Diệp Yến Truyện
Phần 32
Thanh Phong đi thẳng lên Sài Gòn, trước khi đi, anh có ghé thăm Diệp Yến, thấy cô đã khỏe trở lại, cũng chịu ra vườn cây đi dạo, anh an tâm hơn rất nhiều. Về chuyện anh đi tìm Hương Thảo để trả thù cho cô, anh tạm thời giấu cô, đợi khi nào anh có được kết quả chính xác nhất, anh sẽ nói cho cô nghe sau.
Với lại có vài chuyện, anh cũng là lực bất tòng tâm, không thể để cho cô tự tay đi đòi lại công bằng cho cô được. Anh chỉ có thể thay cô đòi lại công bằng, sau đó mới dám báo lại với cô sau, cũng mong là cô có thể hiểu cho anh. Mặc dầu anh có thể xử trí Hương Thảo để trả thù cho Diệp Yến, nhưng để tự tay Diệp Yến ra tay thì chưa chắc đã được. Dầu sao Hương Thảo cũng là cháu của ngài tỉnh trưởng, là anh trả thù cô ta thì ngài tỉnh trưởng sẽ không dám nói gì, nhưng nếu đổi lại là Diệp Yến thì sẽ lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Vì bảo vệ Diệp Yến, anh bắt buộc chỉ có thể làm như vầy, cũng mong là tấm lòng của anh, Diệp Yến có thể hiểu được!
*
Diệp Yến ăn hết một chén cháo, mẹ cô lại ép cô ăn thêm trái cây, còn bắt cô uống sữa, cô ăn no tới mức thở không nổi. Cũng may có Thiên Quỳnh lên thăm, cô lúc này mới có thể thoát khỏi mâm thức ăn của mẹ cô. Ngồi trong vườn cây của nhà thương, Diệp Yến đội nón vành rộng che đậy cẩn thận, cô xoa xoa cái bụng no nóc, cô nói.
– No quá đi! Bà mà không lên chắc má tôi còn ép tôi uống hết ly sữa đó cho bì được quá!
Thiên Quỳnh nhìn thấy sắc mặt Diệp Yến tươi tỉnh, da dẻ hồng hào trở lại, cô cũng vui trong lòng, liền đáp.
– Tại bà ốm quá, má bà không chăm cho bà từng chút một sao mà được. Cũng hên là bữa trước trông bà đỡ đỡ rồi cha má bà mới về tới, chớ cỡ cha má bà mà thấy bà bữa đầu tiên chắc má bà khóc sưng mắt luôn quá! Bây chừ nghĩ lại tôi thấy sợ quá chừng, cũng may là trên mặt bà hông có để lại sẹo… nếu mà có chắc tôi c-h-ế-t theo bà luôn quá!
– Cũng may thật, là Trời Phật thương tình mà phù hộ cho tôi, là mẹ Oa che chở ban cho tôi phước lành. Gương mặt này như một lần nữa được tái sinh, tôi cảm ơn bà, cảm ơn chồng bà, cũng cảm ơn ân tình của… cậu Phong nhiều lắm!
– Giờ này mà còn cậu Phong, phải kêu là anh Phong, cậu cậu cái chi mà cậu! Tôi thấy hai người cũng mùi mẫn lắm rồi, thành một đôi được chưa hả?
Diệp Yến cười cười, cô không còn bài xích chuyện bị ghép đôi với Thanh Phong nữa, có chăng là cô luôn rất cẩn thận, cũng không công nhận điều gì khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng.
– Tôi kêu cậu Ba quen rồi, sửa lại cũng hơi khó. Mà cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà, miễn sao tôi thấy thoải mái là được, cậu Ba cũng đâu có trách. Với lại, tôi và cậu ấy cũng chưa có gì đâu, bà đừng nói đôi đôi, kẻo cha má tôi nghe thấy thì lại phiền lắm!
Thiên Quỳnh nhìn bạn mình, vẫn là nụ cười xinh đẹp.
– Anh Phong thì chiều bà nhứt rồi, bà muốn kêu ảnh là thằng thì ảnh cũng chịu chớ nói chi xưng hô với ảnh là cậu. Mà nói chung tôi thấy hai người cứ nhẹ nhàng chậm rãi như vậy mà thành đôi, cũng đừng nóng vội chi cho mang tiếng. Tình cảm của Thanh Phong thì chắc tự bà cũng thấy được rồi, không cần ai phải nói nhiều nữa. Cũng hy vọng bà đừng mặc cảm chuyện cũ với Kha Lâm mà bỏ qua Thanh Phong, như vậy sẽ oan uổng cho anh ấy, cũng thiệt thòi cho bà… bà hiểu ý tôi không?
– Tôi hiểu mà, tôi biết phải làm cái gì, bà đừng lo quá.
– Ờ, bà hiểu là được, chỉ sợ bà cố tình không muốn hiểu thôi. Mà cũng không biết đám người Thanh Phong đi Sài Gòn khi nào thì về hen, hông biết có chuyện chi quan trọng hông nữa, thấy có vẻ gấp gáp lắm!
– Cậu Kiên cũng đi luôn hở?
– Ờ, đi chung với Thanh Phong, ngó bộ chắc là có chuyện chi đó nghiêm trọng, thấy bọn họ đi vội lắm. Tôi cũng chưa kịp hỏi rõ thì chồng tôi đã đi, mà nghe chồng tôi nói thì hình như là đi tới nhà tỉnh trưởng…
Nói tới đây, Thiên Quỳnh liền xoay sang Diệp Yến, ánh mắt tò mò kèm hoài nghi, cô hỏi Diệp Yến.
– Ê bà, có khi nào bọn họ đi kiếm mợ Thanh hông bà?
– Kiếm mợ Thanh? Để mần chi? Chớ hông phải mợ Thanh đang ở đây hả, sao tự dưng lại đi Sài Gòn kiếm?
– Mợ Thanh về Sài Gòn rồi mà, mấy bữa bà đi nhà thương là mợ Thanh cũng về lại trên Sài Gòn chớ có ở đây đâu. Bây chừ tự dưng Thanh Phong gọi chồng tôi đi Sài Gòn gấp một chuyến, còn là đi tới nhà tỉnh trưởng… tôi tò mò quá thể hà. Không thể tự dưng mà bọn họ lại kéo lên Sài Gòn gấp gáp như vậy, nhứt định là phải có chuyện chi đó…
Diệp Yến khẽ nhíu mày, cô không trả lời, chỉ là trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Lúc Thanh Phong ghé thăm cô trước khi đi Sài Gòn, trông anh có vẻ lạ lạ, bây chừ nghĩ lại, cô mới thấy hình như là anh đang mần chuyện chi đó không muốn nói cho cô biết. Mặc dầu cô và Thanh Phong chưa tới mức gọi là thần giao cách cảm, nhưng cô biết giữa cô và anh luôn có một sợi tâm ý rất hòa hợp, đây là điều mà trong mấy bữa anh ở nhà thương chăm sóc cô, cô đã tự mình nhận ra được. Tất nhiên, cũng không chắc là cô đoán ý anh cái nào cũng đúng, nhưng đoán đúng phải trên 7,8 phần…
Mà để cô nghĩ coi, sau khi cô xảy ra chuyện, mợ Thanh đột nhiên về lại Sài Gòn. Bây chừ Thanh Phong lại đi Sài Gòn gấp, chắc hẳn mục đích anh đi Sài Gòn là có liên can tới mợ Thanh…
Chẳng lẽ? Mà không đâu, mợ Thanh không thể nào mần hại cô được, ánh mắt mợ ấy nhìn cô trong sáng như vậy, mần sao mợ ấy lại hại cô? À mà khoan, không có mợ Thanh thì còn có Hương Thảo… Hương Thảo này biết đâu vẫn đang ghim cô về chuyện xấp vải gấm đợt trước?
Thôi, không suy đoán nữa, đợi Thanh Phong về, mọi chuyện sẽ rõ ràng mà thôi, cô dám tin là vậy!
*
Nhà riêng của ngài tỉnh trưởng toạ lạc trong một con phố sầm uất, căn biệt thự màu trắng với kiến trúc kiểu Pháp, đồ sộ và tráng lệ tới hoa mắt người nhìn. Thấy xe của Thanh Phong tới, lính gác nhìn biển số xe liền mở cửa cho xe của anh vào, cũng không quên cúi người chào anh rất kính cẩn. Nói cho chính xác thì trước đây Thanh Phong là con rể của ngài tỉnh trưởng, căn biệt thự này đối với anh cũng giống như là nhà, gần như đã quen thuộc hết thảy.
Thúy Thanh biết Thanh Phong tới, cô nghe người làm báo nên lúc này đã đợi anh ở cửa. Ban đầu cô còn không dám chắc anh đột nhiên tới nhà cô làm gì, nhưng sau khi nhìn thấy đoàn tùy tùng đi theo sau anh, trong lòng cô liền kêu lên lộp bộp vài tiếng, cũng dặn người làm giữ cửa phòng của Hương Thảo, không cho con bé ra ngoài. Cô cũng không dám chắc cô có thể đảm bảo được sự an toàn của Hương Thảo hay không, nhưng mà cô… sẽ cố hết sức.
Thanh Phong đi tới trước cửa, anh nhìn Thuý Thanh, trước tiên vẫn rất kiên nhẫn và tử tế với cô, anh hỏi.
– Cha có nhà không? Vào nhà rồi nói chuyện.
Thúy Thanh gật đầu, cô nhìn Thanh Phong, rồi nhìn người đi theo sau lưng anh, nụ cười có chút cứng ngắt.
– Cha hiếm khi ở nhà, thi thoảng mới về thôi. Bữa nay anh tới sao đột xuất vậy, Diệp Yến thế nào rồi, đã khỏe chưa?
Thanh Phong nhìn nụ cười có chút sượng trân của Thuý Thanh, anh biết là cô đã đoán ra được mục đích bữa nay anh tới tìm cô. Cũng không muốn dài dòng lời qua tiếng lại, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề. Đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sô pha lớn trong phòng khách, anh chậm rãi, nói.
– Diệp Yến khỏe chưa chẳng lẽ em còn không biết, hỏi những câu như vậy chi cho dư thừa phí thời giờ. Hương Thảo đâu, kêu cô ta ra đây, cũng đừng để tôi phải mạnh tay với cô ta.
Nụ cười trên môi Thúy Thanh tắt ngóm, cô cũng quá hiểu tánh khí của Thanh Phong, vậy nên cũng không muốn đóng kịch chi cho dư thừa nữa. Đi tới ghế ngồi xuống đối điện với Thanh Phong, ánh mắt rất kiên cường, Thúy Thanh nói.
– Nếu anh đã biết là em cố tình đưa Hương Thảo về đây thì anh còn tới để làm gì? Từ từ em sẽ đưa Hương Thảo về xin lỗi Diệp Yến, em cũng không phải là người hồ đồ như vậy, anh cũng nể mặt em và cha mà nhẹ tay một chút đi.
Thanh Phong hừ lạnh, anh là loại người yếu vía như vậy sao, bữa nay đã tới đây, anh không bắt Hương Thảo trả tội thì anh sẽ không rời đi!
– Là tôi đã rất nể mặt em và cha nên mới âm thầm tới đây, ngay cả Diệp Yến cũng không biết là tôi đi tìm Hương Thảo. Hoặc là bây giờ em đưa cô ta ra đây, hoặc là tôi cho người lôi cô ta ra, em chọn đi.
– Ở đây là nhà của em, anh không có quyền bắt người trong nhà của em, anh đừng quên cha em là tỉnh trưởng, Hương Thảo nói gì thì nói cũng là cháu gái của ngài tỉnh trưởng.
Nghe Thúy Thanh nói như vậy, lửa giận trong lòng Thanh Phong như cháy rực hơn. Anh nhìn cô, toàn thân tỏa ra lãnh khí nồng đậm, anh nghiêm giọng, nói thật lớn.
– Vậy thì chỉ cần là người của tỉnh trưởng thì có thể âm mưu giết người mà không sợ quả báo? Ý em là như vậy có phải không? Từ khi nào mà em lại trở nên hồ đồ và tàn nhẫn như vậy vậy Thuý Thanh?
– Giết người? Hương Thảo chưa từng giết người… hơn nữa Diệp Yến cũng không sao mà… đâu cần phải mạnh tay trả thù như vậy… em bảo vệ em gái em thì có gì sai sao anh?
Thanh Phong đã rất cố gắng kìm chế, lúc này như không thể kìm chế thêm được nữa, anh gằng giọng trong phẫn uất.
– Hương Thảo chưa từng giết người? Nếu không phải là Diệp Yến phước lớn mạng lớn thì bữa nay mồ chôn cô ấy cũng đã đắp đầy đất rồi! Một bầy ong chích gần hai mươi đốt, gương mặt sưng tới biến dạng… lòng dạ Hương Thảo độc ác như vậy mà em vẫn còn bao che được hay sao? Hương Thảo không phải là muốn lấy mạng Diệp Yến, nó là muốn phá nát cuộc đời của Diệp Yến, muốn hủy đi dung nhan của Diệp Yến, muốn quãng đời về sau Diệp Yến phải sống không bằng chết thì nó mới vừa lòng. Em nói đi Thúy Thanh, nếu đổi lại có người ra tay hãm hại em như vậy… em có tha cho người đó không, có không? Hoặc là nếu cha em biết có người muốn hại đời em… ông ấy sẽ để cho kẻ đó được sống hay sao? Hay sao… HẢ?
Thúy Thanh bị Thanh Phong nạt, cô ấy giật mình, hai tay siết vào nhau, cảm xúc rối rắm không biết phải đối diện với Thanh Phong làm sao. Rõ ràng Thúy Thanh biết là Hương Thảo làm sai, cũng giận Hương Thảo vì lòng dạ của Hương Thảo độc ác quá. Nhưng Hương Thảo là em gái của cô, nó đã quỳ dưới chân cô xin cô che chở, nó còn đòi sống đòi chết, cô làm sao có thể bỏ mặc được nó đây?
Cố gắng chống chế tới cùng, đây coi như cũng là bức tường chống đỡ cuối cùng trong lòng cô trước sự uy mãnh của Thanh Phong.
– Phong… Hương Thảo nó biết sai rồi… anh cho nó một cơ hội đi… em chắc chắn sẽ để nó quỳ xuống tạ tội với Diệp Yến mà! Hương Thảo từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, tính cách con bé chắc vì thế mà không được tốt… em không thể trơ mắt nhìn con bé chịu khổ được…
Thanh Phong không ngồi nổi nữa, anh đứng dậy, anh tuấn lãnh bạc mà nói thẳng với Thúy Thanh.
– Em không thể nhìn Hương Thảo chịu khổ được, vậy thì anh có thể nhìn Diệp Yến của anh chịu đau đớn như chết đi sống lại được hay sao hả Thúy Thanh? Em cho người túc trực ở nhà thương chắc em cũng biết Diệp Yến đã phải đau đớn vật vã như thế nào để chống chọi với hàng chục mũi ong đốt mà phải không? Anh tới đây bữa nay không phải để nói chuyện với em, dầu cho em có chịu hay không chịu thì bữa nay… Hương Thảo bắt buộc phải chịu tội!
Nói dứt cậu, Thanh Phong liền ra hiệu cho quản gia Hưng đưa người đi tìm Hương Thảo, mặc cho Thúy Thanh vẫn chưa đồng ý.
Nhìn thấy người của Thanh Phong đi tìm Hương Thảo, Thúy Thanh như tức giận, cũng như có chút gì đó bất lực, cô hét lên.
– Thanh Phong, đây là nhà của em, anh không có quyền cho người lục soát. Nếu anh còn làm bậy, vậy thì anh đừng trách em cho người báo cha em… lúc đó mọi chuyện sẽ không còn nhỏ như hiện tại nữa đâu… anh mau dừng tay lại!
Thanh Phong cười lạnh, ánh mắt anh hằn lên sự lạnh lẽo và kiên định. Mắt đối mắt với Thúy Thanh, anh lạnh lùng nói rõ từng chữ từng chữ một.
– Chuyện này là chuyện nhỏ sao? Tôi chưa từng nghĩ chuyện Hương Thảo hãm hại Diệp Yến là chuyện nhỏ. Cô thích thì có thể gọi ngài tỉnh trưởng về đây, tôi cũng không ngại trở mặt, đừng hù dọa tôi! Cô rõ ràng biết Diệp Yến là trái tim của tôi, cô còn cố tình bao che cho Hương Thảo, vậy thì cũng đừng trách tôi quên đi hết tình xưa nghĩa cũ. Nếu đổi lại là tôi hãm hại người trong tim cô, chắc bây giờ cô đã đâm cho tôi một nhát, không phải chỉ là đi tìm Hương Thảo để cảnh cáo nhẹ nhàng như vậy đâu. Những gì Hương Thảo đã làm với Diệp Yến, tôi muốn cô ta trả lại đủ, muốn cô ta phải nếm trải qua cảm giác đau đớn khổ sở như Diệp Yến đã từng. Còn cô, nếu muốn khiêu chiến… xin mời… Thanh Phong tôi dám chơi dám chịu… tôi không ngán ai bao giờ!
Thúy Thanh lần đầu tiên bị uy quyền của Thanh Phong dọa cho sợ tới xanh mặt, cũng là lần đầu tiên Thanh Phong có thái độ xa cách chống đối với cô kinh khủng tới như vậy. Mà trong lòng Thúy Thanh, cô rõ ràng biết phân biệt được nặng nhẹ, cũng biết rõ cha cô sẽ không bảo vệ cho Hương Thảo nếu chuyện này để tới tai ông. Cha cô là người trắng đen phân định rõ ràng, ngoài cô ra, ông sẽ không vì ai mà dễ dàng để cho họ làm tổn hại đến thanh danh của ông, điều này cô dám chắc.
Thanh Phong nói đúng, nếu như đổi lại là Thanh Phong đụng tới người trong tim cô, chắc cô đã giết chết Thanh Phong từ lâu rồi chứ không phải chỉ đơn giản là đi tìm người để hỏi tội…
Được rồi, cô chịu thua, cô cũng không hồ đồ mù quáng tới mức không biết phân biệt tốt xấu đúng sai như vậy. Chẳng qua nếu cô có thể bảo vệ được Hương Thảo thì cô sẽ bảo vệ, còn nếu không được thì đành thôi, bởi cô cũng biết hành động hãm hại Diệp Yến của Hương Thảo là quá mức tàn ác…
Nhân quả rõ ràng, chơi được chịu được, Hương Thảo xứng đáng bị trả thù, không trách ai được!
Thúy Thanh đứng trong phòng khách, cô nhìn người của Thanh Phong đi tìm Hương Thảo, trong tay bọn họ còn xách theo một cái giỏ chi đó rất lớn, nếu cô đoán không nhầm thì trong đó là một bầy ong. Mặc dầu biết kết cục của Hương Thảo là rất xứng đáng, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất sốt ruột, cô nhìn Thanh Phong, đây là sự vùng vẫy cuối cùng của cô để bảo vệ cho Hương Thảo, cô khẩn khoản, nói.
– Anh nhẹ tay thôi, Hương Thảo là con gái…
Thanh Phong chuẩn bị cất bước đi lên lầu, nghe Thúy Thanh nói như vậy, anh dừng lại một chút, nhìn Thuý Thanh, giọng anh kiên định chắc nịch.
– Diệp Yến còn sống thì Hương Thảo sẽ được sống, yên tâm!
Nói xong, Thanh Phong tiêu sái rời đi, để lại Thúy Thanh với một bụng ê chề và khổ tâm. Mãi một lát sau, cô mới nghe thấy tiếng khóc thét của Hương Thảo vọng từ trên lầu xuống, chẳng qua là cô không đi lên, cố gắng chịu đựng, cũng cố gắng trấn an bản thân là Hương Thảo chắc chắn sẽ không sao…
Hương Thảo vì ghim Diệp Yến trong vụ xấp vải, cộng thêm chuyện Hương Thảo thầm yêu Thanh Phong nên con bé nghĩ ra cách kiếm một bầy ong mật rồi sai người canh ngay lúc Diệp Yến đi xe kéo ngang qua sẽ thả ong ra để đốt Diệp Yến. Và tất nhiên, bộ áo dài bằng vải gấm xanh mà bữa đó Diệp Yến mặc cũng đã bị tẩm hương dụ ong mật bu tới, một kế hoạch phải nói là hết sức hoàn hảo và tàn nhẫn…
Thúy Thanh lúc biết ra chuyện tày trời mà Hương Thảo đã làm với Diệp Yến, cô thực sự đã giận tới mức run người, cũng tự cô cảm nhận được là đứa em gái này của cô đã hết thuốc chữa, cũng quá độc ác. Nhưng mà biết làm sao được, Hương Thảo là em gái của cô, cô không thể nào chịu nổi khi nhìn thấy nó quỳ dưới chân cô mà cầu xin cô che chở cho nó. Trong một phút yếu lòng, cô đã chấp nhận dung túng cho Hương Thảo, gấp gáp đưa con bé về lại Sài Gòn, cũng nhanh chóng cho người xóa bỏ hết dấu tích còn xót lại ở hiện trường, mong là Thanh Phong sẽ không nhận ra được…
Tiếng khóc thét của Hương Thảo vang vọng khắp căn biệt thự, Thúy Thanh ngồi xuống trên ghế, trong mắt cô là một mảnh bất lực cùng chua xót. Khẽ thở dài, cô cho người chẩn bị xe trước, cũng đã xác định sẽ bỏ ra tiền của và thời gian ra để chăm sóc cho Hương Thảo ở nhà thương.
Ác giả ác báo, làm chuyện ác hại người, dù là có tiền có quyền thì kết cục cũng chưa bao giờ là mỹ mãn, muôn đời đều là như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!