Vì Lý Huyên là người mới, trước kia chưa từng tiếp xúc với ván trượt nên đàn anh tập cho cậu, bắt đầu từ những động tác cơ bản nhất, suốt quá trình Lý Huyên không hề nhìn Tô Hạnh Xuyên.
Tô Hạnh Xuyên nghĩ thầm: Tốt thôi, mình chơi phần mình.
Anh để ván trượt dưới đất, khóe mắt liếc thấy đàn anh nắm cánh tay Lý Huyên rồi chỉ cậu phân biệt chân chủ lực, cả người Lý Huyên giống như chẳng có chút sức lực nào, cứ nghiêng về phía đàn anh. Đàn anh cười nói gì đó, cậu cũng ngại ngùng cười theo.
Tô Hạnh Xuyên vốn còn lo Lý Huyên có chướng ngại giao tiếp, ở nơi toàn người lạ này sẽ thấy lạc lõng.
Kết quả Lý Huyên lại bình tĩnh hơn anh tưởng.
Tô Hạnh Xuyên chợt thấy ván trượt thật vô vị.
Vốn dĩ anh bị bạn cùng phòng kéo vào câu lạc bộ này, kết quả giờ bạn cùng phòng không tới, vì có quen mấy người trong câu lạc bộ nên thỉnh thoảng anh phải đến một chuyến, thật ra với chiều cao của anh cũng không hợp trượt ván cho lắm.
Đang buồn chán thì bạn cùng câu lạc bộ trượt ván đi tới hỏi Tô Hạnh Xuyên dạo này bận gì mà không thấy bóng dáng.
Tô Hạnh Xuyên cười gượng, “Câu lạc bộ biện luận nhiều việc lắm.”
Bạn anh nói: “Trời ngày càng lạnh rồi, một tháng nữa chắc đường sẽ đóng băng mất, câu lạc bộ định tranh thủ đến công viên Bách Giang chơi trước Tết, cậu đi không?”
Tô Hạnh Xuyên hoàn toàn nghe không lọt lời đàn anh nói, anh nhìn cầu thang trước mặt, một mực chú ý đằng kia.
Lắng nghe động tĩnh cách đó không xa.
“Hạnh Xuyên, cậu có đi không?”
“Hả?” Tô Hạnh Xuyên phản ứng chậm nửa nhịp, anh từ chối khéo: “Em không đi đâu, em trượt ván dở lắm.”
“Cậu sao vậy? Mất hồn mất vía.” Bạn anh nghi hoặc.
Tô Hạnh Xuyên liếc sang Lý Huyên, cậu đang nói chuyện với một nữ sinh, Tô Hạnh Xuyên lập tức quay đầu nói với đàn anh: “Đâu có, mất hồn mất vía gì chứ, em chỉ ——”
Còn chưa dứt lời thì cách đó không xa chợt vang lên tiếng la thất thanh của nữ sinh, Tô Hạnh Xuyên nghe tiếng nhìn lại, trông thấy Lý Huyên ngã xuống đất.
Ván trượt lăn ra xa.
Anh chạy tới ngay chẳng chút nghĩ ngợi.
Hai tay Lý Huyên chống sau lưng, ngồi bệt dưới đất, có vẻ như chưa hoàn hồn, đôi môi trắng bệch.
Tô Hạnh Xuyên hỏi cậu: “Không bị thương chứ?”
Lý Huyên cụp mắt làm thinh.
Tô Hạnh Xuyên nhìn tay phải của cậu rồi bóp bóp cổ tay, “Chỗ này bị trật khớp à?”
Lý Huyên không lên tiếng, Tô Hạnh Xuyên lo lắng hỏi: “Nói đi, cổ tay, cổ chân, đầu gối, bị thương chỗ nào?”
Lý Huyên ngước mắt nhìn anh.
Sau đó lại cúi đầu lầm bầm: “Cậu dữ quá à.”
Tô Hạnh Xuyên im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh dữ quá? Chẳng lẽ không nên dữ sao? Tự dưng bị tiểu thiếu gia này đeo bám, suýt bị cướp mất nụ hôn đầu thì cũng thôi đi, giờ nói to một chút còn bị trách móc, đúng là mắc nợ cậu mà.
“Có bầm chỗ nào không?” Tô Hạnh Xuyên ôn tồn hỏi.
Lý Huyên tủi thân nói: “Mông.”
“Đứng dậy nổi không?”
Lý Huyên chìa tay cho Tô Hạnh Xuyên, anh lập tức hiểu ra nên nói ngay: “Tớ không bế cậu đâu, tự đứng dậy đi.”
Lý Huyên giận dỗi thu tay lại.
Hai người cứ thế giằng co.
Tô Hạnh Xuyên không bế cậu, cậu đứng dậy không nổi.
Người trong câu lạc bộ trượt ván lục tục ra về, cổng lễ đường chỉ còn lác đác mấy người, xung quanh yên tĩnh lại.
Tô Hạnh Xuyên hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Lý Huyên hết sức thẳng thắn: “Tìm cậu.”
Mấy ngày nay cố gắng trốn tránh khiến hai người đều mệt mỏi, Tô Hạnh Xuyên ngồi xuống cạnh Lý Huyên, thở dài khuyên nhủ: “Đừng mất công nữa Lý Huyên à, tớ thật sự không thích nam, nếu cậu cứ như vậy thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng chẳng làm được.”
Lý Huyên nghi ngờ nói: “Tớ đâu muốn làm bạn với cậu.”
Khóe miệng Tô Hạnh Xuyên giật một cái.
Tô Hạnh Xuyên đã lớn ngần này, cũng không phải chưa từng bị theo đuổi, nhưng đây là lần đầu tiên khó xử như vậy. Lý Huyên không ăn mềm cũng không ăn cứng, Tô Hạnh Xuyên mềm mỏng thì cậu sẽ được đà lấn tới, Tô Hạnh Xuyên cứng rắn thì cậu sẽ làm ra vẻ tội nghiệp.
Tô Hạnh Xuyên thật sự không biết phải làm sao với Lý Huyên.
Bất lực.
Gió đêm thổi qua mặt làm Lý Huyên hắt hơi, cậu sụt sịt một cái rồi lẩm bẩm hỏi: “Sao cậu không quen bạn gái? Lúc nãy có người nói cậu được mấy nữ sinh theo đuổi lận.”
Tô Hạnh Xuyên liếc cậu rồi móc túi lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu, “Liên quan gì tới cậu?”
“Liên quan chứ.” Lý Huyên trừng anh.
Tô Hạnh Xuyên nhìn quanh rồi hỏi bóng gió: “Sao lúc cậu bị ngã không thấy đàn anh lúc nãy tới đỡ cậu?”
“Đàn anh nào?” Lý Huyên nghiêng đầu.
“Người mặc áo trắng ngắn tay lúc nãy ấy, tớ nhớ anh ta đang học năm ba ở khoa vật lý thì phải,” Tô Hạnh Xuyên cố ý nói: “Ngoại hình anh ta chắc được giới gay các cậu ưa chuộng lắm nhỉ?”
“Tớ không biết, tớ chẳng có giới nào hết.”
Rõ ràng cậu đang giả bộ ngoan ngoãn, nói chuyện chậm rãi, thừa dịp Tô Hạnh Xuyên không chú ý lại gác giò heo lên đùi anh, dùng giò heo gõ gõ đầu gối Tô Hạnh Xuyên rồi chào hàng mình: “Cậu đừng để ý đàn anh kia nữa, đàn anh đâu có đẹp bằng tớ, tớ còn tốt nữa.”
Tô Hạnh Xuyên cảm thấy buồn cười.
Đầu tiên là cười mạch não của Lý Huyên, sau đó lại cười mình.
Anh quay đầu hỏi Lý Huyên: “Cậu tốt chỗ nào? Hai mươi tuổi còn cần người đút cho ăn à?”
“Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu muốn gì tớ cũng mua cho cậu hết, tớ thích cậu.” Lý Huyên nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn.
Mấy chữ cuối cùng khiến trong lòng Tô Hạnh Xuyên chấn động.
Đối với Tô Hạnh Xuyên hai mươi năm qua chưa bao giờ nghi ngờ thân phận trai thẳng của mình, mấy chữ này đã có tác động rất lớn với anh.
Tô Hạnh Xuyên bối rối vội vàng đứng dậy, anh giục Lý Huyên: “Trời tối rồi, mau đứng lên đi.”
Lý Huyên ngửa đầu nhìn anh rồi duỗi hai cánh tay ra.
Tô Hạnh Xuyên cau mày nói: “Tớ có thể kéo cậu lên nhưng cậu không được ôm tớ, cũng không được…… không được hôn tớ.”
Lý Huyên gật đầu.
Tô Hạnh Xuyên bất đắc dĩ nắm cổ tay Lý Huyên kéo cậu dậy, Lý Huyên không thừa cơ làm loạn như anh dự đoán, hai cánh tay nghiêm chỉnh để sát hông.
Tô Hạnh Xuyên khom lưng phủi bụi trên quần Lý Huyên.
Lý Huyên ngoan ngoãn đứng im.
“Tô Hạnh Xuyên, cậu ghét tớ lắm à?”
Tô Hạnh Xuyên không trả lời ngay.
Lý Huyên cúi đầu hỏi: “Nếu không ghét lắm thì cậu bỏ chặn tớ được không?”
Động tác của Tô Hạnh Xuyên cứng đờ.
“Tớ nhắn tin cho cậu mà cậu chẳng trả lời gì cả, tớ không thích thế, tớ mua quà cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Nhưng tớ mua rồi, khó khăn lắm mới mua được đó, là một quả bóng rổ có chữ ký của tất cả siêu sao NBA.”
Tô Hạnh Xuyên nói: “Không cần thật mà.”
“Cậu ghét tớ.”
“Chẳng phải cậu cũng ghét tớ à?”
Lý Huyên ngẩn người, “Cậu nhận được tin nhắn của tớ hả?”
Tô Hạnh Xuyên: “……” Nói hớ rồi.
Lý Huyên reo lên: “Cậu chưa chặn tớ, vẫn thấy được tin nhắn của tớ!”
Tô Hạnh Xuyên bất đắc dĩ nói: “Ừ, tớ thấy hết rồi, tớ không trả lời tin nhắn nên cậu tìm đến tận đây, thú vị không? Không nhận ra tớ không muốn để ý đến cậu à?”
Lý Huyên chu môi, giống như nũng nịu, lại giống như đòi hôn, Tô Hạnh Xuyên dời mắt đi, lạnh giọng nói: “Dù sao tớ cũng không thích nam, sau này cậu đừng đến quấy rầy tớ nữa.”
Lý Huyên yên lặng nhìn anh, Tô Hạnh Xuyên tưởng cậu đau lòng, không ngờ Lý Huyên đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Khi cười hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Không chặn là tốt rồi.” Cậu nói.
“……”
Tô Hạnh Xuyên đột nhiên phát hiện: Lý Huyên là đại diện tiêu biểu nhất cho da mặt dày, cậu chỉ tiếp thu thông tin mình thích mà thôi.
Tô Hạnh Xuyên nhặt ván trượt của Lý Huyên lên đưa cho cậu.
Lý Huyên ôm vào lòng, “Tớ về ký túc xá đây.”
Bước chân cậu lâng lâng, lúc lên cầu thang còn tung tăng nhảy nhót, bỏ lại Tô Hạnh Xuyên hoang mang ngơ ngác.
Tối hôm đó, Tô Hạnh Xuyên nhận được tin nhắn của Lý Huyên.
Đầu Mèo: [ Hình ảnh ]
Đầu Mèo: [ Đây là Bobo, mèo Anh lông ngắn màu bạc, ảnh đại diện của tớ là nó đó, dễ thương cực kỳ luôn, cho cậu xem nè.]
Trong ảnh có Lý Huyên, cậu mặc áo len trắng ngồi trên sofa, con mèo phè phỡn ngủ trên đùi.
Tô Hạnh Xuyên nhìn Lý Huyên trong ảnh.
Không thể phủ nhận ngoại hình Lý Huyên rất đẹp.
Gương mặt vừa thanh tú vừa tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt như biết nói, trong veo sáng ngời.
Đầu Mèo: [ Mỗi ngày tớ chỉ nhắn cho cậu mười tin thôi, không quấy rầy cậu đâu, cậu đừng chặn tớ nha.]
Tô Hạnh Xuyên suy nghĩ một lát rồi trả lời [ Ừ ].
Đầu Mèo: [ Ngủ ngon, mặt trăng.jpg]
Có lẽ cậu đã vui sướng ngủ thiếp đi.
Còn Tô Hạnh Xuyên lại ngủ không ngon.
Từ khi Lý Huyên hôn chụt một cái lên má anh, Tô Hạnh Xuyên chưa ngủ được giấc nào yên ổn mà thường xuyên nằm mơ. Sau một tuần mất ngủ, rốt cuộc anh cũng gục ngã.
Anh bị cảm.
Nhiệt độ cơ thể khá cao, ba mươi tám độ tám.
Lúc tới phòng y tế lấy thuốc, đúng lúc anh trông thấy Lý Huyên đi ra từ thư viện, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Một giây sau, Tô Hạnh Xuyên nhận được tin nhắn của cậu.
Đầu Mèo: [ Cậu tan học chưa?]
Đầu Mèo: [ Trưa nay có tới căn tin không? Nghe nói hôm nay căn tin ở khu Bắc có chè đậu xanh, tớ muốn ăn.]
Tô Hạnh Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Có ai theo đuổi kiểu này không? Tô Hạnh Xuyên còn tưởng câu cuối cùng là “Có chè đậu xanh, cậu muốn ăn không? Tớ mua cho cậu”.
Tô Hạnh Xuyên nhìn Lý Huyên đi về phía mình.
Cậu đeo ba lô chậm rãi đi tới, ánh nắng chiếu vào làm màu tóc nhạt đi, tôn lên nước da trắng nõn.
Đầu Mèo: [ Cậu đến căn tin nào vậy?]
Đầu Mèo: [ Trả lời đi trả lời đi, lần nào cậu cũng như vậy làm lãng phí hạn mức tin nhắn của tớ, ghét chết.]
Được lắm, lại ghét nữa.
Đâu ai nói một ngày cậu chỉ được nhắn mười tin, là chính cậu tự nói, cuối cùng còn trách ngược Tô Hạnh Xuyên.
Tô Hạnh Xuyên: [ Nhõng nhẽo vui buồn thất thường.]
Đầu Mèo: [ Tớ biết cậu thấy được mà!]
Tô Hạnh Xuyên: [ Nhõng nhẽo như cậu không yêu đương được đâu, ai mà chịu nổi hả?]
Đầu Mèo: [ Cậu.]
Tô Hạnh Xuyên: [ Tớ không chịu được, tớ không thích cậu.]
Lý Huyên không trả lời, ngón tay Tô Hạnh Xuyên do dự đặt trên màn hình, có chút hối hận, thật ra không cần phải trêu cậu như vậy.
Anh nói không thích rất nhiều lần, nhưng Lý Huyên toàn bỏ ngoài tai.
Tô Hạnh Xuyên nhìn Lý Huyên cách mình chưa đầy năm mét, cậu vẫn đang nhìn điện thoại, hình như thấy câu trả lời của Tô Hạnh Xuyên nên nụ cười trên mặt tắt ngấm, rầu rĩ ỉu xìu.
Cậu hoàn toàn không chú ý tới Tô Hạnh Xuyên, sắp sửa đi lướt qua thì anh đưa tay nắm ba lô cậu rồi nhắc nhở: “Phía trước có cái hố đấy.”
Lý Huyên run lên mấy giây, đột nhiên nở nụ cười.
Cậu vội vàng quay người đi tới trước mặt Tô Hạnh Xuyên, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi.”
Lý Huyên ngoẹo đầu nhìn anh, ý cười trong đôi mắt sáng lấp lánh đột nhiên biến thành lo lắng: “Cậu sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm.”
“Chẳng phải cậu học ngành y à? Bệnh gì cũng nhìn không ra sao?”
Lý Huyên áp mu bàn tay vào trán Tô Hạnh Xuyên, “Hơi nóng, cậu bị sốt à?”
Tô Hạnh Xuyên lùi lại một bước tránh đi bàn tay Lý Huyên, giọng nói hơi khàn: “Ừ, giờ tớ đến phòng y tế đây.”
“Tớ đi với cậu.”
“Không cần đâu.”
Lý Huyên bướng bỉnh nói: “Tớ đi với cậu.”
Cậu theo Tô Hạnh Xuyên đến phòng y tế, bác sĩ đưa cho Tô Hạnh Xuyên một hộp thuốc thanh nhiệt giải độc, Lý Huyên cầm hộp thuốc nghiêm túc đọc hướng dẫn, trong miệng lẩm bẩm.
Tô Hạnh Xuyên hỏi: “Có nhìn ra manh mối gì không?”
“Cậu đừng uống thuốc được không? Tớ sẽ đến ký túc xá chăm sóc cậu.”
Tô Hạnh Xuyên cười khẽ: “Tớ đâu giống ai đó, bị trầy chút xíu cũng phải có người đút ăn, bị sốt uống thuốc là được rồi.”
Lý Huyên tỏ vẻ không vui.
Cậu trả hộp thuốc cho Tô Hạnh Xuyên.
Đôi khi Tô Hạnh Xuyên cảm thấy cái tôi của Lý Huyên rất lớn, chẳng hạn như giờ phút này, Tô Hạnh Xuyên tưởng cậu sẽ nói mấy câu quan tâm hoặc hỏi anh trưa nay muốn ăn gì, nhưng Lý Huyên không có.
Lý Huyên chỉ cúi đầu bước đi, thỉnh thoảng quay đầu liếc anh một cái, Tô Hạnh Xuyên nói: “Tớ về ký túc xá đây.”
Lý Huyên há to miệng nhưng không nói gì.
Tô Hạnh Xuyên về ký túc xá uống thuốc rồi ngửa đầu nốc nửa ly nước nóng, sau đó lên giường đi ngủ.
Ngủ một giấc đến chiều.
Anh xuống giường định đặt đồ ăn, bạn cùng phòng nói: “Hạnh Xuyên, có nữ sinh đưa đồ ăn cho cậu, để trên bàn ấy.”
Tô Hạnh Xuyên thắc mắc, “Nữ sinh?”
“Ừ, một nữ sinh nhờ người đem tới, nói cậu bị sốt, ăn cháo loãng là tốt nhất.”
“Đưa tới lúc nào?”
“Mới đây thôi.”
Tô Hạnh Xuyên lập tức đi xuống lầu.
Trong lòng anh có một suy đoán mơ hồ.
Quả nhiên anh trông thấy bóng dáng Lý Huyên.
Lý Huyên vẫn chưa đi mà cúi đầu nhắn tin, Tô Hạnh Xuyên không đem điện thoại nên không biết cậu nhắn gì.
Thế là anh âm thầm đi đến sau lưng Lý Huyên rồi chồm tới xem.
Đầu Mèo: [ Tớ có mua một phần cháo.]
Xóa đi.
Đầu Mèo: [ Tớ chạy khắp mấy tiệm mới mua được cháo này đó, có món ăn kèm, còn có bánh bao chay hấp.]
Xóa đi.
Đầu Mèo: [ Chẳng biết cậu có thích không nữa. ]
Xóa đi.
Đầu Mèo: [ Baidu trả lời: Cháo trắng giàu dinh dưỡng, có thể bổ sung các chất cần thiết cho cơ thể, ăn cháo lúc bị cảm sẽ tăng cảm giác thèm ăn và bổ sung nước, giúp khỏi bệnh nhanh hơn.]
Vừa định gửi thì Tô Hạnh Xuyên kề vào tai cậu hỏi: “Sửa đi sửa lại rồi đổi thành cái này à?”
Lý Huyên giật nảy mình, sau đó ngơ ngác quay đầu.
Trong mắt Tô Hạnh Xuyên thấp thoáng ý cười, anh hỏi: “Đầu Mèo, cậu có bắt chước những cách theo đuổi trên mạng không đấy?”