Diệp Yến Truyện - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Diệp Yến Truyện


Phần 12


Mặc dầu cậu Hai Lâm đã tuyên bố Ngọc Nga sẽ là mợ Năm của cậu, nhưng thực tế thì vẫn chưa được công nhận, bởi Kha lão gia và mợ Ba Hà Hương đều cật lực phản đối tới cùng. Kha lão gia còn tuyên bố nếu cậu Hai Lâm nhứt quyết nạp Ngọc Nga vào cửa cho bì được thì ông sẽ tuyệt thực để phản đối. Mợ Ba Hương đồng thời cũng gây sức ép, còn dọa sẽ đưa cô chủ nhỏ về nhà ngoại, vĩnh viễn không cho cậu Hai Lâm gặp lại con gái nữa…
Nhưng trước sự phản đối của Kha lão gia và mợ Ba Hương thì cậu Hai Lâm vẫn bình chân như vại, cậu còn không thèm để tâm mà kêu người ở cho sửa sang lại buồng ngủ tân hôn cho Ngọc Nga. Hành động này của cậu Hai Lâm mần cho mợ Ba Hương tức tới lộn gan lộn ruột, còn Kha lão gia thì không cần phải nói, ông chỉ thiếu chút nữa là từ mặt con trai. Nếu không có bà Chúc đứng giữa xoa dịu giữa hai bên thì tình hình có khi còn căng thẳng tới mức gia đình ly tán luôn cũng hông chừng. Nhưng nói tới nói lui thì cậu Hai Lâm vẫn nhứt quyết muốn nạp Ngọc Nga vào cửa, còn về chuyện Kha lão gia với mợ Ba Hương có chấp thuận hay không thì cũng không còn quan trọng đối với cậu nữa.
Diệp Yến với chuyện cậu Hai Lâm muốn nạp thêm vợ, cô rất bình thản, không nóng không giận cũng không phản đối. Mà dưới sự điềm nhiên của cô, có vẻ như có người rất không hài lòng, vậy nên bữa nay, Hà Hương với bà Chúc mới từ sớm mơi đã đi tìm Diệp Yến để nói chuyện, chủ là nói về chuyện của Ngọc Nga.
Hà Hương hiếm khi nào xuống nước nhu hòa với Diệp Yến, bữa nay lại vì chuyện của Ngọc Nga mà muốn cùng Diệp Yến kết giao tình chị em. Cô ấy ngồi đối diện với Diệp Yến, hết mực phân trần.
– Chị Hai, bây chừ chỉ có chị là nói được anh Lâm, chớ ở cái nhà này, mần gì có ai nói mà anh Lâm chịu suy nghĩ lại. Nhưng mà chị thấy hông, Ngọc Quyên mới vừa chết, còn chưa hết 49 ngày mà anh Lâm đã cho nạp con Ngọc Nga làm bé, chuyện này nếu đồn đại ra ngoài thì thanh danh của anh Lâm còn đâu? Mà thanh danh của anh Lâm bị mần xấu đi thì cũng ảnh hưởng tới chị… ảnh hưởng tới Phú Quý. Em cũng biết là chị đã sắp tới hạn rời đi, nhưng mà hết tình thì cũng còn nghĩa, chị coi như mần phước mà kéo anh Lâm ra khỏi cơn mê hồng trận để ảnh còn có cơ hội quay đầu. Chớ mình mà để xuôi cho ảnh nạp con Ngọc Nga thì tội ảnh, người đời sẽ bêu rếu ảnh ra cái dạng chi đây hở chị?
Hà Hương vừa dứt lời, bà Chúc cũng ngọt nhạt mà lên tiếng.
– Hà Hương nói phải Diệp Yến à, dì biết tấm lòng con từ bi hỷ xả, bây chừ con khuyên nhủ được Hai Lâm thì cũng coi như là con đang mần phước vậy đó con. Chớ con thấy cha con Hai Lâm mặt lớn mặt nhỏ, con thì cãi lời cha, cha thì muốn từ mặt con… gia đạo muốn tan hoang… chuyện này đối với con cũng đâu có tốt đẹp chi. Thôi thì con thương cha chồng con, thương dì, thương con bé Châu mà con giúp cho Hai Lâm sớm tỉnh táo lại. Chớ nếu cứ để cho Hai Lâm làm bừa, e là hông sớm thì muộn, cái nhà này cũng sẽ bị tiếng xấu của Hai Lâm mà mần cho tan hoang hết thảy con à!
Diệp Yến nhìn người trước mặt, cô thấy rõ được sự bất an và bất lực trong ánh mắt của họ. Cô biết, nếu không phải hết cách hết đường thì dễ dầu gì Hà Hương chịu hạ mình đi tìm cô để năn nỉ. Nhưng mà tâm ý cô từ đầu đã rõ, cô đã không còn tha thiết chi ở cái nhà này, vậy nên chuyện cậu Hai Lâm có muốn nạp ai vào cửa cũng hông liên quan chi tới cô. Với lại, cả Kha lão gia và Hà Hương trước kia đều đối xử không tốt với cô, cô cũng đâu cần phải suy nghĩ cho họ làm gì, cô không rảnh rỗi tới như vậy.
Tìm lời khéo léo để từ chối, Diệp Yến coi như cũng lực bất tòng tâm.
– Con biết là mọi người đang rất bất bình với chuyện cậu Hai cho nạp em gái của Ngọc Quyên làm vợ. Nhưng hai người cũng thấy đó, hồi bữa con cũng có ý khuyên nhủ mà chưa chi đã bị cậu Hai chặn đầu nạt nộ con như vậy, mần sao mà con dám tới trước mặt cậu Hai để khuyên nhủ lần nữa đây. Với lại, hai người cũng biết, từ lâu con với cậu Hai đã không còn gì, có chăng thì chỉ còn xót lại chút đỉnh tình nghĩa vợ chồng. Mà chút tình nghĩa này thì hông đủ để can thiệp vào những quyết định hệ trọng của cậu Hai đâu.
Hà Hương vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố gắng kéo Diệp Yến về phe mình.
– Chị Hai à, là do chị nghĩ chị với anh Lâm chỉ còn tình nghĩa, chớ thực ra trong lòng anh Lâm đâu có nghĩ như vậy, ai mà hông biết là anh Lâm cưng chị như cưng trứng mỏng chớ. Ở cái nhà này ai nói anh Lâm còn có thể để ngoài tai nhưng nếu là chị tới nói, anh Lâm chắc chắn sẽ suy nghĩ lại. Một khi mà chị phản đối, anh Lâm kiểu chi cũng sẽ sợ chị buồn mà suy nghĩ lại thôi, cái này em nói thiệt.
Diệp Yến chậc lưỡi vài tiếng, cô trước sau như một, không hề bị lung lây ý chí.
– Tôi không thần thánh như những gì mà cô vừa nói đâu, nếu cậu Hai thực lòng với tôi thì năm đó đã không phụ bạc tôi mà rước cô vào cửa… Hà Hương à, cũng không phải là cô không biết chuyện của tôi, bây chừ cô biểu tôi đi khuyên cậu Hai, nếu cậu Hai nghe theo tôi thì cô biết đối với cô sẽ bất lợi thế nào không?
Trước sự ngờ vực của Hà Hương, Diệp Yến cũng không kiêng dè chi mà nói thẳng thừng.
– Thôi thì để tôi nói thẳng cho cô rõ vậy, tôi sẽ không đi khuyên nhủ cậu Hai, dầu cho cậu Hai có nạp thêm hai hay ba cô em gái của Ngọc Quyên làm vợ thì cũng sẽ không ảnh hưởng chi tới tôi hết. Tại vì cô đang nóng vội nên cô mới suy nghĩ không thấu đáo, chứ chỉ cần cô chịu nghĩ, cô sẽ hiểu lý do tại sao mà tôi lại từ chối giúp đỡ cho cô. Bởi một khi mà tôi đi tới khuyên nhủ cậu Hai thì cũng đồng nghĩa với chuyện… tôi đang muốn cùng cậu ấy nối lại tình xưa. Vì chỉ có tôi ghen tuông, tôi lo lắng bất ân, tôi còn tình cảm nên mới phải đi khuyên cậu Hai đừng nạp thêm vợ bé vào cửa. Mà rõ ràng cô ngó thấy đó, trong mấy năm qua, tôi đã chết tâm rồi, tôi đã cố tạo khoảng cách hết mức với cậu Hai, bây chừ cô biểu tôi đi khuyên nhủ ngọt nhạt với cậu ấy… thú thiệt là cô đang mần khó cho tôi đó. Hà Hương, cô về mà suy nghĩ lại lời tôi nói, giữa tôi và Ngọc Nga, ai tiếp tục ở lại cái nhà này thì gây bất lợi nhứt cho cô… cô cứ về mà suy nghĩ…
Hà Hương nghe rõ những gì mà Diệp Yến vừa nói, hai mắt cô ấy chớp chớp liên tục, ánh mắt như đang ngộ ra được điều chi đó, cũng không thấy cô ấy phản bác lại lời nói của Diệp Yến. Chắc Hà Hương đã hiểu được nguyên cớ vì sao Diệp Yến không muốn liên can tới chuyện của Ngọc Nga. Bởi Diệp Yến đã nói rõ ràng thẳng thắn tới mức như vậy, Hà Hương nếu không hiểu nữa vậy thì chỉ có thể là do cô ấy cố tình.
Diệp Yến đã nói tới như vậy, là chính bà Chúc cũng hiểu được ý tứ của Diệp Yến chớ không cần nói là Hà Hương. Vậy nên sau đó, hai người họ cũng chỉ nán lại thêm đôi chút, cuối cùng vẫn là tay trắng mà rời đi, mặc dầu cả hai vẫn còn rất luyến tiếc…
Rời khỏi buồng của Diệp Yến, Hà Hương đi bên cạnh bà Chúc, cô như đang suy nghĩ rất nhiều, biểu cảm thập phần phức tạp. Ngó thấy bà Chúc cứ tiếc nuối vì không thuyết phục được Diệp Yến, Hà Hương lúc này mới nói.
– Dì à, Diệp Yến không chịu giúp chúng ta thì cũng có cái lý đúng của chị ấy, con đã nghĩ kỹ rồi, chị ấy nói đúng, chúng ta vẫn nên từ bỏ ý định đi thuyết phục chị ta thì hơn. Anh Lâm lần này mần chuyện cương quyết như vậy, cũng chưa chắc trong lòng anh ấy đã bị con Ngọc Nga đó mê hoặc, biết đâu là anh ấy đang muốn níu kéo Diệp Yến ở lại đây nên mới mần ra chuyện động trời như vậy, cốt là muốn để cho Diệp Yến ghen tuông. Chuyện này… vẫn không nên lôi Diệp Yến vào… để con từ từ tính cách khác…
Bà Chúc nhíu khẽ mày mà nhìn con dâu của mình, bà cũng hiểu lời của Hà Hương vừa nói, nhưng bà cũng xót cho chồng bà, vậy nên bà cũng nóng ruột mà hỏi.
– Vậy chớ con tính sẽ mần như thế nào? Bây chừ mình không lôi kéo Diệp Yến thì còn biết mần cách nào nữa?
Hà Hương cũng là lực bất tòng tâm, bất lực giận dỗi mà đáp.
– Thì… mần cách nào cũng được… miễn sao đừng lôi Diệp Yến vào chuyện này là được. Dì để con từ từ nghĩ cách, dì cũng nên khuyên nhủ cha, biểu cha suy xét lại, biết đâu cha chịu xuống nước thì anh Lâm sẽ chịu suy nghĩ lại thì sao!
– Ờ thì… cũng chỉ biết mần như vậy chớ dì cũng hông còn cách nào nữa…
Như đã tính toán xong, Hà Hương với bà Chúc mới tách nhau ra, ai về buồng của người nấy, từ từ nghĩ cách sau.
Cũng hông rõ trong lòng bà Chúc suy nghĩ gì, nhưng riêng Hà Hương, cô chắc chắn sẽ không để Diệp Yến liên can vào chuyện này. Bởi công sức cô chờ đợi mấy năm để đợi cái ngày Diệp Yến rời khỏi đây đã quá dài, đâu thể nào chỉ vì một con hồ ly tinh mà mần cho hư bột hư đường hết được. Giữa cái chuyện để chồng nạp thêm bé và chuyện được lên làm chánh thất… thì chuyện được trở thành mợ chủ của cái nhà này vẫn quan trọng hơn chớ. Chỉ cần Diệp Yến rời đi, cô được lên làm vợ lớn, vậy thì cô không sợ Ngọc Nga có thể mần gì được cô. Dẫu vợ bé có tác oai tác quái tới cỡ nào thì vợ lớn vẫn có quyền xử đẹp được. Vậy nên, thà là cô để cho Ngọc Nga vào cửa chứ nhứt quyết cô sẽ không bao chừ để cho Diệp Yến tiếp tục có cơ hội được làm vợ lớn của chồng cô… nhứt quyết không bao giờ!
*
Vì chuyện trong nhà căng thẳng, cộng thêm sức khỏe của Phú Quý không tốt, vậy nên thời gian này Diệp Yến rất cẩn trọng, ngoài khư khư giữ mình ở trong buồng thì cô cũng không ra ngoài, đi chợ cũng không, về thăm nhà cha má cũng không. Diệp Yến đã tính rất kỹ, chỉ còn hơn một tháng nữa là tới hạn được rời khỏi đây, trong thời gian này cô không muốn có chuyện chi ảnh hưởng tới con đường được tự do tự tại của cô sắp tới.
Chỉ là sau mấy bữa ở biệt trong buồng, bữa nay cô có người tới thăm, là bạn thân của cô thuở khuê phòng, là mợ Quỳnh. Biết bạn tới thăm nhà, Diệp Yến liền bồng Phú Quý ra để tiếp bạn.
Một bàn trà nước bánh trái không thiếu thứ chi, Diệp Yến nhìn bạn mình đang bồng Phú Quý, cô liền cười vui vẻ, nói với bạn.
– Được rồi, bà chơi với thằng nhỏ nhiêu đó là đủ rồi, để bà vú bồng thằng nhỏ vào trong cho nó ngủ, lát nữa ẵm ra cho bà nựng tiếp.
Mợ Quỳnh vẻ ngoài xinh đẹp phú quý, mợ cười, quyến luyến một hồi mới chịu để bà vú bồng Phú Quý vào trong. Lúc này trong đình nghỉ mát chỉ còn hai người, mợ Quỳnh mới thoải mái nói chuyện với Diệp Yến.
– Cái thằng nhỏ thấy cưng quá, biểu sao bà cứ bịn rịn chưa chịu đi. Ở đâu mà kiếm ra thằng nhỏ thấy cưng cỡ này, cậu Hai Lâm cũng tài quá đó đa!
Diệp Yến cười cười, cô đáp.
– Cũng hông phải tôi bịn rịn chi, tôi cũng đã nhắm mối để gửi nuôi Phú Quý. Chẳng qua bây chừ chưa tới hạn, tôi vẫn chưa đi được chớ tôi có bịn rịn quyến luyến chi đâu!
– Hai năm thì dài chớ hai tháng có là bao nhiêu, bà đã quyết thì cứ đi, để đêm dài lắm mộng.
– Tôi muốn đi hơn ai hết, tôi chẳng tham ở lại đây thêm một bữa nào. Bà hiểu tánh tôi mà, bà còn nói vậy chi nữa…
Mợ Quỳnh biết Diệp Yến có điều chi khó xử, mợ cũng liền hỏi.
– Là cha má bà bên đó hông cho bà ly dị với cậu Hai phải hông? Rồi bà tính sao? Nói tôi nghe thử.
Diệp Yến rũ mi mắt, cô cười nhạt, giọng cũng nhạt nhòa.
– Đi thì chắc chắn là tôi sẽ đi, chỉ là biết cha má khó lòng chấp thuận, vậy nên tôi mới cố tình đợi cho đúng ngày đúng tháng. Với lại, tôi muốn trên danh nghĩa hay là trên pháp luật… tôi và cậu Hai đều chính thức không còn là vợ chồng của nhau, như vậy cho rõ ràng, đỡ phiền phức mai sau. Chớ nếu tôi muốn đi thì cứ âm thầm đi, cậu Hai cũng mần được chi tôi. Tiền lộ phí, vốn liếng để đi xa sinh sống tôi cũng đã chẩn bị xong, tôi bây chừ chỉ là chờ một cái dứt khoát hợp tình hợp lý nữa là được.
– Ờ, bà tính vậy nghe cũng được, có khó khăn điều chi thì tìm tôi, vợ chồng tôi giúp bà được hết á chớ, đừng lo nghen!
Dừng chút, mợ Quỳnh lúc này mới nói vào chuyện chính.
– À quên, bữa nay tới gặp bà là để nói cho bà biết về cái chuyện bà nhờ tôi bữa trước. Tôi đã cho người điều tra về thầy lang Minh… cái ông thầy này thì cũng là người có đạo đức… cũng hông thấy sai quấy mần chi. Trước giờ thầy lang Minh có mối giao hảo tốt với nhà này… cũng hông tìm thấy sơ hở chi cả.
Diệp Yến nhíu khẽ chân mày, cô liền hỏi.
– Vậy là… thầy lang Minh hoàn toàn là người tốt hở bà?
– Ờ, tạm thời thì đúng là như vậy. Còn để người của tôi đang điều tra thêm, có chi sẽ báo cho bà hay liền. Tôi nghĩ chắc chuyện của Ngọc Quyên chỉ là chuyện xui rủi thôi, nhằm khi là cái nhà này hết phước nên mới thành ra như vậy… bà ngẫm lại lời tôi nói thử coi.
Diệp Yến cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, cô cũng nghĩ là cái ngôi gia này đang dần cạn phước, chỉ là trong lòng cô cứ hoài nghi, bây chừ thì thấy cũng an lòng hơn chút. Nếu không có chuyện mờ ám chi trong cái c-h-ế-t của con cô và con của Ngọc Quyên thì quá tốt… bởi cô cũng không trông mong… con của cô là bị người ta hại mà không còn!
Báo cáo sự tình đã xong, mợ Quỳnh ở chơi thêm một lát nữa cũng xin phép trở về. Chẳng là vừa đi được một đoạn, xe kéo của mợ ấy liền dừng lại bên vệ đường. Mợ Quỳnh bước xuống xe chậm rãi đi tới một chiếc xe hơi sang trọng rồi nói chuyện chi đó với người ở bên trong xe, trông mợ cẩn trọng vô cùng.
Mợ Quỳnh một thân phú bà lụa là, đầu mợ khẽ cúi, mợ thấp giọng nói với người ở trong xe, ánh mắt mợ có chút phức tạp.
– Cậu Ba, tôi đã giúp cậu nói dối Diệp Yến, bây chừ cô ấy đã tin chuyện Ngọc Quyên sảy thai là không có liên can chi tới thầy lang Minh. Tôi đã vì cậu mà lừa dối bạn thân của tôi, vậy nên cậu cũng phải mần chi đó để tôi thấy là cậu thực lòng với Diệp Yến. Năm đó Diệp Yến mất đi đứa nhỏ, đó là một nỗi đau thương quá lớn trong lòng cô ấy, cậu phải mần sao coi được mà mần… đừng khiến tôi thất vọng.
Bên trong xe, ngũ quan tuấn tú của cậu Ba Phong như tạt tượng, môi cậu khẽ động, từ ánh mắt cho tới lời nói đều anh minh kiên định như thần.
– Cảm ơn mợ Quỳnh đã giúp đỡ, ơn này của mợ, Thanh Phong tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Mợ cũng biết là tôi thực lòng với Diệp Yến ra sao, vậy nên cậu mợ cứ an tâm, tôi sẽ không để cho con của Diệp Yến phải c-h-ế-t oan uổng… tôi chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho đứa bé. Diệp Yến đã chịu khổ nhiều rồi, cô ấy nên rời khỏi đó, chuyện này thực sự không thể day dưa chi nữa…
Mợ Quỳnh gật đầu, giọng nói của mợ dịu đi đôi chút.
– Tất nhiên là tôi luôn tin tưởng ở cậu Ba, vợ chồng tôi cũng mang ơn cậu nhiều, chắc chắn vợ chồng tôi sẽ giúp lại cậu khi cậu cần tới. Nhưng cậu cũng phải biết Diệp Yến là bạn rất thân của tôi, tụi tôi như chị em ruột trong nhà, nếu không phải tôi nhìn thấy được sự thâm tình thực lòng của cậu với Diệp Yến, vậy thì dầu cho cậu có ép buộc, tôi cũng sẽ không giúp cậu mà nói dối bạn mình. Bây chừ nhiệm vụ của tôi đã xong, phần tới là của cậu, tôi chỉ mong cậu sẽ không mần cho tôi và đứa nhỏ của Diệp Yến thất vọng. Nếu cậu thương đứa nhỏ của Diệp Yến thực lòng thực dạ thì hồn thiêng của đứa nhỏ trên trời cũng sẽ giúp cậu, cậu cứ an chí!
– Cảm ơn mợ Quỳnh, tôi sẽ không khiến cho mợ phải thất vọng về tôi!
– Được vậy thì tốt quá!
Nói xong, xe của cậu Ba Phong rời đi trước, xe kéo của mợ Quỳnh mới nối gót theo sau. Nhìn theo chiếc xe hơi sang trọng dần đi khuất, trong lòng mợ Quỳnh cũng có biết bao nhiêu là trăn trở…
Năm đó, chuyện của cậu Ba Phong và Diệp Yến không thành, Diệp Yến gả cho cậu Hai Lâm, còn cậu Ba Phong thì cưới con gái của tỉnh trưởng. Cứ tưởng là cả hai đã hết duyên hết nợ, ai nghĩ tới cuối cùng, mọi sự lại thành ra như thế này, cậu Ba Phong vậy mà là người si tình đến chấp mê bất ngộ…
Hiện tại, mợ Quỳnh cũng chỉ mong cho Diệp Yến có thể thuận lợi mà rời khỏi người đờn ông phụ bạc là cậu Hai Lâm. Còn về chuyện nhân duyên giữa cậu Ba Phong và Diệp Yến, mợ cũng chỉ mong sao hai người họ phước dày phúc tới mà có thể một lần nữa được ở bên cạnh nhau, sống cùng nhau hạnh phúc trọn vẹn tới hết kiếp. Cũng là trong tâm mong mỏi như vậy thôi, chớ còn tương lai sẽ ra sao, mợ thực lòng không dám cưỡng cầu, thực sự là không dám!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN