Diệp Yến Truyện
Phần 13
Hơn một tuần chiến tranh lạnh trong nhà, Kha lão gia vì giận con trai cãi lời mình mà sanh bệnh, còn bệnh nặng tới mức phải đưa đi nhà thương tỉnh, chớ thầy lang trong xứ hết thảy đều bó tay không chữa được. Mãi cho tới lúc này thì nhà bá hộ Kha mới yên bình được chút, cậu Hai Lâm cũng đã không còn cương quyết trong vụ nạp Ngọc Nga làm vợ bé, cậu chắc là vì xót cha mà đang bắt đầu suy nghĩ lại rồi cũng nên.
Bà Chúc với thêm hai ba người ở túc trực ngày đêm trong nhà thương với Kha lão gia, cậu Hai Lâm thì đi đi về về, cậu còn bận công chuyện mần ăn thóc lúa nên cũng không thể nào ở suốt trong nhà thương mà lo cho cha được. Diệp Yến thì mấy bữa sẽ đón xe đi lên nhà thương phụ hợ với bà Chúc chăm cha chồng, còn Hà Hương thì ở lại trong nhà để quán xuyến nhà cửa. Với lại dạo rày Ngọc Châu bị bệnh, con bé ốm đi trông thấy, Hà Hương cũng không có thời gian rảnh đặng lên nhà thương mà thăm cha chồng.
Bữa nay Diệp Yến đã ở trong nhà thương suốt một buổi sáng, lúc này bà Chúc và cậu Hai Lâm đã ra ngoài gặp riêng đốc-tờ để hỏi về chuyện xin cho Kha lão gia xuất viện về nhà tịnh dưỡng, vậy nên trong phòng chỉ còn lại cha chồng nàng dâu Diệp Yến.
Ngó thấy con dâu đang chăm chú gọt táo gần đó, Kha lão gia như nhớ tới chuyện chi đó, ông liền cất giọng, hỏi.
– Còn độ bao lâu nữa thì tới hạn? Cô định rời khỏi con trai tôi thiệt sao cô Yến?
Nghe cha chồng hỏi, Diệp Yến ngẩng đầu nhìn về phía ông, mắt cô sáng rực, cũng là thực tình mà đáp.
– Dạ thưa cha, còn độ một tháng nữa là tới hạn… con đã định thưa với cha chuyện này nhưng dạo rày cha bệnh… con vẫn chưa có cơ hội để thưa với cha.
Kha lão gia trước giờ đối với Diệp Yến luôn lạnh nhạt như vậy, ông biết rõ là con trai ông thương Diệp Yến, nhưng trong bụng ông chỉ ưng Hà Hương làm dâu, đối với Diệp Yến ông không có bao nhiêu là ưng ý, ngược lại đôi khi còn thấy cực kỳ chướng mắt. Nhớ năm đó lúc con trai ông muốn cưới Diệp Yến ông đã phản đối tới cỡ nào, nếu không phải vì ông Mậu nói cứ để Hai Lâm cưới Diệp Yến thì dầu có chết ông cũng sẽ không đời nào chấp thuận. Diệp Yến chỉ là con gái của một phường đào hát, mần sao xứng với con trai ông, hai bên không môn đăng hộ đối, bây chừ nghĩ lại ông vẫn còn thấy bực tức trong lòng.
Tâm trạng đã không được thoải mái, lại còn nhớ tới chuyện không vui, Kha lão gia mặt đỏ, mắt xếch lên, ông quát khẽ.
– Cha chả! Đúng là hông ra cái giống ôn chi! Lúc đầu đã thấy hông môn đăng hộ đối, vậy mà thằng Lâm cứ cãi, để cho bây chừ nó sáng con mắt ra! Đờn bà mà đòi bỏ chồng, đúng là chỉ có cái phường xướng ca vô loài mới dám có cái ý nghĩ khốn nạn này mà thôi!
Dừng chút, Kha lão gia mới nhìn thẳng vào mắt Diệp Yến, ông không tiếc lời quở trách.
– Cái loại đờn bà quái thai như cô, đáng lý nên cút đi từ lâu rồi mới đúng, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Chắc là đã lang chạ ở đâu rồi nên mới muốn bỏ chồng chớ chi. Nghe nói thằng Ba Phong rót vốn cho cha má cô mở lại gánh hát… cô chắc cũng tòm tem với nó rồi chớ đa!
