Yêu Chú - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Yêu Chú


Phần 15


Dưới sự thúc dục và chăm sóc tận tình của chú Tuấn mà chỉ vài ngày sau đó, chân tôi đã có thể đi lại bình thường, thậm chí chạy nhảy và hoạt động mạnh cũng rất ok. Chú Tuấn có vẻ hài lòng về thành quả của mình, cứ mỗi lần đi ngang chạm mặt tôi, chú đều tủm tỉm cười ra vẻ tự hào lắm :

– Công nhận chú xứng đáng được mệnh danh là người đàn ông có bàn tay vàng trong làng chăm sóc người bệnh. Cháu có thấy thế không Phương ?

– Chứ không phải là do sức đề kháng của cơ thể cháu tốt nên cháu mới khỏi nhanh hay sao?

Chú Tuấn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, rồi thở dài thườn thượt :

– Khen chú 1 câu cũng không được hay sao ? Ôi, buồn thật đấy.

Nhìn gương mặt nhăn nhó, cố gắng tỏ vẻ buồn đến thảm thương của chú Tuấn mà tôi phải bật cười, trời ạ, còn đâu là ông chú oai nghiêm, lạnh lùng của mọi ngày ? Đúng là ở trong chăn thì mới biết chăn có rận, ở cạnh chú ông chú già mới biết ông chú ấy không những già mà lại còn rất trẻ con. Thấy tôi cười thích thú và chăm chú nhìn mình, chú Tuấn ngơ ngác hắng giọng :

– Lại nghĩ xấu về chú đúng không ? Chú biết ngay mà, Phương chẳng yêu thương chú gì cả. Khen cũng không, nghĩ tốt lại càng không.

– Ơ, cháu nghĩ xấu về chú hồi nào ? Chú đi guốc trong bụng cháu đấy à ?

– Nhìn cái mặt cháu kìa, cười gian gian là biết ngay.

Chú Tuấn quay người lại, không thèm nói chuyện với tôi nữa, tôi đoán thầm rằng chú ấy lại lên cơn dỗi tôi rồi, nên nhanh chóng sấn sổ lại gần, nắm lấy tay áo chú kéo qua kéo lại van lơn :

– Đừng nói là chú giận cháu đấy nhé.

-…

– Ơ này, chú giận thật đấy hả ?

– …

– Ơ kìa, chú Tuấn…

Chú Tuấn bất chợt quay người lại khiến tôi bất ngờ lùi chân về phía sau, chân va phải cạnh ghế nên té ngửa ra đằng sau, cũng may, chú ấy nhanh tay tóm gọn lấy eo tôi và kéo cả người tôi đổ ập vào người mình :

– Đấy, suốt ngày ngã lên ngã xuống.

2 tay tôi vẫn đang đặt lên vai chú Tuấn, ngước mắt lên nhìn chú và chu mỏ nói lại ngay :

– Chú chịu nói chuyện với cháu rồi à ?

-…

– Ơ này, sao lại im nữa rồi.

Tôi nhăn mặt, chau mày nhìn chú Tuấn, chú ấy cũng đang cúi người, chăm chú nhìn tôi, đuôi mắt khẽ cong cong để lộ ý cười :

– Bớt nhăn lại, mới tí tuổi đầu mà nhăn với nhó y như bà già.

Tôi bĩu môi :

– Kệ cháu. Gìa cũng kệ.

– Xấu đấy.

– Chả làm sao, xấu nhưng vẫn có người yêu là được.

Chú Tuấn khẽ nhếch miệng :

– Mới xấu sơ sơ thì người ta chưa nhận ra đâu, mốt xấu đậm sâu thì người ta bỏ cho đấy.

– Bỏ thì tìm người khác, đầy người muốn yêu cháu.

Chú Tuấn đưa tay cốc nhẹ vào trán tôi, nghiến răng ken két :

– Nói gì cũng cãi được.

– Cãi chứ, phải cãi lại bằng được chứ, phải có khả năng tự đứng lên độc lập bảo vệ mình chứ, chú thấy cháu nói đúng không ?

– Đúng. Thế thì 3 ngày nữa tự ở nhà một mình được không ?

Chú Tuấn nói tới đây, tim tôi tự nhiên cảm thấy hẫng đi mất vài nhịp, chả hiểu sao lại thế, chắc có lẽ mấy ngày qua ở nhà chú Tuấn chăm cho quen rồi, nên giờ chú ấy nói tôi phải ở nhà 1 mình trong vài ngày tới, lòng tôi cứ bồn chồn làm sao ấy, mặc dù hơi buồn, nhưng tôi cũng miễn cưỡng gật đầu xác nhận :

– Được chứ. Chú có việc gì à ?

Chú Tuấn kéo tay, ấn tôi ngồi xuống ghế, rồi từ tốn giải thích :

– Ừ, chú đi công tác khoảng 3 ngày. Cháu ở nhà tự lo mọi thứ nhé.

– Cháu biết rồi.

– Còn nữa.

– Có chuyện gì thì gọi cho chú, biết chưa ?

– Cháu biết rồi mà, cháu lớn rồi chú ơi.

Chú Tuấn cười, vươn tay xoa đầu tôi, rồi gật gù khẳng định :

– Đúng rồi, Phương lớn lắm rồi, chỉ có điều hơi bất cẩn xíu thôi, giống như khi nãy chú mà không kịp đỡ thì có khi cũng sứt đầu mẻ trán rồi. Ở nhà hay đi học, cẩn thận 1 chút giùm chú được không ?

Tôi gật gù nghe lời dặn dò của chú Tuấn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cứ sao sao ấy, sao chú Tuấn lại dặn tôi phải cẩn thận 1 chút “ giùm chú”, ủa, đáng lẽ ra tôi cẩn thận cho tôi chứ sao lại nên cẩn thận cho chú. Tôi ngẫm nghĩ 1 hồi, nghệch mặt ra hỏi lại :

– Cháu vẫn không hiểu.

– Không hiểu gì ?

– Sao lại “ Cẩn thận giùm chú” mà không phải “ Cẩn thận giùm cháu” ?

Chú Tuấn bật cười, đứng dậy rời đi, khi vừa quay lưng rời đi, chú vừa nói :

– Bởi vì cháu có làm sao thì chú không an tâm làm việc được. cháu ổn, thì chú sẽ ổn, nên cháu vui lòng cẩn thận giùm chú nhé.

Câu nói ấy của chú Tuấn mang nhiều hàm nghĩa dễ sợ, và câu nói ấy cũng rất đáng yêu nữa. Lòng tôi nghe xong nở hoa bung bét vì sự ngọt ngào này. Nhìn bóng lưng chú Tuấn dần rời xa, tôi theo thói quen gọi với lại :

– Khi nào chú đi ?

– Sáng sớm mai. Chú có mua đồ nấu nướng để sẵn trong tủ lạnh, Phương ở nhà chịu khó nấu nướng mà ăn uống cho đảm bảo.

– Vâng ạ.

Sáng hôm sau, trước khi rời nhà đi công tác, chú Tuấn có bảo tôi đưa điện thoại cho chú mượn làm chút việc, ngẫm lại tôi thấy bản thân mình cũng vô ý vô tứ quá, từ hồi bị mất điện thoại tới giờ là cầm và sử dụng điện thoại của chú Tuấn miết không thèm trả lại, cũng chẳng thèm cảm ơn chú ấy lấy 1 câu, tôi ái ngại nhìn chú Tuấn đang chăm chú thao tác gì đó trên điện thoại rồi bảo :

– Cháu quên mất, bữa giờ chưa đi mua điện thoại mới để trả lại điện thoại cho chú. Nếu chú cần mang đi để sử dụng thì chú cầm luôn đi ạ, cháu cũng không xài mấy.

Chú Tuấn vẫn chăm chú thao tác gì đó trên điện thoại, mãi một lúc sau chú mới ngẩng đầu lên nhìn tôi :

– Chú sử dụng xong rồi, Phương cứ cầm lấy mà dùng, cần chú sẽ đòi, còn giờ thì chưa.

– Ơ, cháu nói thật đấy, chú cứ cầm theo đi ạ.

Chú Tuấn cười, bảo tôi :

– Không phải lo. Giữ đó để có gì chú còn liên hệ.

Chú Tuấn vừa lái xe rời đi, tôi đã cảm nhận được sự trống rỗng nơi nhà mình. Đang đứng bần thần trước cửa, tôi nghe tiếng Việt vang lên :

– Phương chuẩn bị xong chưa, mình đi học.

Nói mới nhớ, hôm nay tôi có tiết học quan trọng ở trường, thế mà chú Tuấn vừa rời đi, tâm hồn cứ như thể lơ lửng trên mấy tầng mây vậy, cũng may có Việt kéo lại. Việt lái xe chở tôi đến trường, trên đường đi tỏ rõ sự thắc mắc :

– Chú cậu đâu sao mình không thấy ?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại :

– Chú tớ á ? Sao hôm nay cậu lại hỏi chú tớ ?

– Thì mọi lần đến đón cậu đi học, ông ấy chả đứng ngay cửa mặt hầm hầm nhìn tớ còn gì.

Việt vừa kể, vừa quay sang nhìn tôi, gương mặt mô tả y boong sắc thái của chú Tuấn khi ấy khiến tôi không nhịn nổi cười :

– Cậu hay thật đấy, đóng đạt y chang chú Tuấn.

– Mà này, sao tớ có cảm giác ông chú của cậu hơi ghét tớ thì phải, lần nào tớ đến cũng bày ra khuôn mặt nhăn nhó đấy.

Tôi vừa cười, vừa lắc đầu :

– Sao tớ biết được.

– Tớ hỏi thật, ở nhà ông ấy có khó với cậu thế không ?

– Không, ở nhà như trẻ con ấy, hở tí là dỗi, nhưng mà hay cười lắm.

Tôi híp mắt nhìn Việt, cố gắng mô tả cho cậu ấy có thể tưởng tượng được gương mặt vui vẻ của chú Tuấn, cậu ấy nhìn tôi, mắt tròn mặt dẹt :

– Dễ thương thật.

– Sao? Cậu bảo chú Tuấn dễ thương ấy hả ?

– Không. Chú của cậu thì có trời sập vẫn không dễ được đâu. Ý tớ là cậu dễ thương.

Tôi phụng phịu, bĩu môi :

– Cậu bảo tớ dễ thương thì tớ nhận, vì tớ cũng thấy tớ đáng yêu thật. Nhưng chú Tuấn cũng dễ thương lắm nhé, chẳng qua là cậu chưa từng chứng kiến được bộ dạng khi chú ấy dễ thương mà thôi.

Việt chăm chú lái xe, mặt hững hờ :

– Ờ.

– Cậu không tin à ?

– Không.

– Vậy thì để bữa nào tớ sẽ lén quay lại cho cậu xem, đảm bảo cậu sẽ mê chú ấy đến gục ngã.

– Thế cậu mê ông ấy à, suốt ngày khen khen..

Tôi vui vẻ gật đầu khẳng định :

– Ừ.

Việt quay sang, hằm hè nhìn tôi bằng cái lườm cháy mặt, rồi lên giọng :

– Tỉnh táo lại đi cô nương, ông chú của cậu không hề đáng yêu như cậu tưởng đâu, ông ấy vừa già, vừa lớn tuổi, cậu không nghe câu “ Gừng càng già càng cay” à ?

– Ơ Cái cậu này làm sao thế, tớ bảo tớ mê ông ấy chứ có yêu ông ấy đâu, người như chú tớ á, không bao giờ yêu được, mới cả tớ cũng có người yêu ở Việt Nam rồi, cậu nghĩ linh ta linh tinh gì thế.

Chiếc xe bỗng nhiên thắng kít lại làm tôi giật mình, đang còn định thần chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra thì đã thấy Việt quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thấp thoáng đau lòng, cậu ấy từ tốn nhắc lại câu tôi vừa nói :

– Cậu có người yêu ở Việt Nam rồi ?

– Ừ, sao vậy ?

– Sao cậu không kể với tớ ?

Tôi ngơ ngác :

– Cậu có hỏi tớ đâu.

– Sao tớ không thấy cậu liên lạc nhiều với người đó.

Tôi nhún vai, chun mũi :

– Tớ liên lạc sao cậu biết được. Mà cậu làm sao vậy? đang chạy xe sao lại phanh gấp như thế, cậu có biết là nguy hiểm lắm không.

Việt nhìn tôi 1 chặp, sau đó mới quay đi và khẽ thở dài :

– Tớ không sao.

Chặng đường đến trường còn lại, Việt im re, chẳng nói tiếng nào, thái độ của Việt khiến tôi hoài nghi nhẹ, không lẽ nào Việt lại thích tôi, mà nghĩ đi nghĩ lại thì sao có thể như thế được, chúng tôi mới quen nhau còn chưa được nổi 1 tuần, và trước giờ tôi và Việt cư xử với nhau như những người bạn bình thường, thì làm sao có thể dễ dàng thích tôi được, nhưng mà cứ im lặng như thế này thì cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu ghê, tôi quyết định chủ động mở lời :

– Này, có chuyện gì với cậu thế, nãy giờ đang nói chuyện vui vẻ sao tự nhiên giờ lại im re ?

– Không có gì, tớ hơi mệt.

Tôi cố gắng bắt chuyện, gặng hỏi thêm 1 vài câu nữa mà Việt cũng chằng buồn đáp lại, xuống tới cổng trường thì lẳng lặng vào lớp luôn, chẳng thèm đợi tôi nữa, tôi cảm thấy buồn trong lòng nhiều lắm, nhưng tính tôi trước giờ bướng bỉnh có thừa, cái tôi của tôi nó cao ngút ngàn, thế nên nếu Việt đã lựa chọn không nói chuyện với tôi nữa, thì tôi cũng chọn cách im lặng lại thôi.

Ra về, tôi đi bộ ra trạm xe bus rồi bắt xe về nhà, xác định sẵn trong đầu sẽ không đi cùng với Việt nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cậu ấy không thèm trả lời lại tôi, chẳng thèm đợi tôi là cả người tôi lại muốn bùng cháy, tức anh ách cái mình.

Xe bus dừng ở trạm trung chuyển, tôi ngồi đợi để bắt chuyến số 2, từ nhà tôi tới trường khá xa, phải trải qua những 2 lần bắt xe nên quãng đường từ trường về tới nhà cũng mất gần cả 1,5 tiếng. Đang ngồi nhìn trời ngắm mây, thì chuông điện thoại tôi reo lên, Việt gọi :

– Cậu đang ở đâu đấy ?

– Trên đường về nhà, sao, có chuyện gì vậy ?

– Sao không đứng ở cổng trường đợi tớ mà lại bỏ về trước, có biết tớ đứng chờ hơn nửa tiếng rồi không ?

Giọng nói Việt vang lên, có phần giận dỗi, tôi nghe Việt nói mà lùng bùng lỗ tai, tức mình nên xả lại luôn :

– Cậu về đi, từ nay về sau tớ tự đi tự về được, không phiền cậu nữa. Xin lỗi vì về trước mà không báo với cậu, cũng giống như cậu bỏ đi trước mà không báo với tớ vậy đó.

Không để Việt nói tiếp, tôi cắt máy ngang. Dù sau đó Việt có gọi thêm vài cuộc, tôi cũng ấn tchặn số không thèm nghe. Ngồi được 1 lúc, xe bus thì chẳng thấy đâu mà trời lúc này tự dưng đổ mưa lớn, làm cho tôi cùng những hành khách ngồi chờ ướt như chuột lột. Ông trời đúng là hiểu lòng người ghê gớm, lòng tôi lúc này đã buồn rười rượi mà ông còn làm cho cảnh vật xung quanh buồn cùng tôi. Lê đôi chân nặng nhọc về đến cổng nhà, tôi đã thấy Việt đứng như trời trồng ngay đó, thấy tôi ướt chèm nhẹp, cậu ấy chạy lại tỏ thái độ lo lắng vô cùng :

– Này, cậu có sao không ?

– Không.

– Này, tớ đợi cậu nãy giờ đấy, cũng ướt không kém cậu đâu.

Tôi nhìn Việt trong bộ dạng cũng không khá khẩm hơn tôi xí nào, buột miệng hỏi :

– Thế cậu làm sao ?

– Tôi đi đến từng trạm xe bus tìm cậu.

– Sao tìm tôi ?

Việt cúi đầu, giọng nói buồn rầu vang lên :

– Phương, cho tôi xin lỗi, thái độ hồi sáng của tôi…không được đúng cho lắm.

– Tôi chẳng quan tâm.

Tôi vùng vằng đẩy cửa vào nhà, Việt cũng cun cút đi theo, khi tôi định đóng cửa thì Việt đã nhanh chóng đưa tay giữ lại :

– Phương, cho tôi xin lỗi mà, tôi vào nhà được không.

– Cậu chẳng có lỗi gì cả, cậu về đi.

– Này…Phương….hách..xì…

** Mấy nay em ốm nên ko Post truyện đều được, mn thông cảm em nhé, nay em post sớm r nghỉ ngơi đây ạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN