“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Lâm Nam Vũ nhận ra: “Má Ôn Dụ, đừng nói cậu vẫn còn tưởng tớ thích Dư Dạng nha.”
Ôn Dụ: “……. Không có.”
Chỉ là cô cảm thấy ở trước mặt cô ấy nói về Dư Dạng quá nhiều sợ cô ấy ít nhiều gì sẽ không thoải mái, dù sao đây cũng là chàng trai Lâm Nam Vũ đã từng theo đuổi.
Lâm Nam Vũ không để ý gì, cô ấy nói: “Hồi đó tớ học Nhị Trung, ba tớ luôn ép tớ đi theo con đường mà ông ấy đã định sẵn. Tớ nào có phải cô gái yên tĩnh, ở nhà trẻ đã xưng bá một phương, tiểu học đã dám trốn học, cấp hai thì không mặc đồng phục, đến cấp 3 lại càng phản nghịch hơn. Tớ theo đuổi Dư Dạng chỉ để chọc giận ba tớ thôi.”
“Nhưng nói thật, tớ quả thực từng thích cậu ấy.” Lâm Nam Vũ thẳng thắn vô cùng: “Cậu ấy ở Nhị Trung quả thực là thiếu nhiên có dáng vẻ không ai bì nổi, Lâm Nam Vũ tớ muốn tìm một người đàn ông có thể khiến tớ bội phục.”
“Chỉ là sau khi đến trường Trung học phụ thuộc, không biết dây thần kinh nào của cậu ấy bị chạm mà không còn dáng vẻ như hồi đó nữa, tớ chịu không nổi nên cũng không có cảm giác gì với cậu ấy nữa. Vả lại, cậu tưởng là đóng phim sao, ai mà ngốc thích một người bảy tám năm.”
Ôn Dụ mím môi, không dám nói lời nào, cô là đứa ngốc trong miệng Lâm Nam Vũ.
“Nhưng mà chị em này.”
Lâm Nam Vũ cong môi, nhìn cô chằm chằm trong màn hình: “Cậu nói xem khoảng thời gian cậu ấy đến trường Trung học phụ thuộc thay đổi nhiều như vậy, sẽ không là vì cậu chứ?”
Ôn Dụ không suy nghĩ kỹ đã phản bác cô ấy: “Sao có thể.”
“Hồi đó anh ấy có thể xem mình là bạn, nhưng cái này không phải là thích, nếu không thì tại sao…”
Đi dứt khoát như vậy, ngay cả từ chối cũng không muốn nói nhiều hơn một chữ.
Chỉ là thời gian đã thay đổi, cô đã không còn quan tâm hồi đó ai nợ ai cái gì, quan tâm hiện tại và không lo lắng tương lai là năng lực bẩm sinh của cô.
Lâm Nam Vũ thở dài: “Cũng phải, Dư Dạng cái người này nói ra ba phần, bảy phần còn lại giữ lại trong lòng, không ai có thể mò được trong lòng cậu ấy suy nghĩ cái gì.”
…
Sau khi Khương Tinh tìm được công việc, mấy hôm nay bắt đầu đi sớm về muộn, thậm chí có lúc không về căn hộ, một hai lần Ôn Dụ không hỏi, số lần nhiều hơn cô mới phát hiện không đúng.
Nửa đêm Ôn Dụ đi WC nghe thấy tiếng cửa, phản ứng đầu tiên cô tưởng có trộm đột nhập bèn cầm cái cây thông bồn cầu lên mới nghĩ tới Khương Tinh chưa về.
Ôn Dụ kéo cửa phòng ngủ ra, Khương Tinh lén lút vào nhà bị doạ nhảy dựng lên, xém chút nữa là ngã sấp xuống. Cô ấy vịn tủ giày, nói với Ôn Dụ: “Ôn Ôn cậu làm tớ sợ muốn chết, sao còn chưa đi ngủ?”
Ôn Dụ giơ cái cây thông bồn cầu nói: “Cậu đi đâu vậy?”
Khương Tinh thấy ánh mắt hận không thể nuốt cô một cái kia, bỗng chốc hoảng sợ, ấp úng nói: “Tớ, tớ làm việc mà, có thể đi đâu chứ.”
Tay khác Ôn Dụ lấy điện thoại ra, phòng khách tối đen chỉ có ánh sáng nho nhỏ trên màn hình điện thoại, thời gian trên đó là 1:20 sáng.
“Công việc gì mà làm đến rạng sáng?” Ôn Dụ lấy khí chất mà cô đã luyện bao năm trong toà án ra, chỉ vào cô ấy tức giận nói: “Bây giờ cậu đang ở chỗ mình, cậu ở một ngày mình thân là bạn kiêm chủ cho thuê nhà cũng phải quản cậu một ngày. Mình cho cậu một phút để cậu suy nghĩ xem lát nữa cậu phải nói gì.”
“Khương Tinh, bây giờ mình sẽ ghi âm lại từng câu từng chữ của cậu, mỗi một chữ mình sẽ đi xác minh, mình khuyên cậu không nên có suy nghĩ nói dối với luật sư.”
Khương Tinh dở khóc dở cười: “Ôn Ôn, cậu bây giờ thật đáng sợ…”
“58.”
“57.”
Khương Tinh chậc lưỡi: “Đừng đừng, tớ nói còn không được sao?”
“Tớ, Lương Diên dẫn tớ đi lòng vòng, cái khác cũng không có.”
Nghe thấy tên Lương Diên, trái tim lắc lư của Ôn Dụ cũng an tĩnh lại. Cô rất tin tưởng không nghi ngờ gì về nhân phẩm của Lương Diên, càng biết tâm ý nhiều năm của Lương Diên dành cho Khương Tinh.
“Như vậy thôi?”
Khương Tinh ngẫm kỹ lại, lại nói: “Thật sự không có.”
“Diễn xuất của Khương Tinh cậu càng ngày càng kém rồi.” Ôn Dụ bắt đầu lấy ra bằng chứng của mình: “Ngày 15 cậu cả đêm không về, 2 giờ sáng ngày 18 mới quay về, hôm nay là 1 giờ 20 phút. Hết lần này đến lần khác, cả đêm không về cậu giải thích thế nào đây. Những lời cậu nói này mình đều không tin, đừng lấy Lương Diên đánh yểm trợ nữa, những lời này một chữ mình cũng không tin.”
Luật sư bọn họ kiêng kị nhất là trong câu nói có sơ hở ở trên toà án, cũng thích nhất là bới lỗ hở trong lời của đối phương, bất cứ một câu nói nào của đối phương đều có thể có cơ hội lật mình trở thành luật sư bào chữa cho chính mình.
Hơn nữa vốn dĩ tính tình của Ôn Dụ đã tinh tế, rất nghiêm khắc với sơ hở logic. Trong lời nói của Khương Tinh trăm ngàn chỗ hở, cô căn bản không cần phải soi mói.
Lần này Khương Tinh nhận ra Ôn Dụ không hề là Ôn Dụ dễ lừa như trước, cô ấy bị cô ép không chịu được đành lần mò mở túi mình, lấy một thứ trong đó ra.
Ôn Dụ nhìn thấy món đồ trong tay cô ấy rất lâu chưa lấy lại tinh thần.
“Má!”
Lần đầu tiên cô chửi bậy, nhưng thứ trong tay Khương Tinh đáng để cô nói ra từ đó.
Cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi viết ba chữ* to “Giấy đăng ký kết hôn”!
(*Bên Trung có ba chữ: 结婚证.)
“Cậu! Cậu!” Ôn Dụ lấy giấy đăng ký kết hôn qua mà tay cũng run lên, cô vẫn không dám tin, sau khi mở tờ giấy ấy ra lại mang theo chút vui mừng: “Cậu lãnh chứng với Lương Diên!?”
Khương Tinh gật gật đầu, thừa nhận: “Ngày 15 hôm đó đi lãnh chứng.”
“Tinh Tinh! Cậu chịu kích thích gì vậy?” Mặc dù trong lòng cô vô cùng hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng tất thảy tới quá nhanh, quá đột ngột, mới hơn nửa tháng trước Khương Tinh vừa mới chia tay với Tần Cố, hai người họ đã yêu nhau mấy năm.
Chỉ vẻn vẹn hơn nửa tháng, Khương Tinh đã bất chợt đăng ký kết hôn với Lương Diên.
“Tớ không phải nhất thời nổi hứng, tớ suy nghĩ rất rõ ràng.”
Ôn Dụ vẫn chưa chấp nhận được: “Không phải Tinh Tinh, bây giờ có thể là cậu thất tình đau lòng quá độ dẫn đến có suy nghĩ này, mình có thể hiểu được. Nhưng kết hôn không phải là chuyện của một gia đình, đương nhiên mình rất ủng hộ cậu là Lương Diên, chỉ là…”
Một đại luật sư chưa từng thua kiện là cô đây bị hành động của Khương Tinh làm có choáng váng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng lắm.
Trong mắt Khương Tinh có ánh sáng, cười nói: “Tớ đã nói không phải nhất thời nổi hứng mà, tớ suy nghĩ cả một tuần rồi, từ hôm đó quay về đã suy nghĩ.”
“Tớ và Lương Diên đã cùng nhau lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đáy. Hồi nhỏ anh ấy lúc nào cũng bắt nạt tớ, tiểu học anh ấy còn nhân lúc tớ ngủ trưa mà thả cục đá ở bên miệng tớ, đợi tớ tỉnh lại bên miệng toàn là nước, anh ấy còn cười nhạo tớ ngủ chảy nước miếng nữa.”
“Cho đến một ngày sau khi học cấp 2, cảnh tượng bọn tớ đấu với nhau mới thay đổi. Anh ấy cũng thay đổi, cho dù tớ chỉnh anh ấy như nào, anh ấy cũng không tức giận, cũng không trả đũa tớ.”
“Sau đó không bao lâu, tớ bắt đầu theo đuổi chạy phía sau Tần Cố của đội bóng rổ. Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, tớ chưa bao giờ nghĩ đến có một người có thể làm nhiều chuyện vì tớ như vậy, so với tình cảm tớ dành cho Tần Cố, tình cảm của anh ấy dành cho tớ càng sâu hơn.”
Ôn Dụ không có cách nào phản bác, những điều này cô vẫn luôn nhìn thấy. Cô nghĩ nếu như Tần Cố không lạc đường, có lẽ Lương Diên sẽ làm một người yên lặng bảo vệ Khương Tinh không cần đền đáp cả đời.
Tình yêu của anh ấy dành cho Khương Tinh chưa bao giờ cần hồi đáp gì, thậm chí không cần cô biết nhưng ông trời đã mềm lòng với anh ấy, không đành lòng để tình yêu của anh ấy bị chôn vùi như vậy.
Khương Tinh lau nước mắt ở khoé mắt, vỗ vỗ vai Ôn Dụ: “Trời ơi, sao cậu không phản ứng chút nào vậy, tớ cũng sắp khóc rồi.”
Ôn Dụ ôm cô ấy: “Bởi vì mình cũng biết.”
“Tinh Tinh, như cậu đã nói với mình, vẫn là câu nói đó, mình vui vẻ thay cậu.”
…
Sáng hôm sau Ôn Dụ lướt vòng bạn bè thấy thông báo của Khương Tinh lúc 2 giờ sáng, bạn bè chung của bọn họ đều gửi lời chúc phúc.
Cô cười cũng bấm thích và bình luận: [Tinh Tinh của mình phải hạnh phúc cả đời.]
So với Khương Tinh, Lương Diên càng trực tiếp hơn. Anh ấy đăng liên tiếp ba bài trong vòng bạn bè, gần như tất cả đều là kiểu chín ảnh, đăng toàn bộ ảnh chụp đẹp nhất từ nhỏ đến lớn của anh ấy và Khương Tinh lên vòng bạn bè.
Bốn người sôi nổi ở trong nhóm.
Lương Diên: [Tớ và vợ tớ đã bàn bạc rồi, cuối tuần sẽ dọn đi @Yu.]
Trong câu nói này không nhắc đến khoe khoang nhưng từng chữ đều mang sự khoe khoang.
Yu: [Ồ.]
Tinh Tinh lấp lánh: [Em còn chưa nói với Ôn Ôn nữa, sao anh nói trước vậy.]
Ôn Dụ đúng lúc nhìn thấy, vì thế cũng nổi lên: [Bây giờ nói cũng được, mình đồng ý.]
Lương Diên gửi mấy tấm ảnh về giấy đăng ký kết hôn, lại nói: [Bọn tớ chuẩn bị ngày 1 tháng 10 về quê quyết định chuyện hôn lễ, ăn tết năm nay xong quay về làm lễ kết hôn.]
Trước đây Ôn Dụ bận công việc, yêu đương cũng lười, chuyện kết hôn lại bị Trần Thi Hoà giục không ngừng khiến cô thấy sợ kết hôn, bây giờ nhìn bọn họ, trong lòng cô vậy mà lại sinh ra chút hâm mộ.
Nếu Dư Dạng cầu hôn cô thì cô có đồng ý không?
Ôn Dụ nghĩ, hình như là bằng lòng.
Lương Diên: [Đến lúc đó tớ nhất định phải thấy lì xì lớn của cậu đấy @Yu.]
Yu: [Tôi ra bao nhiêu, phải hỏi Ưu Ưu nhà tôi đã.]
Tinh Tinh lấp lánh: [Đây là đại ca tớ quen sao? Đây không phải người thanh khiết quản vợ nghiêm sao?]
Ôn Dụ mỉm cười trước màn hình, mãi đến khi Dư Dạng gửi tin nhắn cho cô.
Dư Dạng: [Mở cửa.]
Cô bỗng chốc đứng dậy đặt điện thoại xuống, mặt cũng chưa rửa đầu cũng chưa chải đã đi mở cửa. Dư Dạng cầm bữa sáng đứng ở ngoài cửa, thấy bộ dáng cô mơ mơ màng màng thì mỉm cười.
“Hai hôm nay không bận sao?”
Ôn Dụ gật gật đầu, nhưng cô lại tò mò Dư Dạng: “Sao anh cũng rảnh vậy? Chuyện robot…”
“Đã kiểm tra xong, qua hai ngày lại tiến hành kiểm tra mọi mặt dự tính là có thể đưa vào sử dụng, đến lúc đó nghỉ ngơi mấy ngày.”
Ôn Dụ nghĩ đúng lúc qua mấy ngày Dư Dạng rảnh sẽ dẫn anh đến văn phòng luật, vừa hay có thể ăn bữa cơm với đàn chị bọn họ, cũng xem như quen biết.
Ôn Dụ đi vào rửa mặt, Dư Dạng lấy bữa sáng ra dọn lên bàn, lại thu dọn rác mà Khương Tinh đã ăn đổi sang túi rác mới, thuận tiện còn sắp xếp sofa.
Đợi Ôn Dụ rửa mặt xong, Dư Dạng vừa hay xuống lầu đổ rác xong đi vào, cô nhìn căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ, trước mắt sáng sủa.
Khung cảnh trước mắt như đã từng xuất hiện trong mơ, giống hệt như cuộc sống hôn nhân của bọn họ vậy.
Nghĩ đến đây, Ôn Dụ lắc đầu xua tan suy nghĩ này, trong lòng nói: Đều do mẹ cả ngày giục kết hôn, cũng giục đến thần kinh rồi.
Trong lúc ăn cơm, ánh mắt Ôn Dụ lại chú ý đến hình xăm của anh lần nữa, động tác nhai của cô cũng theo đó mà tạm dừng một lát.
Vết sẹo đó giống như cây kim, luôn luôn treo ở trên tim cô, thấy một lần là đâm một lần.
Dư Dạng bóc sữa đậu nành rồi cắm ống hút vào đưa đến trước mặt cô: “Ngẩn ngơ cái gì vậy?”
Ôn Dụ lắc đầu, cắn ống hút. Mỗi ngày cô bận quá, lại không có thời gian ở nhà. Bảy năm kia Dư Dạng ở nước ngoài xa xôi, tất cả người cô quen biết đều không biết chuyện trong bảy năm đó của anh. Nếu muốn biết chuyện trước đây của Dư Dạng, nhất định phải ra tay ở bên cạnh anh.
Nhưng cô phải làm như nào đây?
“Nghe Lương Diên nói về sau bọn họ chuẩn bị mua phòng cưới ở bên cạnh.” Dư Dạng đột nhiên nhắc đến chuyện của Lương Diên.
Ôn Dụ “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Em biết, Tinh Tinh có nói, cô ấy thích ở đây.”
“Vậy còn em?”
“Em…” Trước năm tám tuổi cô ở Tô Thành, sau đó đến thành phố B, lại bởi vì ba mẹ ly hôn nên cũng thường xuyên ở thành phố S, bây giờ cô lại định cư ở thủ đô.
Nghĩ đến đây, cô chưa bao giờ thực sự có ngôi nhà thuộc về mình.
“Dư Dạng, em chuyển qua đối diện nhé.”