Diệp Yến nuốt cơn giận vào trong lòng, cô dặn lòng là phải nhịn, phải nhịn để kế hoạch được suôn sẻ, chớ từ lâu cô đã chẳng ưa nổi ông cha chồng này bởi cái tánh độc tài độc mồm độc miệng. Cũng hông phải lần đầu tiên cô bị chửi nặng lời như vậy, nhớ lại khoảng thời gian mấy năm làm dâu dưới ngôi gia này, số lần cô bị cha chồng chửi chắc cũng gom đủ một bồ thóc lúa.
Cố nhịn không cãi lại, Diệp Yến cố tình coi như lời nói của Kha lão gia là gió thoảng mây bay, chui tai bên này thì sẽ lọt hết ra tai bên kia. Mặc cho ông ấy có mắng chửi chi thì cô cũng câm như hến, để ông ấy mắng một hồi mỏi miệng thì ngừng.
Mà quả thực Kha lão gia bây chừ yếu hẳn rồi, bình thường chắc ông có thể chửi oang oang được một buổi, bây chừ chửi độ mấy câu thì mệt đứt hơi, cuối cùng là nói hết nổi mà ngừng không chửi nữa. Chỉ là trong lòng ông rất ghét Diệp Yến, thành thử ông cũng hông muốn dòm tới cái mặt của cô, vậy nên ông liền quát đuổi cô ra ngoài.
– Mày cút ra ngoài! Mày ngồi lỳ ở đây một hồi nữa thì mày không chết cũng là cái thân già tao chết. Cút ra ngoài rồi kêu con hầu vô đây cho tao! Đúng là cái loại đờn bà trắc nết, hông biết thằng Lâm mê lú cái ngữ như mày ở chỗ nào… cút!
Kha lão gia đã đuổi, Diệp Yến mừng còn không đặng, cô vội vàng đứng dậy, đặt đĩa trái cây cái “rầm” xuống bàn. Sau đó đi tới chỗ để khăn túi, quàng khăn vào cổ rồi cầm túi xách đi nhanh ra ngoài, tới cửa buồng bệnh cũng không thèm đóng lại. Hông phải chỉ có mình Kha lão gia chướng mắt Diệp Yến mà Diệp Yến mới chính là người ưa Kha lão gia không đặng, chỉ thiếu điều muốn chửi lộn tay đôi với ông ấy mà thôi. Nếu không phải vẫn còn chưa tới hạn, cộng thêm cậu Hai Lâm tới ngọt nhạt biểu cô đi thăm cha chồng thì cô đã thèm lặn lội đường xá xa xôi mà lên tới đây. Đã có lòng muốn mần cho trọn đạo làm dâu mà Kha lão gia không thích thì thôi vậy, khỏe cô, không cần phải gồng mình đối mặt với cha chồng khó ở này nữa!
Diệp Yến ra khỏi buồng bệnh của Kha lão gia, cô vẫn nghe thấy được tiếng chửi oang oang của ông ấy ở trong buồng. Kể từ lúc Kha lão gia nhập nhà thương, bệnh nhân nằm ở xung quanh đã không biết bao nhiêu lần than phiền vì cha chồng cô luôn miệng chửi rủa suốt ngày. Nếu không phải cậu Hai Lâm chi tiền của mạnh cho đốc-tờ ở trong nhà thương thì chắc Kha lão gia đã bị đuổi cổ từ đời nào rồi. Người chi đâu mà hỗn hào hắc dịch thiệt sự, cứ sơ hở là chửi mắng người ở, có khi còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân nữa chớ, người đâu mà ưa hông nổi à!
Thiệt là không thể ưa được Kha lão gia, lại nhớ tới những câu mắng chửi trước giờ của ông ấy, Diệp Yến càng nghĩ càng sinh hận, cô không thèm đợi cậu Hai Lâm trở về, cô chỉ tới nói với người ở một tiếng, sau đó quàng khăn đi một mạch ra ngoài nhà thương, đón xe về thẳng nhà. Đối với cô, cô đã nhịn cái nhà này nhiều lắm rồi, bây chừ cô không muốn nhịn nữa, nhịn nữa sẽ hư hết lục phủ ngũ tạng của cô mất!
Về tới nhà cũng đã là chuyện của hơn một buổi chiều, Diệp Yến vừa về đã tìm Phú Quý để bồng, sau đó là tắm rửa rồi dùng cơm, mãi tới lúc cậu Hai Lâm trở về cô cũng không có ý nghĩ sẽ ra đón cậu ấy.
Nhưng trái ngược với Diệp Yến, cậu Hai Lâm vừa về tới nhà đã đi thẳng tới buồng của Diệp Yến. Cậu trước là viện cớ tới thăm Phú Quý, sau đó mới ngọt nhạt khuyên bảo Diệp Yến chuyện của cô và Kha lão gia hồi sáng. Ngồi đối diện với Diệp Yến, nhìn người con gái mà cậu thương yêu cưng chiều, cậu xuống nước, khuyên bảo.
– Cha già rồi, lại có bệnh trong người, vậy nên tánh nết cũng khó chịu cọc cằn lắm. Tánh cha vậy chớ hông có ác ý chi đâu, em đừng để bụng, đừng giận cha tội nghiệp cha. Anh biết chuyện của em với cha thì liền kêu sốp-phơ chở anh về liền, anh sợ em về nhà sẽ uất ức tủi thân.
Diệp Yến không ưa Kha lão gia, mà cô cũng đã không còn ưa chi cậu Hai Lâm nữa, bởi càng ngày cô càng nhận ra, cậu Hai Lâm này tánh nết cũng giống Kha lão gia lắm, chỉ thiếu cái là độc mồm thôi chớ tánh nết thì y đúc nhau. Từ lâu đã chết tâm trong lòng, bây chừ cũng đã gần tới hạn, cô cũng coi như là hết tình hết nghĩa, lúc này cũng hông muốn nhẫn nhịn nhiều nữa, cô thẳng thắn mà nói.
– Cậu Hai đừng lo, em hông có tủi thân chi đâu, bởi mấy cái lời nói khó nghe của lão gia em nghe hoài mà, cũng hông còn tâm trí hơi đâu mà giận được nữa.
Nghe thấy cách nói chuyện xa cách của Diệp Yến, Hai Lâm như lo sợ trong lòng, cậu liền nói.
– Diệp Yến… em đừng nghĩ như vậy mà khó chịu trong lòng. Lúc cha thấy em về, cha cũng có biểu anh đi kêu em lại, em đừng…
Diệp Yến nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cô rõ lạnh lùng, cô cố tình cắt ngang lời của cậu Hai Lâm.
– Thôi, cậu đi đường dài về chắc là mệt rồi phải hông, cậu ra kêu Hà Hương chẩn bị nước tắm với dọn đồ ăn nóng cho cậu ăn nha, chuyện của em với lão gia, cậu cũng đừng để bụng làm chi, bởi em cũng hông có để trong lòng. Em tới thăm nuôi lão gia như vậy thì cũng là lần cuối được tận hiếu, lão gia có mắng mỏ chút ít thì cũng hông sao, em chịu đặng mà. Bữa nay em đi đi về về cũng mệt rồi, cậu cũng về nghỉ đi, đặng mai còn đi mần ăn…
Dừng chút, Diệp Yến lúc này mới đứng dậy, cô đi ra tới cửa buồng, cười cười mà tiễn khách.
– Em cũng buồn ngủ quá chừng, cậu Hai cũng về nghỉ ngơi đi. À quên còn có chuyện này… độ một tháng nữa là tới hạn… cậu ráng nhính chút thời giờ mà xử trí giấy tờ hưu thê với nạp đơn lên tòa án. Giấy tờ em cũng đã chẩn bị xong rồi, bây chừ cậu lấy luôn hông, để em đưa luôn cho cậu?
Cậu Hai Lâm đứng dậy vội, cậu đi tới trước mặt Diệp Yến, vừa bất lực, vừa lo lắng, vừa tức giận, quá nhiều cảm xúc phát ra trong con người cậu, cậu ngó thẳng vào mắt Diệp Yến mà hỏi.
– Cha vẫn còn đang nằm nhà thương mà em vẫn hông bỏ qua được chuyện này… em thèm rời đi tới như vậy hả Diệp Yến?
Diệp Yến nghiêm túc gật đầu, cô kiên quyết nói thẳng.
– Em thấy lão gia cũng khỏe lắm, hông tới mức như cậu nói đâu cậu Hai, em biết cái bệnh này của lão gia mà. Cậu Hai đã hứa những chi với em thì cậu phải mần cho được, cậu đã một lần thất hứa với em, cậu định bây chừ lại thất hứa thêm lần nữa hay sao?
Ánh mắt cậu Hai Lâm ẩn chứa sự phức tạp, lời nói như bị chặn ngang trong họng, cậu nói trong đứt quãng.
– Anh… anh không muốn em đi… chẳng lẽ em hông hiểu thiệt sao? Hông thể… hông thể tha thứ cho anh…
Diệp Yến lắc đầu, cô nhìn thẳng vào mắt cậu Hai Lâm, cô nói trong quyết tuyệt.
– Cậu Hai… nếu tha thứ được thì đã chẳng có cái khế ước năm đó… cậu đã biết kết cục sẽ không thể thay đổi được… cậu là níu kéo cái chi? Cậu giữ thân em ở lại đây thì có ích gì, tâm em từ lâu đã chết, tình yêu và sự tin tưởng dành cho cậu cũng đã không còn, cậu phải chấp nhận sự thật này thôi cậu Hai. Lúc em gả cho cậu, em cũng đã từng yêu cậu và tin cậu như vậy… nhưng mà chắc là hai đứa mình hông có duyên… chỉ có thể đi được với nhau tới đây thôi. Chắc cậu hiểu mà phải hông, nếu cậu hông xử trí chuyện ly dị cho em, em vẫn có thể đưa cái khế ước đã có chữ ký của cậu cho trạng sư, người ta sẽ có cách bắt cậu phải cùng em ra tòa án để giải quyết chuyện ly dị này. Nhưng mà cậu thấy đó, một khi để trạng sư đứng cửa giữa để giải quyết thì còn chi là tình nghĩa vợ chồng nhiều năm nữa? Cậu Hai… em đã trên hai lần thất vọng về cậu… bây chừ là lần cuối cùng em còn tin cậu… mong cậu đừng mần cho em phải khổ sở vì cậu nữa… cậu Hai à…
Cậu Hai Lâm nghe tới đây, ruột gan cậu như thắt lại, vừa đau lòng mà cũng vừa không can tâm. Nhưng cậu không can tâm thì có thể làm được gì, đã hơn bốn năm trôi qua mà cậu vẫn không thể mần cho Diệp Yến hồi tâm chuyển ý ở lại, cậu quả thực là vô dụng quá! Diệp Yến nói đúng, nếu cậu không chịu xử trí chuyện ly dị với cô thì cô cũng sẽ có cách để ép cậu phải xử trí, nhưng mà, cậu nào đâu muốn bỏ vợ, cậu còn thương vợ cậu nhiều mà…
Nắm tay Diệp Yến, cậu Hai Lâm khẩn khoản, vành mắt cậu đỏ rưng, nói nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi.
– Yến à… cho anh thêm một cơ hội nữa được không em? Một cơ hội nữa thôi… chỉ một cơ hội nữa thôi em? Em biết anh thực sự rất rất rất là thương em mà… em bỏ anh đành đoạn vậy sao hả Yến?
Diệp Yến không còn cảm giác chi với chồng nữa, biết cậu Hai như là muốn níu kéo lần cuối, nếu cô mà mềm lòng không nói rõ ràng thì vẫn sẽ còn dây dưa không dứt. Nghĩ vậy, cô liền gạt tay cậu Hai ra khỏi tay cô, cô đặt tay lên vai cậu, ánh mắt tràn đầy kiên tâm mà nói thực rành mạch và lạnh lùng.
– Cậu Hai, cậu còn nhớ cái ngày mà em mất đi đứa con của chúng ta không cậu… cậu có nhớ là em đã đau đớn và mong mỏi cậu như thế nào không? Rồi đáp lại sự chờ mong của em là gì… có phải là sự lãnh bạc của cậu… cậu là nghe theo lời lão gia mà thà để em tự sinh tự diệt trong buồng với con đau như cướp đi sinh mạng của em chớ nhứt quyết không chịu vào thăm em không? Rồi cậu có còn nhớ cái ngày mà cậu rước Hà Hương vào cửa không cậu, cái khoảnh khắc cậu cười nói với Hà Hương, rồi em biết là Hà Hương có mang đứa con của cậu… em nhìn cậu cười tươi mà nước mắt em tuôn như mưa… lúc đó cậu có tới dỗ dành em? Có tới ôm em vào lòng không cậu? Là không có mà phải không?
Dừng chút, nước mắt của Diệp Yến cũng muốn rơi rồi, cô khịt mũi, nghẹn ngào nói tiếp.
– Cậu đã từng thề hẹn với em cái chi, cậu có còn nhớ? Cậu từng thề là chỉ cưới duy nhứt một mình em, chỉ thương một mình em, dầu cho có nghèo khổ bệnh tật thì cũng chỉ thủy chung với một mình em. Nhưng sự thực là thế nào, cậu có em, cậu có Hà Hương, cậu có Ngọc Quyên, sắp sửa lại có thêm Ngọc Nga… lời hứa năm xưa cậu có còn nhớ đâu, đúng không cậu? Em biết, đờn ông là loại người không chung thủy nhứt, cũng biết đờn ông có tiền có quyền thì càng không thích chung thủy… vậy nên suốt từng ấy năm tới chừ… em chỉ trách cho số phận em bạc bẽo chớ em nào dám trách cậu đâu? Bởi thực ra, cậu nào có thương em nhiều như cậu nghĩ… cậu chẳng qua là thấy trong lòng có lỗi vì đã không giữ trọn lời hứa với em… chớ còn tình yêu cậu dành cho em ấy à… đều là do cậu muốn ngộ nhận mà thôi…
Cậu Hai Lâm nghe Diệp Yến nói mà lòng nóng như ran, tay chân căng cứng, cậu nghẹn họng, nói không được lời nào. Chỉ là, Diệp Yến nói đúng, rõ ràng là cậu đã từng phụ bạc cô như thế… vậy nên trong suốt từng ấy năm… cậu mới luôn cảm thấy có lỗi với cô… cũng muốn hàn gắn lại với cô… bởi vì lương tâm cậu cứ luôn cắn rứt. Trước kia lúc thiếu tiền thiếu quyền thì xem nhẹ chữ tín, xem nhẹ tình yêu, còn lúc đã có tiền có quyền rồi thì lại muốn đi tìm một thứ tình yêu đích thực… nhưng mà rõ ràng là cậu đã yêu ai thực lòng đâu? Cậu tham lam quá, cậu sai quấy quá, bây chừ cậu trách ai được đây, cậu trách Diệp Yến đã không hiểu cho lòng cậu sao? Có thể trách được cô sao? Không thể!
Diệp Yến thở dài một hơi, cô đã trút được tâm sự, cũng coi như là nhẹ tấm thân. Cô thu tay về, chỉ đối mắt với cậu Hai Lâm, ánh mắt cô sáng rực, cũng là thực tâm thực tình mà khuyên nhủ cậu Hai lần cuối.
– Cậu Hai… em ở với cậu… tự lòng em cảm nhận là em chưa hề mần điều chi sai quấy với cậu, sai quấy với cái ngôi gia này. Em cũng biết cậu thương em, cũng biết cậu vẫn luôn dây dứt và thấy có lỗi với em, nhưng em từ lâu đã không còn trách hờn chi cậu nữa, cậu hiểu ý em không? Hai đứa mình có duyên nhưng hết nợ, âu như vậy cũng là do duyên số, do ý trời… sau này không còn là vợ chồng của nhau nhưng vẫn có thể mần bạn của nhau mà… như vậy cũng là rất quý với em rồi. Em… cảm ơn cậu Hai… cảm ơn cậu trong từng ấy năm đã luôn thương em và lo nghĩ cho em nhiều như vậy. Cậu đừng buồn rầu về em mần chi… rồi em sẽ tốt… cậu cũng sẽ tốt… chỉ là hai chúng ta… sẽ không tốt cùng nhau. Cảm ơn cậu, cậu Hai!
Hai tiếng “cảm ơn” Diệp Yến nói ra nhẹ nhàng nhưng lại làm buốt giá trái tim của Hai Lâm tới vậy. Mãi cho tới bây chừ thì cậu mới nhận ra là, cậu đã sai với Diệp Yến nhiều như thế nào. Bởi sự đau khổ của cậu lúc này chính là sự đau thương dày xéo tâm can Diệp Yến trong từng ấy năm qua. Cậu phụ bạc cô, cậu làm khổ cô, cậu giết chết tình yêu của cô dành cho cậu, là chính cậu đặt dấu chấm hết cho chuyện tình này… là chính cậu… là chính cậu!!!
*
Kha lão gia được xuất viện về nhà, thực ra thì bệnh của ông ấy cũng không tới mức không thể chữa được, đều là dạng tâm bệnh, cũng là bệnh khó ở của người già. Ai cũng biết Kha lão gia là muốn dùng sức khỏe để ép cậu Hai Lâm phải nghe lời không được nạp Ngọc Nga vào cửa. Chớ còn bệnh nặng chi đó, quả thực là không tới đỗi.
Ngọc Nga thời gian này sống ở nhà bá hộ Kha như một cái bóng, không hề thấy cô ấy xuất hiện bên ngoài như trước nữa. Chỉ thấy đúng bữa thì sẽ có người ở đem cơm cúng tới trong buồng của Ngọc Quyên, chỗ mà Ngọc Nga đang ở. Thi thoảng cậu Hai Lâm sẽ ngó qua một chút, cũng không thấy cậu nán lại lâu…
Trời đã về khuya, Diệp Yến cũng đã thay xong đồ chẩn bị đi ngủ thì bên ngoài lúc này lại nghe có tiếng gõ cửa. Cô ngồi trên giường, nghe thấy bên ngoài có giọng nói dịu dàng của Ngọc Nga vang lên, cô ngạc nhiên, liền đứng dậy ra mở cửa.
Mở cửa buồng, Diệp Yến mời Ngọc Nga vào trong để nói chuyện nhưng Ngọc Nga lại từ chối. Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Diệp Yến, Ngọc Nga nói trong ngập ngừng, như là thập phần khó xử dữ lắm.
– Mợ Hai… tôi có chuyện này… hông biết là có nên nói cho mợ biết hay không…
Nghe Ngọc Nga nói như vậy, Diệp Yến vừa ngạc nhiên mà cũng vừa tò mò. Cô nhìn Ngọc Nga, liền hỏi.
– Có chuyện chi vậy Ngọc Nga? Có chi cô cứ nói, không cần phải khó xử với tôi…
Tay Ngọc Nga nắm vào nhau, cô nhìn Diệp Yến, trong mắt như có chi đó lo lắng cùng bất an. Phải một chốc sau, Ngọc Nga mới lên tiếng, chỉ là giọng của cô ấy lại thấp tới khó nghe.
– Thực ra… tôi… tôi không phải là cố tình muốn ở lại đây để được mần vợ bé của cậu Hai đâu mợ. Mà sự thực là… tôi… tôi biết cái chết của chị tôi là có uẩn khúc cho nên… cho nên tôi… Mợ Hai, mợ phải giúp tôi, giúp tôi đòi lại công bằng cho chị tôi… chỉ có mợ… chỉ có mợ khuyên cậu Hai thì cậu Hai mới chịu giữ tôi ở lại…
Diệp Yến quả thực là ngỡ ngàng, cô tròn mắt nhìn Ngọc Nga, không biết nên giấu khó xử này vào đâu cho hết. Mặc dầu rất ngạc nhiên với thông tin mà Ngọc Nga vừa nói, thế nhưng từ đầu cô đã quyết định sẽ không can thiệp vào chuyện của Ngọc Nga và cậu Hai, vậy nên bây chừ cũng chỉ có thể từ chối Ngọc Nga mà thôi.
– Ngọc Nga… mặc dầu tôi rất thương xót cho cái chết đột ngột của Ngọc Quyên nhưng mà… bữa đó tôi cũng có mặt lúc chị cô qua đời… sự thực có lẽ là không có chi uẩn khúc đâu. Mà nếu thực sự có uẩn khúc thì tôi… tôi cũng không thể nào trả thù cho chị của cô được. Ngọc Nga à, chắc cô đã nghe chuyện của tôi rồi phải không, tôi sắp rời khỏi đây rồi, tôi đã chờ cơ hội này rất lâu… thứ lỗi cho tôi…
Diệp Yến còn chưa dứt lời thì Ngọc Nga đã chen ngang vào lời của Diệp Yến. Biểu cảm nôn nóng lo lắng, Ngọc Nga giống như là nhìn thấy cơ hội sống của bản thân dần mất đi, vậy nên cô ấy mới gấp gáp tới vội vàng như vậy. Mà những gì Ngọc Nga vừa nói sau đây cũng làm cho Diệp Yến phải bất động sửng sốt.
– Mợ Hai… chị tôi trước khi chết đã cảm nhận được chi đó… chị tôi đã từng nói với tôi… nếu con của chị tôi mất… vậy thì chỉ có thể là có người hại. Mà chị tôi còn nói… người đã hại chị tôi rất có thể là người năm đó đã hại chết con của mợ… Mợ Hai… tôi nói thiệt… mợ tin tôi đi… mợ giúp tôi đi mợ… giúp tôi đi mợ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!