Bây giờ anh thực sự không muốn gặp ai, không muốn nói gì với ai cả. Một người sống trong hỗn loạn suốt bảy năm bỗng nhiêm trở về quỹ đạo bình thường, chẳng ai thích ứng ngay được, chỉ muốn tạm thời tìm một chỗ bình yên. Hàn Dung ra sân bay, bay suốt đêm về quê hương ở phía nam, đi thẳng tới nghĩa trang công cộng.
Anh đứng một mình trước mộ mẹ, chăm chú nhìn người phụ nữ trên ảnh chụp, đứng đến khi chân tay tê cứng, đầu gối vô thức đau nhói mới thầm thì mở miệng nói một câu: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ vẫn như cũ, mắt ngọc mày ngài, nhưng không rực rỡ. Cổ họng Hàn Dung nghẹn ứ, nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.
Anh thật sự là một người con bất hiếu.
Khi mẹ được chôn cất, anh không có mặt, càng về sau càng không tới thăm mộ. Bảy năm qua sống mơ màng hồ đồ, tinh thần của anh lúc bình thường thì không dám nhớ tới, lúc điên khùng thì càng không nhớ rõ. Anh nghĩ nếu mẹ biết mình làm ra chuyện khốn nạn như vậy, có lẽ sẽ bị bà mắng cho một trận, vừa đau lòng vừa rơi nước mắt.
Hàn Dung ngửa đầu lên, day cái mũi đang lên men, cố gắng làm cho cảm xúc dịu đi, rồi cúi người xuống hái một bông hoa nhỏ mọc ngay gần đó, đặt lên bia mộ.
“Hôm nào con lại đến thăm mẹ.”
Hàn Dung đi xuống bậc thang, từ xa nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mày kiếm môi mỏng, con ngươi đen nhánh.
Hàn Dung bỗng nhớ tới thời còn đi học, Trần Sanh luôn là hotboy đứng đầu bảng, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nữ sinh khẽ bàn luận trong mắt đối phương giấu một ngọn đèn hoa đăng, dịu dàng say lòng người.
“Lăng Phong nói em chạy mất tiêu rồi, anh đoán em sẽ tới đây.”
“Sau khi em tỉnh lại, nhất định sẽ đến nơi này.” Gã nói rất chắc chắn, thần thái ngữ khí là sự tự tin của mối quan hệ quen biết nhau trong nhiều năm.
“Lâu rồi không gặp, Trần Sanh.”
Hàn Dung mỉm cười chào hỏi, như hai người bạn lâu ngày gặp lại.
Trần Sanh chăm chú nhìn vào mắt Hàn Dung, “Anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”
“Ừm, nói đi.”
“Anh không phản bội em. Đàn em kia là hỏa mù anh dùng để lừa gạt cha anh, cha anh không thích em, anh không muốn ông ấy làm tổn thương em.”
“Ừm.”
“Sau khi em bị bệnh, anh mời tới tất cả những bác sĩ tâm thần hàng đầu trong nước, bao gồm cả Quý Diên. Anh không biết cậu ta có mưu đồ bất chính với em, càng không biết cậu ta sẽ lợi dụng nghề nghiệp để thôi miên em, làm bệnh tình của em nặng hơn. Không ngăn cản được cậu ta là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
“Ừm.”
“Bảy năm nay anh vẫn luôn tới tìm em, nhưng không được cho vào thăm hỏi.”
“Ừm.”
“Anh…” Trần Sanh cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với đối phương nhưng nhất thời lại không biết nói gì, nên nói từ đâu đến đâu, ngôn ngữ nghèo nàn. Một lúc sau gã mới cẩn thận hỏi: “Chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Hàn Dung mỉm cười lắc đầu, ánh mắt Trần Sanh tối đi, như một ngọn đèn bị dập tắt. Đối phương hít sâu một hơi, hỏi: “Vì sao?”
“Tốt hơn là anh nên tự hỏi lại mình, đến tột cùng là anh vẫn còn yêu tôi, hay là không cam lòng.”
Trần Sanh chưa trả lời, Hàn Dung đã nói tiếp.
“Bảy năm rồi, Trần Sanh.” Hàn Dung bước đến gần hơn, gài bông hoa còn cầm trong tay hái được ban nãy vào túi áo sơ mi ở ngực Trần Sanh, thản nhiên nở nụ cười, “Cho dù yêu đến mấy cũng nên kết thúc thôi.”
Nói xong, Hàn Dung dứt khoát xoay người rời đi, tay đút túi quần, bóng lưng càng ngày càng xa.
Giờ khắc này Trần Sanh hoàn toàn hiểu rõ, Hàn Dung đã thực sự quay trở về rồi.
Và cũng không còn thuộc về gã nữa.
Trần Sanh mím môi, lắc đầu mỉm cười tự giễu, “Tại sao em lại không tin là anh vẫn còn yêu em chứ…”
Những lời yêu thương không kịp nói, chỉ có thể tan biến trong dòng thời gian dài bảy năm, hoặc là chỉ nói cho gió lạnh nghe.
Sau khi nói chuyện rõ ràng, Hàn Dung cũng không còn ghét Trần Sanh nữa, dù gì cũng là người từng trao hết toàn bộ tấm chân tình cho nhau, càng cực đoan càng không nên. Chỉ là Hàn Dung cũng không muốn gặp lại đối phương, không muốn có người nhắc lại những nuối tiếc thời niên thiếu, không muốn nhớ lại chuyện mình mất mẹ là sự thật.
Nếu bây giờ điên thật thì tốt rồi.
Đột nhiên trong lòng Hàn Dung nảy ra suy nghĩ buồn cười như vậy.
Kẻ điên cũng có thú vui của kẻ điên, người bình thường không thể hiểu.
Khi ngồi trên máy bay quay về nhà, Hàn Dung thầm nghĩ mình có lẽ đúng là điên rồi nên mới chưa đầy 24 giờ bình thường trở lại đã vô cùng hoài niệm những ngày sống nửa khùng nửa điên kia, mơ mơ màng màng chuyện gì cũng không xác định được rõ, vô tư đến nghiện.
Hàn Dung phong trần mệt mỏi trở về chung cư, áo khoác vẫn còn vương đầy sương sớm, không có ánh đèn, không có đồ ăn, không có ổ chăn ấm áp. Anh ngã người xuống giường, kéo chăn che kín đầu mình lại, muốn đi ngủ.
Anh nhớ có người đã từng nói với anh, ngủ một giấc đi, lúc thức dậy hết thảy sẽ tốt hơn.
Nhưng mà không phải như vậy.
Hàn Dung ngủ không ngon, nửa đêm lăn xuống giường, đầu đập vào sàn nhà. Anh bưng cái trán đau nhói của mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng một câu, “Tên lừa đảo!”
Căn phòng vẫn trống rỗng lạnh băng như cũ, không có tiếng đáp lại.
*
Có người mặt ngoài nhìn vui vẻ rực rỡ, thực ra bên trong lại rối tung như một đống hỗn độn.
Ví dụ như Hàn Dung của hiện tại.
Anh như biến thành một kẻ ngốc không đảm đương được cuộc sống của mình, đến mì gói đơn giản nhất cũng nấu thành đen thui, gọi cơm hộp nhưng không hầu hạ thỏa mãn được cái dạ dày khó tính, ăn gì cũng không thấy hợp khẩu vị, đút vào miệng rồi lại nhổ ra. Hàn Dung đứng trước gương sờ cơ bụng gầy nhom của mình, để ngăn ngừa việc sức quyến rũ bị lụi tàn, vẫn nên nuốt vào bụng mấy miếng.
“Ọe…”
Sau khi tiêu diệt một suất KFC, Hàn Dung vọt vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn không biết trời đất gì, sức cùng lực kiệt. Cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn phòng tắm lạnh lẽo, tầm mắt mơ hồ đảo qua quyển sách “Stockholm” bày trên giá, cuối cùng dừng lại ở hình dán ngôi sao nhỏ trên trần nhà.
Anh còn nhớ mình từng có một nhân cách của một đứa trẻ năm tuổi, quấn lấy người nào đó đòi hái ngôi sao. Người nào đó leo lên thang, dùng bút màu vẽ từng ngôi sao nhỏ trên trần nhà.
“Cái quái gì vậy…”
Hàn Dung vuốt mặt, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Anh nghĩ mình thật sự bị bệnh rồi. Kể từ đó ăn cái gì cũng đều nôn ra, rồi ngày đêm mất ngủ. Trong đầu như có một sợi dây đàn được kéo căng hết cỡ, tim đập kịch liệt, rõ ràng xung quanh không có ai nhưng anh lại nghe thấy tiếng người đang khóc, khóc tê tâm liệt phế, đau thấu tâm can.
Một tháng sau, Hàn Dung tìm đến một phòng khám tâm lý khá có tiếng trên mạng. Anh cảm thấy nếu mình không tìm cách trị liệu để cải thiện tình trạng hiện tại thì có lẽ sẽ có ngày chết bất đắc kỳ tử. Sau hai giờ xếp hàng chờ đợi, cuối cùng anh cũng được gặp vị bác sĩ chính của phòng khám.
Hàn Dung kéo ghế ngồi xuống, cười hỏi: “Dạo này tổ trọng án không còn bận nữa à? Sao chị lại có thời gian rảnh đi làm thêm thế này?”
Bạch Tâm Hoài vẫn trưng khuôn mặt nữ quỷ không dính khói bụi nhân gian, cô quan sát dáng vẻ tiều tụy của đối phương, nói: “Nếu cậu muốn nói ra những phiền toái của mình, tôi nguyện ý lắng nghe.”
“Được thôi.” Có lẽ đã tới đường cùng, bất chấp tất cả, Hàn Dung rất tin tưởng người phụ nữ làm nghề trang điểm cho xác chết kiêm pháp y kiêm bác sĩ tâm lý này, “Tôi cảm thấy dạo gần đây mình đã quên rất nhiều chuyện quan trọng. Tôi muốn thông qua thôi miên tìm những ký ức đó trở về.”
Bạch Tâm Hoài trầm ngâm nói: “Liệu pháp kiểm soát giấc mơ có một điểm đặc thù, đó là bệnh nhân được thôi miên bằng liệu pháp này sẽ không thể tiếp thu được cách trị liệu của bác sĩ tâm lý khác, bởi vậy con đường mà cậu yêu cầu không thể đi được, nhưng tôi cho rằng, vì đây là ký ức của chính cậu, vậy thì ngoài cậu ra không ai có tư cách chi phối hay sở hữu nó. So với mượn lực từ bên ngoài, không bằng tự tìm cách giúp mình.”
“Chị nói không sai.” Hàn Dung gật đầu đồng ý, đứng dậy chào tạm biệt, “Rất cảm ơn lời khuyên chuyên nghiệp của chị. Hẹn gặp lại.”
Trở lại chung cư, Hàn Dung cầm con dao gọt hoa quả đứng trước gương. Anh nhớ rõ bảy năm trước mình đã tự thôi miên, phân liệt ra một nhân cách khác như thế nào. Khi đó, anh vừa hồi tưởng lại hiện trường vụ án mạng thảm khốc của mẹ, vừa cắt từng dao lên tay, một đường lại một đường, lặp đi lặp lại bức ép bản thân chìm vào trong hồi ức toàn là máu tươi, không ngừng ám chỉ tâm lý cho chính mình, “Ba yếu tố phác họa chân dung tội phạm, hai cách phân chia tội phạm, ba yếu tố xác định vị trí địa lý…”
Cuối cùng cho ra đời một tên biến thái.
Hàn Dung nhìn gương hồi lâu, thận trọng rửa sạch con dao gọt hoa quả, sau đó đi ra phòng khách, ngồi ở sô pha gọt táo ăn. Bây giờ anh không bị tâm thần, sao có thể lặp lại hành động tự hại mình một lần nữa. Khi đó anh bị thù hận che kín hai mắt, không nghĩ ra được cách nào khác nên chọn cách tự thôi miên, cuối cùng kéo đến một loạt chuyện lung tung rối loạn.
Sao có thể để lịch sử lặp lại một lần nữa?
Và lúc này đây anh không muốn báo thù gì cả, chỉ muốn nhìn được sự thật.
Chậm chạp ăn xong một quả táo, sau khi lau khô tay, cơ thể Hàn Dung ngã dựa vào sô pha. Anh nhìn trần nhà hồi lâu, dùng hết khả năng thả lỏng toàn thân, trong miệng lẩm bẩm vài câu ám chỉ tinh thần.
“Tôi muốn tìm được toàn bộ bản thân mình… từ nhỏ đến lớn, cụ thể từng chút một…”
Tiếng hô hấp đều đặn quanh quẩn trong phòng khách, từng ngôi sao nhỏ bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, giống như đang được sống lại, nghịch ngợm nhảy về phía Hàn Dung, muốn cầm tay anh nhảy múa.
Cực kỳ vui vẻ, cực kỳ ngây thơ.
Hàn Dung từ từ nhắm mắt lại.
Anh thấy mình đi tới một tòa lâu đài tráng lệ, thị vệ canh cửa là hai con mèo béo, chúng nó đang mải mê ăn cá khô của mình, không rảnh quan tâm đến chuyện gì khác, không ngăn cản Hàn Dung đi vào trong lâu đài.
Đi qua cổng lớn, đây chính là cung điện chứa những ký ức của Hàn Dung, vẫn là những hành lang ngoằn ngoèo thật dài, cửa phòng bị khóa. Anh đặt tay lên cánh cửa, thầm tự thuyết phục: “Đằng sau cánh cửa này là chính bản thân mình, bất kể xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ không sợ hãi, không kháng cự.”
Dường như khẩu quyết qua cửa này đã có tác dụng, cửa phòng hé mở nhưng khóa vẫn treo trên đó. Hàn Dung nghi hoặc, vươn tay sờ thử, lại chỉ sờ thấy một miếng ván trơn nhẵn, hóa ra cái khóa này được vẽ lên mà thôi, còn chẳng phải là đồ giả.
Bên trong phòng, “Hàn Dung” đang ngồi trước máy tính gõ chữ. Nhân cách nhà văn của anh mắc chứng tự kỷ nhẹ, ghét tới những nơi đông người.
“Tuy rằng bên ngoài yêu ma quỷ quái hoành hành nhưng chúng ta vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, trong tương lai không xa, sẽ có thêm một người nữa xuất hiện, đi cùng cậu tới cuối cuộc đời. Người đó sẽ nấu những món mà cậu thích, bao dung vô điều kiện những thói xấu của cậu, dù cậu về nhà muộn cỡ nào cũng sẽ chừa lại cho cậu một bóng đèn, người đó sẽ vĩnh viễn không để cậu cảm thấy cô đơn.”
“Bây giờ đi cùng tôi đi, đi xem hoa mới nở ở công viên.”
Hàn Dung vươn tay với người trong phòng.
Người kia chần chừ hai phút, sau đó chậm rãi đi tới, cầm lấy tay Hàn Dung.
Ngay sau đó, từng cánh cửa phòng trong cung điện lần lượt mở ra, những người bên trong sôi nổi chạy ra, hướng về phía Hàn Dung, chạy xuyên qua người anh, biến thành tinh thần, tính cách và máu thịt của anh.
Bên ngoài lâu đài bướm bay tán loạn, tiếng nhạc và tiếng trống nổi lên.
Giờ phút này Hàn Dung mới hiểu. Đây là tòa lâu đài mà người chế tạo giấc mơ xây cho anh, không phải là một cái lồng giam “hoàng tử”, mỗi gian phòng treo một cái khóa ảo, chỉ cần anh muốn là có thể tùy tiện đi vào đi ra.
Từ bấy tới nay, thứ vây hãm anh chính là anh.
Vào thời khắc trong ngoài tòa thành nổi nhạc vui vẻ, cũng là lúc Hàn Dung hoàn toàn chấp nhận hiện thực, chấp nhận quá khứ. Tất cả những “Hàn Dung” kia, bất luận là tốt hay xấu, đều hòa lại thành một thể.
Đây là sự chia tay của Trang Chu và con bướm xinh đẹp, cũng là mộng cảnh cuối cùng mà người chế tạo giấc mơ lưu lại. Sau khi tỉnh dậy, Trang Chu vẫn là Trang Chu. Lúc đó, mọi người sẽ nói cho anh ta biết, chỉ là một giấc mộng dài mà thôi, con bướm không hề tồn tại.
Lúc này, trên mái nhà bỗng phóng lên một loạt pháo hoa, ở ngay thời khắc bầu không khí được đẩy lên cao nhất, tòa thành vui vẻ dần dần hóa thành bột mịn.
Giấc mơ kết thúc.
Hàn Dung nên tỉnh lại rồi.
Nhờ có ánh đèn phản chiếu, từng ngôi sao nhỏ trên trần nhà lấp lánh, rõ ràng chỉ là vẽ lên nhưng lại trông giống hệt một ngôi sao thật.
Hàn Dung tìm lại được toàn bộ ký ức của các nhân cách, cũng biết rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện.
Sử dụng phương thức cực đoan đồng nghĩa với việc kèm theo rất nhiều biến chứng khó lường.
Hết thảy bắt đầu từ lúc Hàn Dung tự thôi miên mình. Sự phân liệt nhân cách có mục đích có thể làm cho nhân cách chủ và nhân cách phụ cảm nhận được lẫn nhau, sau đó nhân cách phụ dần dần trưởng thành và độc lập, có ý đồ muốn thay thế nhân cách chủ. Khi Hàn Dung nhận ra được việc mình càng ngày càng khó khống chế đối phương, lại tự thôi miên một lần nữa hòng muốn giết chết đối phương, nhưng không ngờ đối phương cũng kịp thời phát hiện, cắt đứt sự liên hệ giữa hai người.
Trong khi tiến hành thôi miên, Hàn Dung phân liệt ra nhân cách thứ ba. Không cam tâm làm một người bị phụ thuộc, nhân cách thứ ba cũng tham gia vào cuộc chiến tranh giành cơ thể, vì vậy lại có thêm nhân cách thứ năm, thứ sáu…
Hàn Dung cảm nhận được nguy hiểm, muốn tìm kiếm sự trợ giúp, anh lên mạng tra về khoa tâm thần của bệnh viện tốt nhất cả nước, đi tới thành phố Tuyết Châu. Trong lúc chờ thang máy, anh nhìn thấy Quý Diên – người đang mặc áo blouse trắng, đẹp như siêu mẫu. Trong lúc anh đang thầm tán thưởng ngoại hình quá mức tuấn mĩ kia thì Quý Diên chủ động đi tới bắt chuyện với anh.
“Chào anh, tôi phát hiện anh vẫn luôn nhìn tôi, anh có cần giúp đỡ gì không?”
“… Xin hỏi khoa tâm thần ở đâu?”
“Ở sau tòa nhà kia, để tôi dẫn anh tới đó.”
“Cảm ơn!”
Hàn Dung đi theo, nhìn bóng lưng thẳng tắp ngọc thụ lâm phong của đối phương, vô thức buột miệng thốt lên: “Bác sĩ, mông cậu cong thật đấy.”
“…..”
Hàn Dung thề với trời, lúc đó là nhân cách thứ sáu của anh mở miệng nói chuyện. Đó là một tên lẳng lơ đê tiện thích đàn ông.
Đối diện với ánh mắt của Quý Diên, Hàn Dung ngượng ngùng nói: “Ừm… nói ra sợ cậu không tin, trong cơ thể tôi có rất nhiều người khác nhau.”
Rất bất ngờ, Quý Diên không hề hoài nghi lời anh mà còn nói: “Tôi tin. Bệnh của anh rất hiếm thấy, có thể nói thêm cho tôi biết không? Tôi cũng là bác sĩ làm việc ở khoa tâm thần.”
Đương nhiên, Quý Diên không nói cho Hàn Dung biết, hắn chỉ là một bác sĩ thực tập.
“Được thôi.”
“…..” Đồng ý nhanh như vậy, chỉ có thể là nhân cách thứ sáu.
“Tôi đưa anh tới phòng trị liệu.”
Dưới tác dụng của cỏ Lam Phong, Hàn Dung rất nhanh rơi vào giấc ngủ sâu. Quý Diên tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn những ngôi sao nhỏ trên trần nhà lúc sáng lúc tối. Một giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên, như một giọt nước rơi thẳng vào tim.
“Vì sao anh lại đau khổ?”
Hàn Dung im lặng hồi lâu rồi mới thì thào từng chữ, gian nan nói: “Mẹ tôi… qua đời.”
“Anh có muốn gặp lại bà ấy không?”
Lần này không chút do dự, Hàn Dung trả lời: “Muốn.”
“Tôi có thể đưa anh đi gặp bà ấy, nhưng với điều kiện là anh phải tuyệt đối tin tưởng tôi.”
“Được.”
“Anh tên là Hàn Dung, năm nay 15 tuổi, đang học ở trường trung học XX, mỗi ngày sáng đi học chiều về nhà, bởi vì bài kiểm tra vừa rồi anh đạt điểm cao nên được mẹ dẫn tới tòa thành vui vẻ mới xây chơi. Có nhìn thấy không? Chính là tòa lâu đài kia, đi về phía trước đi, không được quay đầu lại.”
Hàn Dung đang ngủ say lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ngây thơ như một đứa trẻ được cho kẹo.
Quý Diên vẫn chăm chú nhìn Hàn Dung, khoảng mười phút sau, hắn cầm cổ tay Hàn Dung, nhẹ giọng nói: “Hàn Dung, trời tối rồi, nên về nhà.”
Hàn Dung nhíu mày, liên tục lắc đầu: “Không muốn về nhà, tôi muốn ở bên cạnh mẹ!” Dường như đang nhớ tới chuyện gì đó, trán anh nhăn lại, thần sắc trở nên hung dữ, rồi lại đau khổ.
Giọng của Quý Diên càng nhẹ nhàng hơn, trấn an: “Vậy thì ở lại đi. Nơi này rất an toàn, không ai có thể làm tổn thương hai người.”
Quý Diên nhắm mắt lại, giấu đi sự độc chiếm điên cuồng, đan tay mình vào tay Hàn Dung, đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn thành kính nhất. Đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh, dịu dàng như nước.
“Lâu đài này được xây dựng lên vì anh, một đời hạnh phúc, vĩnh viễn không đóng cửa.”
*** Hết chương 42