Sủng Thê Của Nịnh Thần - Chương 65: Bản án cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Sủng Thê Của Nịnh Thần


Chương 65: Bản án cũ


Sở thị mở cửa cất bước, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không bắt được chút sơ hở nào.

Song lúc giương mắt nhìn về phía sân, bà ta chợt thấy bất ổn.

Giữa sân, trong triều phục màu đỏ thẫm, Mộ Hoài đang chắp tay đứng chính giữa và một người khác khoác trang phục thị vệ đang ấn một vú già trung niên – kẻ mặc áo choàng bông – quỳ dưới đất. Vú già cúi đầu xuống rất thấp, khó nhìn rõ nhân dạng nhưng Sở thị không kìm được khẽ nhíu mày.

Vốn đang đưa lưng về phía chính phòng, ngay lúc này Mộ Hoài quay người lại, giữa đôi mày ngập tràn u ám.

Sở thị ổn định tâm trạng, lúc này mới nói: “Hoá ra lão lục về, mau vào thăm nương tử của con đi. Hôm nay con bé gặp đại nạn rồi, con làm phu quân, lúc này nên ở bên cạnh con bé nhé. Ta đến hầu hạ lão tổ tông trước đây, ngại quá, ta không đi cùng được rồi…”

Nói đoạn, bà ta khoan thai đi tới phòng khách, thậm chí không cho vú già đang quỳ một cái chớp mắt.

Mộ Hoài không làm khó dễ, chỉ nghiêng đầu nhìn Sở thị đang điềm tĩnh lững thững bước đi. Ngay khi bà ta toan đẩy cửa vào Tiểu Hương Hạ, chàng mới lên tiếng ngăn cản.

“Nhị thẩm nương khoan vội đi gặp tổ mẫu đã, cháu còn chuyện muốn làm phiền ngài giúp đỡ.”

Sở thị hơi khựng lại, sau đó quay người, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Hả? Ta không biết một phụ nhân đại môn không ra nhị môn không bước như ta có thể giúp được Bác Vọng hầu của chúng ta, một người chẳng có gì không làm được đấy?”

Mộ Hoài không màng đến giọng điệu chế giễu của bà ta, chỉ đẩy vú già đang quỳ nọ về phía Sở thị: “Vú già này là Phùng nữ đầu bếp hầu hạ chính viện Đông phủ, Nhị thẩm biết chứ?”

Sở thị bèn quan sát rồi đắn đo đáp: “Thấy hơi quen mắt, mấy năm qua dường như ta từng chạm mặt hai lần ở Đông phủ, là họ Phùng hay Vệ ấy nhỉ? Với cả, vú già này bị Hầu gia bắt, do phạm phải tội gì sao? Tết nhất mà làm con tức giận, chắc liên can không nhỏ nhỉ, nhưng mà sao con lại muốn tìm một người không liên quan gì như ta đến nhận mặt thế?”

Mộ Hoài thấy bà ta ăn nói bừa bãi thì đôi mắt càng sa sầm: “Vốn dĩ ta nghĩ, dẫu sao nhị thẩm là trưởng bối nên muốn giữ chút thể diện cho ngài, chờ ngài chủ động thừa nhận. Tuy nhiên, ngài không biết cảm kích, vậy ta sẽ không bao che cho ngài nữa.”

Sở thị nhíu mày: “Lão Lục, con nói vậy là có ý gì?”

Mộ Hoài không quan tâm mà chỉ lạnh lùng ra lệnh cho vú già: “Lặp lại những tội ngươi vừa nhận đi.”

“Vâng, nô tì tuân lệnh.”

“Mười một năm trước vào phủ, nô tì đã bán tử khế trọn đời, nhận hầu hạ ở phòng bếp nhỏ. Trước đây, dưới gối nô tì chỉ có một nữ, nhũ danh là Nguyệt Chi, được tổ mẫu ngoài phủ của nó nuôi dưỡng. Bốn năm trước, nô tì dẫn khuê nữ đi ăn vặt ở ven đường, đúng lúc nhị thiếu gia Tây phủ đi qua rồi vừa ý Nguyệt Chi. Thế nhưng, ngài ấy ngại quy củ của Hàn gia, không đưa Nguyệt Chi vào cửa mà chỉ nuôi ở ngoại trạch. Năm ngoái, Nguyệt Chi đã sinh cho nhị thiếu gia một đứa con nên nô tì đã kính xin nhị thiếu gia nể tình con nhỏ mà cho khuê nữ của nô tì một danh phận, nhưng nhị thiếu gia luôn thoái thác, chưa chịu đưa ra một lời chắc chắn.”

Nghe đến đó, Sở thị nhanh chóng cắt lời: “Ta nói này lão lục, ngươi phá án cũng xử đến tận nhà sao? Còn tra đến đầu người trong gia đình. Đúng thế, nhị ca của ngươi có bố trí ngoại trạch, trước đây ta từng nói nó rồi, quả thật đây là chuyện xấu, ngươi không nhất thiết phải mang chuyện đó ra trước bàn dân thiên hạ làm cả nhà ta mất mặt trong phủ. Suy cho cùng, đó là nhị ca của ngươi, ta còn là trưởng bối của ngươi đấy…”

Mộ Hoài cười mỉa: “Sao nhị thẩm phải nôn nóng cắt lời mụ ta thế? Việc xấu trong nhà nhị ca ta chẳng thèm để ý tới, nhưng nếu có người sinh ra ý định méo mó đến đầu ta, vậy ta không chấp nhận đâu.”

Ngay sau đó, chàng lại lệnh cho nữ đầu bếp nọ: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Vâng, hai ngày trước, Nguyệt Chi đột nhiên sai người đến tìm nô tì và nói có đại sự cần thương lượng. Nô tì đến nhà con bé ở thì phát hiện người gọi nô tì qua chính là nhị thái phu nhân của Tây phủ. Bà ấy muốn nô tì giúp bà ấy làm một chuyện, còn nói chỉ cần thành công thì bà ấy sẽ làm chủ cho nhị thiếu gia đưa khuê nữ Nguyệt Chi vào cửa, cho con bé làm quý thiếp có danh phận.”

Sở thị lớn tiếng quát mắng: “Ngươi nói bậy, ta chưa bao giờ gặp riêng ngươi ở ngoài, ngươi đừng ngậm máu phun người. Về chuyện Nguyệt Chi mà ngươi nói, dù ta đã gặp nhưng chỉ vì muốn xóa sạch chuyện xấu do thằng con bất hiếu đó của ta gây ra ra thôi.”

Nghe vậy, vú già vừa quỳ vừa lê lên trước mấy bước, đến khi nắm được làn váy của Sở thị: “Nhị thái phu nhân, người không thể qua sông dỡ cầu thế được, tội mưu hại phu nhân đương gia Hầu phủ lớn vậy, nô tì nào dám làm chứ. Ngoài ra, người đã tự tay giao tế tân cho nô tì mà, còn nói chỉ cần Hầu phu nhân chảy máu thì người sẽ cho Nguyệt Chi vào nhà nữa. Tôi mắt mù tâm quáng (*) mới nhận lời xúi giục của bà, đáng lẽ tôi không nên thừa cơ Ngô gia tỷ tỷ ra khỏi phòng rồi vào trong hạ thuốc…”

(*)Nguyên văn 猪油蒙了心: để mô tả một người mê muội hoặc mất lương tâm.

Sở thị đá văng ra người trước mặt ra, bước lên biện bạch với Mộ Hoài: “Lão Lục, con đừng nghe mụ già điên này nói năng vô lối. Đúng là con gái của bà ta làm ngoại trạch của nhị ca con nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép nó bước vào nhà. Ta đã nói rõ chuyện này trước mặt Nguyệt Chi rồi, ta nghĩ nhất định là mẹ con họ thầm oán hận nên mới cố ý lập bẫy giá hoạ ta, ta không dám cõng cái oan này đâu.”

Trong mắt Mộ Hoài chỉ toàn giá lạnh nhưng lời nói vô cùng hợp lẽ: “Lý do thoái thác này của nhị thẩm cũng có lý lắm, dù gì bà tử này chỉ nói suông, không có chứng cứ.”

Phùng nữ đầu bếp nghe vậy, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, tựa hồ mụ không thể tin được: “Hầu gia, tất thảy những gì nô tì nói đều là thật. Hôm đó, quả tình nhị thái phu nhân đã từng gặp nô tì mà, bà ta còn hứa hẹn sẽ cho con gái của nô tì làm quý thiếp của nhị thiếu gia… À, đúng rồi, bà ta còn nói, nếu Hầu gia tuyệt tự thì mai này có thể cho hài tử của Nguyệt Chi làm con nối dõi của Hầu gia nữa ạ.”

Mộ Hoài nhìn Phùng nữ đầu bếp: “Nói tới nói lui, ngươi không có chứng cứ, chỉ lặp lại có mấy câu này, sao lấy được tín nhiệm của người khác?”

Phùng nữ đầu bếp thấy thế, biết mụ đã nhận tội bỏ thuốc vào tổ yến, bất kể có chủ mưu hay không thì mụ đều khó thoát kiếp, toan vò đã mẻ lại sứt.

“Nô tì còn có một chuyện muốn bẩm, chuyện liên quan đến lý do tiên Hầu gia mất cách đây hơn bốn năm trước.”

Đúng lúc này, cửa lớn Tiểu Hương Hạ “rầm” bị người ta đá văng ra từ bên trong, rõ là Cố thị với mái đầu bạc phơ, đang đứng ở cửa cùng một phòng đầy người, không biết họ đã nghe được bao lâu.

“Hoài ca nhi, vú già này vừa nói đến lý do tiên Hầu gia chết phải không? Bảo mụ ta mau giải thích đi.”

Mai thị cũng hỏi chen vào: “Nguyên do tứ bá chết? Chẳng lẽ năm đó ngài ấy không phải chết trận sa trường sao?”

Mọi người không khỏi nhìn sang nữ đầu bếp.

Sở thị vốn đang ung dung, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Bà ta không sợ người khác nghi ngờ về chuyện Mạnh Nguyên bị hại, dù sao đó không phải là người Mộ gia, vả lại không có ai xác nhận. Nhưng huynh ruột Mộ Tấn đã chết của Mộ Hoài, là thịt trong lòng Cố thị, cũng là con cháu xuất chúng nhất ở thế hệ này của Mộ gia. Hắn chết ở sa trường, vốn không ai hoài nghi, nhưng nếu bị nữ đầu bếp này nhắc lại chuyện cũ thì không được cho qua dễ dàng rồi.

Nghĩ tới đây, bà ta quay người bước đến chỗ nữ đầu bếp, theo sau là một cái tát: “Sao ngươi dám ăn gian nói dối về chuyện Hầu gia đã chết, ngươi ngại tội nghiệp của mình chưa đủ sâu à?”

Phùng nữ đầu bếp bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất không gượng dậy nổi, gương mặt cũng xuất hiện nỗi sợ hãi khó lường: “Đúng rồi, đúng rồi, tôi có nghiệp, có dẫn đến điện Diêm La cũng không rửa sạch. Nhưng các người, chính mẹ con các người đã đưa gói thuốc giả cho tôi, lúc ấy tôi tin lời các người nên mới mắc thêm lỗi lầm…”

Cố thị nghe đến mức hồ đồ, sốt ruột khó dằn nhìn Mộ Hoài: “Lão Lục, mụ ta đang nói gì thế, sao ta càng nghe càng không hiểu vậy hả?”

Mộ Hoài nhìn nữ đầu bếp đang tỏ ra hối hận, đưa ra một cọng rơm duy nhất cho mụ ta: “Nếu hôm nay ngươi chịu nói thật, có lẽ ta sẽ mở một bên lưới, không truy cứu tội nghiệp của nhà ngươi.”

Phùng nữ đầu bếp cắn răng, trước kia mụ từng hại Mộ Tấn, hôm nay lại xuống tay với người trong lòng của Mộ Hoài nên không dám hy vọng sẽ được giữ lại mạng, song Nguyệt Chi còn trẻ, không thể để con bé chôn theo mình được…

“Nô tì khai, nô tì khai hết. Bốn năm trước, nô tì được lão tổ tông tin tưởng, từ một kẻ làm việc tạp dịch được cất nhắc thành phụ bếp hỗ trợ đầu bếp chính chuẩn bị các món ăn. Có một lần, tiên Hầu gia bị trúng tên rất nặng, cần dùng gấp hai thang dược thiện bổ người. Khi đó nô tì không am hiểu dược lý lắm, vì thế trong lúc vô tình, nô tì đã lấy một vị thuốc chính trong dược thiện làm phế liệu nhóm lửa. Nô tì e sợ chuyện lộ ra sẽ bị mất việc nên nhờ khuê nữ giúp đỡ, lúc ấy, Nguyệt Chi vừa được nhị thiếu gia nuôi ở ngoại trạch và đang trong lúc mới mẻ. Xưa nay nhị thiếu gia luôn ra tay hào phóng, thế nên nô tì nghĩ, chỉ cần âm thầm bổ sung thuốc vào thì sẽ không bị ai phát hiện.”

Nói đến đây, Phùng nữ đầu bếp ra chiều hoảng hốt, tựa hồ chìm vào trầm tư. Cố thị nóng nảy gõ quải trượng: “Sau đó thì sao? Thuốc kia được bổ sung vào rồi chưa?”

Thị vệ đẩy Phùng nữ đầu bếp một cái, mụ ta mới tỉnh khỏi cơn mơ nhưng nước mắt bất chợt chảy dài: “Bổ sung vào rồi ạ, là thuốc nhị thiếu gia cho người mua rồi đích thân giao cho nô tì. Tứ thiếu gia dùng thuốc đó khoảng hơn nửa tháng nhưng không có ai phát hiện vị thuốc từng bị thay thế, mà còn đúng hạn mua thêm thuốc mới nên nô tì càng an tâm hơn. Và nô tì đã nghĩ chuyện này cứ qua thế thôi. Nhưng sau đó có một ngày, nô tì bị trẻ con chơi trên đường đập đá làm bể chân, nô tì nghĩ sợi thuốc dùng lúc đầu còn dư lại có thể cầm máu được, bỏ thì lãng phí quá. Vì vậy, nô tì tìm lang trung nhờ ông ấy xem hộ nô tì xem liệu có đúng bệnh không. Thế nhưng, sau khi xem xong, lang trung nói thuốc này bị người ta động tay chân rồi, bên ngoài có quét nước của cành dâu tằm, nếu dùng lâu dài sẽ dễ bị trúng gió… Thế nô tì mới biết mình gây ra đại hoạ rồi, sau đó nô tì đi tìm và kể chuyện này với nhị thiếu gia, mong ngài ấy điều tra xem là ai đứng giữa sai khiến. Song, nhị thiếu gia lại bảo thuốc này do chính nô tì hạ, không thoát được. Khi đó nô tì mới biết, từ đầu đến cuối nhị thiếu gia mới chính là người đầu têu…”

Cố thị ra chiều khó tin: “Vì dùng nhầm nước cành dâu tận nửa tháng nên Tấn ca nhi mới bị trúng gió chết trên chiến trường ư?”

Phùng nữ đầu bếp ôm mặt nghẹn ngào: “Không phải nửa tháng, mà là gần nửa năm. Sau khi nô tì cầu xin nhị thiếu gia, hắn liên tục tìm kiếm các nguyên liệu có trộn thành phần đó cho nô tì, bảo nô tì sẵn tiện bỏ vào đồ ăn thức uống của Tứ thiếu gia. Ban đầu nô tì không chịu nhưng nhị thiếu gia đe dọa, nô tì đã là hung thủ hạ độc, làm một lần rồi thì làm thêm mười lần nữa cũng có khác gì đâu. Vả lại, nếu nô tì không chịu vâng lời thì hắn tuyên bố sẽ bán Nguyệt Chi vào nhà chứa mất… Để sau này Nguyệt Chi được sống, rốt cuộc lương tâm nô tì bị mê muội nên mới tiếp tục hoá quỷ.”

Nghe đến đó, Cố thị nổi giận đùng đùng bước lên vài bước, giơ cao quải trượng rồi đánh vào người Phùng thị.

Mộ Hoài sợ bà kích động sẽ làm tổn thương thân thể nên vội vàng xoa dịu tâm trạng của bà: “Tổ mẫu xin bớt giận, ác bộc này quả là ghê tởm nhưng cơ thể của ngài quan trọng hơn.”

Cố thị vất vả lắm mới làm tâm tình bình tĩnh lại, vừa ngước lên thấy Sở thị đang trốn trong góc thì quắc mắt: “Bắt Sở thị lại cho ta, không, giam hết đám người của chi thứ hai trước, không biết những năm qua cái ổ rắn rết trùng chuột đó đã hại bao nhiêu mạng người rồi.”

Sở thị là kẻ ác độc và thành thục có tâm kế. Bà ta bèn “phốc” quỳ gối xuống đất, đoạn than thở khóc lóc: “Bẩm lão tổ tông, con biết con của mình có nuôi ngoại trạch nhưng con thật tình không biết chuyện lần lượt bỏ thuốc đầu độc đó. Ngài không thể chỉ nghe những gì vú già đó nói rồi tin một phía thế được. Mọi việc phải luôn có chứng cứ chứ ạ, nhược bằng không con dâu khó thể thừa nhận tội này.”

Bà ta vừa dứt lời, cửa lớn chính phòng phía sau bà ta được nhẹ nhàng mở ra từ bên trong: “Nhị thái phu nhân đòi chứng cứ, vậy con sẽ cho người.”

Mọi người nghe tiếng nhìn sang, sau đó đều không khỏi ngây dại.

Mạnh Nguyên ăn mặc lộng lẫy kèm với vẻ mặt toả sáng, giờ đây đang đứng trước cửa, còn bên cạnh nàng là các tôi tớ cũng tỏ ra an nhàn không kém.

Trong đó, Bích Phù lớn tuổi nhất đang cầm lư hương ba chân có hoa văn hình mây, sợi hương trong lò vừa được đốt lên.

Người khác chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉ có duy nhất Sở thị trong lòng có quỷ, thấy thế thì đồng tử co rụt lại.

Lư hương đó chính là cái mà bà ta vừa bỏ xạ hương vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN