Diệp Yến Truyện - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Diệp Yến Truyện


Phần 11


Vì cái c-h-ế-t của Ngọc Quyên quá đột ngột, mãi tới khi cô ấy đã mất hơn một tuần mà người nhà bá hộ Kha vẫn còn chưa tin là cô ấy đã c-h-ế-t. Phải tới khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ngọc Nga, mọi người mới dần chấp nhận sự thật là Ngọc Quyên đã không còn.
Ngọc Nga xuất hiện ở nhà bá hộ Kha chính là một minh chứng chứng minh rằng… mợ Tư Ngọc Quyên đã c-h-ế-t!
*
Còn hơn hai tháng nữa là sẽ đến hạn trong khế ước, giấy hưu thê Diệp Yến cũng đã chẩn bị sẵn, cô chỉ muốn được tự do rời khỏi cậu Hai Lâm, vậy nên cô cũng không cần phân chia tài sản gì, một cắc cũng không muốn lấy. Mà thời gian này, Phú Quý chữa bệnh cũng rất tốt, thằng bé đã không còn ng.hiện mùi hương của hoa lài nữa. Thầy Cường nói, chắc độ nửa tháng nữa là Phú Quý có thể sẽ trở về sức khoẻ như bình thường.
Về chuyện Ngọc Quyên đột nhiên s.ảy thai, Diệp Yến vẫn trăn trở mãi. Không phải tại vì cô tò mò, mà vì cô có cảm giác, Ngọc Quyên s.ảy thai lần này rất giống với năm đó cô cũng s.ảy thai. Lại nhớ tới trước khi nhắm mắt xuôi tay, Ngọc Quyên còn trăn trối với cô mấy câu về chuyện con của cô ấy mất… tất cả những chuyện này đều khiến cho cô suy nghĩ nhiều lắm. Vậy nên, để điều tra thử về chuyện Ngọc Quyên s.ảy thai, Diệp Yến có kêu thầy lang Minh và bà mụ đỡ đẻ bữa đó cho Ngọc Quyên tới để hỏi thăm chuyện.
Thầy lang Minh ngồi trên ghế, về cái c-h-ế-t của Ngọc Quyên, thầy cũng rất thương tâm, giọng thầy vẫn mang máng tiếc thương mà nói.
– Sự ra đi của mợ Tư Quyên để lại trong lòng tôi rất nhiều thương cảm, bởi trong mấy năm mần thầy thuốc giúp người giúp đời, đây là lần đầu tiên mần cho tôi cảm thấy bất lực như vậy. Vốn dĩ cái thai của mợ Tư rất khỏe, cũng hông hiểu nguyên cớ làm sao đột ngột lại động thai, rồi từ động thai mà khí huyết mợ Tư yếu dần yếu dần, kết cục là hông thể giữ được đứa nhỏ… Còn về chuyện mợ Tư băng huyết thì có thể là do số mệnh rồi, đờn bà sanh nở như bước một chân vào quan tài… âu cũng là cái số!
Diệp Yến thở dài một hơi, cô nhìn thầy lang Minh, cô dịu giọng, hỏi.
– Nhưng mà bữa đêm đó là mần sao? Lúc thầy tới thì Ngọc Quyên thế nào? Tôi muốn biết rõ ràng tường tận chuyện tối bữa đó.
Thầy lang Minh như nhớ lại, thầy nghiêm túc, nói.
– Thưa mợ Hai… bữa đó lúc tôi theo gia đinh chạy tới thì mợ Tư đã xuất huyết nhiều lắm rồi, đứa nhỏ cũng đã hông còn, tôi tới thì chỉ cố giúp mợ Tư cầm máu mà thôi. Bữa đêm đó bà mụ cũng có ở đó, cả tôi và bà mụ đều bất lực mà nhìn nhau, bởi máu từ thân mợ Tư chảy ra nhiều như vậy, cứu mẹ cứu con gì đều không thể cứu được.
Ngó thấy Diệp Yến nhìn mình, bà mụ lúc này mới vội vàng lên tiếng.
– Dạ đúng là như vậy thưa mợ Hai, tôi mần nghề bà mụ mấy chục năm, đờn bà sanh đẻ nào tôi ngó qua là biết rõ. Như mợ Tư thì đúng thực là do số mệnh rồi, cũng hông phải lần đầu tiên tôi thấy ca sanh non như mợ Tư. Chuyện của mợ Tư… tôi cũng thương tiếc nhiều lắm…
Diệp Yến gật đầu, cô cũng biết chuyện đờn bà có mang sanh đẻ khó khăn nhường nào, vậy nên cô cũng không mần khó thầy lang Minh và bà mụ, cô chỉ hỏi thêm vài câu rồi cho họ ít tiền, bảo người ở đưa họ ra về.
Thực ra, chuyện Ngọc Quyên sanh non thì cũng không có khó hiểu, nhưng liên tục trong vòng mấy năm mà có tận hai đờn bà cùng mang thai rồi cùng sanh non… trường hợp này thì rõ ràng là phải suy xét lại. Phải chi trước kia bản thân cô không sanh non thì còn có thể nói là do số của Ngọc Quyên hẩm hiu. Nhưng cả cô và Ngọc Quyên đều sanh non chỉ vừa một hai tháng cấn thai, đây rõ ràng là có chuyện chi đó uẩn khuất. Chỉ là cái số của cô tốt hơn Ngọc Quyên, cô còn có cơ hội được sống, còn Ngọc Quyên thì không…
Sau khi cho thầy lang Minh và bà mụ về, Diệp Yến liền cho gọi người ở thân cận với Ngọc Quyên tới để hỏi chuyện. Nhắc tới chủ của mình, Lệ cứ rưng rưng nước mắt mà nói.
– Dạ thưa mợ Hai, mợ Tư cấn bầu khỏe lắm… ăn uống chi cũng khỏe… cũng hông có ốm nghén nôn mửa nhiều. Đột nhiên đùng cái mợ Tư than đau bụng, cho gọi thầy lang Minh tới coi thì thầy phán mợ Tư bị động thai, bắt phải tịnh dưỡng thiệt tốt. Mợ Tư biết thai yếu, vậy là kể từ đó mợ cẩn thận lắm, ăn uống cái chi cũng để ý, phải được sự cho phép của thầy lang Minh thì mợ mới dám ra khỏi buồng. Vậy mà ai có dè, cái đêm đó mợ Tư đang ngủ thì nói là đau bụng quá, mợ kêu em lấy cái bô cho mợ đi nặng. Em vừa mới đỡ mợ đứng dậy thì máu nó tuông ào ào ra… hông ai trở tay kịp hết. Cứ vậy mà cậu chủ nhỏ mất, mợ Tư cũng mất… em thương mợ Tư quá mợ Hai ơi!
Diệp Yến nghe đến câu gần cuối, cô khẽ nhíu mày, liền hỏi.
– Cậu chủ nhỏ? Thai mới cấn sao em biết là con trai mà kêu là cậu chủ nhỏ?
Lệ lau nước mắt trên mặt, nó thút thít, nói.
– Dạ… là thầy lang Minh phán cái thai của mợ Tư là thai nam. Chẳng qua là mợ biểu em và thầy lang giấu… hông được nói cho ai biết.
– Còn có chuyện này nữa sao?
– Dạ, em hông có dám nói xạo đâu mợ, cái chi em biết em đều nói mợ nghe hết rồi đó mợ Hai.
Diệp Yến nhìn Lệ, từ lúc Ngọc Quyên mất cho tới giờ, ngoài Ngọc Nga ngày ngày khóc thương thì Lệ cũng là người thương xót cho Ngọc Quyên nhiều nhứt. Từ biểu cảm cho tới lời nói của Lệ đều rất thực, hông có chút nào là giả dối. Vậy xem ra, thầy lang Minh vẫn còn giấu cô chuyện cái thai của Ngọc Quyên là thai nam, trong khi cô đã hỏi rất rõ là thầy còn có chuyện chi chưa nói cho cô biết hay không…
Thai của Ngọc Quyên từ đầu đã được chẩn đoán là thai nam… vậy nếu Ngọc Quyên mất đi đứa con thì ai là người được lợi lộc nhiều nhứt?
Chắc chắn chỉ có Hà Hương mà thôi!
Dặn dò Lệ không được nói chuyện này cho ai biết, kể cả là cậu Hai Lâm. Xong xuôi, Diệp Yến lại nhốt mình trong buồng hơn nửa ngày trời, mãi tới khi chiều tà buông xuống, cô mới kêu Thị vào trong để sai chuyện.
Cô viết một bức thơ, trong đó chỉ vỏn vẹn vài con chữ, cô căn dặn Thị sáng mơi lấy cớ là đi chợ rồi đi sang nhà hương cả Chu, gửi tận tay mợ Quỳnh, là cô bạn thuở còn là thiếu nữ của cô. Mợ Quỳnh là vợ của cậu Út Tân, mợ ấy chắc chắn sẽ có cách điều tra về hành tung của thầy lang Minh. Bởi cô nghi ngờ, thầy lang Minh có mần chuyện chi mờ ám trong cái c-h-ế-t của Ngọc Quyên.
Nếu chuyện Ngọc Quyên sảy thai rồi mất là do âm mưu của ai đó dựng lên, vậy thì chuyện năm đó cô s.ảy thai cũng là do có người cố tình sắp đặt…
Để cô xem… là ai ở nhà bá hộ Kha này lại tàn ác như vậy… dám g-i-ế-t mấy mạng người… quả thực là hông bằng cầm thú!
*
Ngọc Nga tới nhà bá hộ Kha ở theo di nguyện của Ngọc Quyên, bởi Ngọc Quyên cũng chỉ là thiếp thất, vậy nên Ngọc Nga cũng không được người nhà bá hộ Kha coi trọng. Kể từ lúc Ngọc Nga chịu ra ngoài đi lại thì đã không biết có bao nhiêu lần cô ấy bị mợ Ba Hương chèn ép sinh sự. Điển hình là bữa nay, chỉ vì chuyện cái áo phơi ở đâu mà mợ Ba Hương tát Ngọc Nga mấy cái, còn phạt không cho cô ấy ăn cơm, đợi tới lúc cô ấy ngất xỉu vì bị đói thì cậu Hai Lâm mới phát hiện. Cũng vì chuyện này mà cậu Hai Lâm và mợ Ba Hương lớn tiếng gây gổ, phải nhờ tới Kha lão gia can thiệp thì hai bên mới chịu ngưng lớn tiếng với nhau.
Trước mặt nhiều người, Hà Hương uất ức chỉ tay vào Ngọc Nga, tức giận quát.
– Ngọc Quyên mất, chính em cũng là người thấy đau lòng, nhưng em sẽ không đồng ý cho anh nạp thêm con ả này vào cửa đâu. Mình à, anh nghĩ mần sao mà lại muốn để cho con nhỏ này trở thành mợ chủ trong nhà? Anh nghĩ cái chi vậy hả? Nó chính là em ruột của Ngọc Quyên đó, anh hông ngó thấy sao?
Cậu Hai Lâm nhìn Hà Hương, vẻ mặt khó chịu tới cau có, cậu lớn tiếng.
– Ai nói với em là tôi muốn nạp Ngọc Nga làm thiếp? Là tôi nói với em sao?
– Mình hông nói nhưng hành động của mình chứng tỏ mình thích nó… mình muốn để nó thay thế vị trí của Ngọc Quyên. Mình, em sống với mình bao nhiêu năm, em lạ chi tánh khí của mình… mình là bị con hồ ly tinh này mê hoặc tâm trí rồi!
– Em…
– Em nói đúng phải hông? Mình có tật giật mình phải hông? Mình khoái nó rồi phải hông? Mình bị điên rồi!
Hà Hương càng nói càng hăng, hăng tới mức dám chửi chồng bị điên, Diệp Yến quả thực là ngạc nhiên, không nghĩ Hà Hương lại dám gây gổ lớn tiếng với cậu Hai Lâm như vậy. Mà Kha lão gia thì bênh vực con dâu, cũng quở trách cậu Hai Lâm mấy lời, tình thế đều nghiêng về phía Hà Hương.
Ngó thấy sự tình căng thẳng, Diệp Yến định bụng tới khuyên nhủ xoa dịu cơn giận của cậu Hai Lâm thì vào ngay lúc này, cậu Hai Lâm liền nhìn về phía cô với ánh mắt tức giận, cậu quát ầm lên.
– Tới em cũng muốn khuyên tôi không được nạp Ngọc Nga vào cửa phải hông? Tới em cũng nghĩ như vậy… sao mấy người đờn bà các em hay thích suy bụng ta ra bụng người vậy. Vậy thì được rồi… để tôi nạp thêm Ngọc Nga cho các người vừa lòng vừa dạ. Chớ đã lỡ mang tiếng mà hông có miếng thì oan uổng cho tôi quá…
Trước mặt tất cả người nhà, cậu Hai Lâm lớn tiếng tuyên bố.
– Kể từ nay trở đi… Ngọc Nga chính là mợ Năm của cái nhà này… chính là vợ của tôi. Ai dám động tới Ngọc Nga thì chính là động tới tôi… cũng đừng trách tôi xuống tay thẳng thừng tàn nhẫn. Lời của tôi là lệnh, nếu ai không phục thì cút, cút hết cho tôi, cút!
Chân Diệp Yến khựng lại, trong lòng cô cảm thấy… ngỡ ngàng hết sức!
Cứ thế mà cậu Hai Lâm cho nạp thêm Ngọc Nga làm mợ Năm, chuyện cứ tưởng chỉ có trong tuồng cổ, vậy mà ai có ngờ lại xảy ra chính trong đời thực, lại còn diễn ra ngay trước mắt cô, quả là hài hước thiệt mà!
Trong tiếng kêu khóc tức tưởi của Hà Hương, cộng thêm sự bất bình của Kha lão gia, cậu Hai Lâm coi như không nghe thấy chi mà nắm tay Ngọc Nga kéo cô ấy rời khỏi phòng khách. Trước khi đi, cậu còn không quên liếc nhìn Diệp Yến một cái, như là đang cảnh cáo cô vậy…
Chuyện… cô thì có liên quan chi trong chuyện này cơ chứ? Cô cũng đâu có quở trách cậu khi cậu muốn cưới thêm vợ, mần chi phải liếc mắt dọa nạt cô? Loại người trăng hoa như cậu thì có nạp thêm mười cô vợ nữa cô cũng không nói gì, đừng nói chi là nạp thêm mợ Năm vào cửa!
Mà nói đi cũng phải nói lại, Ngọc Nga này cũng cao tay đó chứ, ánh mắt trước sau như một, biểu cảm lãnh đạm hời hợt này, rõ là nắm thóp được lòng dạ của cậu Hai rồi cũng nên.
Hay thiệt, một mợ Tư vừa chết thì lại có thêm một mợ Năm, mà mợ Năm lại còn chính là em gái ruột của mợ Tư nữa chớ… Cái nhà này… cũng thiệt là có phúc đức đó đa!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN