Diệp Yến Truyện
Phần 14
Diệp Yến đã suy nghĩ suốt đêm về lời nói của Ngọc Nga, Ngọc Nga nói con của Ngọc Quyên bị mất là do có người hãm hại, cô ấy còn nói con của cô năm đó mất cũng là do chính người đã hại mẹ con Ngọc Quyên ra tay. Ngọc Nga chỉ nói suôn vậy thôi chớ không đưa ra được bằng chứng nào, ấy vậy mà Diệp Yến cô lại suy nghĩ suốt đêm, cũng trằn trọc suốt đêm…
Chuyện đứa nhỏ của cô bị mất năm đó vẫn luôn là một nút thắt mãi không tháo gỡ được trong lòng cô, chỉ cần ai chạm nhẹ tới một chút thôi là lòng cô lại đau đớn, vết thương lại như rỉ máu ra. Mặc dầu cô biết Ngọc Nga này cũng chưa chắc là người ngay thẳng, nhưng những gì mà cô ấy nói đã chạm tới điểm mấu chốt trong lòng cô, mần cho cô không cách nào thôi không suy nghĩ tới được. Nếu đúng thực con của cô năm đó là bị người ta hại thì sao, cô phải trả thù cho con chớ, có đúng không, đứa nhỏ đáng thương của cô mà?!
Một đêm mất ngủ trôi qua, rạng sáng mặt trời vừa ló dạng, Diệp Yến đã đi tới chỗ của vú Lan. Ngó thấy Diệp Yến đi tới, vú Lan đang nấu đồ ăn sáng liền giật mình, vú nhìn Diệp Yến, ngạc nhìn mà hỏi.
– Mợ Hai… mợ đói bụng chưa? Để vú lấy đồ ăn sáng cho mợ ăn trước nha? Sao ngó bộ trông mặt mày mợ xanh xao lung vậy? Bộ mợ bệnh chi trong người hở mợ?
Diệp Yến vì thiếu ngủ một đêm nên trông cô phờ phạc hốc hác như người bị bệnh, chỉ là đầu óc cô vẫn rất minh mẫn, cô liền đáp.
– Dạ con hông đói, cũng hông có bệnh chi trong người. Do là cả đêm con ngủ không ngon nên hơi đờ đẫn một chút. Vú nè, con có chuyện này muốn hỏi vú… vú ra đây con hỏi chuyện chút nghen!
Vú Lan quả thực rất ngạc nhiên trước biểu hiện lạ lùng này của Diệp Yến, nhưng bà vẫn rất nghe lời, Diệp Yến vừa nói thì bà đã bỏ luôn công chuyện còn đang dang dở mà theo Diệp Yến ra một góc vườn để nói chuyện. Nghe những gì mà Diệp Yến hỏi, vú Lan vừa sửng sốt cũng vừa tò mò, bà phải mất một chốc sau mới có thể trả lời cô được.
– Chuyện năm đó… chừ mợ hỏi thì vú mới thấy là chuyện năm đó mợ s.ảy thai rất giống với mợ Tư Quyên cũng s.ảy thai. Nhưng mà năm đó lúc mợ có thai vú chăm sóc mợ cũng kỹ càng lắm, nếu quả thực là có người hại mợ thì… Mợ Hai, vú chưa từng có ý nghĩ mần hại mợ… năm đó mợ mất đứa nhỏ vú cũng buồn lắm mợ Hai…
Diệp Yến biết tấm lòng của vú Lan dành cho cô, cô không hề có sự nghi ngờ vú Lan, chẳng qua là cô muốn hỏi vú Lan coi vú có tình nghi ở điểm nào hay không mà thôi. Chừ nghe vú sốt ruột như vậy, Diệp Yến cũng thấy nóng ruột theo, cô liền trấn an vú Lan.
– Dạ, con luôn tin tưởng vú mà vú, bữa nay con chỉ hỏi vú thôi, chớ con có nghi ngờ chi vú đâu, vú an chí nghe vú. Tự dưng tối qua con nằm mơ thấy đứa nhỏ của con hiện về khóc… rồi thấy Ngọc Quyên cũng hiện về… lòng con xót xa quá… cũng tự dưng sinh nghi ngờ. Vậy nên mới sáng sớm con nhịn hông đặng mà chạy tới hỏi vú, coi coi vú có thấy nghi ngờ giống con hay không. Năm đó con gả về đây, vú là thương con nhứt, con cũng tin tưởng ở vú nhứt mà…
Diệp Yến phải nói tới như vậy thì vú Lan mới thấy nhẹ lòng, vú nhìn Diệp Yến, ánh mắt thập phần sốt ruột, vú hỏi.
– Mợ Hai… vậy ra là mợ nghi ngờ năm đó có người hại má con mợ? Mợ là đang nghi ai? Có phải nghi mợ Ba hông?
Với câu hỏi này của vú Lan, Diệp Yến cũng hông biết phải trả lời như thế nào. Tinh thần đang sôi sùng sục của cô đột nhiên bị kéo hạ xuống, ánh mắt dần hiện lên sự phức tạp, cô khẽ đáp.
– Con… con cũng hông biết nữa… chỉ là con cảm thấy… Hà Hương chắc sẽ không mần ra chuyện này…
– Sao mợ lại nghĩ như vậy? Vú thấy nếu như năm đó có người hại mẹ con mợ thì người đó chắc chắn chỉ có thể là mợ Ba mà thôi. Chớ sau khi mợ Ba sanh cô chủ nhỏ thì mợ Tư mới về. Mà mợ Tư cũng bị sảy thai giống mợ… chắc chắn là không phải do mợ Tư mần rồi!
Diệp Yến cũng biết là như vậy, cô cũng không nghi ngờ chi Ngọc Quyên, nhưng linh cảm của cô cho hay, cô không nghĩ là Hà Hương sẽ dám ra tay hại mẹ con cô. Hà Hương tuy tánh tình kiêu ngạo nhưng sống chung với cô ấy dưới một mái nhà thì mới biết cô ấy cũng là một người nhát gan. Ngoài chuyện hay ra vẻ chủ mẫu với thích làm trận làm thượng với cậu Hai ra thì Hà Hương cũng chỉ là một người đờn bà chân yếu tay mềm. Mà năm đó lúc cô đã sảy thai thì Hà Hương mới được đưa về, một người mới như vậy chưa đủ tay chân để hãm hại cô một cách khéo léo thủ đoạn được như vậy đâu!
Nghĩ nghĩ, Diệp Yến buông thở dài, suy nghĩ của cô lại lâm vào bế tắt, cô nói.
– Hà Hương tuy luôn thích đối nghịch với con nhưng cô ấy cũng không có cái gan này đâu vú. Hơn nữa năm đó con có mang, cô ấy cũng có mang… con hông nghĩ là Hà Hương lại dám mần ra chuyện tày trời như vậy với mẹ con con…
– Vậy… vậy bây chừ mợ tính sao hở mợ?
Diệp Yến nhìn vú Lan, mi mắt cô rũ xuống, giọng nói có chút bất lực.
– Con… con chưa biết nữa… để con suy tính thêm…
Vú Lan cũng bất lực theo Diệp Yến, tay vú đặt lên vai cô, thở dài mà an ủi.
– Năm đó sức khỏe của mợ cũng hông phải là tốt, bà mụ nói mợ là thai yếu từ trong bụng mẹ, nếu sanh ra được thì cũng chưa chắc là nuôi được đứa nhỏ. Mà thú thực là sức khỏe mợ năm đó đúng là hông tốt, vậy nên chuyện mợ mất đứa nhỏ, vú cũng hông nghi ngờ chi. Bây chừ mợ đột nhiên sanh nghi ngờ, vú muốn giúp mợ mà cũng hông biết phải giúp mần sao nữa… vú cũng bất lực quá mợ Hai ơi!
Diệp Yến càng lúc càng mông lung, cô một lần nữa lại thấy đi vào ngõ cụt, không biết phải suy nghĩ theo hướng nào để có thể gỡ được khúc mắc trong lòng. Cô cứ luôn có cảm giác đứa nhỏ của cô không thể tự nhiên mà ra đi như vậy, nhưng biểu cô nghi ngờ ai thì cô lại không biết, cũng không biết phải bắt đầu điều tra lại như thế nào. Chuyện đã qua gần năm năm, để nhớ lại cũng là có chút khó khăn rồi, biểu nhớ từng chi tiết nhỏ cặn kẽ, cô thú thực là mần không được…
Nói thêm với vú Lan mấy câu nữa, Diệp Yến cũng liền rời đi, cô muốn về buồng để suy ngẫm thêm, muốn tự mình tháo gỡ nút thắt trong lòng mình. Cô hiểu rất rõ, chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết được, cũng chỉ có linh cảm của cô mới có thể giúp cô tìm ra được sự thật bị ẩn giấu trong mấy năm vừa qua… chỉ có cô mà thôi!
*
Bữa nay nhà bá hộ Kha có giỗ, từ sớm trong nhà đã g-i-ế-t gà mổ heo để chẩn bị đãi tiệc khách khứa. Cậu Hai Lâm còn cho mời sư thầy Chúc Khanh tới để lập đàn làm lễ cầu siêu cho vong linh tổ tiên đã mất, lễ giỗ long trọng vô cùng. Diệp Yến thân là con dâu trưởng, từ sớm cô đã có mặt trong từ đường để cùng cậu Hai Lâm và Kha lão gia quỳ lạy tạ ơn tổ tiên. Mặc dầu Kha lão gia không ưa cô, nhưng nói chi thì nói, cô vẫn là con dâu trưởng của nhà này. Hà Hương dầu được thương hơn cô nhưng cô ấy là thiếp, cô là chánh thê, thứ bậc của cô vẫn cao hơn Hà Hương một thân người.
Hơn hai canh giờ trôi qua, Diệp Yến quỳ suốt ở từ đường để làm đủ các nghi lễ cúng bái, lúc đứng dậy, hai chân cô run run, phải có người đỡ thì mới có thể đứng dậy được. Ngồi trên ghế, Diệp Yến nhìn sư thầy Chúc Khanh với ánh mắt không mấy thiện cảm, bởi vì đối với cô, sư thầy Chúc Khanh đã có một cái tỳ vết không cách nào xóa bỏ được. Thật không dám nghĩ, sư thầy Chúc Khanh vậy mà lại đồng loã với cậu Hai Lâm trong vụ của Phú Quý, thực là thất vọng!
Thời gian cách giờ đón khách vẫn còn dài, sư thầy Chúc Khanh được giữ lại trong phòng khách để một lát nữa dùng tiệc rồi mới ra về. Lúc này, Kha lão gia đang bận rộn cùng sư thầy Chúc Khanh và cậu Hai Lâm đàm đạo chuyện đời. Diệp Yến cảm thấy cô ngồi đây quá mức dư thừa nên xin phép xuống bếp coi sóc chuyện bếp núc mần giỗ. Chỉ là lúc Diệp Yến vừa đứng dậy định đi ra ngoài thì lúc này, ngoài của đột nhiên có người chạy ù tới. Còn chưa kịp hiểu chuyện chi thì Diệp Yến đã nhìn thấy Ngọc Nga quỳ rạp giữa phòng khách, nước mắt ngắn dài, cô ấy dập đầu về phía sư thầy Chúc Khanh mà van xin.
– Thưa sư thầy giúp con… giúp con giải oan cho cái c-h-ế-t oan ức và tức tưởi của chị con. Chị con c-h-ế-t chưa được 49 ngày, chị con c-h-ế-t oan, chị con bị người ta hại… xin thầy giúp con… xin thầy giúp con…
Sư thầy Chúc Khanh ngạc nhiên, Kha lão gia và cậu Hai Lâm cũng ngạc nhiên không kém. Vẫn là Kha lão gia xử trí nhanh hơn, ông chỉ tay vào Ngọc Nga, quát lớn.
– Xấc láo! Mày hồ ngôn loạn ngữ cái chi ở đây? Bây đâu, mau kéo con nhỏ này ra ngoài, sao dám để nó chạy vào đây nói năng điên khùng vậy hả?
Dứt lời, Kha lão gia lại hét lên:
– Gia đinh đâu? Mau kéo con nhỏ này ra ngoài cho tao, nhanh lên!
Ngọc Nga sợ hãi, cô ấy vội vàng đi bằng hai đầu gối tới trước ghế ngồi của sư thầy Chúc Khanh, cô ấy kêu lên trong rối rít và hoảng loạn.
– Xin thầy giúp đỡ cho chị con, đêm nào chị con cũng hiện về rồi nói là chị con bị oan, có người hại chị. Chị con chết một xác hai mạng, oan uổng lắm thầy ơi… xin thầy thương xót mà giải oan cho chị con… để chị con được ra đi thanh thản… để cháu của con có thể được đầu thai làm người… Xin thầy… con cầu xin thầy mà thầy… chỉ cần thầy giúp cho chị con… thầy muốn con mần trâu mần ngựa chi cho thầy con cũng mần… Con xin thầy… con cầu xin thầy…
Kha lão gia tức giận lắm, ông đứng dậy định đá cho Ngọc Nga một cái thì đột nhiên lúc này sư thầy Chúc Khanh liền ra tay ngăn lại. Sư thầy Chúc Khanh đứng dậy đỡ lấy tay Ngọc Nga, thầy nhìn Ngọc Nga bằng ánh mắt thấu hiểu mà lên tiếng.
– Cô gái đừng quỳ, cái dập đầu này tôi nhận không nổi. Được rồi, có chi đứng dậy rồi từ từ nói, từ từ nói. Chỉ cần là có vong linh bị c-h-ế-t oan uổng, tôi sẽ giúp đỡ hết lòng, cô gái không cần lo lắng, đứng dậy trước đi.
Kha lão gia có chút bất mãn, ông không hài lòng, liền nói với sư thầy Chúc Khanh.
– Thưa thầy… không cần phải…
Kha lão gia còn chưa nói hết câu thì đã thấy sư thầy Chúc Khanh lên tiếng, giọng thầy trầm thấp, lời nói hết sức nghiêm túc.
– Kha lão gia đừng ngăn tôi, chuyện cứu giúp chúng sinh là chuyện mà tôi nên làm. Hơn nữa, tôi rõ ràng là có cảm nhận được, ở trong ngôi gia này có oán linh vẫn chưa được siêu thoát. Lần này tới với lần trước tới cảm giác rất khác nhau, cứ tưởng là do tôi nhìn nhầm, không ngờ quả thực là có chuyện oan khuất đã xảy ra…
Những lời mà sư thầy Chúc Khanh vừa nói rõ ràng làm cho tất cả những người có mặt ở phòng khách đều cảm thấy sửng sốt. Nhất là cậu Hai Lâm, cậu như không tin vào tai mình mà hỏi lại gấp.
– Thưa thầy… chuyện này… là sao vậy thầy? Thực sự trong nhà con có… có vong linh chết oan sao? Là Ngọc Quyên thực sao?
Sư thầy Chúc Khanh không trả lời, dưới ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, thầy chậm rãi đi ra ngoài, sau đó như nhìn ngó thứ chi đó, khoảng chừng một chốc sau, thầy mới lại quay trở vào trong phòng khách. Lúc này, thầy mới nhìn tới Ngọc Nga, giọng thầy vang lên vang vẳng giữa không trung.
– Cô gái, chị cô là chết oan, là bị người ta yểm hại. Muốn tìm ra hung thủ cũng không khó, tôi sẽ giúp cô…
Dứt câu, sư thầy Chúc Khanh lúc này mới quay sang nhìn Kha lão gia và cậu Hai Lâm, dưới những ánh mắt hoang mang của bọn họ, thầy nhắm khẽ mắt, nhưng lời nói của thầy phát ra lại cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng.
– Xin phiền Kha lão gia và cậu Hai đây cho người đi tra khảo và lục soát tất cả buồng ngủ trong nhà. Kẻ yểm hại chị của cô gái này vẫn còn giữ thứ đó trong buồng, tôi có thể nhìn thấy được. Hình nhân thư yếm người tên Ngọc Quyên được đặt trong một hộp gỗ màu đen, bên ngoài có dán hai lá bùa màu vàng, có máu phong ấn ở giữa hai lá bùa. Hộp gỗ đó được đặt dưới đáy tủ bàn phấn, bên ngoài được phũ một tấm khăn lụa màu đỏ như máu, nằm trong căn buồng ở phía tây của ngôi gia…
Cậu Hai Lâm là người phản ứng đầu tiên, ánh mắt cậu đầy nghi vấn, cậu hỏi vội.
– Căn buồng ở phía tây ngôi gia, tức là gần với đình nghỉ mát?
Sư thầy Chúc Khanh gật đầu, vẻ mặt thầy vô cùng nghiêm trọng.
– Đúng như vậy! Nhanh lên, mau cho người đi lục soát… kẻo đồng loã của kẻ đó phi tang chứng cứ… nhanh lên… nhanh lên cậu Hai!
Cậu Hai Lâm bị sự nghiêm trọng của sư thầy Chúc Khanh mà làm cho hoảng loạn, cậu liền đi ra ngoài quát lớn rồi sai bảo gia đinh toả đi lục soát, cũng không quên sai xử quản gia Cam cho tập hợp hết người ở trong nhà lại để tránh cho bọn họ bứt dây động rừng.
Chỉ là sau khi sai xử người ở đi lục soát, lúc quay trở vào phòng khách, cậu Hai Lâm đột nhiên nhìn về phía Diệp Yến với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ kỳ quái. Mà ánh mắt này của cậu Hai Lâm cũng mần cho Diệp Yến rét run người, cô không tự chủ được mà lùi về sau, cũng là hoảng loạn mà ngồi xuống ghế…
Căn buồng ở phía tây rõ ràng là buồng ngủ của cô, ở đó chỉ có một căn buồng của cô là có bàn phấn…
Mần sao có thể? Cô mần sao có giấu hình nhân yểm bùa Ngọc Quyên? Chuyện này rốt cuộc là thế quái nào đây?
Diệp Yến nhứt thời tiến thoái lưỡng nan, cô đi không được mà ngồi cũng không xong. Trong lòng cô cứ có cảm giác rất chi lạ lẫm, mỗi khi mà cô nhìn về phía sư thầy Chúc Khanh, cô luôn cảm thấy bất an, bất an đến lạ thường…
Trong lúc Diệp Yến vẫn còn đang không biết phải làm cái gì thì gia đinh lúc này đột nhiên đùng đùng kéo tới. Một trong số đám gia đình có một người đang ôm một cái hộp gỗ, phía trên có một tấm vải màu đỏ như máu, giống hệt như mô tả vừa nãy của sư thầy Chúc Khanh.
Người nọ đi nhanh vào phòng khách, đặt hộp gỗ xuống giữa phòng, người nọ cung kính và bẩm báo.
– Dạ thưa lão gia, thưa cậu Hai… tôi tìm được thứ này ở dưới bàn phấn trong căn buồng ở phía tây. Mà căn buồng này chính là buồng ngủ của… của mợ Hai thưa lão gia và cậu Hai!
– Diệp Yến!!!
Hai chữ “Diệp Yến” được gầm lên từ trong miệng cậu Hai Lâm như rút đi hồn phách của Diệp Yến. Cô nhíu chân mày nhìn về phía cái hộp gỗ được đặt giữa phòng khách, trong mắt cô là vẻ khiếp sợ không cách nào có thể giấu đi được…
Tại sao? Tại sao lại tìm thấy thứ này trong buồng của cô? Là ai? Là ai đã hãm hại cô? Là ai… Là ai???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!