Chỉ trong vài ngày, tóc sư tôn đã bạc thêm một chút.
Sư Tôn cả đời tự do tự tại, ngao du khắp nơi, không quan tâm đ ến chuyện nam nữ nên không có con cháu.
Người nói ta là đệ tử duy nhất của người.
Trước đây, khi sư tôn nhận ta về tông môn, lúc ta còn nhỏ, người đã chỉ dạy ta từng chút từng chút một.
Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, là sư đồ, cũng là mẫu tử.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Sư Tôn lấy tấm bùa hộ mệnh mà Tông Như đã âm thầm chôn trong mộ ra.
Trong mộ không có nhiều đồ vật, chỉ có bộ quần áo ta mặc trước khi c.h.ế.t và tấm bùa hộ mệnh do sư tôn tặng ta, còn có con thỏ rơm do Tông Như bện.
Mà ta không hề biết rằng, trên lá bùa này có pháp lực của sư tôn để lại để bảo vệ ta vào thời điểm quan trọng.
Thế nhưng người không bao giờ ngờ được rằng, có một ngày, có người rút hồn phách của ta ra mà không làm tổn thương thân thể ta mảy may.
Vì vậy, lá bùa hộ mệnh vẫn còn nguyên vẹn cho đến tận khi ta qua đời.
Chính vì vậy mà Sư tôn có thể dùng thuật pháp để tái hiện lại khung cảnh ngày đó trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người trong tông môn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nụ cười âm độc của Dận Nguyên xuất hiện trên không.
“Ngươi có biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một phế vật không? Bởi vì từ lâu phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người ngươi, che đậy Tiên Thiên Thánh Thể của ngươi.”
“Đám ngu xuẩn đó, ta nói gì bọn chúng đều tin sái cổ. Ta nói ngươi g.i.ế.c ta, bọn chúng ngay lập tức tranh nhau trả thù cho ta.”
“Sư tỷ yên tâm đi, các sư huynh đệ mà ngươi liều mạng cứu giúp đều yêu thương ta, chỉ hận không thể đối tốt với ta hơn.”
…
Toàn tông môn nhìn cảnh tượng trên hư không.
Bọn họ quát lên với đôi cha con đã rút linh hồn của ta và chiếm thân xác ta:
“Súc sinh!”
“Chúng ta đều bị hai cha con ch.ó má này lừa gạt! Đáng thương cho đại sư tỷ, bị vùi dập nhiều năm như vậy, cuối cùng còn bị bọn
xấu xa này g.i.ế.c chết…”
Cả tông môn bàng hoàng, đồng loạt lên án.
Ta đứng trong đám đông, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, rơi vào vài người nào đó.
Tiểu sư đệ Dận Hành không thể tin nhìn cảnh tượng mờ mịt trong hư không, liên tục lùi lại phía sau: “Sao có thể…”
“Đại sư tỷ…”
Mắt hắn đỏ hoe, hoảng hốt cố gắng tìm ta trong đám đông. Hắn nhìn quanh một vòng rồi chợt khựng lại.
Hình như tiểu sư đệ đã quên mất.
Đại sư tỷ của hắn đã chết.
Bị bọn họ thi nhau mắng mỏ, bị sống sờ sờ rút ra hồn phách.
Bên kia, Dận Chân không hề nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, cả người cứng đờ như dây cung kéo căng, như thể chỉ thêm một chút xíu nữa thôi sẽ đứt gãy.
Hắn mím chặt môi không nói gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu.
Tâm tính quá nông cạn, cảm xúc d.a.o động quá mạnh mẽ, là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ta vừa nghĩ tới đây, Dận Chân đã rút kiếm, gầm lên và đ.â.m về phía Dận Nguyên.
“Ngươi dám?”
Đại trưởng lão tức giận hét lên, đập bàn đứng dậy, tung một chưởng về phía Dận Chân.
Hắn rên lên một tiếng, ngã từ trên không xuống, nôn ra một ngụm m.á.u lớn.
Khi Đại trưởng lão nắm lấy Dận Nguyên muốn bỏ chạy, sư tôn đã ra tay ngăn ông ta lại và nói: “Hại c.h.ế.t đồ nhi của bổn tọa mà muốn trốn sao?”
Khi hai người đang chiến đấu, đại trưởng lão bị trúng một chưởng của Sư Tôn. Ông ta đột nhiên ngẩng đầu cười phá lên.
“Đã đến lúc rồi… Nếu ngươi đã thương tiếc đồ nhi tốt của mình như vậy, vậy các ngươi hãy chôn cùng nhau đi!
Vừa dứt lời.
Dưới chân núi bỗng vang lên tiếng ai la to: “Giết!”
Hàng trăm người xuyên qua Hộ Tông Đại Trận, g.i.ế.c tới sơn môn.
Đại Trưởng Lão đã âm thầm phá hủy Hộ Tông Đại Trận. Ông ta đã cấu kết với người ngoài tấn công tông môn.