Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 39
Lâm gia đang chuẩn bị cho lễ đại hôn của cậu Hai Thiên Phàm, mọi người ai cũng tất bật, ai cũng bận rộn với những công việc được giao riêng. Cũng như sáng nay, Thiên Phàm vừa phải về nhà ngoại để bàn về hôn lễ, tới trưa lại phải gấp gáp trở về Lâm gia để thực hiện nghi lễ cúng bái ra mắt tổ tiên.
Thực ra, nói là cúng bái ra mắt tổ tiên thì có hơi buồn cười một chút, bởi nếu xét theo cấp bậc dưới Địa Phủ thì tổ tiên của Lâm gia phải gọi Thiên Phàm tới một tiếng “đại quỷ vương”, uy danh lẫy lừng. Nhưng mà hiện tại Thiên Phàm đang là con cháu của Lâm gia, vậy nên anh cũng không lấy làm khó chịu, ngược lại còn rất tôn kính tổ tiên Lâm gia.
Sau khi thắp hương theo Lâm lão gia, Thiên Phàm nhìn lên trên, nơi đặt bài vị của tổ tiên Lâm gia, anh thấy rất nhiều âm linh đang tụ họp về để nhận lễ bái lạy. Mọi người đứng thật ngay ngắn, xếp hàng theo thứ tự lớn nhỏ, thái độ cung kính trang nghiêm có thừa. Thiên Phàm ở dưới đây cúi đầu lạy một cái thì ở trên cao, âm linh của Lâm gia liền lạy một cái để trả lại anh. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tới khi nào Thiên Phàm không lạy nữa thì thôi.
Mặc dù nói là âm linh tổ tiên Lâm gia tề tựu đầy đủ, nhưng mà rõ ràng là Thiên Phàm anh không thấy âm linh của chú Tư, tức là ba của Thiên Đức. Anh nghĩ, chú ấy có lẽ là đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Thím Năm đã từng nói, chú Tư cố chấp ở lại dương gian là do muốn đón con trai, chú sợ con trai sẽ lạc lõng và hoảng loạn khi c-h-ết đi. Nhưng mà hiện tại, con trai chú đã tai qua nạn khỏi, vậy nên chú cũng không còn điều gì luyến tiếc nữa, đi đầu thai cũng là chuyện hiển nhiên.
Cũng không phải người nào chết đi rồi đều sẽ ở lại âm phủ để làm âm linh bảo vệ người thân. Phải là có sứ mệnh, có nguyện vọng thì mới có thể được ở lại song song giữa âm và dương để độ hộ cho con cháu. Hơn nữa, phải là con cháu có lòng yêu thương và nhớ về tổ tiên, một lòng nhớ về nguồn cội, lập bàn thờ, lập bài vị cúng bái tôn kính thì âm linh mới có thể tồn tại mãi mãi cùng với con cháu được. Nếu một họ nào đó không có con cháu hiếu đạo và cúng bái thành tâm thì âm linh của họ đó sẽ không được phép tiếp tục trở thành âm linh mà bắt buộc phải đi đầu thai chuyển kiếp. Vậy nên mới nói, một gia đình hoặc một gia tộc có tổ tiên hiển linh phù hộ thì quan trọng nhất vẫn là lòng thành kính của con cháu, lòng tin tưởng của hậu bối dành cho tiền bối. Con cháu phải nhớ về ông bà cha mẹ và tổ tiên đã mất thì tổ tiên mới có thể phù hộ và che chở bảo vệ cho con cháu của mình. Hồi hướng công đức cho tổ tiên, đây đều là những việc nên làm.
Lâm lão gia khấn vái xong, ánh mắt ông tràn đầy lòng tôn kính mà giới thiệu Thiên Phàm với chư vị tổ tiên nhà họ Lâm. Ở xung quanh ông còn có con cháu của Lâm gia, bao gồm ông Hai, ông Ba, ông Năm, cả dàn cháu trai cháu gái bọn người Thiên Hạo và cả chủ mẫu tương lai của Lâm gia là Tiểu Âm. Mọi người lúc này đều đang rất thành tâm trang nghiêm, tới một ánh mắt lười nhác cũng không có.
Đáng lý, dưới sự cung kính trang trọng của con cháu Lâm gia thì tổ tiên họ Lâm sẽ phải vui vẻ và hài lòng lắm, nhưng khác biệt hoàn toàn với mọi khi, tổ tiên Lâm gia lúc này lại đặc biệt trở nên cẩn trọng và khép nép dưới thân phận của Thiên Phàm. Bọn họ luôn để ý tới ánh mắt và cử chỉ của Thiên Phàm, một chút lơ là cũng không dám. Mà biểu hiện khép nép này của tổ tiên Lâm gia chỉ có duy nhất Thiên Phàm và Tiểu Âm nhìn thấy được. Sau khi nhìn thấy một màn ở trên cao kia, cả Thiên Phàm và Tiểu Âm đều không biết nên vui hay nên buồn. Có Thiên Phàm ở đây, phải nói là làm khổ cho tổ tiên của Lâm gia quá rồi!
Tiểu Âm đứng sát bên cạnh Thiên Phàm, cô có chút nhịn không được mà khều khều lấy tay Thiên Phàm, cô thấp giọng, thỏ thẻ.
– Tổ tiên họ Lâm cũng khổ thật ấy chứ, nhìn mọi người khép nép câu nệ khi đối diện với ánh, đây không khác gì với hôm trước anh tới thắp hương cho Hồ gia nhà em.
Thiên Phàm cười rất khẽ, anh trả lời Tiểu Âm.
– Hết cách, nếu bây giờ anh nói với bọn họ là cứ xem anh như là con cháu của Lâm gia mà đối đãi thì bọn họ cũng không dám. Bọn họ là âm linh, bọn họ chỉ mạnh đối với con cháu của bọn họ, đối với anh, bọn họ không thể so bì được, cũng không tránh việc bọn họ sợ hãi anh.
Thiên Phàm nói với vẻ hiển nhiên, mà những gì anh nói đều là đúng, không sai một chút nào. Một con mèo Âm Phủ như Tiểu Âm cô mà có khi còn trên cơ các vị âm linh này, bảo sao bọn họ lại sợ Thiên Phàm như sợ cọp như vậy. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sợ, bởi năng lực của Thiên Phàm là thứ mà người trần mắt thịt không thể tưởng tượng ra nổi, chắc chắn là không bao giờ có thể tưởng tượng hết được.
Sau một màn ra mắt chào hỏi với văn khấn và nguyện vọng của Lâm lão gia dành cho đời thừa kế tiếp theo là Thiên Phàm thì lại tiếp tục tới màn ra mắt của Tiểu Âm trước tổ tiên Lâm gia. Sau khi ra mắt xong, Lâm lão phu nhân trực tiếp đưa Tiểu Âm đi xem ngọc Thiên Địa, miếng ngọc gia truyền của chủ mẫu Lâm gia truyền lại qua các đời.
Ngọc Thiên Địa quả thực không hổ danh với cái tên “Thiên Địa”, thứ này là vật duy nhất có thể áp chế hết được âm khí trên người Tiểu Âm. Tiểu Âm chỉ cần đeo một góc nhỏ của miếng ngọc này thôi thì cũng đủ áp chế được âm khí trên người cô, không cần phải sử dụng hết miếng ngọc Thiên Địa này. Đồ tốt, ở Lâm gia quả thực là có đồ rất tốt!
*
Ngày cưới đã tới gần kề, thời gian này Tiểu Âm ở nhà riêng của cậu cô ở Thành Cổ, là một biệt thự nhà vườn, thoáng đãng và bề thế. Cậu của Tiểu Âm là thương nhân, thứ cậu ấy có nhiều nhất chính là tiền, chỉ là trước kia Tiểu Âm sống không để ý tới vật chất, vậy nên cô cũng không đòi hỏi tới tiền của cậu cô. Hiện tại, cô sắp đi lấy chồng, cậu cô liền mua một căn biệt thự để cho cô làm của hồi môn, cũng sẵn tiện để khi nào cô gây nhau với Thiên Phàm thì về đây ở, thuận tiện đủ đường.
Lão Tử biết được ý nghĩa của căn biệt thự mà Châu Thông vừa mua, ông liền nhíu mày nhìn Châu Thông, càm ràm.
– Không có ai mua quà cưới tặng cho cháu gái mà như con, con đúng là khác người, không giống ai!
Châu Thông không cảm thấy bản thân làm gì sai, hai chân anh gác lên ghế, ung dung cười nói.
– Khác người thì mới giàu được chứ Lão Tử, nếu cứ suy nghĩ như chú thì cả đời này chắc nghèo kiết xác quá!
Lão Tử không chịu thua, ông gân cổ lên cãi lại.
– Ta không hề nghèo, chẳng qua là ta không màng tới vật chất thôi. Ở Thành Cổ này ta cũng có nhà, hiện tại đang cho thuê, một tháng cũng kiếm được vài chục triệu, con đừng khi dễ ta.
Tiểu Âm ngạc nhiên khi nghe Lão Tử nói là ông có nhà ở Thành Cổ, cô vội vàng hỏi tới.
– Thiệt hả Lão Tử? Ông có nhà ở Thành Cổ thật à? Sao trước giờ con chưa nghe nói?
Lão Tử cười nụ cười tràn đầy tự tin, ông vênh mặt với Châu Thông, ông nói.
– Trước giờ ta bận hành hiệp trượng nghĩa cứu người, có rảnh khi nào đâu mà tới thăm nhà. Con đừng nghĩ huyền sư như ta không làm ra tiền, căn nhà đó cũng là do tiền ta cứu người mà mua được đó. Con yên tâm, quà cưới của con ta đã chuẩn bị, chắc chắn sẽ không ít hơn cậu con.
Châu Thông không thèm nhìn Lão Tử, anh chậm rãi ăn dâu tây, vừa ăn vừa nhàn nhã, nói.
– Không ít hơn con? Ông nói được phải làm được, đừng để con cháu xem thường.
Lão Tử tức tới trợn mắt với Châu Thông, ông không cách nào cãi lại con người ranh mãnh này được. Châu Thông không hề giống cha một chút nào, mặc dù rất có duyên với huyền học, thế nhưng anh lại không đi theo truyền thống cha ông mà đi một con đường khác biệt hẳn, đó là làm thương gia. Mà đã là thương gia thì biết rồi đó, thương gia làm gì có ai thật thà đâu, toàn là những quả óc siêu phàm, thái độ làm người cũng không tính là tốt cho lắm. Chưa kể tính cách của Châu Thông còn rất dị biệt, miệng lưỡi chanh chua hơn người. Châu Thông giống hệt một con cáo vậy, vừa khôn ngoan giỏi giang mà cũng vừa khôn khéo lươn lẹo không ai bằng. Đã vậy, Châu Thông còn giàu nữa, là giàu có tới mức muốn xem thường người khác lúc nào là xem thường lúc đó, anh chính là kiểu người có thể lấy tiền để đè chết hết thiên hạ!
Cãi không lại Châu Thông, Lão Tử không thèm chấp anh nữa. Ông lúc này quay sang Tiểu Âm, nói chuyện với cô.
– Con yên tâm đi, quà cưới của ta sẽ không làm con thất vọng đâu. Ta chỉ có một đứa cháu gái, làm sao lại có thể để cho ai đó xem thường được.
Tiểu Âm quá hiểu tính cách của hai con người này, bình thường thì rất ăn ý nhau, thế nhưng chỉ cần một khi có cơ hội thì sẽ so đo hơn thua nhau tới mức kẻ đấm người đ-âm như thế này. Có điều, bọn họ chỉ là miệng lưỡi chanh chua một chút thôi, còn lại là yêu thương quan tâm nhau như người nhà, không có gì phải lo lắng.
Đối diện với thái độ hơn thua của Lão Tử, Tiểu Âm cười ha hả, cô vui vẻ nói.
– Được rồi, con biết rồi mà. Ai mà dám xem thường Lão Tử ông, ăn gan hùm mật gấu rồi!
Tiểu Âm vừa dứt câu, bên kia Châu Thông đã vội vọt miệng lên tiếng.
– À con nói đúng đó Tiểu Âm, cậu đã từng ăn gan hùm mật gấu, vậy nên cậu có quyền xem thường Lão Tử. Ha Ha!
– Con!!!
Hai người cứ một lời qua, một tiếng lại, đợi tới khi kết thúc trận khẩu chiến cũng phải hơn một giờ đồng hồ sau. Nếu không phải giữa chừng có Chơn Quang tới tìm thì cũng chưa chắc hai người bọn họ đã chịu dừng lại không tiếp tục cà khịa nhau nữa.
Thấy Chơn Quang tới, Tiểu Âm liền nhường không gian lại cho Lão Tử và Châu Thông trò chuyện. Cô vào trong chuẩn bị, lát nữa sẽ đi thử lại váy cưới lần cuối cùng với Thiên Nhi.
Tiểu Âm đi rồi, trong nhà nghỉ mát lúc này chỉ còn lại ba người Châu Thông, Lão Tử và Chơn Quang. Nhìn thấy ánh mắt Chơn Quang cứ dõi theo bóng lưng Tiểu Âm với ánh nhìn kỳ lạ, Châu Thông lúc này mới cất giọng, hỏi.
– Chơn Quang… có chuyện gì vậy? Ông điều tra về yêu cẩu sao rồi? Đã có kết quả chưa?
Nghe Châu Thông hỏi, Chơn Quang lúc này mới quay sang nhìn Châu Thông và Lão Tử. Giọng ông vẫn âm trầm như vậy, thái độ lúc nào cũng nghiêm túc, hiếm khi thấy ông cười.
– Đã có manh mối. Trong vụ Tiểu Âm bị chó cắn, đúng chính xác là do yêu cẩu gây ra. Mà kẻ chủ mưu sai khiến yêu cẩu đi cắn Tiểu Âm cũng không phải là ai khác mà chính là tiểu thư Nguyệt Dung. Chỉ có điều, sau khi Tiểu Âm bị yêu cẩu hại, Nguyệt Dung cũng chết, nghi là do bị ai đó giết người diệt khẩu.
Châu Thông nhíu khẽ chân mày, thái độ đã dần trở nên nghiêm túc, anh liền hỏi.
– Giết người diệt khẩu? Là ai? Là Lã Tử sao?
Chơn Quang gật đầu, ông nghiêm giọng, trả lời.
– Có dấu tay của Lã Tử trong vụ việc này. Theo tôi điều tra ra được, trước khi tiểu thư Nguyệt Dung qua đời, cô ấy có gọi cho một người số máy lạ, chủ máy là đàn ông, không rõ danh tính, nghi ngờ là Lã Tử. Hơn nữa, cái chết của Nguyệt Dung cũng rất đặc biệt, xác phân hủy cực nặng, âm hồn cũng không tìm được dưới Địa Phủ. Thần giữ đất gần khu nhà của tiểu thư Nguyệt Dung cho biết, buổi sáng trước khi Nguyệt Dung chết, ông ấy có nhìn thấy Lã Tử lai vãng trong khu đất, sau đó vài tiếng sau là hay tin Nguyệt Dung qua đời. Mà sau khi Nguyệt Dung qua đời, đám yêu cẩu ở rừng Lang cũng đột nhiên biến mất, không còn thấy tu luyện ở trong hang động nữa. Rất có thể, Nguyệt Dung chính là một trong số những yêu cẩu kia, cô ta là tu luyện thời gian dài mà có thể nhập vào người của Nguyệt Dung, nuốt luôn hồn phách của Nguyệt Dung thật mà ngang nhiên hợp nhất với thân thể của Nguyệt Dung để làm người.
Châu Thông khẽ gật gù, nhưng anh vẫn còn chút thắc mắc, anh hỏi.
– Nhưng… giữa Nguyệt Dung và Lã Tử có quan hệ gì mà Lã Tử lại giết chết Nguyệt Dung?
Chơn Quang nghe Châu Thông hỏi, ông nhanh chóng trả lời.
– Giữa bọn họ là có quan hệ, hoặc nếu nói cho chính xác thì giữa Lã Tử và đám yêu cẩu tu luyện kia là có liên quan. Lã Tử có thể được xem là người chỉ đường cho đám yêu cẩu tu luyện để tăng tu vi. Thời gian gần đây nhất, tôi còn điều tra được rất nhiều vụ yêu cẩu giết người ăn hồn phách để tăng tu vi.
Lão Tử nghe tới đây, ông liền tức giận mà lên tiếng.
– Vậy thì rõ rồi, là tên Lã Tử sai khiến Nguyệt Dung hãm hại Tiểu Âm, chắc hắn ta đã phát hiện ra được Tiểu Âm là tiểu Linh Miêu của Địa Phủ. Mà Linh Miêu thì cốt là mèo, mèo thì sợ chó, Linh Miêu có thể là sợ yêu cẩu, vậy nên hắn mới sai yểu cẩu hại Tiểu Âm. Còn về lý do vì sao Nguyệt Dung chết thì đơn giản thôi, Lã Tử là đi trước một bước, hắn sợ Thiên Phàm sẽ bắt được yêu cẩu Nguyệt Dung vậy nên hắn mới ra tay giết chết Nguyệt Dung… à không… là bóp chết yêu cẩu Nguyệt Dung mới đúng!
Chơn Quang gật đầu xác nhận, ông nói thêm.
– Lão Tử nói rất đúng, chính xác là như vậy. Yêu Cẩu Nguyệt Dung được tên Lã Tử chống lưng nên mới có thể hãm hại Tiểu Âm. Sau đó có thể giữa yêu cẩu Nguyệt Dung và Lã Tử có tranh chấp gì đó, vậy nên Lã Tử mới giết chết Nguyệt Dung, mục đích là muốn g-i-ế-t người diệt khẩu để bịt đầu mối. Lã Tử là sợ Diêm Vương gia sẽ hỏi tội hắn, bởi vốn dĩ, Tiểu Âm là sủng vật được Diêm Vương gia rất yêu thích. Tính tới thời điểm hiện tại, thân phận của ba người Thiên Phàm, Tiểu Âm và Lã Tử cũng đã rõ ràng. Chính bọn họ còn nhớ lại được một số chuyện về thân phận thật sự của bọn họ, Lã Tử nhớ lại cũng là điều hiển nhiên.
Nhắc tới Lã Tử, Lão Tử đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, ông trầm giọng, lên tiếng.
– Có thể việc Lã Tử thức tỉnh là sau khi kế hoạch tráo mệnh của hắn thất bại, cũng là thời điểm con trai của hắn qua đời. Thiệt là… mọi thứ đã được sắp xếp sẵn theo một lịch trình mà không ai có thể nhúng tay vào để thay đổi được, kể cả là người trong cuộc. Thiên Phàm tới thế gian này là để lịch kiếp phi thăng thành Đế Quỷ, Lã Tử là đi theo để cản phá bước chân của Thiên Phàm, còn Tiểu Âm thì lại chính là tình kiếp của Thiên Phàm. Giữa ba người bọn họ đã định sẵn mối quan hệ như vậy, con người chúng ta không thể thay đổi được. Nếu có phát hiện ra sớm hơn thì chúng ta cũng không có cách gì khác, bởi không sớm thì muộn, Tiểu Âm cũng phải biến mất theo đúng như ước nguyện của con bé trước khi tới thế gian này. Thà là biến mất vĩnh viễn chứ nhất định không chịu bỏ qua cơ hội được ở bên cạnh Đại Quỷ Vương, ta thật sự không biết là nên trách hay là nên đồng cảm với con bé nữa đây…
Lão Tử dứt câu, hai người còn lại đều im lặng, ai cũng ôm một suy nghĩ riêng, đều là suy tư thay cho Tiểu Âm…
Nhưng mà, bây giờ có suy tư tới bạc đầu thì cũng sẽ làm được gì, chắc chắn là không thể làm được gì, vì nếu làm được thì “vị khác” đã làm rồi, đâu tới lượt người trần mắt thịt như bọn họ phải lo toang.
Thực ra mà nói, để cho Tiểu Âm được biến mất cùng với tình yêu vĩnh cửu của Thiên Phàm dành cho cô thì cũng là một điều hạnh phúc cho Tiểu Âm. Bởi mục đích Tiểu Âm tới thế gian này là vì muốn được Thiên Phàm yêu thương cơ mà?
Chữ tình… đến cả đại quỷ vương cũng không thể thoát được chữ tình… người phàm đúng thật là không thể quản được… không thể quản được mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!