Diệp Yến Truyện
Phần 10
Diệp Yến mương theo ánh sáng của mấy ngọn đuốc để đi tới buồng của Ngọc Quyên. Trước cửa buồng của cô ấy lúc này đã có rất đông người, cậu Hai Lâm cũng đã tới. Ngó thấy sắc mặt cậu Hai Lâm không được tốt, Diệp Yến cũng không hỏi gì, cô đi tới trước cửa buồng, hỏi người ở đang canh chừng.
– Mợ Tư sao rồi? Tình hình ra sao?
Người ở mặt mày đầy lo lắng, đáp lời.
– Dạ… mợ Ba đã vào bên trong… mợ Hai muốn vào trong thì có thể vào…
Diệp Yến gật đầu, cô không hỏi nhiều nữa, trực tiếp mở cửa đi vào bên trong.
Cánh cửa buồng được đóng lại, một mùi máu tanh xộc lên, mùi máu nồng tới đỗi Diệp Yến phải khịt mũi mấy lần mới ngăn cho bản thân không cảm thấy buồn nôn.
Ngó thấy cô đi tới, Hà Hương mặt mũi xanh mét, cô ấy nói khẽ vào tai cô.
– Đứa nhỏ s.ảy rồi chị Hai… tình hình của Ngọc Quyên… e là cũng hông ổn!
Diệp Yến nhìn về phía giường ngủ, nơi mà thầy lang Minh với mấy bà mụ đang hết sức tất bật để cứu chữa cho Ngọc Quyên. Ngọc Quyên nằm trên giường, cô ấy mê man, sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu huyết, trong miệng ngậm nhân sâm để bồi bổ. Dưới nền nhà từng chậu từng chậu nước máu để đầy dưới đất, người ra người vào thay nước, tất bật không ngừng.
Diệp Yến đi tới gần giường ngủ, cô hỏi thầy lang Minh.
– Mợ Tư sao rồi? Đã ổn chưa?
Thầy lang Minh mồ hôi chảy đầy đầu, nghe Diệp Yến hỏi, ông ấy liền trả lời.
– Tôi đang cầm máu cho mợ Tư, hy vọng là mợ Tư sẽ ổn.
Thầy lang Minh vừa dứt lời, bà mụ đã liền hớt hải kêu lên.
– Thầy Minh… sao máu chảy nhiều quá… không ổn rồi thầy ơi… không ổn rồi!!!
Nghe tiếng kêu, thầy Minh liền nhào tới chỗ mợ Tư Quyên để xem tình hình, thầy tiếp tục châm cứu để cầm máu, cũng sai bà mụ đút thuốc cho mợ Tư Quyên uống liên tục. Mà có vẻ như mợ Tư Quyên không uống được thuốc, thuốc cứ đút vào bao nhiều thì lại nhè hết ra, sắc mặt mợ càng lúc càng trắng tới đáng sợ!
Diệp Yến sốt ruột tới hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, mặc dầu bình thường không thân thiết với nhau nhưng nói gì thì nói, không có tình thì cũng vẫn còn nghĩa. Mà Ngọc Quyên bây chừ lại đang tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lòng Diệp Yến không phải là cây củi khô mà không biết thương biết buồn.
Ngó thấy thầy Minh đang hết sức hết mình để châm cứu cứu chữa cho Ngọc Quyên nhưng tình hình coi bộ không ổn, Diệp Yến liền gấp gáp, nói.
– Nếu không cầm máu đặng… hay là mình đưa Ngọc Quyên đi nhà thương đi thầy Minh?
Thầy lang Minh lắc đầu, trong lời nói của thầy có chút chi đó bất lực.
– Không kịp được đâu mợ Hai… mợ Tư yếu lắm rồi… không đi được đâu…
Diệp Yến không chấp nhận sự thật này, cô cố gắng tìm cách cứu chữa cho Ngọc Quyên tới cùng.
– Không được là không được mần sao hả thầy Minh? Hổng lẽ để cô ấy mất máu mà c.hết hay sao?
– Mợ Hai… với sức của mợ Tư bây chừ thì đưa đi là hông kịp. Tôi dám chắc, mợ Tư đi chưa ra tới cổng nhà là… là…
– Thầy đừng có nói bậy! Ngọc Quyên vẫn sẽ cứu được… mần sao lại không kịp! Nếu thầy sợ thì để tôi ra nói với cậu Hai cho chẩn bị xe đưa Ngọc Quyên đi nhà thương!
Diệp Yến vừa dứt lời, cô định quay ra ngoài để thương lượng với cậu Hai Lâm thì lúc này, Ngọc Quyên đột nhiên tỉnh lại, mắt cô ấy mở ra, giọng nói thều thào khản đặc.
– Anh Lâm… anh Lâm… tôi muốn gặp anh Lâm…
Ngó thấy Ngọc Quyên đã có dấu hiệu tỉnh táo, lại thấy cô ấy muốn gặp cậu Hai Lâm, Diệp Yến trong lòng thấy bất an vô cùng, nhưng cô cũng rất nhanh đã sai người ra gọi cậu Hai Lâm đi vào. Vừa sai người đi gọi cậu Hai Lâm, cô vừa trấn an Ngọc Quyên.
– Cô an tâm… cô sẽ không sao đâu… cậu Hai Lâm sẽ vào ngay bây chừ… cô đợi chút…
Ngọc Quyên không nói chuyện nổi, sắc mặt cô ấy như có lại chút huyết sắc, chẳng qua một chút huyết sắc này của Ngọc Quyên lại càng khiến thầy lang Minh càng thêm lo lắng. Thầy Minh nhìn Ngọc Quyên, thầy khẽ lắc đầu, ánh mắt có bao nhiêu bi thương tiếc nuối…
Diệp Yến hiểu cái lắc đầu này của thầy lang Minh, e là, sự tỉnh lại bất chợt này của Ngọc Quyên chính là… hồi quang phản chiếu!
Người làm vừa nãy chạy ra ngoài kêu cậu Hai Lâm đã quay lại, chỉ có đều là vẫn không thấy cậu Hai Lâm đâu. Trước sự mong chờ của mọi người, người nọ liền đột nhiên kề vào tai Diệp Yến mà nói.
– Mợ Hai… lão gia không cho cậu Hai vào trong đây… nói là máu tanh của đờn bà… sợ nhiễm lên người của cậu Hai. Cậu Hai cũng dặn… mợ thay cậu tới gặp mặt mợ Tư Quyên lần cuối…
Nghe người làm thuật lại sự tình, Diệp Yến giận tới run hết cả người, cô đột nhiên cũng nhớ lại năm đó lúc cô mất đi đứa con, cậu Hai Lâm cũng không vào thăm cô ngay mà phải đợi sang bữa sau mới thấy mặt mũi cậu xuất hiện. Năm đó cũng chính cha chồng cô nhứt quyết không cho cậu Hai Lâm vào thăm cô, cũng là lý do sợ máu tanh của đờn bà làm ô uế thân thể quý báu của cậu Hai Lâm…
Khốn kiếp thật!
Trong lòng giận tới phát run, nhưng Diệp Yến không có đủ sức lực mà để tâm tới mấy con người bội bạc tàn nhẫn kia, cô lúc này chỉ biết có Ngọc Quyên, chỉ biết lo tới tánh mạng của Ngọc Quyên mà thôi.
Đi tới bên giường của Ngọc Quyên, Diệp Yến là thay cậu Hai Lâm an ủi cô ấy. Giọng cô run run, cô nắm tay Ngọc Quyên, hết sức nhẹ nhàng mà nói.
– Ngọc Quyên à… tôi đưa cô đi nhà thương… cô ráng chịu đựng một chút xíu nữa… được không?
Ngọc Quyên nhìn Diệp Yến, mi mắt Ngọc Quyên rũ xuống, giọng nói run rẩy, thều thào khó nghe.
– Anh Lâm… không vào được hả? Tôi muốn gặp… anh Lâm… tôi muốn…
Diệp Yến hít vào một hơi, cô tránh nặng tìm nhẹ, khuyên nhủ Ngọc Quyên.
– Cô an tâm… cậu Hai chắc chắn sẽ vào với cô… nhưng mà bây chừ cô muốn cái chi cô cứ nói với tôi… tôi mần liền cho cô… Ngọc Quyên…
Ngọc Quyên nhìn Diệp Yến, có thể chính Ngọc Quyên cũng đã hiểu được lý do tại sao cậu Hai Lâm lại không được vào trong này để thăm cô ấy. Hai hàng nước mắt chảy dài ra từ khóe mắt, môi Ngọc Quyên run run, tay cũng siết chặt lấy tay của Diệp Yến. Dưới vô vàn những ánh mắt nóng rực của mọi người, Ngọc Quyên cố nén bi thương, giọng nói khàn đặc của cô ấy vang lên, mỗi một hơi phát ra đều như muốn lấy đi mạng sống của cô ấy.
– Anh Lâm… sao mà tuyệt tình quá… uổng công tôi… tôi thương anh ấy nhiều như vậy… Chị Hai… tôi không qua khỏi rồi… chị giúp tôi… cúng giỗ cho con tôi… đặt tên cho nó… nha chị. Còn nữa… tôi… tôi còn có một đứa em gái… tên là… tên là Ngọc Nga… chị nói với anh Lâm… để con bé… tới đây ở… nó thương thầm… anh Lâm…
Vành mắt Diệp Yến đỏ lên, cô chỉ nghe rồi gật đầu, ngoài ra cũng đâu có thời gian chi mà suy xét ý tứ của Ngọc Quyên. Thấy Ngọc Quyên như đã cạn hơi sức, cô liền nắm chặt tay Ngọc Quyên, cô cố gắng hết sức để kéo mạng sống của Ngọc Quyên trở về.
– Được rồi… tôi biết rồi… cô muốn cái chi cũng được… tôi đều giúp đỡ cho cô. Nhưng mà cô phải hứa với tôi… cô phải khỏe lại… cô rồi sẽ khỏe lại… đừng bỏ cuộc… xin cô đừng bỏ cuộc mà…
Ngọc Quyên khóc, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của cô ấy. Trước những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Ngọc Quyên chỉ có thể khóc, là khóc không thể ngừng. Tay vẫn siết chặt tay của Diệp Yến, mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp Yến, Ngọc Quyên dùng hết sức bình sinh để nói ra.
– Chị Hai… tôi không xong rồi… là tôi không có… không có phúc phần… tôi… tôi chấp nhận. Chị hứa với tôi… phải nói anh Lâm… cưu mang em gái tôi… Ngọc Nga… nó tên Ngọc Nga…
Dừng chút, Ngọc Quyên thở gấp ra từng hơi, ánh mắt chứa đựng vô vàn những bi thương cùng tiếc nuối, lại như có chút gì đó uất hận và không cam lòng. Ngọc Quyên nhìn vào mắt Diệp Yến, những lời trăn trối cuối cùng được thốt lên.
– Hông ngờ… người nắm tay tôi cuối đời lại là chị… vậy để tôi… tôi nói cho chị biết… con của chúng ta… bị… bị… bị…
– Ngọc Quyên! Ngọc Quyên! Cô sao vậy? Ngọc Quyên! Ngọc Quyên ơi… Ngọc Quyên!!!
Dưới sự kêu gào khản cổ của Diệp Yến, Ngọc Quyên đã không còn chịu đựng được nữa, sức lực buông xuôi, nước mắt chảy dài, cô ấy trút hơi thở cuối cùng vào canh hai của của một ngày đầy đau thương, là c-h-ế-t không nhắm được mắt…
Trong buồng vang lên tiếng kêu khóc của người ở, tiếng khóc thương vang lên, như là một bài ca bi thống cho sự ra đi đột ngột và đầy uất ức của Ngọc Quyên. Tới cả người hàng ngày thích chèn ép Ngọc Quyên như Hà Hương cũng không chịu nổi mà đỏ hoen vành mắt, rưng rức đau lòng cho sự rời đi không ngờ tới này của Ngọc Quyên.
Mà ở bên ngoài, cậu Hai Lâm nghe thấy tiếng kêu khóc của người ở, cậu nóng ruột nóng ran muốn mở cửa buồng đi vào bên trong thì bị cha cậu ngăn lại.
Trước ánh mắt đầy đau thương của con trai, Kha lão gia cản bước chân con, ông lạnh giọng, nói.
– Người c-h-ế-t thì là hết, trong đó hôi thối mùi máu của đờn bà, mùi c-h-ế-t chốc của t-ử thi, con tốt nhứt đừng vô, sẽ ảnh hưởng tới phúc khí của con. Cứ để mọi sự cho quản gia Cam xử trí, có hai đứa Diệp Yến Hà Hương ở trong, tụi nó tự khắc biết cách sắp xếp cho ổn thỏa.
Dừng chút, Kha lão gia thở dài ra một hơi, mắt ông nhìn vào cửa buồng của Ngọc Quyên, ông trầm giọng, nói tiếp.
– Người cũng đã c-h-ế-t rồi, hậu sự thì hông cần, thân là vợ bé, cũng hông thể đưa bài vị vào từ đường được… vậy nên chỉ có thể tìm đất tốt để chôn cất… sau đó lập bàn thờ ở trong buồng… đợi hết một năm thì đưa tới chùa… vậy coi như cũng tròn tình tròn nghĩa.
Cậu Hai Lâm ngước đôi mắt đỏ rực bi thương mà nhìn cha mình, giọng cậu run run, cậu hỏi.
– Vậy còn đứa nhỏ thì sao hả cha? Đứa con của con và Ngọc Quyên…
Kha lão gia độc tài lòng dạ sắt đá, giọng ông lạnh lùng vang lên.
– Đứa nhỏ còn chưa thành hình… chỉ là một đống máu tanh… có chi mà con phải trăn trở. Cũng như trước kia con của Diệp Yến, biểu lão Cam mua ít giấy tiền vàng mã khấn vái là được… còn lại hông cần để tâm. Ngọc Quyên c-h-ế-t rồi thì coi như hết, con còn trẻ, còn nạp thêm thiếp được, hông phải lo. Cứ như vậy, nghe cha. Nhớ, đừng vô trong đó, nơi dơ dáy đó sẽ ảnh hưởng tới con!
*
Mợ Tư Ngọc Quyên c-h-ế-t do băng huyết s.ảy thai, ma chay của mợ ấy vỏn vẹn chỉ trong một đêm, tới sáng bữa sau đã đưa ra đồng chô.n cất. Em gái của Ngọc Quyên là Ngọc Nga để tang chị gái, khóc thương tâm tới mức ngất lên ngất xuống.
Sau khi chôn cất, bài vị của mợ Tư Ngọc Quyên được đưa vào trong buồng riêng để thờ cúng, chuyện thờ cúng cũng sẽ giao cho Ngọc Nga đảm nhận. Theo như di nguyện trước khi c-h-ế-t của mợ Tư Ngọc Quyên thì Ngọc Nga sẽ tới nhà bá hộ Kha ở, ít nhứt là tới trước khi mãn tang chị gái, Ngọc Nga mới rời đi, đây cũng là lệnh của cậu Hai Lâm.
Cậu Hai Lâm vì chuyện Ngọc Quyên m.ất, cậu đau buồn tới cơm ăn cũng không ngon. Vậy nên thời gian gần đây, nhà bá hộ Kha không ăn cơm cùng nhau, mỗi người tới cử thì dọn riêng một mâm trong buồng để ăn, xuyên suốt mấy bữa đều như vậy.
Cũng vì chuyện của Ngọc Quyên mà Kha lão gia cũng không thể làm mấy mâm để ra mắt vợ mới cưới. Mà bà Chúc cũng là người khoan dung độ lượng, bà chấp nhận dọn về ở chung mà không cần làm tiệc tùng chi hết. Vậy nên cậu Hai Lâm cũng lấy làm thông cảm, cậu tặng cho bà Chúc mấy món trang sức đắt tiền, coi như là quà cưới. Dân trong làng đều biết nhà bá hộ Kha có tang thương, bây chừ mà mần tiệc tùng thì ai sẽ coi ra chi, vậy nên xử trí như bây chừ là ổn thỏa!
*
Sau cái c-h-ế-t đột ngột của Ngọc Quyên, Diệp Yến trầm lặng hẳn, cô không muốn gặp ai trong nhà, nhứt là cậu Hai Lâm. Bởi đối với cô, nhà bá hộ Kha này không còn là người thân của cô nữa, cô chỉ xem ngôi gia này như một khách trọ, tới rồi sẽ đi mà thôi. Những chuyện làm tàn nhẫn của cậu Hai Lâm và Kha lão gia sẽ in hằn vào tâm trí cô, mãi mãi không cách nào khiến cô có thể quên đi được.
Ngọc Nga là em gái của Ngọc Quyên, so với Ngọc Quyên, Ngọc Nga mang một vẻ đẹp kiêu kỳ và vô cùng quyến rũ. Vẻ phong tình của Ngọc Quyên cũng chưa là gì so với Ngọc Nga, bởi ánh mắt tròn xoe ướt át như một hồ nước tĩnh lặng sâu không thấy đáy của Ngọc Nga mới là thứ khiến đờn ông c-h-ế-t mê c-h-ế-t mệt. Cũng không ai có thể hiểu được nguyên do vì sao nguyện vọng trước khi c-h-ế-t của Ngọc Quyên lại để cậu Hai Lâm cưu mang Ngọc Nga. Nhưng di nguyện của người c-h-ế-t thì nên giúp cho họ hoàn thành, có như vậy, họ ra đi mới thanh thản.
Diệp Yến đốt cho Ngọc Quyên một nén nhang, ngày nào Diệp Yến cũng tới buồng của Ngọc Quyên để thắp nhang, đều đặn không thiếu bữa nào. Chỉ là tới bữa nay, Diệp Yến mới có cơ hội nói chuyện với Ngọc Nga vài câu, bởi từ lúc Ngọc Nga dọn tới phòng của Ngọc Quyên ở, bữa nào cô ấy cũng khóc, cũng không ai bắt chuyện được với cô ấy câu nào.
Đối diện với gương mặt xinh đẹp nhưng bi thương của Ngọc Nga, Diệp Yến cũng chỉ có thể an ủi cô ấy vài câu.
– Người đã không còn, người c-h-ế-t thì đã c-h-ế-t nhưng người sống thì vẫn phải sống cho thực tốt. Trước khi Ngọc Quyên nhắm mắt, cô ấy chỉ nhắc về cô, vậy cho nên cô phải ráng bình tâm lại, nén bi thương mà tiếp tục sống. Cô phải sống thực tốt, có như vậy, chị của cô ở trên trời mới thấy an lòng.
Ngọc Nga vành mắt sưng đỏ, thế nhưng cũng không thể làm giảm bớt đi vẻ phong tình trên gương mặt của cô ấy. Giọng nói dịu dàng êm ái, Ngọc Nga gật đầu, khẽ đáp lại lời Diệp Yến.
– Dạ… cảm ơn mợ Hai… cảm ơn mợ đã yêu thương chị em tôi. Tôi biết tôi phải sống thực tốt, có như vậy thì chị tôi mới an lòng về tôi. Nhưng mà, chị tôi ra đi đột ngột quá, tôi thực lòng không chấp nhận nổi sự đau thương này…
– Tôi hiểu mà… cô có thể đau buồn… nhưng nhứt định không được gục ngã… tôi cũng chỉ mong cô có thể sống thiệt tốt…
– Dạ mợ Hai… tôi chắc chắn sẽ sống thiệt tốt mà…
Diệp Yến khẽ gật đầu, nhìn thấy Ngọc Nga đã nén lại bi thương, cô lúc này mới hỏi.
– Trước mắt thì cô cứ ở lại đây, nhưng trong tương lai… cô có dự tính như thế nào? Tôi với chị cô cũng được coi là chị em trong nhà, cô có ước nguyện chi… cô cứ nói với tôi… tôi sẽ giúp cô.
Ngọc Nga không nhìn vào mắt của Diệp Yến, cô ấy lúc này cúi khẽ đầu, chỉ nhìn vào di ảnh của Ngọc Quyên mà đáp.
– Dạ thưa mợ Hai… tôi sẽ theo như di nguyện của chị tôi mà mần. Chị ấy biểu sao thì tôi mần vậy… cũng sẽ không phụ lòng chị ấy…
Nghe Ngọc Nga trả lời như vậy, trong lòng Diệp Yến quả thực cảm thấy có chút gì đó rất khó nói thành lời. Cô cũng không rõ ý tứ của Ngọc Nga có phải như cô đang nghĩ không, nhưng có vẻ như… Ngọc Nga không muốn rời khỏi đây…
Diệp Yến không phải người nhiều chuyện, cô đã có ý giúp đỡ nhưng Ngọc Nga có vẻ như không cần tới, vậy nên cô cũng không nhiều lời, sau đó an ủi thêm vài câu nữa rồi cũng rời đi.
Trước khi đóng cửa buồng lại, Diệp Yến vẫn nhìn thấy bóng lưng mảnh mai yếu ớt như một nhành liễu đang run run trước gió của Ngọc Nga. Mà bộ dạng bệnh kiều này của Ngọc Nga, quả thực là mần cho lòng dạ người đối diện phải xao xuyến, tâm can như muốn chạy tới để bao bọc chở che. Người đẹp liễu yếu đào tơ như Ngọc Nga thiệt là hiếm có, trong số hàng trăm thiếu nữ, chắc cũng chỉ được có một người…
Bất giác, Diệp Yến cảm thấy thực hoang mang, cô cũng không thể hiểu được tại sao trước khi c-h-ế-t, Ngọc Quyên lại muốn đưa em gái mình dâng tới cho chồng mình? Đây đơn thuần chỉ là một lời nói không kịp suy nghĩ thấu đáo trước khi c-h-ế-t hay là còn có dụng ý chi khác… cô thiệt là tò mò!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!