm cách trả thù cho Tiểu Âm tới cùng. Địa phủ sau này có thể sẽ được giao lại cho Đông Đông, ngươi bây giờ dám đối nghịch với cô ấy… ta thấy ngươi suy nghĩ hơi nông cạn rồi. Bạc Vương ngươi dù sao cũng chỉ là một quỷ vương trong tứ đại quỷ vương dưới Địa Phủ, ngươi muốn hơn quyền của Đông Đông và Diêm Vương… ngươi đánh giá quá cao năng lực của ngươi rồi đó!

Nói tới đây, Thiên Phàm nhìn thấy trong mắt Bạc Vương có một tầng sương mỏng, biết hắn đang dao động, Thiên Phàm lúc này liền dõng dạc nói tiếp.

– Ta biết ngươi luôn muốn đối nghịch với ta, luôn muốn đè ta ở dưới chân, áp chế uy danh của ta. Nếu ngươi đã muốn như vậy, vậy thì quá dễ rồi. Ngươi chỉ cần giữ mạng sống cho Tiểu Âm, nếu cô ấy không chết, tình kiếp của ta cũng sẽ không diễn ra. Sau đó ngươi cứ bắt lấy ta, giữ cho ta sống tới khi tận thọ rồi qua đời, vậy thì kết quả lịch kiếp của ta thất bại, cũng đồng nghĩa với việc ngươi có thể đè ta dưới chân ở Âm Phủ. Còn nếu như người giết Tiểu Âm, ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Bởi nếu Tiểu Âm chết, vậy thì ngươi cứ chờ xem, ta và Diêm Vương gia sẽ tính sổ với ngươi như thế nào!

Bạc Vương nhìn chằm chằm vào Thiên Phàm, cũng không phải hắn không hiểu những lời mà Thiên Phàm vừa nói, nhưng hắn có suy nghĩ khác, cũng có hướng đi khác. Nếu như hắn không giết Tiểu Âm, hắn để cho cô sống, vậy thì chưa chắc Tiểu Âm này đã muốn sống. Hắn bắt giữ Thiên Phàm thì được rồi đó, nhưng một khi Tiểu Âm tìm cách tự hủy bản thân thì khi đó… Thiên Phàm vẫn sẽ lịch kiếp thành công. Một khi Thiên Phàm đã lịch kiếp thành công thì không cần ai nói cũng biết, anh ta sẽ đi tìm hắn để đuổi cùng giết tận, không muốn chừa cho hắn một con đường sống. Chưa kể tới chuyện, nếu hắn để cho Tiểu Âm còn sống thì Tiểu Âm có khi sẽ đi tìm Đông Đông để cầu xin, tới lúc đó, có phải là thêm phiền phức cho hắn rồi hay không. Vốn dĩ anh em Diêm Vương gia đã thiên vị cho Thiên Phàm mà luôn tìm cách áp chế hắn. Nếu để cho Đông Đông có được lý do chính đáng để đi tìm hắn hỏi tội, vậy thì hắn còn có thể áp chế được Thiên Phàm hay sao? Dù Thiên Phàm có lịch kiếp được hay không thì hắn cũng không thể so bì được với Đại Quỷ Vương của Địa Phủ. Nếu Thiên Phàm lịch kiếp thành công thì không cần phải nói tới nữa, tự hắn biết kết cục của hắn. Nhưng nếu như Thiên Phàm có lịch kiếp thất bại thì cái danh Đại Quỷ Vương của Địa Phủ cũng sẽ là của anh ta, hắn cũng chẳng có được thứ gì mà hắn muốn…

Nói chung là… hắn phải giết chết Tiểu Âm… phải để cho Thiên Phàm chịu nỗi đau đớn thống khổ như hắn đã chịu đựng ở kiếp này thì hắn mới cảm thấy vừa lòng. Bởi vì kiếp sống này của hắn đã quá đau thương rồi, hắn muốn Thiên Phàm cũng phải trải qua cảm giác sống không bằng chết như vậy. Dù cho Thiên Phàm có lịch kiếp thành công thì hắn cũng không sợ, bởi hắn cũng chẳng còn gì để mất…

Rõ ràng là ngay từ đầu, Diêm Vương gia đã thiên vị cho Thiên Phàm. Ông ấy để Thiên Phàm đầu thai vào Lâm gia quyền thế, từ nhỏ Thiên Phàm đã sống trong nhung lụa và quyền lực, đâu giống như hắn phải chật vật vất vả mưu sinh. Thiên Phàm gặp được Tiểu Âm, anh ta sống dậy, vừa sống dậy đã được hưởng trọn vẹn hào quang của người đứng đầu gia tộc. Còn hắn thì phải chịu đựng nỗi đau đớn khổ sở khi nhìn vợ và con trai của mình lần lượt qua đời…

Lã Tử đã chết rồi, Lã Tử đã bị chính Diêm Vương gia dồn vào bước đường cùng của sinh mệnh. Cũng bị chính tay Lâm Thiên Phàm dùng kiếm Huyền Sát giết chết. Hắn còn gì nữa đâu, hắn cũng chẳng còn tham luyến gì nữa ngoài việc muốn được tận mắt nhìn thấy Lâm Thiên Phàm suy sụp, muốn được nhìn thấy Lâm Thiên Phàm lịch kiếp thành công nhưng cả quỷ kiếp sau này của anh ta sẽ phải sống trong đơn độc, sống trong sự khổ đau và dằn vặt vì đã không cứu được người anh ta yêu. Cũng giống như Bạc Vương hắn, giống như hắn đã từng không cứu được vợ hắn, cũng không cứu được con trai đáng thương của hắn khi hắn sống trong thân xác của Lã Tử…

Tâm ý đã rõ ràng, ánh mắt Bạc Vương híp lại, con mắt không có tròng trắng, màu mắt chỉ toàn tròng đen, vậy nên trông kì dị và hung hiểm vô vàn. Bạc Vương nở nụ cười ranh mãnh, hắn dùng lực kéo linh hồn của Tiểu Âm về trước mặt hắn, để cho gương mặt của Tiểu Âm đối diện trực tiếp với ánh mắt của Thiên Phàm. Hắn lúc này là muốn trêu ngươi Thiên Phàm, muốn dùng Tiểu Âm để thao túng tâm lý của Thiên Phàm, muốn Thiên Phàm sẽ nghe theo lời của hắn…

Nhìn thấy được ánh mắt nóng lòng xót xa của Thiên Phàm, Bạc Vương cười lớn, hắn khoái chí, cao ngạo lên tiếng.

– Dục Vương… người ngươi yêu đang ở trong tay ta… ngươi còn dám ra điều kiện với ta à? Chỉ cần ngươi dám phản kháng, ta sẽ bóp chết nó… bóp chết bảo bối trong lòng ngươi…

Thiên Phàm hận Bạc Vương một thì anh lại lo cho Tiểu Âm tới mười. Nhìn thấy linh hồn của Tiểu Âm yếu ớt tới mức không thể nói chuyện được với anh, linh hồn của cô lúc này đã mờ nhạt như muốn biến thành trong suốt, anh đau đớn tới mức lục phủ ngũ tạng cũng sắp vỡ tung. Tiểu Âm sắp không chịu được rồi, cô sắp không thể trụ được nữa rồi…

Nóng bừng cả người, Thiên Phàm không còn cảm thấy đau đớn từ thân thể truyền tới nữa. Chân anh nhích lên một bước, thần sắc nôn nóng mất hết đi sự bình tĩnh điềm đạm vốn có. Anh rối bời, anh hoảng loạn, anh cuống cuồng lên tiếng.

– Bạc Vương… ngươi bình tĩnh! Ta hứa… ta sẽ làm theo tất cả yêu cầu của ngươi… ngươi muốn cái gì… ta đều có thể chiều theo ý của ngươi… ngươi nhẹ tay một chút… nhẹ tay một chút…

Bạc Vương biết Thiên Phàm đã không còn đủ cứng cỏi để thương lượng với hắn, nhìn thấy Thiên Phàm càng sốt rốt, Bạc Vương hắn càng kích thích, càng vui sướng. Nắm giữ sinh mệnh của Tiểu Âm trong tay, hắn như là đế vương đế quỷ vậy, kể cả là Diêm Vương gia cũng không ép buộc được hắn. Hắn thích cái cảm giác này, thích tất cả đều phải chiều theo ý hắn, phục tùng mệnh lệnh của hắn. Mang tiếng là Bạc Vương của Địa Phủ, thế nhưng tới cả một lệ quỷ mới nổi cũng không thích coi trọng hắn, mặc dù tu vi của hắn rất cao, điều này làm cho hắn quá đỗi mất mặt. Còn chưa nói tới việc, ngay cả Đại Quỷ Vương của Địa Phủ cũng muốn được chết dưới tay hắn, quả thực không uổng phí công lao hắn đầu thai một kiếp người vất vả mà!

Có điều, mặc dù cảm giác này rất tuyệt vời, thế nhưng hắn biết, hắn không thể cao ngạo quá lâu. Bởi nếu hắn không hành động ngay thì Diêm Vương gia và con ả Địa Mẫu Đông Đông sẽ tới, bọn họ sẽ lấy đủ lý do để ép hắn phải phục tùng. Nếu chỉ một Đông Đông thì hắn có thể không sợ, nhưng đây còn có Diêm Vương gia, chưa kể là sẽ có sự góp mặt của các vị trên thiên giới…

Phiền phức quá, hắn không muốn bao công sức của hắn phải đổ sông đổ bể. Hắn muốn Dục Vương đau khổ, đau khổ như chính hắn đã từng nếm trải qua!

Bạc Vương càng cười, nụ cười của hắn càng âm u cay độc. Hắn siết chặt lấy linh hồn của Tiểu Âm, hắn thỏa sức mà tra tấn tinh thần của Thiên Phàm, hắn đưa ra những yêu cầu quá đáng.

– Dục Vương… ngươi muốn ta tha cho Tiểu Âm của ngươi cũng được. Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.

Thiên Phàm không cần suy nghĩ gì, anh trả lời ngay và luôn.

– Nói. Ngươi nói. Chỉ cần ngươi chịu thả Tiểu Âm ra, ngươi muốn ta làm gì cũng được, muốn ta chết cũng được… ta đều sẽ nghe theo ngươi.

Bạc Vương là tên ranh ma độc ác, kể từ khi hắn trở thành Bạc Vương của Âm Phủ, hắn luôn thích trên cơ người khác, thích đè ép kẻ dưới, thích làm khó tất cả chúng sinh, thích đứng trên đỉnh quyền lực cao nhất. Hắn có điện Bạc Vương của hắn, điện của hắn chỉ chứa toàn những tên quỷ độc ác giống như hắn, hắn còn thường xuyên sai khiến cấp dưới đi bắt người vô tội, đi làm những chuyện sai trái, miễn sao là hắn thích. Hắn đi tới đâu, chúng quỷ dưới Địa Phủ liền cảm thấy phẫn uất tới đó, nếu không phải vì hắn là học trò của Diêm Vương gia, vậy thì có lẽ… hắn đã bị trục xuất khỏi Địa Phủ từ lâu lắm rồi. Chứ không phải vẫn mang danh là một trong tứ đại Quỷ Vương của Địa Phủ.

Trước giờ, Bạc Vương luôn thích đối đầu với Dục Vương, người đứng đầu tứ đại quỷ vương. Bởi vì chỉ cần vượt qua được Dục Vương, vậy thì hắn có thể trở thành kẻ đứng đầu trong tứ quỷ, uy danh một cõi trong Địa Phủ. Vậy nên khi nghe Thiên Phàm nói sẽ làm theo bất cứ thứ gì hắn muốn, hắn liền có suy nghĩ khác, muốn dùng Tiểu Âm để trao đổi.

Tròng mắt đen nhánh một màu tối âm u, nụ cười càng lúc càng quỷ dị, Bạc Vương ranh ma, hắn đưa ra yêu sách. Hắn vẫn siết chặt lấy linh hồn của Tiểu Âm như vậy, một giây cũng không dám buông thõng giam giữ cô. Giữa hắn và cô như có một sợi dây liên kết, chỉ khi hắn chịu thả thì khi đó Tiểu Âm mới có thể được cứu.

– Được thôi, nếu ngươi đã thương con nhóc này tới như vậy, vậy thì ta cũng không làm khó dễ ngươi. Nghe nói ở điện Dục Vương của ngươi có hoa Bách Dạ Quỷ đúng không. Nếu ngươi chịu giao hoa Bách Dạ Quỷ cho ta… vậy thì ta sẽ nghĩ tới chuyện sẽ tha cho tiểu Miêu của ngươi. Thế nào, dám không hả Dục Vương?

Hoa Bách Dạ Quỷ là loài hoa được mọc lên từ thân xác của Dục Vương ở dương gian, hấp thụ khí tức của Dục Vương để sinh sôi nẩy nở. Hoa Bách Dạ Quỷ giống như là trái tim của Dục Vương vậy, chỉ cần hoa còn thì dù cho quỷ hồn của Dục Vương có tan biến cũng sẽ có cách đưa được Dục Vương trở về. Chưa hết, Bách Dạ Quỷ còn có vô số những công dụng đặc biệt khác như là dùng để cứu mạng người, cứu mạng quỷ từ vực sâu của địa ngục. Đặc biệt hơn hết, Hoa Bách Dạ Quỷ còn có thể nuôi dưỡng được hồn phách thuần khiết nhất của con người, đưa hồn phách đó tới trần gian để đầu thai thành một người truyền bá chánh đạo và có lòng che chở từ bi hỷ xả với chúng sinh vạn vật. Chưa kể Bách Dạ Quỷ còn một công dụng siêu phàm khác nữa là nuốt nhụy hoa để tăng tu vi, bao gồm cả tu vi của thần tiên và tu vi của quỷ hồn Địa Phủ. Hiện tại Hoa Bách Dạ Quỷ đang được bảo vệ ở điện Dục Vương, Dục Vương muốn dùng hoa Bách Dạ Quỷ để nuôi dưỡng hồn phách thuần khiết nhất đem tới dương gian để cứu khổ cứu nạn, độ hộ chúng sinh lầm than.

Yêu sách này của Bạc Vương làm cho Thiên Phàm phải chần chừ một nhịp để suy nghĩ, không phải là anh không muốn cứu Tiểu Âm ngay, chỉ là hoa Bách Dạ Quỷ đã sắp nuôi dưỡng thành công hồn phách thuần khiết nhất, đây là mong ước của đại đa số chúng quỷ ở Địa Phủ… anh không thể…

Tiểu Âm nghe Bạc Vương nhắc tới Hoa Bách Dạ Quỷ, trong linh hồn cô liền hiện ra hình ảnh Dục Vương ngồi bên hoa Bách Dạ Quỷ, ánh mắt ngài triều mến ấm áp nhìn hoa đang từ từ nở rộ, nụ cười sáng rực của ngài khắc sâu vào linh hồn của cô. Cô biết, mong ước cứu khổ cứu nạn cho chúng sinh vạn vật của ngài là rất lớn, mà cũng chính điều này đã làm xao xuyến trái tim của một con mèo như cô. Cô nhớ, cô rất hay thường cuộn thân tròn nằm trong lòng ngài, âm thầm nhìn ngài tận lực chăm sóc Hoa Bách Dạ Quỷ, nghe ngài nói ra những điều hay lẽ phải của chánh niệm, còn được cảm nhận tấm lòng từ bi của ngài khi nhắc tới chúng sinh trong Tam giới Lục Đạo. Cô biết, Hoa Bách Dạ Quỷ là tất cả của Dục Vương, ngài yêu hoa như yêu chính hồn phách của ngài, có thể vì hoàn thành mục tiêu mà không tiếc gian khổ lịch kiếp tới trần gian để trở thành Đế Quỷ. Bởi vì thực lực khủng khiếp của Đế Quỷ có thể giúp cho Bách Dạ Quỷ nở hoa nhiều hơn, đồng thời cũng có thể rút ngắn thời gian để nuôi dưỡng hồn phách thuần khiết nhất đưa tới dương gian…

Dục Vương yêu thương chúng sinh, yêu thương hoa Bách Dạ Quỷ, cũng yêu thương ước nguyện của ngài.

Còn Tiểu Miêu cô thì yêu ngài, yêu luôn cả hoa Bách Dạ Quỷ… yêu luôn cả chúng sinh mà ngài đang yêu thương!

Một hình ảnh thoáng qua như khiến Tiểu Âm nhớ lại tất cả mọi chuyện, cô mở mắt tròn mắt, như chợt sống lại, linh hồn dần hiện rõ, không còn trong suốt như vừa rồi nữa.

Mà sau khoảnh khắc hai mắt sáng rực, Tiểu Âm liền nhìn về phía Thiên Phàm. Nước mắt cô rơi xuống, trong veo như những hạt pha lê lấp lánh, cô cố giữ cho hồn phách trụ vững, cô nói những lời cuối cùng với Thiên Phàm, cũng là nói với Dục Vương.

– Dục Vương… ngài yêu chúng sinh như vậy… ngài không thể giao hoa Bách Dạ Quỷ cho Bạc Vương. Tiểu Miêu yêu ngài, Tiểu Miêu yêu cả ước nguyện của ngài, cũng yêu luôn cả chúng sinh mà ngài muốn che chở…

Dừng chút, dưới đôi mắt đỏ hoe bi thương của Thiên Phàm, Tiểu Âm chợt cười, tay cô với ra, nụ cười của cô sáng rực như hào quang của Hoa Bách Dạ Quỷ, cô đơn thuần, nói ra những lời sau cùng trước khi biến mất…

– Dục Vương… ngài phải cứu chúng sinh… chúng sinh sẽ yêu ngài… cũng giống như tình yêu của Tiểu Miêu dành cho ngài vậy. Tiểu Miêu tới trần gian này là vì yêu ngài, muốn ngài trở thành Đế Quỷ để nhanh nhanh cứu thêm được những chúng sinh vạn vật đang chịu nhiều đau khổ ở ngoài kia. Tấm lòng của ngài, hình ảnh của ngài luôn khắc sâu vào hồn phách của Tiểu Miêu… Tiểu Miêu nguyện chết vì ngài… nguyện đem hồn phách này hoà vào ước nguyện của ngài với chúng sinh. Ngài nhớ nhé, nhìn thấy chúng sinh vạn vật là nhìn thấy Tiểu Miêu, Tiểu Miêu sẽ luôn ở đây, luôn ở bên cạnh ngài, luôn cùng ngài che chở và bảo vệ chúng sinh. Dục Vương… Tiểu Miêu yêu ngài!

Lời vừa dứt, dưới sắc thái kinh hoảng không tin vào mắt mình của Thiên Phàm cùng với sự ngỡ ngàng của Bạc Vương… Tiểu Âm dùng lấy toàn bộ sức lực còn xót lại cuối cùng của bản thân mà tự hủy…

Cô là hủy đi tu vi… cũng hủy đi hồn phách của Tiểu Âm. Tức là, sau giây phút này, Tiểu Âm sẽ chết đi, Tiểu Miêu của Địa Phủ cũng sẽ mãi mãi biến mất…

Tiểu Miêu cô không sợ!

Tiểu Miêu có chúng sinh, Tiểu Miêu có tấm chân tình của Thiên Phàm, còn có sự lưu luyến của Dục Vương…

Tiểu Miêu thành công rồi… Tiểu Miêu yêu Dục Vương… cũng yêu tất cả chúng sinh của ngài!!!

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN