Diệp Yến Truyện - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Diệp Yến Truyện


Phần 15


Diệp Yến hoàn toàn không dám tin vào tai, không dám tin vào mắt mình. Cô cứ ngồi đó nhìn vào chiếc hộp gỗ đặt dưới nền nhà, tâm tình hỗn loạn tới mơ hồ. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô bị hàm oan như thế này, cô quả thực chưa hề nghĩ tới…
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hộp gỗ được phủ một tấm khăn màu đỏ ở giữa nhà, Kha lão gia là người đầu tiên đi tới cầm chiếc hộp gỗ lên coi xét. Dưới sự hoang mang tò mò của tất cả mọi người, Kha lão gia tháo chiếc khăn màu đỏ xuống, ông đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, hình ảnh hai lá bùa màu vàng được phong ấn bằng máu ở giữa quá chói loá, mần cho ai cũng kinh ngạc rít lên đầy sửng sốt. Cũng vào ngay lúc này, sư thầy Chúc Khanh liền chấp hai tay trước ngực, thầy nhắm khẽ mắt, từ bi mà niệm Phật.
– A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Kha lão gia giận lắm, ông hết nhìn hộp gỗ rồi lại nhìn tới sư thầy Chúc Khanh, ông như nén lửa giận mà hỏi.
– Thưa thầy… bây chừ… phải mần sao đây?
Sư thầy Chúc Khanh vẻ mặt nghiêm trang, thầy chậm rãi nói với Kha lão gia.
– Còn có thể làm sao nữa, người c-h-ế-t cũng đã bị hại chết rồi, hiện chừ chỉ có thể giải yểm rồi lập đàn giải oan cầu siêu, cầu cho người chết được siêu sanh tịnh độ, nhanh chóng được đi đầu thai chuyển kiếp làm người, không còn phải chịu đau đớn tủi hờn nữa. Nhưng thông thường người c-h-ế-t do bị thư yếm yểm bùa thì sẽ rất khó lòng mà đi đầu thai, bởi tâm họ còn mang oán niệm, phải mất một thời gian dài cầu siêu tích phúc đức thì may ra mới có thể giúp được họ…
Dừng chút, sư thầy Chúc Khanh liền nhìn về hướng của Diệp Yến, ánh mắt thầy hiện lên sự chán ghét khinh miệt.
– Thực sự không dám nghĩ một người bề ngoài lương thiện như mợ Hai đây mà lại mần ra những chuyện tàn ác như thế này. Loại người độc ác yểm hại chết người khác… một khi chết rồi thành ma sẽ bị đày đọa xuống mười tám tầng địa ngục… mãi mãi không được siêu thoát!
Sư thầy Chúc Khanh vừa dứt lời, Ngọc Nga đã không nhịn được mà điên cuồng nhào về phía Diệp Yến, cô ta vung tay đánh tới tấp vào người Diệp Yến, vừa đánh vừa chửi mắng những câu từ thậm tệ tới khó nghe. Mà Diệp Yến vì không phòng ngừa kịp nên cô bị đánh trúng khá nhiều, cũng không đánh trả được bao nhiêu, chỉ có thể ôm đầu chống chế.
Rất may lúc này người ở liền tới can ngăn, một đám người kéo Ngọc Nga ra ngoài, giải vây cho Diệp Yến. Nhìn Diệp Yến đầu tóc rối bời, bà Chúc giúp cô sửa sang lại tóc, bà chất vấn.
– Chuyện chi từ từ nói, mần chi mà hành hung đánh người như vậy chớ?
Ngọc Nga được người ở giữ lại, cô ấy vẫn còn rất hung hăng, hai mắt trợn lên, uất ức mà kêu gào.
– Còn chi để nói, chính nó yểm hình nhân hại chết chị tôi, hại chết cháu tôi, nhân chứng vật chứng có đủ, các người còn muốn nói cái chi nữa? Các người muốn giúp nó à, các người có biết chính nó là kẻ đã hại chết máu mủ của cái nhà này không? Các người có ngó thấy không?
Diệp Yến ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Ngọc Nga, cô cố gắng giữ vững bình tĩnh, cố gắng hết sức để giải oan cho chính mình.
– Tôi không có mần ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy, tôi cũng không biết vì sao cái hộp gỗ này lại xuất hiện trong buồng ngủ của tôi. Nhưng tôi dám thề, tôi không có làm, tôi không biết thư yếm người khác, càng không có lý do gì để tôi thư yếm Ngọc Quyên, là có kẻ đã hãm hại tôi, hãm hại cả Ngọc Quyên!
Ngọc Nga vùng vẫy, cô ấy gào lên để đối chất với Diệp Yến.
– Mày nói cái gì? Mày không có mần ra chuyện này? Vậy mày giải thích cái hộp gỗ này ở đâu mà có? Nếu bữa nay không có sư thầy Chúc Khanh tới giúp đỡ, vậy thì mày còn giấu cái hộp gỗ này tới bao chừ? Hộp gỗ được tìm thấy trong buồng ngủ của mày, bây chừ mày nói mày không mần… mày nói như vậy mà muốn tao tin mày? Nằm mơ đi!
Diệp Yến biết Ngọc Nga đang kích động, cô lúc này cũng chỉ có thể hết sức cố gắng để giải thích.
– Ngọc Nga… tôi và Ngọc Quyên từ trước tới chừ không có thù oán… tôi cũng chẩn bị rời khỏi cái ngôi gia này… vậy thì nguyên cớ nào lại khiến cho tôi phải mần hại Ngọc Quyên? Ngọc Quyên c-h-ế-t, con của Ngọc Quyên c-h-ế-t thì có lợi lộc chi cho tôi? Tôi biết là cô đang kích động thương xót cho Ngọc Quyên, nhưng cô nghĩ lại mà coi… tôi tội tình chi phải hại người rồi hại mình như vậy? Hoặc giả sử cho như lời cô nói là tôi hại Ngọc Quyên đi, vậy tại sao tôi không đem cái hộp gỗ này đi chôn ở đâu đó mà lại đi giấu trong buồng ngủ của mình? Cô nghĩ là tôi bị ngu dốt tới mức tự đào hố chôn mình như vậy hả? Nếu tôi đã có ác tâm hại người thì tôi không ngu tới như vậy đâu, rõ là có kẻ đã hãm hại vu oan cho tôi!
Cậu Hai Lâm im lặng từ nãy tới chừ, lúc này, sau khi nghe Diệp Yến nói như vậy, cậu mới nghiêm giọng lên tiếng, ý tứ là muốn bảo vệ Diệp Yến.
– Diệp Yến nói phải, mọi người cứ bình tĩnh suy xét, bởi trong chuyện này, tôi thấy vẫn còn chi đó rất khuất tất…
Ngọc Nga không cho là như vậy, cô ấy chỉ tin vào vật chứng ở trước mắt, cô ấy kêu lên, như là kêu oan cho Ngọc Quyên vậy. Vành mắt đỏ hoen, Ngọc Nga hướng về phía cậu Hai Lâm mà kêu gào.
– Cậu Hai… cậu nói vậy là không công bằng với chị em em… rõ ràng đã tìm thấy cái hộp gỗ này ở trong buồng của nó mà cậu vẫn còn không tin là nó đã hại chết vợ con của cậu. Cậu Hai, là một xác hai mạng, là chính con quỷ đó đã giết chết con của cậu… là con của cậu… là giọt máu của cái ngôi gia này đó cậu Hai! Cậu không thương chị em thì cậu phải thương con của cậu chớ… nó là một đứa bé trai… chính là con trai của cậu đó cậu!
Diệp Yến ngó thấy được sự lung lây trong ánh mắt không kiên định của cậu Hai Lâm, lòng cô kêu lên lộp bộp vài tiếng, cũng cảm thấy bữa nay cô sẽ khó lòng mà thoát được vụ án oan này. Những gì cần nói cô cũng đã nói, nếu bọn họ thực sự không tin… cô cũng không biết mần cách nào khác. Sự chuyện diễn biến quá nhanh, cô là tình ngay lý gian, dẫu có trăm cái miệng thì cũng cãi không đặng…
Sư thầy Chúc Khanh lúc này đi tới nhìn vào chiếc hộp gỗ, thầy không mở hộp gỗ ra ngay mà làm phép đọc mấy câu thần chú chi đó rồi mới dám mở chiếc hộp gỗ ra nhìn xem. Bùa dán phong ấn trên hộp gỗ được xé ra, mở khóa hộp gỗ, bên trong liền hiện ra một hình nhân bằng vải bị cấm chi chít kim may đồ ở trên bụng. Mà ở sau lưng hình nhân còn ghi rõ họ tên ngày sanh tháng đẻ của người bị hại, cũng chính là tên tuổi của Ngọc Quyên.
Lúc này, sư thầy Chúc Khanh liền không nhịn được mà cảm thán kêu lên.
– Ra tay quá tàn nhẫn, là một thi hai mạng… bảo sao trong nhà này lại ngó thấy oán khí nặng nề như vậy. Mợ Hai, mợ quá thâm độc rồi, tội ác này quá tày trời, rồi mợ sẽ nhận lại quả báo, chắc chắn sẽ nhận lại quả báo!
Vật chứng được phanh phui trước mắt bàn dân thiên hạ, lại nghe lời phán của sư thầy Chúc Khanh, ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn Diệp Yến liền khác hẳn, như là có chi đó rất phẫn nộ vậy. Tới ngay cả bà Chúc cũng không nhịn được mà nghi ngờ hỏi Diệp Yến.
– Yến… con… có mần ra chuyện này không… con khai thiệt với mọi người đi?
Diệp Yến lắc đầu, tay cô siết chặt thành nắm đấm, rất muốn giải oan nhưng lại không biết phải nói cái gì. Bây chừ nhân chứng vật chứng có đủ, mọi thứ đều bất lợi với cô như vậy, cô phải giải thích mần sao đây? Liệu rằng ai còn tin cô?
Ngọc Nga nhìn thấy hình nhân của chị gái mình, cô ấy đau đớn quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy dài trên gương mặt diễm lệ, cô ấy ôm lấy chân cậu Hai Lâm mà khóc than.
– Cậu Hai… cậu phải lấy lại công bằng cho chị em… chị em là mang thai đứa con của cậu… là con của cậu đó cậu Hai! Chị em chết oan uổng như vậy, bị độc phụ hại chết như vậy… cậu phải đòi lại công bằng cho mẹ con chị ấy… cậu Hai à… cậu không thể bỏ qua chuyện này được… mẹ con chị ấy sẽ oán hận cậu cho mà coi!
Kha lão gia im lặng suốt từ nãy tới chừ, lúc này, ông cũng không nhịn được mà đập bàn quát lớn.
– Quá tàn độc! Ngôi gia này không thể chứa chấp được loại con dâu tàn nhẫn như nó! G-i-ế-t! Giết nó bêu đầu thị chúng cũng chưa chắc đã đòi lại được công bằng cho mẹ con Ngọc Quyên! Thiệt là khốn nạn! Độc phụ! Độc phụ!!!
Tất cả mũi dao, tất cả những sự bức xúc, những tức giận và những sự phẫn nộ uất hận của mọi người đều gom hết lại về phía Diệp Yến. Ngay vào khoảnh khắc này, Diệp Yến giống hệt như cây khô giữa đồng, một mình cô chống chọi lại với cơn bão lớn, cũng không biết kết cục sẽ đi về đâu…
Vật chứng được tìm thấy trong buồng ngủ của cô, mặc dầu không có lý do chính đáng để cô phải hãm hại mẹ con Ngọc Quyên nhưng tất cả mọi người đều tin là cô có tội, cũng tin cô chính là loại độc phụ đã tàn nhẫn hại chết mẹ con Ngọc Quyên. Phải rồi, nếu đổi lại là chính cô, cô cũng tin là cô hại chết mẹ con Ngọc Quyên, bởi vật chứng đã rành rành ra ngay đó rồi còn gì… khốn nạn thật mà!
Tiếng khóc thương kêu gào vang lên, tiếng xầm xì to nhỏ của người ở, tiếng mắng chửi thậm tệ của Kha lão gia, kèm theo những tiếng kinh sám hối của sư thầy Chúc Khanh vang lên… rất nhiều âm thanh phát ra cùng lúc… tạo nên sự hỗn loạn tới không thể hỗn loạn thêm…
Diệp Yến nhìn thấy cậu Hai Lâm đang từ từ tiến về phía cô, cậu đi tới trước mặt cô, cậu nhìn cô, ánh mắt cậu tràn ngập sự phẫn nộ cùng thất vọng. Giọng nói của cậu trầm đặc, như có chi đó rất kìm nén, lại còn như run run.
– Cô… cô còn cái chi để nói hay không?
Diệp Yến không mấy ngạc nhiên về biểu hiện này của cậu Hai Lâm, cô đã biết cậu chắc chắn sẽ không tin cô, vậy nên cô cũng không còn hy vọng gì…
– Tôi… tôi không…
“Chát”, một cái tát thật mạnh in hằn lên trên mặt của Diệp Yến, máu từ khoé môi cô chảy ra, hoà cùng với mồ hôi mặn đắng…
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo kinh hãi của cô, cậu Hai Lâm vẻ mặt hung tợn mà gằn lên từng chữ.
– Cô! Loại đờn bà như cô… tốt nhứt không nên được sống tốt! Cô vì hận tôi đã từng phụ bạc cô mà cô lại ra tay tàn nhẫn với máu mủ của tôi như vậy sao… con độc phụ này! Cô nghĩ… những chuyện ác cô mần thì sẽ không ai biết… cô nghĩ cô có thể che giấu được tội ác này tới hết kiếp hay sao? Ác độc! Khốn nạn! Cô… cả đời này cô nên sống trong dày vò để sám hối tội ác của cô đi… độc phụ! Độc phụ!
Kha lão gia hùa theo con trai mà mắng Diệp Yến thậm tệ.
– Nó muốn ly dị rồi rời khỏi đây tới như vậy mà… rõ ràng nó có chẩn bị từ trước rồi… đúng là lòng dạ rắn rết! Nhốt nó vào trong củi đi, để xong đám giỗ hãy tính tới chuyện xử trí nó như thế nào! Loại này phải để cho cha má nó, để bàn dân thiên hạ ngó thấy được tội ác của nó thì nó mới tỉnh ra được! Muốn ly dị cũng được, nhưng trước tiên phải để nó nếm mùi vị sống không bằng chết thì mới có thể đền bù được cái chết oan uổng của mẹ con Ngọc Quyên! Nhốt! Nhốt con ác phụ này lại cho tao, nhốt!
Cậu Hai Lâm như giận tới phát run, cậu nhìn Diệp Yến, nhìn bằng ánh mắt khinh khi ghét bỏ, cậu quát lên.
– Nhốt! Nhốt độc phụ này vào củi! Nhốt đi cho khuất mắt tao… nhốt!
Lời vừa dứt, gia đình liền tủa tới giữ tay giữ chân của Diệp Yến như muốn lôi cô đi. Diệp Yến cũng không vùng vẫy, cô biết cô có chống cự cũng làm không lại đám người này. Trước khi rời đi, cô vội liếm sạch máu chảy từ khóe miệng mình, lời nói quyết tuyệt như lời trăn trối trước lúc hy sinh.
– Tụi mày không phải hù, bản thân tao không mần ra chuyện ác thì tao không sợ! Nhưng tụi mày cứ chờ đó, nếu như tao có phải bỏ mạng ở đây thì tụi mày cũng đừng hòng có ngày nào được sống an ổn! Hồn của tao và hồn của mẹ con Ngọc Quyên sẽ hiện về mà bóp cổ tụi mày để trả thù… trả thù từng thằng từng con một! Lũ mày cứ tưởng người chết là câm à, sai rồi, dám lấy thanh danh của người chết ra để làm trò xằng bậy, rồi tụi mày sẽ thấy… hai chữ quả báo được viết đẹp tới cỡ nào! Lũ khốn nạn!
Nghe Diệp Yến nguyền rủa, Kha lão gia giận tới sôi gan, nếu không phải có Hai Lâm ngăn lại chắc lão đã tát cho Diệp Yến mấy cái. Đối mặt với thần sắc đầu đội trời chân đạp đất của Diệp Yến, Kha lão gia run người, hung bạo quát ầm lên.
– Tụi mày còn đứng ngó cái gì, kéo nó đi, vả vào miệng nó cho tao! Vả thiệt mạnh vào! Kéo nó đi trước khi tao g-i-ế-t nó! Cút! Cút hết cho tao! Cút! Cút!!!
Cứ thế, Diệp Yến bị lôi đi trong sự phẫn nộ của tất cả mọi người. Cô cũng không biết rồi cuộc đời cô sẽ đi về đâu, chỉ là cô không hề kêu khóc, cũng không rơi xuống một giọt nước mắt nào…
Cô biết… nếu chẳng may cô có bỏ mạng ở nơi này thì cô cũng không sợ, bởi cô biết lũ ác độc này rồi cũng sẽ phải trả giá cho những tội ác mà bọn chúng đã gây ra. G-i-ế-t con của cô, g-i-ế-t mẹ con Ngọc Quyên, bây chừ còn muốn giết cô để bịt đầu mối. Được rồi, quả báo sẽ tới nhanh thôi, tới nhanh thôi mà, an tâm đi!!!
*
Diệp Yến bị gia đinh kéo đi, bọn họ kéo cô vào củi, nơi chuyên trị bọn gia đinh người ở mần sai chuyện trong nhà. Củi này là một nơi bẩn thỉu hôi hám, chuột rết bò tứ tung, còn có cả rắn nữa. Diệp Yến bị trói tay, chân được thả lỏng, bọn họ ném cô vào góc củi, chuột rết nghe có tiếng động liền tản ra chạy bò tứ tung, doạ cho Diệp Yến c-h-ế-t khiếp một phen.
Gia đinh sau khi ném cô vào củi, sau một màn dọa nạt, đợi bọn họ tản đi, một cậu thanh niên lúc này mới đi tới chỗ cô. Cậu ấy giả vờ là cột dây trói tay cho cô, vừa cột, cậu ấy vừa quát mắng.
– Độc phụ! Loại người như mợ xứng đáng bị tù mọt rong… nào… đưa cái tay ra… tôi phải cột chặt vào… để không mợ chạy thoát thì quá hời cho mợ rồi!
Ngó thấy không ai để ý, cậu thanh niên lúc này mới thấp giọng nói khẽ vào tai Diệp Yến.
– Mợ… tôi cột lỏng cho mợ… để mợ đuổi rắn đuổi rết… trong đây chuột nhiều… mợ coi chừng bị cắn…
Diệp Yến thoáng sửng sốt, nhưng cô cũng đủ thông minh để không làm lộ ra là có người đang muốn giúp đỡ cô. Lúc này, cô vờ như cáu gắt la hét, sau đó mới tìm cơ hội mà nói với cậu thanh niên.
– Cảm ơn… nhưng cậu có thể đánh tiếng tới nhà hương cả Chu… báo tình hình của tôi cho mợ Quỳnh biết được không cậu? Nếu được… tôi đội ơn cậu nhiều lắm! Phải phải… lát nữa hương cả Chu chắc chắn sẽ tới ăn giỗ… cậu giúp tôi… giúp tôi…
Cậu thanh niên lớn tiếng, quát.
– Kêu cái chi! Đáng lý mợ còn bị trói lại mới hả dạ tôi nữa kìa… kêu kêu con khỉ khô!
Dứt câu, cậu thanh niên lại thấp giọng nói thầm với Diệp Yến, trông cậu hết sức cảnh giác.
– Được mợ… một lát nữa tôi sẽ hết sức để tìm cách gặp hương cả Chu… Nhưng tôi hông dám chắc có giúp mợ được hông, chỉ sợ cậu Hai cho người quản chặt tụi tôi. Nhưng chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ đánh tiếng cho người tới cứu mợ, mợ cố lên…
– Cảm ơn cậu… cảm ơn cậu…
Lúc này, bên ngoài liền có gia đinh đi tới, hắn ta liếc mắt nhìn cậu thanh niên, ra lệnh.
– Mày mò cái chi mà rề rà nãy chừ chưa xong nữa! Lẹ cái tay lên, muốn ăn đập hông hả mạy?
Nghe bị mắng, cậu thanh niên liền đứng dậy, cười xởi lởi với tên ra lệnh.
– Em xong rồi nè, xong rồi. Em phải cột cho chắc chớ để hông con mụ này chạy được thì cậu Hai giết tụi mình chết. Em xong rồi, khóa cửa lại thôi anh!
– Ờ, mày ra ngoài cho tao khóa cửa! Nhanh lẹ cái chân lên!
– Dạ dạ…
“Ầm”, tiếng cửa kẻo kẹt đóng lại, bóng tối liền ập tới bao trùm lên toàn bộ căn củi ẩm thấp họp hẹp đầy chuột rắn. Diệp Yến co người vào trong một góc, cô lấy một cành củi để đuổi lũ chuột, đẩy bọn chúng ra xa để chúng đừng bò lên người cô. Lúc này, cô mới thấm được sự khủng hoảng của nỗi sợ, tay chân cô như rụng rời, uất ức khổ sở tới mức bức rức toàn thân người…
Cả đời cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải chịu oan uất kinh hoàng như thế này, cô rối trí lắm, cũng tức tưởi nhiều lắm. Chỉ mong cậu thanh niên có thể báo tới được tai hương cả Chu, báo tới được mợ Quỳnh để mợ ấy cho người tới giúp cô…
Chịu oan cũng được, nhưng phải sống, phải sống xót để còn giải nỗi oan khuất này. Nếu cô bỏ mạng ở đây thì oan uổng cho cô quá, cũng quá hời cho bọn lòng lang dạ thú này quá…
Cô phải sống, phải sống, phải được minh oan, chắc chắn phải cố gắng sống để được minh oan, chắc chắn!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN