Hắn mặc một bộ trường bào gấm màu xanh, tóc dài búi cao, bên hông treo một thanh đoản kiếm.
Ta nhớ ra là đã từng gặp qua người này. Kiếp trước trước khi Tiêu Hoài thành hôn mấy ngày. Ta trốn không được, đi đâu cũng bị cả đống thị nữ theo sát. Tóm lại là quá phiền muộn nên một mình ngồi bên ao trầm tư.
“Thẩm cô nương?”
Chính là gặp hắn vào thời điểm này.
“Đúng lúc ta vừa bắt được vài con bướm, cô có thích không?”
Ta không biết tại sao hắn biết ta họ Thẩm. Nhưng hắn vừa dứt lời là đã bị gọi đi rồi.
Tiêu Hoài từ nội điện đi tới.
“Lục Nhận, ngươi lỡ thời gian rồi.”
Ánh mắt của hắn lơ đãng liếc qua ta. Rất lạnh lẽo. Cứ như ta không nên ở chỗ này, không nên cùng người khác nói chuyện.
Lần này, ta cũng cảm giác mình và Lục sẽ không có bất kỳ liên quan nào. Tuy nhiên vẫn biết ơn hành động trượng nghĩa này của hắn. Dù thế ta cũng không tới bắt chuyện mà trực tiếp rời khỏi quán trà.
Ma ma cho rằng ta không biết thân phận của Lục Nhận nên nhắc nhở ta.
“Cô nương, đó là con trai độc nhất của Lục Hầu gia – Lục Nhận.
Phụ thân của Lục Nhận là Định Viễn đại tướng quân Vũ An Hầu. Được phong vương khác họ.
Thủ hạ dưới trướng có mấy trăm ngàn tinh thuệ, có thể huy động toàn bộ lực lượng binh tính biên cương.
Mà Lục Nhận con nối nghiệp cha. Là thiếu niên tướng lĩnh vang danh.
Ma ma thấy tôi không có phản ứng gì, cho rằng tôi chưa từng nghe tới người này, liền bắt đầu lảm nhảm phân tích.
“Nếu thế lực ở trên triều Thái phó là đứng đầu, thì Hầu gia đứng thứ hai.”
“Ngày Thái tử phong thưởng người có công, Lục hầu gia là người thứ hai tiến vào.”
“Lại nói, hai người đều xin hôn sự cho con mình, ngươi biết Lục hầu gia xin cái gì không?”
Ma ma còn chưa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa.
“Thẩm cô nương.”
Hắn đuổi theo đến đây. Gió đêm thổi vạt áo hắn bay phấp phới. Giống như chàng thiếu niên nơi biên cương từ trong thơ bước ra.