Ta đã đích thân dạy hắn.
Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.
Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác:
“Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.
Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.
Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.
Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”
Tiểu cô nương ngây thơ nói:
“Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”
1.
Thiếu gia vừa tròn 20 tuổi, không biết gì về chuyện nam nữ.
Lão phu nhân lo lắng, ra lệnh cho ta buổi tối c/ởi q/uần áo, trèo lên giường Thẩm Ánh An.
Nếu không dạy được, hãy đến gặp bà.
Ta không dám trái lời.
Ban đêm, ta mặc áo lót, nơm nớp lo sợ quỳ trên bệ để chân.
Thẩm Ánh An nheo mắt: “Chiếu Thủy, ngươi muốn làm gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Lão phu nhân ra lệnh cho nô tỳ dạy thiếu gia chuyện nam nữ.”
Hắn mặc áo gấm, ngồi trên giường, đôi mắt đẹp như hoa đào liếc ngang: “Ngươi dạy đi.”
Trong giọng nói dường như có chút vui đùa.
Ta nuốt nước miếng, lấy ra xuân cung đồ đã chuẩn bị sẵn.
Cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn vào những bức ảnh lộ liễu đó, chỉ tập trung vào từ ngữ.
Đọc xong một trang, mặt không đỏ tim không đập, giống như ta đang đọc Đạo Đức Kinh.
Thẩm Ánh An gật đầu khen ngợi: “Không tồi, không đọc sai chữ nào.”
“Ảnh thì sao?”
“Hả?” Ta kinh ngạc.
Hắn chống hai tay lên giường, nhướng cằm, ý bảo:
“Ảnh trong sách, nếu ngươi không giải thích, làm sao thiếu gia ta đây biết ý nghĩa của chúng?”
Ta theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lướt qua.
Hình ảnh quá táo bạo và phóng túng, khác xa với những gì ta đã hiểu trước đây.
Tuy rằng biết một chút, nhưng ta chưa trải qua, không biết còn có thể như vậy……
Đành gồng người trả lời một cách súc tích:
“Hai người mây mưa ở Vu Sơn, trải qua một đêm xuân……”
Thẩm Ánh An chớp mắt, nghiêng người về phía trước, nhìn ta từ trên cao:
“Không hiểu, nói kỹ hơn đi.”
Từ ngữ trong sách tối nghĩa và thẳng thừng, tuy nhiên ta vẫn có thể đọc chúng mà không bị phân tâm.
Nhưng bị hắn hỏi như thế, ta lập tức đỏ mặt tía tai.
Đành phải kìm nén sự xấu hổ, đưa cuốn sách bằng cả hai tay:
“Nô tỳ không biết nên miêu tả như thế nào, hay là thiếu gia tự xem đi.”
Thẩm Ánh An không tiếp nhận, nhướng mày nhìn ta:
“Ngươi cũng không hiểu thì làm sao dạy?”
“Trở về học đi.”
Chỉ mới mười lăm phút, ta đã thút thít chạy ra khỏi phòng thiếu gia.
2.
Ngày hôm sau, lão phu nhân biết ta trèo lên giường đã thất bại nên rất tức giận.
Bà ra lệnh cho ta quỳ dưới ánh mặt trời và suy ngẫm.
Đá xanh làm đầu gối ta đau nhức.
Ta vốn là một cô nương con nhà đàng hoàng, chỉ vì gia đình nghèo, không nuôi nổi ta và em trai, nên mới bán ta.
Vào Thẩm phủ, nhìn thấy Thẩm Ánh An, ta mới biết trên đời còn có nam tử quang minh lỗi lạc như vậy.
Bất kể là kiến thức hay ngoại hình, đều là hạng nhất.
Hắn đối xử với ta cực kỳ tốt, cất nhắc ta từ một nha hoàn làm việc nặng trở thành thị nữ riêng.
Ta mặc quần áo và gắp thức ăn cho hắn, làm bạn bên cạnh khi hắn đọc sách.
Thời gian trôi qua, ta dần dần có chút tâm tư kiều diễm không nên có.
Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ bị lão phu nhân ép ta hành động như một kỹ nữ, chủ động cởi đồ để gia/o ho/an.
Nghĩ đến đây, ta buồn đến mức bật khóc.
Ta là một cô nương, tuy rằng biết một chút về điều đó, nhưng không hiểu rõ, làm sao dạy người khác?
Vừa lúc Thẩm Ánh An từ bên ngoài trở về, thấy ta khóc thảm thiết, hỏi: “Chuyện gì?”
Ta mím môi không nói, cơ thể lắc lư vì say nắng.
Hắn không nói gì, bế ngang ta, đi vào phòng ngủ.
Xắn quần ta lên kiểm tra, cau mày:
“Trầy rồi.”
Sau đó tìm dầu cây rum, nhúng đầu ngón tay vào đó, bôi từng chút một lên bắp chân.
Lông mi dày như lông quạ của hắn rũ xuống, ngón tay thon dài như ngọc di chuyển linh hoạt theo vòng tròn trên đầu gối ta.
“Từ trước đến nay ngươi luôn ổn thỏa, tổ mẫu phạt ngươi, có phải vì chuyện tối hôm qua không?”
Ta quá căng thẳng, không cẩn thận đụng trúng vết thương, hít hà một tiếng.
Nhưng vì sự quan tâm của hắn, ta không khỏi cảm thấy vui mừng.
Thẩm Ánh An cúi đầu, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói:
“Ngươi nói với tổ mẫu, thiếu gia học chậm.”
“Đêm nay tiếp tục lại đây dạy.”
3.
Buổi tối, Thẩm Ánh An dựa vào gối, cầm cuốn sách, trông có vẻ tập trung.
Ánh nến soi nghiêng đường viền hàm hoàn hảo của hắn.
Nhìn thấy ta tới, hắn vỗ vào mép giường:
“Cởi giày, đi lên.”
Ta cùng hắn dựa vào gối mới kinh ngạc phát hiện, hắn đang cầm xuân cung đồ.
Ta nín thở, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.
Hắn tựa như không nhận ra điều đó, đặt cuốn sách vào giữa hai chúng ta.
Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Xem xong chưa?”
Ta gật đầu cho có lệ, ngón tay dài cử động, hắn lật qua trang sau.
Trầm hương trong vạc từ từ cháy.
Tiếng ve bên ngoài đã ngừng kêu, đêm hè yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách, và hơi thở dần dần rối loạn của hắn.
“Chiếu Thủy.”
Hắn chợt gọi tên ta.
“Vâng.”
“Ta hơi khó chịu.”
“Thiếu gia sao vậy?”
Thẩm Ánh An đột ngột đóng sách lại, có chút bực bội ném sang một bên, ôm chặt ta.
“Vốn muốn xem ngươi đỏ mặt, không ngờ, ta không chịu nổi trước.”
Ta rất đẹp, ta biết điều này từ khi còn nhỏ.
Các tiểu tỷ muội lén trêu ghẹo, nói rằng với dung mạo kiều mỹ, và dáng người yếu đuối không có xương như ta, không cần cố tình trêu chọc, vẫn có thể khơi dậy tâm tư kiều diễm của nam nhân.
Thẩm Ánh An ngậm vành tai ta, hơi thở ấm áp phả vào tai ta.
Cơ thể ta căng cứng, nhất thời luống cuống.
Ngọn nến bị gió nhẹ thổi lung lay vài cái, hắn kéo chăn, bao bọc hai chúng ta trong bóng tối kín mít.
Người ta rất trơn, có mùi hoa nhài và bồ kết.
Thẩm Ánh An hôn ta, ngón tay kí/ch th/ích cơ thể ta run rẩy.
Ta khóc trong đau đớn.
Hắn cười khẽ: “Bản thân mình không biết mà đi dạy người khác?”
Ta đáng thương hỏi lại: “Chẳng phải thiếu gia cũng không biết hay sao?”
“Đồ ngốc, làm sao nam nhân bình thường không biết.”
Hắn dịu dàng hôn khóe môi ta:
“Gặp nữ tử mà mình thích, dựa vào bản năng của thân thể sẽ biết.”
4.
Một khi nam nhân được khai trai, đã nếm mùi vị nên Thẩm Ánh An bảo ta hầu hạ liên tục mười mấy ngày.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ngập tràn h/am m/u/ốn không thể che giấu đến mức choáng ngợp.
Sau vài lần giãy giụa, ta uyển chuyển nói:
“Nô tỳ nghe người ta nói, cho dù đồ vật tốt đến đâu cũng không nên tham lam quá mức, buông thả quá mức sẽ không tốt cho cơ thể……”
Thẩm Ánh An chống cằm nhìn ta dưới ánh nến, mỉm cười nói: “Biết không ít nhỉ.”
Hắn cuối cùng tạm thời buông tha cho ta.
Sau khi lão phu nhân nghe nói chuyện đó, cực kỳ hài lòng đối với ta.
“Chiếu Thủy, ta thấy ngươi là người thông minh và ổn thỏa, khi nào tân phu nhân vào cửa, sẽ để Ánh An nâng ngươi lên làm thiếp thất.”
Lúc này ta mới biết, lão phu nhân đã chọn thê tử cho Thẩm Ánh An, nhìn trúng thiên kim Lưu gia của Hầu phủ.
Xuất thân như ta, được chủ tử coi trọng, nạp làm thiếp thất, ăn sung mặc sướng, không cần làm việc nặng, đã là cực kỳ may mắn.
Hơn nữa ta không biết trời cao đất dày, đã động lòng với Thẩm Ánh An từ lâu.
Hắn cũng nói thích ta.
Mặt ta đỏ bừng, dập đầu cảm tạ ân huệ của lão phu nhân.
Cha mẹ của Thẩm Ánh An mất sớm, nhờ lão phu nhân còn khỏe mạnh, vừa bận rộn cho hôn sự của hắn, vừa sai người trả khế ước bán mình lại cho ta.
Có thể thoát khỏi nô tịch, lòng ta ngập tràn niềm vui.
Thẩm Ánh An lại không vui: “Thiếu gia sắp thành thân, ngươi vui lắm à?”
Lòng ta chua xót, nhưng vẫn buộc mình nở nụ cười:
“Thiếu gia và Lưu tiểu thư là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nô tỳ đương nhiên mừng cho thiếu gia.”
Sắc mặt hắn không tốt, gằn từng chữ một:
“Nàng ta là thê, ngươi là thiếp.”
“Quyền quản lý phủ nằm trong tay nàng ta, mỗi ngày ngươi phải sớm thưa tối hầu, thỉnh an nàng ta, ta phải ở trong phòng của nàng ta vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, nếu ngươi đụng chạm nàng ta, nàng ta sẽ đánh và mắng ngươi……”
Ta lập tức hiểu ra.
Thẩm Ánh An sợ ta kiêu căng vì được cưng chiều, tương lai sẽ đụng chạm tân phu nhân, cho nên cảnh cáo ta trước.
“Thiếu gia yên tâm, nô tỳ hiểu rõ thân phận của mình, chắc chắn sẽ tuân theo các quy tắc.”
Hắn nhíu chặt mày, thở dài:
“Lỡ như nàng ta ngang ngược vô lý, cố ý bắt nạt ngươi thì sao?”
Ta cúi đầu: “Nếu chủ mẫu không dễ sống chung, ta sẽ kính cẩn hơn, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia khó xử.”
Thẩm Ánh An tức giận, đặt chén trà xuống thật mạnh, làm đổ trà lên bàn.
Ta không biết mình đã chọc giận hắn ở điểm nào, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Tuy rằng hắn luôn luôn phóng khoáng, nhưng đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén giống hôm nay.
Chẳng lẽ đã ghét bỏ ta?
5.
Thẩm Ánh An ra ngoài gặp bạn bè, đột nhiên gió nổi lên.
Trước kia khi hắn tụ tập với đám công tử đó, hắn luôn đưa ta đi cùng.
Lần này hắn không cho ta đi theo.
Ta lo lắng hắn bị cảm nên mang áo choàng đến quán trà, có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong cách tấm rèm.
“Thẩm đại công tử, nghe nói ngươi muốn cưới Lưu tiểu thư của Hầu phủ, Chiếu Thủy của ngươi không khóc lóc làm ầm ĩ với ngươi à?”
“Nàng dám.”
Đây là giọng của Thẩm Ánh An, lạnh nhạt và xa lạ.
Người bên cạnh ồn ào: “Này, bình thường bảo vệ như báu vật, tại sao lần này có thái độ khác vậy?”
Thẩm Ánh An nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
“Trên thế gian này, nữ tử nhiều hình vẻ, đa dạng phong phú, tựa như loại rượu thơm ngào ngạt này, phải nếm từng vị một mới coi như hưởng thụ mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời.”
Người khác tỏ ra không tin: “Ngươi cũng nói với Chiếu Thủy như thế?”
“Đương nhiên không phải.”
Thẩm Ánh An xoay cái chén ngọc trong tay, môi mỏng khẽ mở:
“Đối với nữ nhân, đương nhiên phải dịu dàng và ngọt ngào, quan tâ m đến mọi mặt. Thật thú vị khi nhìn thấy nàng hạnh phúc chỉ bằng dăm ba câu lừa gạt của ngươi, ước gì trao cả mạng sống cho ngươi.”
“Khi nào Lưu tiểu thư vào cửa, lão tử sẽ dỗ dành nàng ấy giống như Chiếu Thủy, một lòng một dạ, ngoan ngoãn phục tùng ta……”
Những người khác lần lượt vỗ tay trầm trồ và khen ngợi, bên trong ăn uống linh đình, thật náo nhiệt.
Áo choàng bị ta vò nhăn.
Hóa ra sự dịu dàng mà hắn dành cho ta đều là thủ đoạn đùa bỡn nữ tử.
Ta không có dũng khí vén rèm lên, loạng choạng chạy ra ngoài, không biết áo choàng đã tuột khỏi tay từ khi nào.
Xe ngựa đang chờ bên ngoài, ta vốn nên ngồi lên chiếc xe ngựa kia quay về.
Ta cảm thấy chán nản, chợt buồn nôn, che miệng chạy về phía cánh cửa có ánh sáng.
Ở chỗ đất trống, ta nôn một hồi lâu, nhưng không nôn ra được cái gì cả.
Kinh nguyệt của ta luôn đến đúng giờ, tính ra đã một tháng rưỡi không tới.
Nhìn xung quanh, nơi này là cửa sau của quán trà, rẽ vào con hẻm là con đường rộng.
Xe ngựa và gã sai vặt dừng ở cửa trước, không nhìn thấy ta.
Ta đã nắm trong tay khế ước bán mình, ta được tự do.
Trước khi ra ngoài, ta tình cờ mang theo một số ngân phiếu mà ta đã tiết kiệm trong nhiều năm, vốn định đổi thành bạc lẻ, để tiện cho việc sử dụng trong tương lai.
Ta luôn thận trọng, không biết mình lấy can đảm từ đâu.
Nghĩ rằng mình không cần đổi ngân phiếu.
Cũng không cần trở về Thẩm phủ.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, kèm theo những hạt mưa thưa thớt.
Ta lao vào mưa gió, rẽ vào ngõ, gọi một chiếc xe ngựa.
Đi hướng ngược lại với Thẩm phủ.