Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 40


Lão Tử, Châu Thông và Chơn Quang không phải là lo lắng thừa, bởi bọn họ biết được kết cục của Tiểu Âm, vậy nên trong lòng bọn họ vừa là tiếc nuối, cũng vừa là không cam tâm. Mặc dù biết Tiểu Âm tới thế gian này là đi theo Thiên Phàm để trở thành tình kiếp của anh, thế nhưng đối diện trước sinh mệnh dần mỏng manh của Tiểu Âm, ai cũng đều thấy xót. Trước kia chưa thông suốt mọi chuyện thì còn thấy ổn, bây giờ đã hiểu hết tất cả, không ai có thể kìm lòng trước sự thật phũ phàng này. Hiện tại bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng hết sức để thực hiện cho trọn vẹn lễ cưới của Thiên Phàm và Tiểu Âm. Bởi vì biết đâu rằng, đây có thể là lần hạnh phúc cuối cùng và duy nhất của cô ấy…

Châu Thông, cậu của Tiểu Âm, anh trăm lo ngàn nghĩ. Lúc này Chơn Quang đã về, chỉ còn lại Lão Tử và Châu Thông. Mang một nỗi tâm sự giấu kín, Châu Thông đau lòng, quay sang hỏi Lão Tử.

– Lão Tử à… Chơn Quang kêu chúng ta nên đi mua trước huyệt mộ cho Tiểu Âm… chuyện này làm sao con có thể làm được đây hả chú?

Lão Tử cũng khổ sở trăm bề, ông nhìn Châu Thông, hiếm khi thấy Châu Thông đau lòng như vậy, ông cũng không thể giấu được thương tâm mà an ủi Châu Thông.

– Nếu con không chịu được… vậy thì cũng không cần làm. Tiểu Âm sau này sẽ là con dâu của Lâm gia, cũng không cần chúng ta phải xây huyệt mộ cho con bé. Chú biết Chơn Quang là vì có ý tốt cho Tiểu Âm, nhưng chuyện này không cần làm cũng được. Tiểu Âm vốn dĩ không phải người bình thường, nếu tình kiếp thật sự xảy ra thì hồn phách của con bé cũng chưa chắc đã còn xót lại ở trên đời này. Mà linh hồn đã không còn thì chuyện chọn huyệt mộ hướng xấu hay hướng tốt đều là vô ích.

Châu Thông càng nghĩ càng không muốn chấp nhận sự thật này, anh khổ sở mà hỏi Lão Tử.

– Nhưng tại sao? Tại sao hồn phách của Tiểu Âm lại có khả năng bị tan biến vĩnh viễn? Chúng ta là người trần mắt thịt, chúng ta không có khả năng cứu con bé thì không nói đi, nhưng chẳng lẽ các “vị” kia cũng không thể cứu con bé?

Lão Tử biết Châu Thông đang bức xúc, nhưng có vài chuyện, ông nghĩ là Châu Thông vẫn chưa rõ ràng được, vậy nên ông liền giải thích.

– Không phải các “vị” kia không cứu, mà các vị ấy là không thể cứu được. Từ đầu, ý nguyện được theo Thiên Phàm tới trần gian để trở thành tình kiếp của Thiên Phàm đều là do Tiểu Âm cố chấp muốn như vậy. Rõ ràng là con bé đã biết được kết cục của mình nhưng vẫn một lòng muốn đi theo Đại Quỷ Vương. Là chính con bé tự nguyên thì ai có thể cứu được con bé?

– Vậy nếu Thiên Phàm và Tiểu Âm không kết hôn nữa thì sao? Có phải hai đứa bọn nó không ở cạnh nhau nữa thì Tiểu Âm sẽ không chết có phải không Lão Tử?

Lão Tử thở dài, ông lắc đầu, thương xót mà nói.

– Không có chuyện đó, dù cho có kết hôn hay là không kết hôn thì Tiểu Âm cũng phải trở thành tình kiếp của Thiên Phàm. Nếu muốn ngăn chặn thì chỉ có thể ngăn chặn ngay từ thời điểm Tiểu Âm muốn tới Lâm gia để tìm ngọc Thiên Địa. Nhưng mà con cũng biết rồi đó, vào thời điểm đó không ai biết Thiên Phàm là ai, cũng không ai có thể ngờ tới rằng… Tiểu Âm sẽ là tình kiếp của Thiên Phàm. Lúc đó chúng ta chỉ một lòng muốn cứu Tiểu Âm, muốn tìm được ngọc Thiên Địa để áp chế âm khí trong người con bé. Mãi tới khi phát hiện ra toàn bộ sự việc thì đã quá muộn rồi, Tiểu Âm và Thiên Phàm đã gặp nhau, hai đứa đã từng ngủ với nhau, thân thể và linh hồn gần như là đồng điệu, không thể cứu vãn được nữa. Hiện tại, có là Thiên Phàm bỏ đi và cắt đứt mọi liên lạc với Tiểu Âm thì tình kiếp cũng phải được xảy ra, không bằng cách này thì cũng sẽ bằng cách khác…

Dừng chút, dưới ánh mắt đau lòng không cam tâm của Châu Thông, Lão Tử chỉ có thể an ủi anh bớt đau thương để có thể cố gắng vì Tiểu Âm, cố gắng vì hạnh phúc của cô.

Tay khẽ vỗ vỗ lên vai Châu Thông để trấn an và an ủi, Lão Tử dịu giọng, ông nói.

– Chúng ta chỉ là những người hỗ trợ cho Tiểu Âm và Thiên Phàm, chúng ta không thể thay đổi được kết cục đã định sẵn, cũng không thể ngăn cản được bước chân của Lã Tử. Con cứ nghĩ thử mà xem, là cả một hội quán huyền học toàn các cao thủ cũng không tìm ra được tung tích của Lã Tử. Tới cả Thiên Phàm cũng không đánh hơi được khí tức của hắn, vậy thì con cũng đủ hiểu, mọi thứ đã được sắp xếp và định đoạt sẵn hết từ đầu, không ai có thể ngăn cản được, bao gồm luôn cả Lâm Thiên Phàm. Dù cho Thiên Phàm có từ bỏ Tiểu Âm hay là Tiểu Âm từ bỏ Thiên Phàm, hoặc là Lã Tử biến mất thì tình kiếp của Thiên Phàm cũng sẽ được xảy ra. Việc Đại Quỷ Vương phi thăng thành Đế Quỷ nó gần như đã được lập trình sẵn từ trước, cũng đã lập trình thêm rất nhiều trường hợp sơ cua để mọi thứ có thể diễn ra đúng theo như kế hoạch đã định. Thiên Phàm chắc chắn sẽ vượt qua được tình kiếp, cũng sẽ phi thăng thành Đế Quỷ, bởi Diêm Vương gia sẽ không để cho Lâm Thiên Phàm lịch kiếp thất bại. Dù có Tiểu Âm hay không có Tiểu Âm thì Lâm Thiên Phàm vẫn sẽ lịch kiếp thành công… con hiểu ý của ta không?

Châu Thông gật đầu, anh hiểu hết chứ sao lại không hiểu. Anh cũng biết rõ, nếu ở lần lịch kiếp này của Thiên Phàm, Tiểu Âm không xuất hiện thì vẫn sẽ có một nhân vật khác xuất hiện để trở thành tình kiếp của Thiên Phàm, giúp Thiên Phàm một bước phi thăng thành Quỷ Đế. Nhưng mà, Tiểu Âm là cháu gái ruột của anh, dù cho anh có thông suốt và lý trí tới mức độ nào thì anh cũng không thể xem như là không có gì được. Tiểu Âm là huyết mạch của anh, là đứa cháu gái mà anh thương yêu như ngọc ngà châu báu trong lòng bàn tay, nếu con bé cứ thế chết đi… anh sẽ phải đau khổ tới mức độ nào?

Nếu biết trước sẽ có kết cục thế này, vậy thì từ những giây phút đầu tiên, anh đã không cho Tiểu Âm tiếp cận tới Lâm gia. Thà là con bé rời đi vì không thể áp chế được âm khí trên người, như thế sẽ đỡ hơn rất nhiều lần so với việc là con bé sẽ rời đi vì ở cạnh Thiên Phàm. Không có gì đau đớn bằng việc đã tìm được tình yêu đích thực mà lại chết đi, bỏ người kia ở lại một mình, còn bản thân mình thì có thể sẽ bị hồn phi phách tán…

Mọi thứ đối với Tiểu Âm… sao lại nghiệt ngã thế này hả Trời?!

*
Tiểu Âm đi thử váy cưới lần cuối để xem có cần chỉnh sửa gì nữa hay không. Sau một hồi lăn lộn với ba bộ váy cưới thì cuối cùng Tiểu Âm cũng xong việc, váy cưới coi như được chuẩn bị xong, chỉ đợi tới hôn lễ nữa là được.

Bộ váy cưới làm lễ trên sân khấu rất nặng, là váy cưới thiết kế riêng cho Tiểu Âm, với tổng cộng hơn 100 viên kim cương được đính trên váy áo. Thiên Phàm không hề tiếc cái gì với Tiểu Âm, bởi vì để thiết kế riêng cho cô được váy cưới này, anh đã phải bỏ ra số tiền không hề ít, gần như là có thể mua được hơn 10 căn biệt thự mặt phố ở Thành Cổ. Váy cưới được thiết kế riêng chỉ trong một vài ngày lên mẫu, sau đó là với hơn 20 người làm xuyên suốt trong một tuần mới có thể xong.

Nhà thiết kế váy cưới Hạ Vy là chủ nhân của mẫu thiết kế váy cưới dành cho Tiểu Âm, sau một hồi chỉnh lại váy cưới mặc vào cho ma nơ canh, cô lúc này mới có thời gian cười tươi rực rỡ đi tới tiếp đón Tiểu Âm và Thiên Nhi. Đối diện với sự xinh đẹp và giàu có của hai cô gái trước mặt, Hạ Vy không chút dao động, cô đặt một thay kẹo trong rất bắt mắt để trên bàn. Bốc một viên đưa cho Thiên Nhi trước, sau đó mới bốc thêm một viên nữa đưa cho Tiểu Âm, Hạ Vy cười, cô mời kẹo.

– Đây là kẹo được sản xuất đặc biệt với bản giới hạn chỉ có 20 hộp trên toàn nước. Tôi được công ty kẹo tặng cho một hộp, muốn chia sẻ chút hương vị ngọt ngào này với hai người. Hai người dùng thử đi, nghe nói kẹo rất ngon, là độc nhất vô nhị ở nước mình đó.

Thiên Nhi biết thương hiệu kẹo này, Lâm gia cũng được tặng đến hai hộp. Một hộp cho Thiên Đức, hộp còn lại ở chỗ vợ chồng Thiên Phát. Lúc này được Hạ Vy mời kẹo, Thiên Nhi cũng không ngăn được thích thú mà kêu lên.

– A! Đây là kẹo nhà họ Liên làm ra mà, nghe nói ăn rất ngon, Lâm gia cũng được tặng hai hộp!

Nói rồi, Thiên Nhi liền bốc vỏ kẹo rồi đặt viên kẹo màu hồng nhạt trong suốt cho vào miệng. Kẹo vừa được ngậm trong miệng, Thiên Nhi đã quay sang mà hứng khởi nói với Tiểu Âm.

– Ngon lắm chị dâu! Vị phải nói là khó tả… nhưng mà rất ngon! Ngon quá, biết vậy em đã lấy một hộp để dành ăn, lát nữa phải về hỏi Thiên Đức mới được!

Tiểu Âm nhìn thấy biểu cảm hứng thú ngời ngời của Thiên Nhi, cô cũng tò mò, hào hứng tháo vỏ kẹo rồi cho kẹo vào trong miệng. Có điều, không hiểu là do khẩu vị của Tiểu Âm kém hay là do kẹo thực sự không ngon mà Tiểu Âm không cảm nhận được mùi vị gì, chỉ thấy kẹo rất nhạt nhẽo…

Bán tín bán nghi, Tiểu Âm liền quay sang nhìn Thiên Nhi, cô thật thà, hỏi.

– Kẹo ngon thật hả? Sao chị lại thấy kẹo có phần… hơi nhạt vậy?

Thiên Nhi ngạc nhiên khi nghe Tiểu Âm nói kẹo có vị nhạt, cô lắc đầu, liền nói.

– Đâu có nhạt đâu chị, kẹo rất rất là ngon, ngon tới bất ngờ luôn á. Hay là do miệng chị bị nhạt, vậy nên ăn kẹo vào cũng thấy nhạt?

Tiểu Âm cũng không hiểu miệng cô bị làm sao, cô lúc này muốn nhả kẹo ra nhưng kẹo đã tan hết vào trong miệng, nuốt xuống còn đọng lại vị đắng nhẹ rất kỳ quái. Vội vàng uống nước để vị đắng của kẹo tan biết hết, Tiểu Âm sau đó biết sợ, cũng không động tới viên kẹo nào nữa, chỉ dám nhìn Thiên Nhi nhai kẹo thiệt là ngon lành!

Nhà thiết kế Hạ Vy sau đó cũng không tiếp đón Tiểu Âm và Thiên Nhi nữa, cô ấy có khách đã hẹn trước tới gặp nên phải sang phòng kế bên để tiếp khách. Chỉ là lúc Hạ Vy rời đi, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Tiểu Âm đột nhiên sáng rực, nụ cười xinh đẹp như ẩn hiện sự hài lòng gì đó rất đặc biệt. Mà sự hài lòng này chỉ có duy nhất một mình Hạ Vy biết, Tiểu Âm không cách nào nhận ra được…

*
Ngày cưới gần kề, Thiên Phàm thật sự rất bận rộn, nhưng anh vẫn có dành thời gian cho Tiểu Âm. Sau khi đón cô từ chỗ nhà thiết kế váy cưới, Thiên Phàm liền đưa cô đi ăn, ăn món mà cô thích. Bởi vì Châu Thông và Hồ gia không thích để Tiểu Âm ở lại Lâm gia, vậy nên sau khi đưa Tiểu Âm đi ăn, Thiên Phàm liền đưa Tiểu Âm về lại nhà của Châu Thông.

Xe dừng trong sân nhà, Tiểu Âm lúc này đã ngủ say từ khi nào, chắc là cô đã mệt mỏi lắm để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới. Bế Tiểu Âm trên tay, Thiên Phàm đích thân bế cô vào trong phòng, anh đắp chăn và điều chỉnh điều hòa cho cô. Sau là hôn lên trán cô một nụ hôn thật ấm áp, cuối cùng quyến luyến nhìn ngắm cô một hồi rồi mới chịu rời đi.

Đi xuống dưới nhà, Thiên Phàm phải trở về Lâm gia ngay để giải quyết thêm một số chuyện nữa. Lúc xuống tới phòng khách, Thiên Phàm có gặp qua Châu Thông, vậy nên anh nán lại một chút để nói chuyện với cậu ấy.

Đối diện với câu hỏi của Châu Thông, Thiên Phàm cực kỳ nghiêm túc mà trả lời.

– Con đã cho người canh chừng ở khắp mọi nơi, ngay cả nhà mình cũng có vệ sỹ nằm vùng ở xung quanh. Chỉ cần nhìn thấy Lã Tử hoặc là nhìn thấy kẻ nào đó khả nghi thì người của con sẽ báo cáo và hành động ngay, không để cho kẻ xấu có khả năng làm hại tới Tiểu Âm. Thời gian này cậu cũng giúp con trông chừng Tiểu Âm, đừng để cô ấy đi đâu một mình. Lã Tử thủ đoạn nham hiểm, không thể lơ là được đâu ạ.

Châu Thông rõ hết những chuyện này, không cần Thiên Phàm nói thì anh cũng sẽ bảo vệ cháu gái anh. Chỉ là trong lòng vẫn thấy có chút không yên, anh lúc này cũng không nhịn được mà hỏi.

– Con yên tâm, Tiểu Âm ở chung với cậu và Lão Tử thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu. Nhưng có chuyện này, cậu thật sự là muốn nghe ý kiến của con… Ừm, chẳng lẽ con và Tiểu Âm cứ mãi sống trong lo sợ như vầy hay sao hả Thiên Phàm? Không có cách gì bắt được tên Lã Tử đó sao?

Thiên Phàm nhìn Châu Thông, đối với câu hỏi này của cậu Tiểu Âm, Thiên Phàm cũng lấy làm phiền muộn. Cũng không phải là anh không có cách, mà thực sự là anh không thể tìm ra được tên Lã Tử kia. Kể từ sau lần chạm mặt để cứu Tiểu Âm ở thôn làng trong núi, tên Lã Tử như bốc hơi khỏi thế gian này luôn vậy. Không nói tới chuyện người của anh không tìm ra tung tích của lão mà tới ngay cả anh cũng không cảm nhận được khí tức của lão ấy…

Ánh mắt có chút dao động nhưng rất nhanh sau đã tĩnh lặng trở lại, mắt đối mắt với Châu Thông, Thiên Phàm chân thành và nghiêm túc, trả lời.

– Cậu yên tâm, mặc dù vẫn chưa tìm ra được tung tích của Lã Tử, nhưng con dám chắc với cậu là Tiểu Âm sẽ không sao. Cô ấy rất quan trọng với con, quan trọng tới mức con có thể làm tất cả để bảo vệ cho cô ấy…

Dừng chút, dưới sự ngạc nhiên của Châu Thông, Thiên Phàm nói ra những câu từ quyết tuyệt. Ý của Thiên Phàm đã rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức khiến cho Châu Thông lại phải cảm thấy đau lòng và phiền muộn suy tư…

Thiên Phàm nghiêm túc và tràn đầy quyết tâm, anh dứt khoát, lên tiếng.

– Cậu… con suy nghĩ rất kỹ rồi… có quay trở về làm một Đại Quỷ Vương thì cũng tốt… hoặc có thấp hơn Bạc Vương một bậc… bị hắn ta qua mặt xưng bá Tam giới Lục đạo thì cũng không sao… miễn Tiểu Âm vẫn bình an vô sự là được. Lý do con gấp rút chuẩn bị hôn lẽ là vì muốn cho Tiểu Âm được hưởng hạnh phúc và được sống trong tình yêu chân thành của con, rồi sau đó có ra như thế nào cũng được, con chỉ muốn cô ấy cảm thấy bản thân cô ấy thật sự là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này. Lã Tử gian xảo, cũng không biết hắn ta sẽ bày ra trò gì, vậy nên con chỉ có thể cố gắng, hết sức cố gắng để đem tới hạnh phúc sớm nhất cho Tiểu Âm, bởi vì con lo là… mọi thứ sẽ không kịp nếu như mãi kéo dài không có điểm kết. Không bàn tới thân phận của Tiểu Âm ở Địa Phủ, chỉ bàn tới Tiểu Âm của hiện tại… cô ấy là một cô gái tốt… cô ấy xứng đáng được hưởng tất cả những thứ tốt đẹp trên cuộc đời này. Sau này, dù cho có phải xa cách thì con vẫn sẽ dõi theo cô ấy ở trần gian. Lâm gia sẽ bảo vệ cô ấy thay con, cậu và Lão Tử cũng sẽ bảo vệ cô ấy thay con…

Châu Thông quá sức ngỡ ngàng về quyết định này của Thiên Phàm, anh không phải kẻ ngốc, làm sao anh có thể không nhận ra được ý định của Thiên Phàm. Phải nuốt nước miếng mấy lần vì kinh ngạc tới khô khốc cổ họng. Gần hơn một phút sau, Châu Thông mới có thể cất giọng mà hỏi Thiên Phàm lần cuối.

– Thiên Phàm… con chắc chưa? Cậu nghe Lão Tử nói… con chỉ có duy nhất một lần được tới thế gian này lịch kiếp. Con chịu bỏ dỡ giữa chừng, chịu thua thiệt nặng nề như vậy thật sao?

Thiên Phàm không một phút giây chần chừ, anh gật đầu, khí chất ưu nhã khoan dung đến lạ. Ánh mắt anh như ẩn chứa ý cười, là ý cười mãn nguyện vì có thể bảo vệ được người anh yêu.

– Con suy nghĩ thật kỹ rồi thưa cậu, con không hối hận, cũng sẽ không hối tiếc. Nếu như có hối tiếc, con chỉ tiếc vì không được ở cạnh Tiểu Âm lâu dài ở thế gian này như con mong muốn. Nếu con có thêm thời gian, con sẽ ở cạnh chăm sóc cô ấy, cùng cô ấy tạo dựng gia đình, sinh con và nuôi nấng con cái, phụng dưỡng gia đình hai bên. Nhưng mà, quyết định như thế này cũng tốt, con sẽ quay lại Âm Phủ, sẽ gặp Tiểu Âm lại ở đó…

Dừng chút, dưới ánh mắt sáng rực rỡ của Thiên Phàm, đây là lần đầu tiên ánh mắt anh có sự dao động, dao động vì tiếc nuối…

– Chỉ tiếc là… nếu như gặp lại ở Địa Phủ… Tiểu Âm sẽ không phải là Tiểu Âm mà chỉ là một sủng vật của Địa Phủ… con đối với chuyện này thật sự là có chút tiếc nuối. Nhưng mà không sao, chỉ cần Tiểu Âm bình an là được, con vẫn sẽ có cách để ở bên cạnh cô ấy, dù cho cô ấy có là người hay là mèo… con vẫn sẽ yêu thương cô ấy như hiện tại. Đại Quỷ Vương con chưa một lần rung động vì ai, duy nhất chỉ có Tiểu Âm, duy nhất chỉ có một mình cô ấy mà thôi!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN