Yêu Chú - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Yêu Chú


Phần 16


Việt đứng đó, hách xì liên tục 1 tràng dài, tôi đến là ngán ngẩm với cậu ta, bây giờ cậu ta như thế này rồi thì làm sao nỡ đuổi cậu ta về nhà cho được, tôi bèn đẩy cửa để Việt vào trong nhà. Việt thấy thế thì cười toe, rối rít cảm ơn :

– Cảm ơn cậu nhé, vào nhà ấm áp hẳn.

Tôi vào phòng thay đồ, tiện tay mang cho Việt cái khăn lông ném vào người cậu ta rồi bảo :

– Vào nhà vệ sinh lau người đi.

– Nhưng tôi không có đồ mặc. Còn cái khăn này thì bé quá, quấn không đủ.

Việt vừa nói, vừa ái ngại cúi đầu, tôi đến bó tay với cậu ta, tôi vòng ra sân phơi đồ phía sau, thấy 1 bộ đồ thể thao chú Tuấn đang treo sẵn trên móc, bèn tặc lưỡi lấy đại đưa cho Việt mặc, không quên căn dặn cẩn thận :

– Đồ của chú Tuấn đấy, mặc rồi đi sấy đồ ướt của cậu đi, tí nữa trả lại cho chú ấy.

– Tôi biết rồi, mà cậu hết giận tôi nha.

– Tôi không có giận cậu, tôi bình thường.

Việt nhìn tôi, lơ đễnh bảo :

– Nhà cậu còn gì ăn không? Tôi hơi đói. Hôm nay lần đầu tiên được vào nhà, chủ nhà cũng nên đãi khách cái gì đó phải không ?

Tôi định lao đến đấm cho cậu ta vài đấm, hồi sáng còn hùng hổ không thèm trả lời tôi, vậy mà bây giờ đã ríu rít líu lo nói, và đòi hỏi đủ thứ, tôi nhăn nhăn nhó nhó :

– Cậu đi tắm đi, tí ra đây rồi ăn.

Tôi vào bếp, mở tủ lạnh định nấu qua loa vài món, nhưng khi nhìn tủ lạnh chất đầy đồ ăn, phân đâu đó rõ ràng, ngăn nắp thì bản thân vô thức mỉm cười, ông chú tôi quả thật là chu đáo hết phần thiên hạ. Ông ấy đi công tác có 3 ngày, mà như thể đi công tác cả tháng vậy, lại còn đáng yêu hơn khi trên mỗi bọc đồ ăn đều ghi chú rõ ràng từng thứ chi tiết :

– Thịt này chú mua vào ngày 6/8, nếu cháu có lấy ra nấu thì rã đông rồi bỏ chút muối ngâm vào nhé, cháu có thể bỏ vào lò nướng nướng cho nhanh, gia vị chú đã phân riêng từng gói rồi, chịu khó đọc kĩ nhé.

– Rau này mua vào ngày 8/8, cháu nên ăn sớm nhé, không lại hư mất ngon.

– Đồ ăn vặt của cháu ở trong bịch này, trong này có chip chip, kẹo dẻo, bánh sô cô la loại cháu thích và cả mứt dâu nữa..

-…

Đọc từng dòng từng chữ mà chú Tuấn viết để lại, lòng tôi bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cư như thể vừa có 1 dòng nước ấm chảy qua vậy. Tôi vui vẻ lấy đồ, sắp ra và chuẩn bị nấu
nướng, khi Việt tắm xong thì cũng lao ngay lại nhanh chóng phụ tôi. Nhìn cậu ta hơi nhỏ người trong bộ đồ thể thao của chú Tuấn mà tôi cảm thấy buồn cười, ông chú tôi đúng là có 1 body cực phẩm thật, Việt thường ngày cũng thuộc dạng to cao, tướng tá chuẩn thế mà hôm nay cứ như chết chìm trong bộ quần áo của chú ấy. Việt thấy tôi nhìn mình, cậu chàng hắng giọng :

– Chú cậu đúng là chả có style thời trang gì cả, bộ đồ không hợp với giới trẻ chút nào.

Tôi gằn giọng :

– Không hợp thì cởi ra, trả đây.

– Nào, tớ đùa chút thôi.

Tôi vừa vươn tay kéo áo Việt đòi áo lại, Việt thì 1 dùng cả 2 tay giữ áo hét toáng cả lên năn nỉ :

– Thôi mà, tớ đùa thôi.

– Đùa à, cậu dám thách tớ à…

Chúng tôi đang vui vẻ trêu nhau thì giọng nói chị Vân vang lên mồn một :

– 2 người đang làm gì thế.

Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn chị Vân – người tình của chú tôi, người mà cả tuần nay tôi không thấy bén mảng tới nhà. Chị ấy nhìn Việt, rồi liếc sang tôi với ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ :

– Anh Tuấn mới đi công tác được nửa ngày, mày đã đem trai về nhà đùa dỡn rồi hả con đ.ĩ này.

– Chị ăn nói cho cẩn thận.

