Diệp Yến Truyện - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Diệp Yến Truyện


Phần 33


Hai ngày nữa Diệp Yến sẽ được về nhà, đốc-tờ khám cho cô nói cô bình phục rất tốt, về nhà chịu khó uống thuốc và tịnh dưỡng một thời gian là khỏi hẳn. Vết ong đốt trên mặt đã không còn sưng đỏ, cũng không để lại sẹo, gương mặt của Diệp Yến đã xinh đẹp trở lại, hai má còn phúng phính rất đáng yêu. Nếu như ai không biết chuyện của Diệp Yến thì chắc chắn họ sẽ không tin là Diệp Yến vừa mới bị ong đốt gần mấy chục mũi. Bởi cô bây chừ trông không hề giống người vừa bị ong đốt tới xém chút nữa là nguy hiểm đến tánh mạng một chút nào.
Còn về chuyện Hương Thảo là kẻ chủ mưu hãm hại Diệp Yến, Thanh Phong vẫn chưa nói cho Diệp Yến biết. Thanh Phong định là sau khi Diệp Yến về nhà, anh sẽ lựa lời để nói rõ mọi chuyện cho cô hiểu sau. Bởi thời gian này Diệp Yến đang dưỡng bệnh, Thanh Phong không muốn nhìn thấy tâm tình cô không vui, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc dưỡng bệnh của cô. Đối với Thanh Phong, sức khoẻ và an nguy của Diệp Yến luôn đặt lên hàng đầu. Còn những chuyện khác, nếu không quan trọng thì để từ từ giải quyết, cũng không cần vội.
Diệp Yến đã đi lại bình thường, mặt mũi da dẻ của cô cũng trắng hồng trở lại, cô bây chừ ra ngoài cũng không cần phải che che đậy đậy nữa, cứ ung dung bình thường mà đi. Vì biết mình sắp về nhà nên bữa nay Diệp Yến đi thăm chú kéo xe, ngồi bên buồng bệnh của chú một buổi, mãi tới khi có người tới kêu thì cô mới chịu trở về buồng bệnh của mình.
Y tá đi bên cạnh Diệp Yến, vừa đi vừa nói.
– Có người tới thăm cô đó cô Yến. Cô gái này chắc là tiểu thư Sài Thành, cô ấy ăn mặc thời thượng lắm, chắc là bạn của cô hả?
Nghe y tá nói như vậy, Diệp Yến ngờ ngợ trong lòng, nhưng cô cũng không chắc, phải đợi tới khi gặp mặt mới rõ.
Mà đúng như Diệp Yến đã đoán, cô gái ăn mặc thời thượng trong lời tả của y tá chính là Thúy Thanh, cũng là vợ cũ của Thanh Phong.
Thúy Thanh tới thăm Diệp Yến, trên bàn để rất nhiều quà cáp, có sữa, có bánh, cũng có cả tổ yến, khách sáo vô cùng. Nhìn thấy Diệp Yến từ cửa bước vào, Thúy Thanh đứng dậy, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp, chào hỏi Diệp Yến.
– Diệp Yến… đã lâu không gặp!
Diệp Yến đi vào bên trong buồng bệnh, cô cũng không rõ lý do vì sao bữa nay Thúy Thanh lại đột nhiên đại giá quang lâm tới thăm cô. Nhưng nếu cô ấy đã tới thì cô vẫn sẽ tiếp đón, bởi giữa cô và Thuý Thanh cũng không có xích mích gì, hoàn toàn có thể trò chuyện với nhau như hai người bạn.
Diệp Yến ngồi xuống giường bệnh, cô nhìn Thuý Thanh, ánh nhìn hài hòa không chút kiêng kị, cô vui vẻ, hỏi.
– Chào cô, sao cô biết tôi ở buồng này mà tới thăm vậy? Cô đi một mình hay đi cùng cậu Ba?
Thúy Thanh vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện như vậy, cô ấy đáp.
– Tôi đi một mình, anh Phong không biết tôi tới thăm cô đâu. Cô sao rồi, đã khỏe hẳn chưa? Khi nào thì được về nhà?
– Tôi khỏe, chắc độ ngày mai nữa là được về. Tôi cũng trông cho được về nhà, chớ nằm ở đây hoài, bí bách chịu hông nổi. Vậy mới nói, không ở đâu thoải mái bằng nhà của mình, tôi sợ cái cảnh nằm nhà thương lắm rồi!
– Cô ráng hết bữa nay, mai là được về rồi. Ở trong nhà thương này bất tiện với bứt rứt lắm, tôi ngửi mùi nhà thương đã thấy sợ rồi, thiệt khổ cho cô…
Nói tới đây, Thúy Thanh đột nhiên ngừng lại không nói nữa. Phải mất một chốc sau, Diệp Yến mới nghe Thúy Thanh lên tiếng nói tiếp. Chỉ là biểu cảm của cô ấy lúc này lại có chút gì đó như xấu hổ, như ngại ngùng, cũng như là hổ thẹn.
– Diệp Yến… tôi thực lòng xin lỗi cô… là tôi thay mặt Hương Thảo xin lỗi cô… con bé Thảo đã biết lỗi của mình rồi… sau này nó sẽ không dám làm như vậy với cô nữa… cũng không dám ló mặt về xứ này chơi nữa đâu. Mong cô… mong cô giơ cao đánh khẽ… nói với anh Phong vài lời để anh ấy không ghim thù Hương Thảo… chừa cho con nhỏ một đường sống…
Nghe Thúy Thanh nói vậy, Diệp Yến quả thực cảm thấy rất ngạc nhiên, có điều rất nhanh sau đó, cô đã bình tâm trở lại, cũng hiểu rõ là Thúy Thanh muốn nói những gì. Mặc dầu Thanh Phong vẫn chưa nói gì với cô về chuyện này, nhưng trong lòng cô đã có suy đoán, cũng chắc chắn mười mươi. Vậy nên khi nghe Thúy Thanh xin lỗi dùm cho Hương Thảo, cô chỉ là thấy ngạc nhiên một chốc, sau đó cũng đã bình ổn lại được tâm trạng của mình…
Nhìn Thuý Thanh, Diệp Yến trước là muốn biết rõ về cái kết của Hương Thảo trước khi ra quyết định sau cùng. Cô hỏi.
– Chuyện này… cô có thể nói rõ ràng cho tôi biết được không? Hương Thảo đã làm gì tôi, và cô ta đã bị những gì?
– Cô… anh Phong vẫn chưa nói cho cô biết sao?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thuý Thanh, Diệp Yến không do dự, cô nghiêm túc gật đầu.
– Chưa nói, cậu Ba vẫn chưa nói gì cho tôi biết. Vậy nên nếu cô muốn tôi thông cảm cho Hương Thảo, tôi nghĩ là cô nên nói rõ hết mọi chuyện cho tôi biết, để tôi căn nhắc xem bản thân tôi nên làm thế nào. Thúy Thanh… Hương Thảo đã hại tôi tới mức như thế nào… tôi nghĩ là tôi có quyền được biết hết thảy sự thật.
– Được chứ, cô có quyền biết hết sự thật. Chỉ là hy vọng sau khi cô nghe tôi nói hết, cô sẽ chừa một đường sống cho Hương Thảo…
– Mời cô nói, Thúy Thanh!
Dưới sự nghiêm túc của tôi, Thúy Thanh đã kể lại toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ việc Hương Thảo thích thầm Thanh Phong rồi cho tới việc Hương Thảo ghim thù tôi trong vụ xấp vải gấm. Sau đó, lòng ghen tỵ che mờ đi hết thảy đạo đức của một con người, Hương Thảo đã cho người tìm một bầy ong mật để hãm hại tôi, làm cho tôi chút xíu nữa đã bị hủy dung, tánh mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Sau đó, cậu Ba Phong tìm ra được chứng cứ, cậu ấy lên Sài Gòn một chuyến, đi thẳng tới nhà riêng của Thúy Thanh để thay tôi trả thù Hương Thảo. Kết cục, Hương Thảo bị ong đốt hơn hai mươi mũi, hiện chừ đang điều trị ở nhà thương, toàn thân sưng phù, sốt mê man, gương mặt cũng gần như biến dạng.
Mà tôi sau khi nghe hết sự thật từ miệng Thúy Thanh, tôi cũng không biết nên tỏ thái độ ra sao mới phù hợp đây nữa. Đáng lý khi nghe Thúy Thanh kể sự thật như vậy, tôi phải cảm thấy tức giận rồi nổi trận lôi đình mới đúng, nhưng có lẽ vì bản thân đã đoán được phần nào nên tôi chỉ thấy hơi tức giận, ngoài ra cũng không thấy kinh ngạc hay sửng sốt là bao nhiêu. Với lại, cái kết của Hương Thảo cũng rất hả dạ tôi, cô ta đã bị ăn miếng trả miếng thê thảm thành ra như vậy, tôi cũng không có cớ gì để nổi trận lôi đình thêm nữa.
Đối diện với biểu cảm khổ tâm của Thuý Thanh lúc này, tôi cũng có chút thông cảm cho cô ấy. Nhưng mà có vài chuyện, tôi không muốn nhân từ, nhất là còn nhân từ với kẻ đã hãm hại mình, tôi thực sự không muốn.
– Hương Thảo là tự làm tự chịu, cô ta hại người được thì phải chấp nhận được nghiệp báo sẽ ứng trên người cô ta, đây là hoàn toàn xứng đáng. Hơn nữa so với tôi, Hương Thảo còn nắm chắc được khả năng sống sót, bởi vì cậu Ba dầu có trả thù Hương Thảo thì cậu ấy cũng sẽ không giết cô ta. Nhưng còn tôi lúc đó thì khác, nếu như tôi không được chú kéo xe nhanh trí giúp đỡ thì chắc giờ này đã là thất đầu của tôi rồi. Cậu Ba ra tay như vậy là còn nhẹ, cô bữa nay tới đây muốn tôi tha thứ cho Hương Thảo, vậy cô có từng nghĩ tới tình cảnh của tôi lúc đó khốn đốn tới cỡ nào hay không hả Thúy Thanh?
Nghe tôi chất vấn, Thúy Thanh cũng cảm thấy phiền muộn và xấu hổ trăm bề, giọng cô ấy trầm hẳn, ánh mắt đượm buồn và đầy khổ tâm.
– Tôi hiểu mà, tôi thực sự hiểu, cũng thực lòng cảm thấy rất rất có lỗi với cô, vậy nên bữa nay mới vác mặt tới đây để mong cô tha thứ. Tôi cũng hiểu những gì mà Hương Thảo đã nhận cũng không thể bì lại với sự đau đớn khủng hoảng của cô lúc đó. Nhưng mà… tương lai của Hương Thảo còn dài… tôi cũng biết cô là một người lấy từ bi làm gốc… xin cô bỏ qua lần này cho con bé Thảo. Tôi hứa, tôi xin hứa là sau khi Hương Thảo khỏe lại, tôi sẽ đích thân đưa con bé tới gặp cô để tạ lỗi. Hương Thảo thực sự biết sợ rồi, con bé cũng biết lỗi rồi, nó sẽ không dám làm hại đến cô nữa đâu Diệp Yến. Tôi xin cô nói vài lời với anh Phong… xin cô tha cho Hương Thảo… để cho con bé có cơ hội sửa sai và làm lại cuộc đời. Nếu anh Phong vẫn muốn dồn con bé vào đường cùng thì… thì con bé sẽ chết mất… sẽ chết mất Diệp Yến ơi… tôi xin cô mà… tôi xin cô…
Sau đó, Thúy Thanh vẫn liên tục xin lỗi giúp cho Hương Thảo, thái độ của cô ấy thành khẩn và chân thành vô cùng, làm cho Diệp Yến có muốn lạnh lùng dứt khoát cũng không đặng. Nói gì thì nói, Thúy Thanh cũng là tiểu thư nhà tỉnh trưởng, sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nếu cô ấy muốn ém nhẹm chuyện của Hương Thảo thì Diệp Yến cũng chưa chắc có thể làm được gì, kể cả Thanh Phong cũng chưa chắc dám dồn ép Hương Thảo quá đáng. Nhưng Thúy Thanh đã có lòng và biết cách đối nhân xử thế như vậy, Diệp Yến cũng không thể phớt lờ cô ấy. Với lại, Thanh Phong cũng đã trả thù Hương Thảo thay cho Diệp Yến và Hương Thảo cũng đã nhận được quả báo khích đáng cho hành vi sai trái mà bản thân cô ta gây ra. Mà đối với Diệp Yến… trả thù như vậy cũng là đã đủ…
Thúy Thanh sau một buổi ngồi lì với Diệp Yến, phải đợi tới khi Diệp Yến gật đầu hứa sẽ nói chuyện với Thanh Phong thì cô ấy mới chịu về, trông Thuý Thanh cũng đủ khổ sở và phiền muộn. Thiệt tình, là Hương Thảo làm ác nhưng Thúy Thanh lại phải thay mặt cô ta giải quyết rắc rối. Kiếp này Hương Thảo được làm em gái của Thuý Thanh, đó chính là phước báu duy nhất còn xót lại của cô ta, hy vọng là cô ta sẽ biết trân trọng.
Chiều hôm đó Thanh Phong tới thăm Diệp Yến, Diệp Yến cũng đã kể cho anh nghe về chuyện Thúy Thanh tới gặp cô.
Sau khi nghe Diệp Yến kể lại, Thanh Phong như có chút gì đó áy náy. Anh nhìn cô, từ ánh mắt cho tới giọng nói đều rất trầm ấm.
– Anh… anh định đợi sau khi em về nhà… anh sẽ lựa lời nói rõ hết sự thật cho em biết. Anh thật lòng không muốn giấu diếm em, anh chỉ sợ em sẽ ôm tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe của em…
Diệp Yến đối diện với Thanh Phong, cô điềm nhiên trả lời.
– Thật ra cũng may là tôi đã đoán được một phần nào đó sự thật từ trước, vậy nên khi Thuý Thanh tới gặp tôi, tôi mới có thể bình tĩnh được như vậy. Cậu Ba, cậu nói cho tôi biết… nếu tôi muốn trả thù Hương Thảo hơn nữa thì tôi có thể ra tay được không?
– Chuyện này…
– Cậu cứ thành thực mà nói, tôi muốn nghe câu trả lời thật từ cậu.
Đối với câu hỏi này của Diệp Yến, Thanh Phong cũng không muốn che giấu cô, anh thật lòng, trả lời.
– Những gì Hương Thảo đã gây ra cho em, anh đều đã bắt cô ta lãnh đủ. Hiện tại, cô ta sống không bằng chết, toàn thân sưng phù, mặt mũi cũng đã biến dạng, thê thảm hơn em rất nhiều. Nếu nói một cách thẳng thắn và rõ ràng, chúng ta chỉ có thể làm tới như vậy, không thể trả thù thêm nữa. Bởi Hương Thảo dầu gì cũng là cháu gái của ngài tỉnh trưởng, nếu chúng ta ra tay mạnh hơn, Thúy Thanh sẽ không thể trơ mắt ra mà nhìn Hương Thảo chịu khổ. Mà một khi đã ép Thúy Thanh vào đường cùng, cô ấy chắc chắn sẽ nhờ cha mình can thiệp… lúc đó mọi chuyện sẽ phiền phức rất nhiều. Bởi ngài tỉnh trưởng sẽ không thể ngồi yên mà nhìn cháu gái mình bị trả thù thê thảm tới như vậy, sẽ làm mất uy danh của ông ấy… em hiểu ý anh không em?
Diệp Yến nhìn Thanh Phong, cô làm sao không hiểu, ngược lại còn hiểu rất rõ là đằng khác. Cô biết chắc chắn cô sẽ không thể trả thù Hương Thảo thêm được nữa và chuyện Thúy Thanh đích thân tới xin lỗi cô cũng đã là quá lắm rồi, cô không thể đòi hỏi nhiều hơn. Tất nhiên việc Thúy Thanh lo sợ Thanh Phong sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy cho Hương Thảo cũng là có cái lý của cô ấy. Bởi với tính cách của Thanh Phong, một khi ai đã vào tầm ngắm của anh thì người đó khó mà có thể sống được cuộc sống bình thường, Thúy Thanh lo sợ cũng là có lý do. Nói chung, là cả hai bên đều kiêng kị lẫn nhau, Thúy Thanh thì sợ Thanh Phong sẽ âm thầm tiếp tục trả thù Hương Thảo trong tương lai, còn Thanh Phong thì ngại không muốn tiếp tục va chạm với Thúy Thanh vì dè chừng quyền lực của ngài tỉnh trưởng.
Diệp Yến rõ ràng không muốn làm Thanh Phong khó xử, việc cô kể cho Thanh Phong nghe chuyện Thúy Thanh tới gặp cô cũng chỉ là muốn hỏi cho rõ sự việc, chớ cô không hề trách Thanh Phong, cũng không có ý định sẽ tiếp tục trả thù Hương Thảo. Hương Thảo đã và đang chịu đựng nỗi khủng hoảng và đau đớn như cô đã từng, với cô như vậy đã là đủ.
Thanh Phong thấy Diệp Yến không nói gì, anh có phần lo lắng, liền sốt ruột mà nói với cô.
– Yến… anh cũng muốn để cho em được tự tay trả thù Hương Thảo, nhưng mà sau khi đắn đo suy nghĩ, anh nghĩ vẫn là nên để anh làm, để nếu có gì đó bất trắc xảy ra, anh sẽ là người chịu trách nhiệm với ngài tỉnh trưởng. Là anh trả thù Hương Thảo thì có thể ngài tỉnh trưởng sẽ không làm gì được anh, nhưng nếu đổi lại người trả thù Hương Thảo là em… anh sợ ngài tỉnh trưởng sẽ làm khó dễ em. Mặc dầu anh có rất nhiều cách để bảo vệ em, để giữ an toan cho em, nhưng mà sâu trong lòng anh, anh không hề muốn bàn tay của em nhúng chàm hại người. Dù cho là hại người để trả thù thì anh cũng không muốn em phải lãnh nghiệp, anh thực sự không muốn…
Diệp Yến cảm nhận rõ ràng được sự chân thành từ trong lời nói của Thanh Phong, bởi người dịu dàng và đối xử tốt với cô, cô làm sao có thể không nhận ra được. Thanh Phong trước giờ làm mọi chuyện đều luôn cẩn thận chu đáo và nghĩ ngợi cho cô nhiều như vậy. Hết thảy mọi chuyện anh làm đều là vì lo nghĩ cho cô, đều là vì muốn tốt cho cô, cô biết.
Hỏi cũng đã hỏi, trả thù cũng đã trả thù, trong lòng Diệp Yến cũng không ôm uất ức gì, ngược lại cô còn thấy trong tâm khá là thoải mái, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Người hãm hại cô cũng đã lãnh kết cục xứng đáng, đối với cô như vậy là đủ, mọi chuyện cũng nên dừng lại tại đây.
Ngước mặt nở một nụ cười dịu dàng dành cho Thanh Phong, Diệp Yến như trấn an tinh thần anh, cũng như là tỏ rõ nỗi lòng cho anh hiểu.
– Em hiểu, em cũng không có thêm ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của cậu Ba, em luôn an tâm mà. Cảm ơn cậu Ba đã trả thù cho em, cũng cảm ơn những ngày qua, cậu đã hết lòng vì em. Ơn này của cậu, em nhớ suốt đời, mãi mãi không dám quên!
Thanh Phong nghe Diệp Yến đổi cách xưng hô, trong lòng anh như đang đốt pháo, vui vẻ hứng khởi một cách đặc biệt. Hai tay anh giữ lấy hai bên vai Diệp Yến, nụ cười đẹp đẽ chân thành nhất thiên hạ này đều dành hết cho cô.
– Không cầu em nhớ ơn suốt đời, chỉ cần em thi thoảng chịu nhớ tới anh là được. Diệp Yến, cảm ơn em vì đã hiểu cho anh, về sau anh sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa… tin anh!
Tin anh… Diệp Yến không biết từ khi nào lại có thể tin tưởng Thanh Phong nhiều như vậy. Chỉ cần là lời anh nói, cô đều có thể tin, cũng đều có thể vì anh mà cảm thông. Trước kia cô sợ lời hứa, cũng sợ nghe lời thề hẹn. Nhưng mà sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, cô đặc biệt cảm thấy… lời nói của Thanh Phong rất có trọng lượng trong lòng cô. Mà để xây dựng được sự tin tưởng này ở trong lòng cô, không biết là Thanh Phong đã phải bỏ ra bao nhiêu sự chân thành, bao nhiêu tâm tư, cũng như là bao nhiêu thời gian và sự cố gắng…
Chỉ hy vọng tương lai về sau này, Thanh Phong sẽ không làm cho cô thất vọng và chết tâm với anh… thật là hy vọng!
*
Trong một căn nhà hoang xập xệ nằm cách biệt bên bờ sông, một người đàn ông đang nướng khoai lang để ăn. Củ khoai vừa được lấy ra, hai mắt người đàn ông sáng lên, ông ta thèm thuồng tới nhỏ dãi. Đã mấy ngày trong bụng ông ta chưa có gì trong đó, bữa nay đào được củ khoai, người đàn ông mừng rỡ như thể bắt được vàng.
Thế nhưng có ai ngờ, miếng ăn dâng tới miệng mà còn hụt, người đàn ông còn chưa kịp ăn được miếng nào thì đã bị một tốp người ập vào bắt giam tại chỗ. Củ khoai lang nóng hổi văng lăn lóc sang một góc, còn bị người ta dẫm đạp, khiến người đàn ông khổ sở tiếc nuối khôn xiết.
Quản gia Hưng nhìn người đàn ông, anh nở nụ cười, nói với ông ta.
“Muốn ăn chứ gì? Đợi gặp được cậu Ba, nếu ông thành khẩn, cậu Ba sẽ không tiếc của mà cho ông ăn ngon miệng. Còn bây giờ thì… áp giải thầy lang Minh về… đợi cậu Ba xử trí!”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN