Danh sách bạn bè của tôi từng được gọi là am ni cô.
Lòng tôi cũng lạnh lẽo như quét lá rụng ở am ni cô mười năm.
Bởi vậy khi Dư Thanh Dã gửi lời mời kết bạn, tôi bỗng có cảm giác mình vừa thoát khỏi chốn thanh tịnh để bước vào hồng trần.
Nickname WeChat của cậu ấy là Thanh Dã, avatar là một hình khối đơn giản kết hợp giữa màu xanh lá và xanh lục, bầu trời và đồng cỏ.
Tôi nghĩ, cậu ấy nên sạch sẽ mà thoải mái như thế, giống như cơn mưa, giống như loài chim, chạm vào tấm thủy tinh của tôi mà không hề báo trước.
Cá Lớn vốn định thăm dò gì đó từ tôi nhưng lại bị một cuộc điện thoại của giáo viên hướng dẫn cắt ngang tinh thần hóng hớt.
Cô ấy được mệnh danh là “sinh viên tăng ca”, tới nay vẫn luôn chăng đèn thâu đêm với tài liệu, giáo trình của trường.
Tôi nhìn dòng thông báo tự động “Các bạn đã trở thành bạn bè. Bây giờ, các bạn có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.”
Tôi do dự đặt tay trên bàn phím mấy phút, cậu ấy bên kia đã gửi tin nhắn trước.
Thanh Dã: [Đàn chị?]
Sau đó cậu ấy gửi một tấm ảnh chụp màn hình, [Đối phương đang nhập tin nhắn…]
Xấu hổ.
Cách màn hình, tôi càng không biết mình nên tỏ ra thế nào, huống hồ ngoại trừ hôm nay, tôi và cậu ấy cũng chưa từng nói về những chuyện khác.
Đề tài chung, mau nghĩ đi, còn đề tài chung gì nữa?
Có lẽ Dư Thanh Dã cũng ý thức được cảm giác xa cách vi diệu giữa chúng tôi, vậy nên cậu ấy gửi một sticker chó Shiba đang nhảy nhót tới, [Đàn chị, chị đừng lo lắng, em không tìm chị để vay tiền đâu.]
[Chỉ là em vẫn cho rằng em có WeChat của chị rồi chứ, ai ngờ vừa rồi muốn trò chuyện với chị, đi tìm thì hóa ra là vẫn chưa có.]
Kèm theo đó là một sticker chó Shiba lắc đầu.
Nói thật, tôi còn tưởng Dư Thanh Dã thuộc kiểu lạnh lùng noy, lời ít mà ý nhiều, “Ừ à ờ” là đủ rồi.
Không nghĩ tới lúc nói chuyện cậu ấy rất linh hoạt, một khi cuộc trò chuyện tạm dừng thì sẽ bị một sticker kỳ lạ của cậu ấy kết nối tiếp.
Xét cho cùng, tôi đây giỏi kết bạn trên mạng nhất, lúc offline thì rụt rè bình tĩnh, nhưng khi online thì khùng khùng điên điên.
Kết quả trượt tay, tôi bấm nhầm vào một sticker “Bạn rùa đen nhỏ ở ngoại trú”.
Còn chưa kịp thu hồi tin nhắn thì Dư Thanh Dã đã xem, cậu ấy hỏi rất chân thành: [Cái này có nghĩa gì?]
Ừm, thật ra đây là một câu nói bỏ lửng đồng âm*.
*Thứ lỗi cho sự bất tài của editor, vì em cũng không hiểu đoạn này:3
Nhưng dùng ở đây thì có vẻ khá trào phúng, hơi nữa giống như đang nói cậu ấy là rùa đen nhỏ vậy.
Đương nhiên tôi không thể giải thích, thế là bắt đầu vắt óc nói sang chuyện khác, [Đúng rồi, hôm nay cảm ơn áo khoác của cậu, tôi đã gấp gọn gàng lại cho cậu rồi, ngày mai sẽ trả lại cho cậu.]
[Đàn chị, đừng nói lảng sang chuyện khác.]
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Dư Thanh Dã khi nói những lời này, giữa đôi lông mày toát ra ý cười thản nhiên.
Điều này khiến tôi càng không biết giải thích thế nào.
Vài giây sau, cậu ấy gửi một gói nhãn dán hoàn chỉnh đến, còn hừ một câu, [Thế mà chị lại bảo em là rùa nhỏ.]
Không phải, tôi không có, cậu đừng nói lung tung.
[Tôi trượt tay.]
Để bày tỏ sự chân thành của mình, tôi còn gửi liên tiếp mấy sticker xin lỗi.
Dư Thanh Dã trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói qua, [Tưởng Kim, chị…]
Tiếng cười đứt quãng truyền đến, bay bổng như lông chim khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tôi vẫn luôn cảm thấy tên của mình rất buồn cười, Tưởng Kim, không ngừng có người hỏi tôi rằng có phải nhà tôi có họ hàng tên là Tưởng Học Kim hay không.
Lần đầu tiên Dư Thanh Dã nghe thấy tên của tôi, vẻ thong dong điềm đạm bị thay thế bằng vẻ nén cười.
Sau khi biết bố tôi tên là Tưởng Lực, chàng trai cao 1m8 cười đến mức ngã trước ngã sau, tấm lưng cong xuống như con tôm.
Có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy khi gọi tên tôi sẽ dễ ảnh hưởng đến hình tượng trai đẹp nên vẫn luôn gọi tôi là đàn chị.
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy nghiêm túc gọi tên tôi.
Tôi nín thở, tập trung tinh thần, [Sao vậy?]
Sẽ không phải vì một sticker mà cậu ấy không chịu bỏ qua hoài vậy chứ?
Vậy thì cũng… đáng yêu quá.
Dư Thanh Dã cười một lúc lâu nhưng không nói thêm gì cả, cuối cùng cậu ấy cũng nói vào chuyện chính, [Em có thể nhờ chị giúp một chuyện được không?]
Cậu ấy cần tôi giúp đỡ, tôi cầu còn không được, [Được thôi, miễn là chuyện cậu nhờ nằm trong khả năng của tôi.]
Dư Thanh Dã lại gửi một sticker chó Shiba đang cúi đầu để tỏ vẻ biết ơn.
Tôi bỗng nhận ra cậu ấy rất giống cún, nhất là khi đôi mắt kia rũ xuống nghiêm túc nhìn người khác, đuôi mắt cậu mỏng mỏng mềm mại, trơn bóng trong veo.
[Em muốn nhờ chị thẩm lời bài hát giúp em, studio rapper em thích chuẩn bị tuyển thực tập sinh, em muốn thử gửi bài thi, tranh thủ thời gian nghỉ đông có thể đi thực tập…Thôi, có thể tới đó tham quan là tốt lắm rồi!]
Lúc cậu ấy nhắn tin nhắn này, chắc hẳn trong lòng ngập tràn khát khao.
Tuy rằng tôi viết văn nhưng cũng không giỏi về mặt câu từ lắm, vậy nên không dám nhận lời ngay.
Sau khi Dư Thanh Dã biết được, cậu ấy gửi rất nhiều bài hát và beat đệm cậu ấy ưng ý tới, [Đàn chị, nếu chị rảnh thì có thể nghe qua một chút, còn về phần ca từ thì chị chỉ cần giúp em xem em có dùng sai từ hay không là được rồi.]
Vừa có thể thêm hiểu cậu ấy, vừa có thể giúp đỡ cậu ấy, ngại gì mà không làm.
Vì tôi theo nghiệp viết lách nên sẽ tích góp kiến thức theo bản năng, dù là con người hay là ngành nghề thì tôi đều muốn quan sát.
Bình thường tôi chỉ nghe những bài hát nhẹ nhàng, mặc dù cảm thấy hứng thú với thể loại rap này nhưng rất ít khi nghe.
Án tượng của tôi về thể loại này rất mờ nhạt, giống như một cây pháo hoa, nhiệt tình, rộng lớn, nhưng xa xôi không thể với tới.
Trước khi quen biết Dư Thanh Dã, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ tìm hiểu nó.
Bạn bè đã từng nói về tôi rằng mặc dù tôi còn trẻ nhưng suy nghĩ đã dần dần già đi.
Sau khi thật sự hiểu biết về rap, tôi mới phát hiện ở trong nước, định nghĩa về thể loại này rất hẹp, thậm chí còn có rất nhiều người cho rằng rapper là những người không có công ăn việc làm đoàng hoàng.
Văn hóa đại chúng có thể thấy ở bất cứ đâu ở nước ngoài, trong nước lại bị xem như là phong cách lập dị.
Bình thường tôi đọc sách, phân tích tác phẩm đều chú trọng tới ý nghĩa bên trong và nhu cầu của bản thân, đã quen phân tích đến cùng những vấn đề đơn giản, dần dần, việc nắm bắt và hiểu thấu ngày càng khó khăn hơn.
Theo thời gian, cảm xúc càng ngày càng mờ nhạt, ý tưởng cũng dễ trở nên đơn điệu.
Sau khi nghiêm túc hiểu biết về rap, dường như tôi đã hiểu vì sao Dư Thanh Dã lại thích thể loại này.
Không cần gò bó vào khuôn khổ, thẳng thắn mà vui vẻ, không cần suy nghĩ cặn kẽ, quanh co lòng vòng.
Tình yêu trong lời rap là đóa hồng dại nồng nàn, là vầng trăng sắc bén như lưỡi kiếm bạc, là sông núi mênh mông, là sự trốn chạy được ăn cả ngã về không, cũng là vầng sáng nơi bóng tối.
Trong xã hội đầy bó buộc và dối trá này, những yêu hận tình thù đan xen với nhau đó chính là cách thoát ly cảm xúc hữu dụng nhất.
Dư Thanh Dã cũng vậy, rõ ràng, nhiệt tình, lộng lẫy giống pháo hoa.
Sau khi tôi nói những cảm tưởng này với Dư Thanh Dã, cậu ấy chậm rãi nâng tay đặt lên vai tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Đàn chị, cảm ơn chị.”
“Hả?” Tôi nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu ấy, hết sức xấu hổ, “Tôi còn không viết ra được ca từ gì, hoàn toàn không giúp gì được cho cậu.”
Dư Thanh Dã lắc đầu, dịu dàng mỉm cười, “Nhưng chị lại muốn tìm hiểu về em, cảm ơn chị.”
Tôi thích cậu, vậy nên đương nhiên muốn tìm hiểu về cậu.
“Đúng rồi, cậu từng gửi những thứ này cho những người khác nghe rồi nhỉ?”
Tôi còn rất tự giác biết mình là ai, tôi không phải là sự tồn tại đặc biệt gì.
“Ừm…”
Dư Thanh Dã cười như không cười nhìn tôi một hồi lâu, “Chị thử xem có thể chuyển tiếp được không?”
Một đáp án ngoài dự đoán, tôi cúi đầu nhìn điện thoại, thử một chút, không được.
May mà đang cúi đầu, vậy nên cậu ấy hẳn là không nhìn thấy tôi đang cười.
“Ngốc quá.”
Trên đầu truyền đến cảm giác ấm áp.
Dư Thanh Dã ỷ vào ưu thế cao lớn của mình, gần đây rất thích nghịch tóc tôi, thấy tôi xù lông là cậu ấy lập tức bật cười.
“Tóm lại là cảm ơn chị.”
Bị cậu ấy nhìn với ánh mắt đầy nóng bỏng, lòng tôi không khỏi hoảng loạn, “Ôi dào, đều là bạn bè cả mà.”
Tự động phân chia ranh giới rõ một chút, tránh để bản thân mất kiểm soát mới khiến tôi cảm thấy an toàn.
Dư Thanh Dã nhẹ giọng lặp lại hai chữ bạn bè, ngơ ngẩn một lát rồi chậm rãi buông tay ra, “Cảm ơn.”
Lúc tôi đang lo lắng không biết nên nói gì nữa thì Cá Lớn mặc đồ thể thao sải bước đi tới, trong tay cô ấy còn cầm theo vợt bóng bàn.
Bình thường cô ấy ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc, mặt xinh da trắng, mặc quần áo ấm áp cho mùa đông vào thì cô ấy trông càng dịu dàng hơn, trông giống hệt như nữ chính đang chạy trốn trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Vậy nên tôi đã quên mất việc cô ấy suýt nữa là vận động viên trong đội tuyển quốc gia.
Cá Lớn thuận tay buộc một chùm tóc đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng, đôi mắt được ánh mặt trời mùa đông rọi vào trông sáng ngời, giản dị mà thu hút.
“Đừng tán gẫu nữa, tới đây nào.”
Cô ấy nhướng cằm với Dư Thanh Dã, “Nhất là em đấy, chị không ngăn cản em theo đuổi ước mơ, nhưng tiền đề là lần này em phải giành được một tấm huy chương trong cuộc thi bóng bàn dành cho sinh viên cho chị cái đã.”
Nghe đi, lời này mới bá đạo làm sao.
Sau khi cuộc thi cấp trường lần trước kết thúc, Dư Thanh Dã là quán quân nên lại tham gia mấy vòng thi loại nữa, thuận lợi giành được một tấm vé tham gia giải đấu.
Cậu ấy là người duy nhất trong trường nhận được vinh dự này, đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Yêu cầu của Cá Lớn với cậu ấy càng khắt khe hơn, ngày nào cậu ấy cũng phải tập luyện một mình trong phòng tập.
Bởi vì Dư Thanh Dã muốn nói về lời rap với tôi nên tôi cũng thường xuyên bị kéo tới đây.
“Hai người nên chạy hai vòng làm nóng người trước đi.”
Huấn luyện viên Cá Lớn ít khi nghiêm túc ra lệnh.
“Cả tôi á?”
Còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ sự kinh ngạc thì Dư Thanh Dã đã kéo tay tôi chạy về phía đường đua.
Tôi ghét vận động nhất…
Tôi khó chịu nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh của cậu ấy.
Cậu ấy nghiêng đầu, bên môi dần dần hiện lên ý cười, “Đàn chị, chị ít vận động quá, để em chạy với chị.”
Rõ ràng là tôi chạy cùng cậu ấy!
Cậu ấy thật sự rất nhiều năng lượng, chạy xong hai vòng vẫn còn có thể lùi lại quan sát vẻ mặt của tôi.
“Đàn chị cố lên, đây chỉ là 600m thôi!”
Có trời mới biết trước đây tôi suýt nữa đã trượt bài kiểm tra thể dục chạy 800m.
Cậu ấy thấy tôi như vậy thì càng cười tươi hơn, thậm chí còn bắt đầu vỗ tay, cổ vũ tôi bằng một bài hát với giai điệu kỳ quái, “Tưởng Kim mau chạy nào, Tưởng Kim giỏi nhất!”
Thật trẻ con!
Tôi thở hổn hển chạy theo cậu ấy, cố gắng để mình không để lộ vẻ mặt kỳ quái nào đó.
Dư Thanh Dã đứng ngược sáng, đường nét khuôn mặt được phác họa vô cùng rõ ràng, mái tóc ngắn đen nhánh tươi tắn năng động, mồ hôi hai bên thái dương được ánh sáng chiếu vào nên hơi bóng lên, lông mày sáng sủa, sống mũi cao thẳng trông càng cao hơn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người ta lại treo cà rốt trước mặt con lừa rồi.
Nghĩ như vậy, tôi bỗng cảm thấy mình có thêm một ít động lực, vì thế tăng tốc chạy mấy bước.
Nhưng thể lực của tôi thật sự quá kém, tôi bỗng loạng choạng…
Thôi xong, trong nháy mắt ấy, tôi thật sự rất lo lắng cho bản thân.
Dù sao thì khi còn nhỏ, chiếc răng cửa đầu tiên của tôi rụng vì bị ngã.
Vào lúc mặt tôi sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, cổ áo tôi căng ra, tôi nhanh chóng ngước mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Dư Thanh Dã.
Cậu ấy nhanh chóng giúp tôi ổn định cơ thể, cánh tay cậu vòng qua khuỷu tay tôi, hơi dùng sức một chút, trực tiếp ôm tôi dậy.
“Ấy?”
Tôi còn chưa kịp thích ứng với cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất, ngơ ngẩn nhìn Dư Thanh Dã.
“Ngốc.”
Cậu ấy cau mày, sau khi đối diện với tầm mắt của tôi thì giật giật khóe môi, cuối cùng cậu ấy thở dài như thể trút được gánh nặng.
“May mà không sao.”