Việt bực mình gằn giọng. Vân thấy thế liền ôm bụng cười ha hả :

– Lại còn mặc đồ của người yêu tao mà không biết ngượng, đúng là đổ trẻ con bố láo bố toét.

Việt tiến tới, định nói gì đó nhưng tôi đã kịp kéo tay cậu ấy lại, chủ động bước lên đứng đối diện với chị Vân :

– Chị qua đây làm gì ?

– Nhà người yêu tao, tao qua lúc nào mà chẳng được.

– Người yêu chị không có nhà, người trông hộ nhà này là tôi, tôi không tiếp chị, mời chị về cho.

– Tao về để chúng mày tiếp tục hú hí với nhau, rồi lôi nhau ra làm tình trên giường của người yêu tao và tao à ?

Tôi thẳng tay tát bốp vào mặt Vân, quát lớn :

– Biến, chị biến ngay cho tôi. Cái loại con gái ăn nói mất dạy thì không nên ở đây.

Vân nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt định lao đến đánh tôi thì thấy Việt đã tiến đến bên cạnh tôi từ lúc nào, có vẻ chị ta thấy mình đang trong tình huống bất lợi nên không dám đụng tay đụng chân hàm hồ với tôi nữa, chỉ đưa tay chỉ thẳng vào mặt tôi cảnh cáo :

– Mày được lắm con đ.ĩ tao nhất định sẽ không để yên cho mày đâu, rồi 1 ngày mày cũng phải quỳ dưới chân tao mà xin lỗi, con cch.ó ạ.

Vân bỏ đi, Việt vẫn không khỏi nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng :

– Này, cậu gan thế.

Tôi cười khẩy :

– Trước giờ tớ đâu có hiền. Đánh 1 lần cho chừa cái tội ăn nói linh tinh, không ai dạy được chị ta thì để tớ dạy, với cả tính sổ luôn chuyện hồi bữa tớ bị thương về nhà bấm chuông liên tục mà chị ta không thèm mở cửa, vậy là còn nhẹ đấy.

Việt nở nụ cười rạng rỡ, vỗ tay liên tục, gật gù tâm đắc khen tôi.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Việt còn chần chừ đòi nán lại thêm chút nhưng tôi không chịu, nhất quyết đòi đuổi cậu ta về nhà cho bằng được. Khi Việt vừa về, cũng là lúc tôi dọn dẹp nhà cửa, lau chùi mọi thứ cho thật gọn gàng, xong việc cũng là lúc đồng hồ điểm 10h tối.

Lúc này, tin nhắn điện thoại tôi vang lên, tưởng ai nhắn tin cho mình, tôi mở điện thoại ra xem thì thấy không phải vậy, tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại là Vân gởi cho ông chú của tôi. Tôi tò mò ấn vào app xem sao, thì phát hiện ra ông chú tôi chưa thoát app chat, vậy nên tin nhắn Vân gởi tới tôi đọc được ngay, nội dung vỏn vẹn vài câu hỏi thăm sến rện :

– Anh đi công tác, có nhớ em không.

– Sao anh không trả lời em? Em ở nhà nhớ anh muốn chết.

– Em có chuyện muốn kể cho anh nghe nè, chuyện cực kì hấp dẫn luôn, về đứa cháu gái yêu quý của anh, anh muốn nghe không ?

2 tin nhắn đầu, tôi không thấy ai trả lời, đến tin nhắn thứ 3, khi có nhắc đến tôi trong đó, thì tin nhắn trả lời từ ông chú tôi hiện lên :

– Nói đi, chuyện gì.

Tôi ban đầu chỉ định xem trộm 1 chút thôi, nhưng vì tò mò và câu chuyện còn nhắc đến tôi nữa, nên tôi để yên điện thoại xem thử ả ta nói gì về mình.

Vài giây sau, trên màn hình hiện lên bức ảnh tôi đang và Việt đang đứng sát cạnh nhau, như thể ôm nhau vậy, đây đúng là cái đoạn chúng tôi đang đòi nhau cái áo, thế mà Vân đã nhanh tay chụp lại khoảnh khắc đó, ả còn nhắn tin kèm theo :

– Em qua nhà anh lấy đồ, thấy 2 đứa nó đang quấn lấy nhau, cháu anh còn dày mặt đến mức lấy đồ của anh cho thằng bé kia mặc, em nói sợ anh không tin nên mới chụp hình lại làm bằng chứng cho anh này.

– Ừm, cảm ơn cô.

– Sao anh lạnh lùng với em thế, đấy, em nói con nhỏ đó không có vừa đâu, nó nhìn thì có vẻ ngây thơ trong trắng chứ dẹo trai phải biết. Anh nghĩ xem anh vừa đi công tác được nửa ngày mà nó đã dám làm chuyện đó rồi, chưa kể…

– ?

– Khi em phát hiện ra nó với thằng kia đang tình tứ quấn lấy nhau, chúng nó còn đang nấu ăn cùng nhau nữa, em lại em nhắc khéo thì nó tát em 1 cái, anh xem này…

Kèm theo tin nhắn là bức ảnh gương mặt Vân in hằn 5 ngón tay của tôi lên. Vân hậm hức ghi âm :

– Em đau lắm, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.

Tôi ngán ngẩm trước tài đạo diễn của Vân, đúng hôm nay là lần đầu tiên tôi chứng kiến được cô ả đâm sau lưng mình, quả này có lẽ hơi thâm. Tôi mất kiên nhẫn, không cần đợi xem chú Tuấn nói gì với cô ả nữa, tự lấy điện thoại nhắn tin cho chú luôn, lần này tôi sẽ cho cô ả biết thế nào là chơi bẩn :

– Chú ơi, chú ngủ chưa đó.

Vài giây sau, chú Tuấn đã nhắn lại ngay :

– Chú chưa, sao thế ?

– Hôm nay ở nhà không có chú, thấy hơi vắng vắng ạ.

Tôi biết thừa chú Tuấn đang nhắn tin với Vân, và Vân lại đang hậm hực các thứ để kể xấu tôi, nên tôi quyết tâm nhắn tin lôi kéo ông chú tôi tập trung nhắn tin với tôi và bỏ qua cô ả, cho biết mặt. Chú Tuấn thả icon mặt cười, không quên hỏi dò :

– Chú tưởng không có chú, thì còn có người khác.

– Đấy, chú lại trêu cháu. Cháu làm gì có ai. Mà cháu có chuyện này muốn kể cho chú nghe.

– Chuyện gì thế ?

– Cháu gọi chú được không ?

– Được.

Thế là tôi gọi cho chú Tuấn, kể cho chú nghe toàn bộ sự việc từ sáng tới chiều, nói 1 thôi 1 hồi muốn hết hơi, chú Tuấn vừa nhìn tôi, vừa cười rồi bảo :

– Nói từ từ thôi, chú vẫn đang nghe chứ có bỏ đi đâu.

– Chú hiểu rõ mọi chuyện chưa ?

– Rồi.

– Chú có trách cháu không ?

– Trách chuyện gì ?

– Chuyện cháu tát cô người yêu của chú đấy.

– Không.

Tôi cười như được mùa, đưa tay giơ nút like tỏ rõ sự tự hào :

– Chú công tâm đấy. Cháu tưởng chú mà trách cháu chuyện đó, thì cháu…

– Thì sao ?

– Cháu dỗi chú luôn. Yêu đương gì đâu toàn gặp mấy bà hãm ơi là hãm.

– Ơ Này…

– Ơ ơ cái gì, chú á, sau này tìm người đàng hoàng mà quen. Chú đẹp trai, phong độ, nhiều tiền như thế, thiếu gì người tốt mà lại cứ đâm đầu vào mấy bà đấy, cháu chẳng thấy ưng bụng gì cả.

– Được rồi. Vậy cháu ngắm ai cháu ưng bụng, thì bảo chú, chú cưới luôn.

Tôi bật cười, lúc này, mắt đã díu lại, miệng ngáp ngắn ngáp dài, nhưng khi thấy tin nhắn báo đến của Vân liên tục cho chú Tuấn thì tôi vẫn cố gắng kiếm chuyện để buôn tiếp với chú ấy. Vân liên tục nhắn tin :

– Anh ơi…

– Anh đâu rồi…

– Sao anh không trả lời em…

– Anh bận gì sao …

Chúng tôi cứ nói chuyện như thế đến gần hơn 2 tiếng đồng hồ, khi mặt tôi đã biểu hiện rõ sự ngái ngủ thì chú Tuấn mới bảo :

– Thôi, cháu ngủ sớm đi, mai còn đi học.

Tôi cố vớt vát :

– Không sao, cháu nói chuyện tiếp được.

– Hôm nay cháu sao thế, chú thấy cháu hơi là lạ.

Tin nhắn của Vân tiếp tục nổi lên, công nhận bà này kiên trì vãi, tôi ngáp ngắn ngáp dài bảo với chú Tuấn :

– Chú …chú canh cho cháu ngủ được không ?

Chú Tuấn nhìn tôi im lặng, ánh mắt toát lên đôi phần khó hiểu :

– Cháu sợ gì à ?

Tôi thì nào có sợ gì đâu, trước giờ ma cỏ tụi trong xóm hù tôi còn chả sợ, nhưng vì buồn ngủ quá rồi nên tôi ừ đại :

– Vâng, ở nhà 1 mình cháu hơi sợ. Cháu để điện thoại thế này, chú cứ làm việc rồi trông cho cháu ngủ nhé, chốc chốc cháu mở mắt mà không thấy chú thì cháu giận chú đấy.

Âm giọng trầm khàn của chú Tuấn vang lên :

– Ừ, được rồi, cháu ngủ đi, chú canh cho.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện, chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng cảm thấy sung sướng thỏa mãn vô cùng vì chơi được bà Vân 1 vố cực mạnh, nhưng song song với điều đó, tôi cũng không ngờ được rằng, chính cái gật đầu đại và thừa nhận đại “ở một mình cảm thấy sợ” mà tôi đã đẩy bản thân mình vào nhiều tình huống dở khóc dở cười với chú Tuấn sau này…

PS : Cả nhà thấy thế nào ạ ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN