Trong một thời gian dài, Lương Duật Chi không thể xác định liệu loại thuốc cảm lạnh mình uống có tác dụng tăng nhiệt độ cơ thể để chống lại virus hay không, tóm lại là cơ thể anh nóng bất thường, người trong vòng tay anh cũng trở nên rất nóng.
Khi Lương Duật Chi tỉnh lại vào ngày hôm sau, một tia sáng lọt qua khe hở trên tấm rèm cửa sổ dày đặc tối tăm. Trong khoảnh khắc anh bị kéo ra khỏi giấc ngủ sâu, ý thức của anh bị phân mảnh trong chốc lát, sau đó trí nhớ của anh trở nên rõ ràng và nhận ra rằng mình là người duy nhất trên giường.
Điện thoại không ở cạnh giường, anh thậm chí còn không biết bây giờ là mấy giờ.
Chưa kịp mở rèm, anh đứng dậy trong ánh sáng lờ mờ, mặc quần áo vào thì bàn tay bỗng bị cấn.
Đó là một cái nút, một cái nút nhỏ màu trắng.
Lương Duật Chi nhặt lên, nhìn trong tay rồi đi ra khỏi phòng, bên ngoài không có ai.
Anh cười một mình, cảm thấy buồn cười, sao lại có người như cô chứ? Sao lại trốn nhanh như vậy, giống như bị anh đưa lên giường.
Dù sao thì trải nghiệm đêm qua rất tuyệt vời, mồ hôi đầm đìa khiến cơ thể anh dễ chịu hơn rất nhiều, nhiệt độ cơ thể dường như đã trở lại bình thường. Lương Duật Chi cảm thấy rất đói nên vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi sau đó ra ngoài để kiếm gì đó ăn.
Đã gần mười một giờ rồi.
Anh chỉ đơn giản là làm một chiếc bánh sandwich, vừa ăn vừa xem lại cuộc gọi nhỡ, chọn một số cuộc gọi quan trọng để gọi lại, điện thoại của Lục Minh gọi đến. Lục Minh là con út trong nhà cô, là em họ của Lương Duật Chi, nhỏ hơn anh nửa tuổi, họ học cùng nhau từ hồi tiểu học.
“Anh Duật Chi, đêm qua anh trốn đi đâu vui vẻ à? Là Ôn Nhu Trấn hay là Tiêu Kim Động? Cần em vớt anh không?” Giọng điệu rõ ràng là sau say rượu.
Lương Duật Chi: “Ai vớt ai, có mẹ gì thì nói nhanh đi.”
Lục Minh ở đầu bên kia nói: “Anh quên hôm nay là sinh nhật Trùng Nguyên sao? Anh không thể trốn tránh được chuyện này đâu?”
“Giờ mới mấy giờ.”
“Anh đến sớm đón em đi chơi bài nhé.” Lục Minh từ nhỏ đã không có trí tiến thủ, chép bài tập của Lương Duật Chi mà lớn lên. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta sang Úc lăn lộn, rất thích chơi bời lêu lổng, trạng thái hàng ngày của anh ta tương đương với Kiều Dật Thượng Hải.
Lương Duật Chi thay quần áo và đi ra ngoài.
Xe chạy tới chỗ Lục Minh. Hai người vừa gặp nhau, Lục Minh đã chú ý tới manh mối, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Hình như tối qua ở Ôn Nhu Trấn.”
Lương Duật Chi liếc nhìn đi chỗ khác.
Lục Minh nâng cằm lên, chỉ vào một bên cổ anh: “Thật là mãnh liệt.”
Lương Duật Chi nhìn vào gương trong xe và thấy một vết đỏ rõ ràng ở sau gáy bên phải.
Do Đường Tây Trừng cắn.
Anh chỉ liếc nhìn một cái, cũng không quan tâm chứ đừng nói đến việc che giấu, anh điều khiển vô lăng trong tay rồi quay đầu xe lái ra ngoài. Lục Minh buồn cười nhìn anh: “Em đã nói tối qua anh đưa ông cụ đi, sao đưa đi rồi không thấy người đâu luôn. Mệt cho em đã lo anh bị cảm nặng, bất tỉnh trên đường. Em thật sự lo nghĩ quá nhiều rồi. Đúng là làm việc này chỉ khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhìn anh coi như đã khỏi bệnh rồi. Sao, anh không muốn đi theo con đường cấm dục nữa à?”
“Tôi nói tôi đi theo con đường cấm dục à?” Lương Duật Chi nhàn nhạt trả lời.
“Vậy trước đây em giới thiệu sao anh lại từ chối?”
“Anh kén chọn hơn cậu.”
Lục Minh bắt đầu thấy hứng thú: “Dẫn đến xem thử đi. Em muốn xem khẩu vị của anh.”
Lương Duật Chi lười biếng trả lời hắn, lại hỏi cái khác: “Đêm qua cãi nhau xong chưa?”
“Cãi vã không có hồi kết, năm nào cũng ồn ào như vậy, tất cả là do chị em khuyên nhủ. Mình uống rượu của mình và ăn đồ của mình, không phải việc của họ. Ngoại trừ cậu nhỏ, cả nhà chúng ta đều nóng nảy như vậy, nhưng năm nay cậu nhỏ không có ở đây.” Tình tình Lục Minh tùy hứng, ngáp dài nói uống nhiều quá nên ngủ không ngon: “Em ngủ bù một lát.”
Thực sự coi anh là tài xế.
Sinh nhật của Phương Trùng Nguyên vào ngày mùng một Tết sẽ không bao giờ bị lãng quên. Những người có việc và không làm việc đều đang nghỉ ngơi để đón Tết, rất nhiều người tụ tập cùng nhau, bàn chơi bài đầy ắp.
Lương Duật Chi không nói nhiều, đều là Lục Minh trêu chọc cười đùa. Sau đó họ nói về mảnh đất mới Gia Định, Phương Sùng Nguyên hỏi Lương Duật Chi có thể liên hệ không. Lục Minh vội vàng nói: “Đừng làm khó anh trai Duật Chi của tôi. Anh ấy còn không cúi đầu trước bố về chuyện của mình, cậu muốn anh ấy đau eo vì cậu à. Cậu tìm anh ấy còn không bằng đến tìm tôi. Tôi dựa vào mồm mép của mình dây dưa cho cậu.”
Mọi người đều phá cười.
Không biết là ai để ý đến tay phải của Lương Duật Chi khi anh chạm vào bài và hỏi: “Tay của Duật Chi bị sao vậy?”
Có một dấu vết rõ ràng trên ngón tay và mu bàn tay của anh giống như vết răng.
Lương Duật Chi nhìn thoáng qua, nhớ tới đêm qua, cái miệng nóng hổi, đầu lưỡi mềm mại vừa cắn anh vừa muốn ôm anh.
Người bên cạnh nói: “Hình như bị mèo cắn. Duật Chi nuôi mèo rồi à?”
Anh mỉm cười không trả lời.
Lục Minh trong nội tâm trợn mắt: “Chết tiệt, không biết nhà ai nuôi loại yêu tinh này. Năm mới năm me có thể dụ dỗ người ta rời khỏi bàn ăn tất niên được.”
Bọn họ chơi suốt buổi chiều hôm đó, tiếp tục cho đến sau bữa tối, trong khoảng thời gian đó có một số tin nhắn và cuộc gọi, nhưng không có tin nhắn gì từ cái người có ảnh đại diện đầu hươu. Lương Duật Chi cũng không tìm cô mà quay lại bàn rượu. Anh và Lục Minh đều uống rất nhiều, sau đó tài xế của gia đình đã đến đón.
Hai ngày tiếp theo còn có những hoạt động xã hội, toàn tiệc chiêu đãi của người thân, bạn bè và người lớn tuổi thật khó để từ chối. Tết nào cũng như thế này, tiệc tùng nhiều đến mức nhàm chán.
Trong thời gian này, anh sống với ông nội và không bao giờ trở lại căn hộ đó.
Cho đến ngày thứ tư của năm mới, Lương Duật Chi đi dự tiệc tối đã về sớm, hẹn với một đàn anh vừa về nước để nói chuyện gì đó. Xe rẽ qua hai ngã tư, phát hiện rất gần chỗ cô, tính toán thời gian, anh có chút thời gian rảnh rỗi nên đột nhiên nảy lòng chuyển đường đi qua.
Tây Trừng nhận được tin nhắn khi trong nhà cô có khách, cô đang giúp dì Chu rửa rau, bàn tay ướt sũng cũng không lau, cô dùng một ngón tay mở khóa màn hình, nhìn thấy là anh.
[Có tiện ra ngoài không?]
Tây Trừng không trả lời, cô rửa mấy miếng rau diếp cuối cùng dưới vòi nước, lau tay rồi mở cửa ra ngoài.
Dễ dàng nhận thấy chiếc xe của anh, không giống chiếc xe cũ.
Vừa mở cửa, ánh mắt anh đã rơi xuống.
Tây Trừng cũng nhìn anh. Anh mặc vest, đi giày da, rất trang trọng gọn gàng, tóc dường như đã được cắt tỉa, bộ dạng ăn mặc chỉnh tề khiến người ta khó có thể tưởng tượng anh khỏa thân thở hổn hển trên giường.
Lương Duật Chi ánh mắt nhẹ nhàng, nói: “Lên đi.”
Không phải giọng điệu ấm áp.
Tây Trừng ngồi vào, bấm điện thoại di động hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Tiện đường, xem em có bị cảm không.”
“…”
Tây Trừng đáp: “Sức đề kháng của em khá tốt.”
Cô không mặc áo khoác mà đang mặc chiếc áo len nhung đen bó sát mà anh đã nhìn thấy khi quay lại lần đầu tiên, nó làm nổi bật hình dáng khuôn ngực hoàn hảo của cô. Lương Duật Chi nhìn thoáng qua, vô thức nhớ tới chiếc khóa áo lót của cô, đây là một thiết kế khó khăn, anh kiên nhẫn mở ra.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vô lăng, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi em đang làm gì vậy?”
“Rửa rau, trong nhà có khách.”
“Khách nào?”
“Học trò của ông ngoại em.”
Học trò, giống thân phận của Lương Bạc Thanh.
“Ông ngoại của em có rất nhiều học sinh à?”
“Không có nhiều. Hôm nay có hai người tới.”
Anh hơi nghiêng đầu, tiến lại gần nhìn vào màn hình điện thoại của cô: “Nam?”
Tây Trừng ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ quen thuộc trên người anh, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cúi đầu gõ chữ: “Một nam một nữ.”
Anh nói thẳng thừng: “Ừ. Vậy anh làm phiền em à?”
Nhìn thấy cô lắc đầu, ánh mắt của Lương Duật Chi đảo từ lông mày đến mắt cô: “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Tây Trừng dừng lại, nhìn anh hai giây, gõ chữ: “Anh hết cảm chưa?”
“Hết rồi.” Lúc đầu cũng không nghiêm trọng lắm, ngày đó sau khi làm với cô thì khỏi hẳn rồi.
“Vậy dạo này anh bận việc gì?”
“Ăn cơm.” Lương Duật Chi nói: “Nhưng đều là đồ ăn không ngon.”
Cô hiểu. Những bữa tiệc xã giao không thể không đi, hẳn là người như anh bình thường đón Tết là như vậy. “Ngày nào cũng có à?”
“Ừ, gần đây ngày nào cũng có một cái.” Anh nhìn đồng hồ: “Lát nữa còn có một cái khác.”
“Chỉ đi ăn thôi à?”
“Cũng có thể chơi bài.”
“Vậy anh có thắng không?”
“Thua, ngày nào cũng thua, đến cái quần cũng không còn.”
Không biết câu trả lời là thật hay giả, Tây Trừng vẫn mỉm cười.
Lương Duật Chi nhìn lúm đồng tiền nhỏ trên má cô, hỏi: “Buồn cười à?”
Tây Trừng không trả lời, Lương Duật Chi hơi nhíu mày, ánh mắt từ khuôn mặt trắng nõn nhìn xuống xương đòn được che phủ bởi quần áo của cô, đột nhiên giơ tay mở cổ áo, lộ ra một ít dấu vết còn sót lại chỗ bị anh cắn.
Tây Trừng đẩy ngón tay ra và nhấc cổ áo lên.
Lương Duật Chi thu tay lại, ngả lưng xuống ghế, tiếp tục không chút do dự nhìn cô.
Tây Trừng nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cho rằng anh định nói gì đó, nhưng lại không nói.
Trong xe bỗng chốc yên tĩnh. Khoảng thời gian ngắn ngủi không liên lạc này, không biết đối phương đang nghĩ gì, trên đường có một chiếc ô tô chạy ngang qua, thổi bay mấy chiếc lá khô.
Lương Duật Chi nhìn đồng hồ lần nữa, ngả người ra sau và nhấc một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ ghế sau lên.
“Bánh ngọt, ở nhà người họ hàng mới mở, đem cho bà ngoại ăn thử đi.”
Tây Trừng có chút kinh ngạc, dừng lại một chút, mới nhận lấy rồi nói “cảm ơn” qua điện thoại.
“Nếu em muốn xuống xe, bây giờ có thể xuống.” Lương Duật Chi nói.
Tây Trừng gật đầu, mở cửa xe, ôm hộp bánh bước ra ngoài. Cô bước trở lại sân, leo lên bậc thang, quay lại thì thấy chiếc ô tô đang rẽ vào đường chính và biến mất sau những tán cây.
Suốt quá trình họ đã không nói về đêm đó.