Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 41


Trước ngày đại hôn của cậu Hai Lâm Thiên Phàm và tiểu thư Hồ gia, toàn bộ Thành Cổ đều ngập trong đèn lồng đỏ. Lâm gia chơi lớn tới mức giăng đèn lồng đỏ ở khắp đường phố lớn nhỏ, báo tin hỷ khắp Thành Cổ.

Ngồi trong xe, cậu Ba Thiên Phúc nhìn những chiếc đèn lồng đỏ treo trên đường phố, ánh mắt anh hằn lên sự lạnh lẽo rất khó diễn tả. Âm giọng trầm khàn kỳ lạ, anh ra lệnh với tài xế lái xe.

– Sắp tới chưa? Chạy nhanh một chút đi!

Tài xế lái xe nghe tiếng Thiên Phúc giục, anh ta vội vàng rón rén đáp lời.

– Dạ… tôi đang đi nhanh nhất có thể, cậu Ba đợi một chút. Mấy bữa nay đường xá hơi đông đúc vì người dân tranh nhau chụp ảnh với đèn lồng đỏ. Sắp tới nhà rồi, cậu Ba thông cảm!

Thiên Phúc cũng không muốn lời qua tiếng lại với tài xế, sắc diện anh trở nên hung dữ khác thường. Càng nhìn xung quanh đường xá, nhìn người dân đang tươi cười chen nhau chụp ảnh với đèn lồng đỏ, tâm tình của Thiên Phúc đặc biệt trở nên không tốt.

Mở cửa kính xe, tay kết thủ ấn, miệng đọc một câu chú thầm trong miệng, từ đầu ngón tay Thiên Phúc đột nhiên phát ra tia lửa chạy thẳng tới chuỗi dây đèn lồng. Lửa cháy rực, đèn lồng cũng phát cháy, cháy kéo dài cả một dãy đèn lồng, khiến cho người dân hoảng loạn, kéo nhau bỏ chạy tán loạn.

Nhìn người dân đang kéo nhau chạy thoát thân, lại nhìn dòng lửa cháy rực đang thiêu đốt toàn bộ dây đèn lồng, trên môi Thiên Phúc liền nở nụ cười hả hê vui sướng. Tâm tình anh không tốt, bọn người ngoài kia cũng không nên tươi cười vui vẻ như vậy. Đèn lồng đỏ báo hỷ sao, đáng lẽ phải là đèn lồng trắng báo tang thì mới đúng! Hừ!

Vì quá để ý tới đèn lồng đỏ đang bị cháy, vậy nên “Thiên Phúc” lúc này mới không để ý tới ánh mắt khủng hoảng của tài xế lái xe. Mà vị tài xế này phải nói là kinh hoàng hết sức, bởi anh là lái xe thân thuộc của Thiên Phúc, trước giờ chưa từng thấy Thiên Phúc làm ra được những chuyện kỳ diệu như vậy. Có thể tạo ra lửa rồi phóng hỏa cho cháy rụi hết đèn lồng đỏ bên đường… khả năng này thực sự quá đỗi kinh khủng khiếp rồi!

*
Hôn lễ của nhà gái được tổ chức ở tỉnh T của Hồ gia. Từ sáng sớm, Tiểu Âm đã bị dựng đầu dậy để trang điểm và làm tóc. Đến hơn 10 giờ trưa, công tác chuẩn bị cho cô dâu mới chính thức được hoàn thành.

Hôm nay là hôn lễ bên nhà gái, hai ngày sau nhà trai sẽ sang đón dâu, sau đó hôn lễ sẽ được tổ chức bên nhà trai, cũng chính là Lâm gia của Thành Cổ.

Tiểu Âm trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặt mộc bình thường của cô đã sắc sảo, lúc này trang điểm tỉ mỉ từng chi tiết, bao nhiêu nét đẹp trên đời này đều như hội tụ hết ở trên gương mặt thuần khiết khí chất của cô. Sắc diện của Tiểu Âm luôn hồng hào, bình thường có phần lãnh đạm một chút nhưng bữa nay khi trang điểm cô dâu, cô đặc biệt trở nên long lanh và dịu dàng đến lạ.

Cảm giác đầu tiên khi mà người khác nhìn thấy Tiểu Âm trong bộ váy cưới cô dâu là cô quá mức xinh đẹp, xinh đẹp tới đỗi vô thực, cứ như cô là nàng tiên trong truyện vậy, không giống người thật một chút nào. Nếu như Tiểu Âm không nói chuyện, không cười duyên thì rất có thể người khác sẽ tưởng cô là tượng được nghệ nhân tỉ mỉ và tâm huyết tạo nên, bởi vì cô thực sự… thực sự rất rất là xinh đẹp!

Bước từ trong phòng riêng ra ngoài, trong vô vàn những ánh mắt hâm mộ chiêm ngưỡng và sự tung hô chúc phúc khen ngợi của người Hồ gia, Tiểu Âm bước từng bước tới trước mặt chú rể Thiên Phàm, nụ cười của cô rực rỡ, rực rỡ như ánh mặt trời ban mai vậy…

Bình thường Tiểu Âm quấn quýt bên Thiên Phàm như vậy, nhưng mà hôm nay cô làm cô dâu, cô đặc biệt trở nên bẽn lẽn e thẹn ngọt ngào. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, chiếc môi đỏ mọng khẽ đọng, cô nở nụ cười, lí nhí cất giọng hỏi Thiên Phàm.

– Cậu Hai… hôm nay em có đẹp không?

Thiên Phàm một bộ dáng phong độ lịch lãm có thừa, tóc của anh được chải vào nếp, bộ suit trên người vừa vặn làm tôn được hết dáng người hoàn hảo của anh. Hai tay buông thõng nắm vào nhau, ánh mắt anh nhìn Tiểu Âm không chớp mắt, nhìn tới mức say đắm không muốn rời…

Tiểu Âm của anh quá đẹp, cô dâu của anh quá sức hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mềm nhũn cõi lòng của anh. Trong mắt anh, Tiểu Âm lúc nào cũng đáng yêu và xinh đẹp, nhưng mà hôm nay, cô đặc biệt rạng rỡ như hào quang tỏa sáng tứ phương, cũng đặc biệt dịu dàng như hoa nở dưới ánh nắng mùa xuân…

Nhịn không được cảm xúc rạo rực trong lòng, Thiên Phàm liền bước tới trước mặt Tiểu Âm, vì tóc của cô đã được tạo kiểu, Thiên Phàm ngại sẽ làm hỏng tóc cô nên mới không xoa đầu cô. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhìn ngắm bộ móng tay sơn màu hồng nhạt mà cô vừa làm, anh nhịn không được mà khẽ hôn lên tay cô. Dưới bao nhiêu ánh mắt của người Hồ gia, Thiên Phàm không một chút giấu giếm tình cảm của anh dành cho Tiểu Âm, giọng nói của anh đặc biệt trầm ấm, trong mắt cũng chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh của Tiểu Âm.

– Cô dâu của anh…. em đẹp lắm… thật sự rất đẹp!

Mặc dù đã nghe được vô số những lời khen ngợi từ sáng sớm tới giờ, thế nhưng lời khen của Thiên Phàm vẫn luôn có trọng lượng thật nặng trong lòng cô. Anh vừa cất giọng khen, Tiểu Âm đã không nhịn được mà cười tủm tỉm. Màu răng của cô trắng sáng, dưới lớp son môi đỏ thẫm lại càng tôn lên màu răng trắng của cô. Hết nhìn xuống bàn tay mình rồi tới nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phát sáng của Thiên Phàm, Tiểu Âm cười, nụ cười đằm thắm e thẹn. Bốn mắt nhìn nhau, tình yêu trong mắt hai người vẫn luôn đong đầy, từ đầu tới cuối chưa từng vơi đi một chút xíu nào.

Mà những người xung quanh được nhìn một màn tình chàng ý thiếp của Tiểu Âm và Thiên Phàm, mọi người đều cảm thấy xao xuyến trong lòng, giống như bản thân mới chính là một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay vậy. Ai cũng đều mang chung một cảm nghĩ rằng… Tiểu Âm và Thiên Phàm quả thực rất là đẹp đôi, bọn họ không hổ danh được đồn thổi là trai tài gái sắc. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, phải nói là hoàn hảo tới mức không thể cưỡng được ánh nhìn…

Hồ đại lão gia và Hồ lão gia cũng không hẹn mà nhìn nhau rồi gật đầu nở nụ cười vui mừng. Bởi đối với hai người họ, sự kết hợp này của Tiểu Âm và Thiên Phàm là thứ mà họ cầu còn không được, hỏi sao bọn họ lại không thấy mừng rỡ. Xét về phương diện tình cảm hay là phương diện gia tộc thì mối hôn sự này của Tiểu Âm và Thiên Phàm đều là quá mức hoàn hảo, hoàn hảo tới không một khuyết điểm dù chỉ là nhỏ nhất!

Tiểu Âm được Thiên Phàm dắt tay bước ra ngoài sảnh lớn của buổi tiệc cưới, vừa nhìn thấy cháu gái xuất hiện, cả Châu Thông và Lão Tử đều không nhịn được mà xuýt xoa trong lòng. Nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn ngày nào nay đã sắp làm vợ người ta, Lão Tử không giấu được cảm xúc, ông nói thầm với Châu Thông.

– Con xem kìa… con bé xinh quá đi mất! Xinh thật sự xinh!

Ánh mắt Châu Thông tràn ngập hãnh diện, nhìn thấy Tiểu Âm, anh cứ như nhìn thấy được em gái của mình sống dậy, đáy mắt anh liền ẩn lên một tầng sương như sắp khóc tới nơi. Nếu hôm nay không phải ngày vui của cháu gái, vậy thì có khi anh đã khóc rồi cũng nên, bởi anh xúc động quá mà!

Thiên Phàm nắm tay Tiểu Âm, anh dắt cô bước tới chỗ Châu Thông và Lão Tử trong vô vàn những lời khen ngợi xuýt xoa của mọi người. Để Châu Thông ôm Tiểu Âm một cái, Thiên Phàm lúc này mới cười rạng rỡ, anh chân thành, nói.

– Cậu… cảm ơn cậu đã nuôi dưỡng Tiểu Âm nên người… con thật lòng cảm ơn cậu!

Châu Thông vành mắt đỏ nhẹ, anh phẩy phẩy tay, xoa thật nhẹ lên má Tiểu Âm mà vuốt ve, anh nói.

– Con cảm ơn cái gì, Tiểu Âm là cháu gái của cậu, cậu phải thương con bé rồi… đừng khách sáo với cậu!

Thiên Phàm gật đầu, anh lúc này lại quay sang Lão Tử, anh cũng là thật lòng mà nói lời cảm ơn.

– Cảm ơn ông… Lão Tử! Cảm ơn ông vì đã luôn bảo vệ và lo nghĩ cho Tiểu Âm!

Lão Tử trông cứng rắn thế mà lúc này lại không nhịn được mà sụt sùi, ông không dám nhìn Tiểu Âm, liền vờ xoay sang hướng khác rồi nói.

– Chỉ là gả cháu gái đi lấy chồng thôi mà… ta có gì đâu mà con cảm ơn… đừng cảm ơn ta!

Đúng thật chỉ là gả Tiểu Âm đi lấy chồng thôi, vậy mà không hiểu sao cả Châu Thông và Lão Tử đều thấy bùi ngùi trong lòng. Vành mắt cũng không hẹn mà đỏ lên, ánh mắt như ngân ngấn nước muốn khóc vậy. Bởi ngoài vui mừng ra thì bọn họ còn lo lắng, là lo lắng cho Tiểu Âm thật là nhiều…

Tiểu Âm nhìn thấy cậu và Lão Tử đỏ mắt, cô cũng không nhịn được mà muốn rơi lệ. Được gả cho người cô yêu, cô phải vui mừng tươi cười mới đúng chứ, chẳng hiểu sao lại thấy có chút đau lòng như vậy… thật là không thể hiểu nổi!

*
Hôm nay là lễ cưới bên nhà gái, vậy nên chỉ chú rể Thiên Phàm và người lớn của Lâm gia tới tham dự, không có khách mời của Lâm gia, chỉ có khách mời của Hồ gia.

Nội ngoại hai bên đã tới từ sớm, Lâm gia được sắp xếp ngồi ở bàn tiệc chính, cũng là bàn tiệc dành cho sui gia và họ hàng quan trọng. Chú rể Thiên Phàm lúc này đang đứng ở trên sân khấu, anh là đợi đúng giờ Tiểu Âm sẽ được cha vợ của anh dắt tay vào, đợi tới giờ lành sẽ đuợc đón lấy tay vợ.

Phía dưới sảnh, khách mời đã tới đông đủ, bàn tiệc nào cũng đầy đủ người, phía lễ tiệc còn phải đặt thêm bàn vì khách tới đông hơn dự kiến khá nhiều. Mọi người ai ai cũng đều muốn được nhìn thấy chú rể của Lâm gia và cô dâu của Hồ gia. Bọn họ là tò mò vì nghe nói cô dâu chú rể là một đôi tiên đồng ngọc nữ, có một không hai ở trên trần gian này.

Theo đúng như lịch trình của hôn lễ thì vào đúng 11 giờ trưa, Hồ lão gia sẽ dắt tay cô dâu vào lễ đường để làm lễ. Chỉ là lúc này thời gian đã trôi qua hơn năm phút mà cửa lớn của sảnh tiệc vẫn chưa được mở ra, dù cho tiếng nhạc đã cất lên được một đoạn.

Thiên Nhi ngồi ở bàn tiệc gần với sân khấu nhất, cô nhìn xem đồng hồ trên tay, sốt ruột mà lên tiếng.

– Sao chị dâu lại chưa ra nữa? Có chuyện gì không vậy? Đã lố hơn năm phút rồi mà?

Lâm lão gia cũng lo lắng nhìn ra cửa lớn của sảnh tiệc, ông nhíu mày như bất an, ông liền quay sang nói với cha của Thiên Phàm.

– Con ra xem thử xem, xem tại sao Tiểu Âm còn chưa ra nữa? Đã quá giờ làm lễ, chuyện này thật sự không tốt đâu. Dù là lễ cưới bên nhà gái nhưng vẫn phải tuân thủ đúng giờ lành, không thể xem thường được.

Ba của Thiên Phàm gật đầu, ông đứng dậy, sửa sang lại áo vets mà sai người làm đi nhìn thử xem có chuyện gì. Nhìn người làm đi xem tình hình, ông lúc này mới vô thức nhìn thấy ghế trống bên cạnh Thiên Phát, ông liền hỏi con trai út.

– Anh con đâu rồi? Từ nãy tới giờ ba không nhìn thấy Thiên Phúc?

Thiên Phát cũng là một bộ dáng không rõ, anh ta trả lời ba mình.

– Lúc nãy anh ấy còn ngồi ở đây, không biết đã đi từ lúc nào, tới giờ vẫn chưa thấy vào…

Nói tới đây, Thiên Phát đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi bất an không yên một chút. Bởi vì thái độ của anh trai anh trong mấy ngày hôm nay dường như không được tốt cho lắm, không giống anh trai của anh lúc bình thường. Cũng không rõ Thiên Phúc là đang khó chịu chuyện gì mà lại lầm lì ít nói bất chợt, tới anh là em trai ruột mà anh ấy còn không vui khi nhìn thấy anh…

Chỉ là dòng suy nghĩ còn chưa nghĩ được tới cuối cùng thì đột nhiên vào ngay lúc này, cửa phụ của sảnh tiệc được mở ra, người của Lâm gia và Hồ gia chạy ào ạt vào. Bọn họ chạy tới chủ nhân của mình để thông báo tin tức, biểu cảm của bọn họ nghiêm trọng đến lạ…

Cũng ngay lúc này, ở trên sân khấu lớn, Thiên Phàm không rõ vì lý do gì mà đột nhiên rời đi. Anh vội tới mức phải chạy chứ không phải là đi như bình thường nữa. Lãnh khí từ người anh tỏa ra ngút trời, tới những người xung quanh còn cảm nhận được sát khí đằng đằng, không một ai dám đứng ra hỏi chuyện anh, cũng không ai dám cản bước chân uy lãnh của anh…

Mà sau khi Thiên Phàm đi ra tới cửa thì ở đây người của Lâm gia cũng vừa nhận được thông báo truyền tới rằng… bọn họ nói… nói cô dâu Tiểu Âm đang gặp chuyện… chính là cậu Ba Thiên Phúc đang bắt cóc Tiểu Âm… là cậu ta bắt cóc Tiểu Âm!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN