Diệp Yến Truyện - Phần 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Diệp Yến Truyện


Phần 34


Lão Minh ngồi dưới nền đất, lão lúc này đang ăn ngấu nghiến cái bánh bao, ăn như kiểu người c-h-ế-t đói lâu năm chưa được ăn vậy. Nhai nuốt mấy cái, lão liền cầm ly nước lên, uống ừng ực như trâu uống nước. Thoắt cái lão đã ăn hết hai cái bánh bao, ăn xong cảm giác vẫn còn thèm thuồng đồ ăn dữ lắm.
Thanh Phong ngồi trên ghế, bên cạnh anh là Diệp Yến, cả anh và Diệp Yến đều rất kiên nhẫn đợi lão Minh ăn cho no bụng thì mới hỏi chuyện. Nhìn thấy lão Minh đã ăn xong hai cái bánh bao, Thanh Phong lúc này liền cất giọng, nói.
– Chỉ cần ông thành khẩn khai báo, lát nữa tôi sẽ cho người nấu riêng cho ông một mâm cơm thịnh soạn, không để cho ông đói. Còn về tương lai sau này ông có thể sống tiếp được hay không… hết thảy đều nhờ vào cái miệng của ông… đừng trách tôi không báo trước.
Lão Minh tả tơi ngồi bẹp dưới đất, vì ăn nhanh quá nên lão nấc nghẹn, thi thoảng hức hức trông mắc cười vô cùng. Lão Minh bây chừ khác xa với lão Minh trước đây, từ quần áo cho tới thần thái, trông thê thảm tới không còn chỗ để nói. Quản gia Hưng đã bỏ biết bao nhiêu công sức mới tìm thấy lão Minh ở tuốt vùng miệt thứ, thiếu chút nữa là lão Minh vì đói quá mà ch ết luôn rồi. Lão Minh nói, lão bỏ trốn từ dạo Ngọc Quyên c-h-ế-t, trốn chạy cho tới bữa nay cũng đã được mấy tháng, khổ sở trăm bề.
Sau khi uống thêm một ly nước đầy, lão Minh lúc này mới lấy lại được sức sống, mặt mũi hốc hác, hai mắt chao dao, lão nhìn về phía Thanh Phong và Diệp Yến, giọng lão run rẩy, lão nói.
– Cậu Ba… cô Yến… hai người phải làm chủ cho tôi. Chỉ cần hai người hứa bảo vệ tôi, hai người muốn tôi khai cái chi, tôi đều khai hết, hứa sẽ không giấu giếm nửa lời. Thời gian qua tôi chịu khổ đủ rồi, tôi không muốn lại phải chui rút trốn tránh ở hang cùng ngõ hẻm như vầy nữa đâu… Xin hai người giúp tôi… tôi xin hai người giúp tôi…
Diệp Yến sốt ruột lắm, cô đã đợi một buổi, bây chừ chỉ muốn mau chóng hỏi cho ra sự việc.
– Được rồi, chỉ cần ông khai hết mọi chuyện, tôi hứa sẽ bảo vệ ông. Bây giờ thì ông nói đi… chuyện của Ngọc Quyên rốt cuộc là như thế nào?
Thanh Phong lúc này cũng lên tiếng, anh thị uy phủ đầu.
– Nói cho rõ ràng, nói dứt khoát… nếu tôi biết ông vẫn còn giấu giếm… vậy thì đừng trách tôi không nương tay!
Lão Minh thần sắc hoảng loạn, nghe Thanh Phong dọa, lão sợ tới nhăn nhó mặt mày, giọng khàn đặc, thái độ thành khẩn có thừa.
– Tôi thề… tôi thề những lời nói sau đây của tôi hoàn toàn là sự thật. Về chuyện của mợ Quyên… thực ra thì… hết thảy là do bá hộ Kha bỏ bạc ra yêu cầu tôi h.ại c-h-ế-t đứa nhỏ trong bụng mợ Quyên. Còn về phần mợ Quyên… bá hộ Kha nói… nếu sức khỏe mợ ấy tốt thì để mợ ấy sống. Mà nếu sức khỏe không tốt thì không cần tận lực cứu chữa… nếu c-h-ế-t đi thì càng tốt…
– Tức là… cái chế.t của mẹ con Ngọc Quyên là do lão Kha chủ mưu? Còn ông là người trực tiếp gây ra cái c.hết của mẹ con bọn họ?
Nghe Diệp Yến hỏi, lão Minh gật đầu, lão run rẩy, đáp.
– Phải… chính xác là như vậy… Tôi cũng là lực bất tòng tâm… tôi cũng không muốn g.iết người… còn là c-h-ế-t một lúc hai mạng… tôi cũng sợ lắm… sợ lắm cô Yến ơi!
Diệp Yến phẫn nộ tới muốn run người, cô nhìn lão Minh, cố gắng mà gằng giọng.
– Sợ? Ông sợ mà ông dám g-i-ế-t người? Bây chừ ông nói ông sợ thì có ích lợi gì? Là một x-ác hai mạng người đó… sao ông có thể nhẫn tâm như vậy? Bộ ông không sợ oan hồn của mẹ con Ngọc Quyên về trả báo ông hay sao?
Lão Minh cứng họng, lão trả lời không được, bởi tới chính lão cũng tự cảm thấy rằng bản thân lão quá độc ác. Chỉ vì lợi ích trước mắt mà lão bỏ qua hết thảy y đức của một người thầy thuốc, nhẫn tâm g-i-ế-t hại một sinh linh bé bỏng, còn nhẫn tâm nhìn một người sắp chết mà không chịu cứu. Đáng lẽ nếu bữa đó lão và bà mụ tận lực cứu chữa thì Ngọc Quyên đã không c-h-ế-t, hết thảy đều do lão, đều do lão mà ra…
Tay vả lên mặt bóp bóp, lão Minh vừa khóc, vừa oán than.
– Là tôi! Hết thảy đều là tôi… là do tôi bị đồng tiền che mờ lý trí… là tôi g-i-ế-t người… tôi g-i-ế-t người! Tôi sợ lắm! Đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy mẹ con Ngọc Quyên về đòi tôi đền mạng! Ngọc Quyên đêm nào cũng ôm một cục máu đòi tôi trả mạng lại cho mẹ con bọn họ… Trời ơi tôi sợ lắm… tôi sợ lắm… Đều là do tôi… tôi hám tiền… tôi là một kẻ vô đạo đức… một kẻ khốn nạn… Tôi giết người… tôi g-i-ế-t người rồi…
Khóc lóc tới đây, lão Minh đột nhiên lết tới trước mặt Diệp Yến, lão dập đầu, cầu xin giúp đỡ.
– Cậu Phong… cô Yến… hai người mần ơn cứu tôi… cứu tôi với! Chỉ cần hai người chịu cứu tôi… hai người có muốn tôi mần trâu mần ngựa gì cho hai người tôi cũng mần…
Dừng chút, lão Minh lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Diệp Yến, lão như chợt nhớ ra điều gì đó, lão gấp gấp tri hô.
– Cô Yến… tôi nhớ rồi… tôi biết… tôi biết chuyện năm đó cô bị mất con là do ai chủ mưu rồi. Chính là lão Kha… chính ông ấy đã hãm hại đứa nhỏ trong bụng cô… là chính ông ấy…
Quả thực Diệp Yến chỉ đợi có nhiêu đó, vừa nghe lão Minh nhắc tới con của cô, cô liền chộp lấy cổ tay ông ta mà siết thật chặt, cô gằng giọng.
– Ông nói sao chứ? Con của tôi… là do lão Kha hại c-h-ế-t?
– Dạ phải… phải! Thông tin này chính xác một trăm phần trăm, không có sai, mà tôi cũng không dám nói bậy đâu cô Yến. Vụ của Ngọc Quyên là do tôi đích thân làm, nhưng còn vụ năm đó của cô thì là do… là do… sư phụ của tôi ra tay. Trước lúc sư phụ tôi qua đời, ông ấy có nói cho tôi nghe về chuyện của cô… vậy nên sau này khi lão Kha tới tìm tôi… tôi mới dễ dàng bị mua chuộc như vậy. Đúng là tôi hám tiền, nhưng tôi cũng là bị ép, bởi nếu tôi hông mần theo ý của lão Kha thì lão sẽ uy hiếp tôi… tôi… tôi không còn cách nào khác nên mới đồng ý hãm hại mẹ con Ngọc Quyên…
Diệp Yến nhìn lão Minh, nghe những lời mà lão vừa nói, trong lòng Diệp Yến như chết đi, đau đớn khổ sở như chuyện chỉ vừa mới xảy ra vậy. Diệp Yến đã rất nhiều lần tự trấn an bản thân mình là lão Kha sẽ không hãm hại con của cô, bởi lão ấy dầu sao cũng là ông nội của bé, lão dầu có không ưa cô nhưng cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với mẹ con cô như vậy. Nhưng kết quả thì sao chứ… là chính tay lão Kha đã g-i-ế-t chết con của cô… là lão già khốn nạn đó… lão ác quỷ đội lốt người!
Thanh Phong đi tới gỡ tay Diệp Yến ra khỏi tay lão Minh, biết Diệp Yến đang kích động, anh liền lau tay của cô, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế. Tay anh đặt sau lưng cô, vừa dỗ dành cô, anh vừa nói.
– Bình tĩnh… thở ra từ từ… đừng kích động… anh sẽ thay em trả thù cho con của em… đừng sợ!
Diệp Yến không sợ, cô đâu có gì phải sợ, nhưng mà ngay lúc này đây, khi đã biết được sự thật về cái chết oan ức của con cô, cô thật sự không tài nào bình tĩnh nổi. Con của cô yểu mệnh đã là một cái gì đó khủng khiếp với cô lắm rồi, bây giờ cô còn phát hiện ra con cô là bị người ta h-ại chết chứ không phải là yểu mệnh… lòng cô đau đớn như bị trăm nhát d-ao cứa vào. Cô thà là nghĩ rằng con của cô yểu mệnh chứ cô không muốn tin là con của cô… bị chính ông nội ruột của nó hại c-h-ế-t!
Nước mắt không nhịn được mà tuôn trào, Diệp Yến ôm lấy mặt, cô nghẹn ngào khóc, cả thể xác và tâm hồn đều đang phải chịu nỗi đau đớn tới mức tê tâm liệt phế. Cô khóc tới mức quặng hết ruột gan, khóc nấc lên vì thương cho con của cô, giống như bao uất ức, bao phẫn nộ, bao tủi hờn, bao đau đớn đều như theo dòng nước mắt mà tuôn ra, là tuôn ra hết không giữ lại một chút gì. Chuyện đã xảy ra cách đây gần năm năm, thế nhưng hôm nay nhắc lại, chuyện cứ như vừa mới xảy ra, con của cô cũng vừa mới mất…
Thanh Phong biết Diệp Yến đang rất đau lòng, anh liền nháy mắt ra hiệu cho người của anh đưa lão Minh ra ngoài, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại anh và Diệp Yến. Đem thân thể đang run rẩy của Diệp Yến ôm vào lòng, vành mắt của Thanh Phong cũng đỏ lên, anh dỗ dành cô, giọng khàn khàn.
– Khóc đi em… khóc cho nhẹ bớt nỗi lòng… đừng nhịn nữa… anh xót lắm…
Diệp Yến vẫn ôm lấy mặt mình mà khóc, cô khóc nức nở, vừa khóc vừa tự trách bản thân mình.
– Là tại mẹ… tại mẹ không đề phòng… tại mẹ vô dụng nên mới hại c-h-ế-t con… Con cho mẹ xin lỗi… mẹ thương con lắm… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi mà…
Giờ phút này Thanh Phong không dám nói gì, anh chỉ biết ở cạnh bên nhẹ nhàng an ủi Diệp Yến. Đối với nỗi đau của cô, có lẽ anh không thể nào cảm nhận được hết, nhưng mà nhìn thấy cô khổ sở như thế này, anh thực sự quá đỗi đau lòng. Anh biết đối với một người mẹ, con của họ là tất cả… anh cũng biết Diệp Yến thương con của cô rất nhiều… anh đều biết hết…
Ôm lấy thân thể đang run lên từng đợt của Diệp Yến, tay Thanh Phong siết lại, ánh mắt ửng đỏ của anh hằn lên một tia sát khí lạnh lùng. Anh đã hứa sẽ trả thù cho con của Diệp Yến thì anh sẽ làm, anh chắc chắn không để cho con của Diệp Yến phải c-h-ế-t một cách oan uổng như vậy. Phàm là những chuyện liên can tới Diệp Yến thì đều liên can tới anh, anh sẽ thay cô gánh vác mọi chuyện… lão Kha cứ chờ ở đó đi!
*
Sau khi hỏi rõ tường tận mọi sự việc từ chỗ lão Minh, Thanh Phong định sẽ đưa Diệp Yến sang tận nhà Kha Lâm để chất vấn và hỏi tội. Vì đối với loại người như lão Kha, nếu chỉ nói suông suông không nhân chứng không bằng cớ thì lão ta chắc chắn sẽ chối tội. Vậy nên để ép lão Kha phải nhận những tội lỗi mà lão đã gây ra, Thanh Phong sẽ đưa lão Minh và một tên đàn em của đại ca Mai theo. Nhân chứng có đủ, có như vậy lão Kha mới hết đường chối cải.
Chỉ là ngay lúc Thanh Phong đợi người của đại ca Mai tới thì quản gia Hưng lúc này đột nhiên chạy về. Đứng trước mặt Thanh Phong, quản gia Hưng vội vàng thông báo, thái độ nghiêm trọng lắm.
– Cậu Ba… bên nhà lão Kha… xảy ra hoả hoạn… nghe nói lão Kha bên đó… lành ít dữ nhiều!
Thanh Phong nghe tin mà sửng sốt, anh đứng bật dậy, ánh mắt vừa ngạc nhiên cũng vừa như thể tức giận vô cùng…
Hoả hoạn? Thật sự là trùng hợp như vậy sao? Lão Kha này đúng là tận số rồi… mẹ kiếp!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN