Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 6: Cảm ơn cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 6: Cảm ơn cậu


Editor: Sel

Trong những ngày sau đó, việc đầu tiên mà Trình Dư Hạ làm mỗi khi tỉnh dậy và mở mắt là xem ngày tháng hôm đó. Vì lý do này, cô đã chuyển lịch điện tử từ bàn học sang tủ đầu giường.

Hôm nay Tề Duyệt xuống muộn hơn Trình Dư Hạ, nên lần này đến lượt cô nàng chờ Trình Dư Hạ trong khu vườn nhỏ.

Khu vườn nhỏ trong khu dân cư của họ có đủ các loại hoa nở suốt bốn mùa. Một bên là đình bốn góc phong cách cổ nối với hành lang gỗ, trên hành lang leo đầy dây nho xanh mướt.

Mẹ Trình từng nói dây nho này có thể ra trái nho, nhưng gia đình Trình Dư Hạ đã sống ở đây gần mười năm mà cô chưa từng thấy nho chín ra sao.

Bên cạnh vườn còn có một đài phun nước điêu khắc, nhưng ngoài những ngày lễ lớn, Trình Dư Hạ hiếm khi thấy nó hoạt động.

Vì đây là trung tâm giao thoa của vài tòa nhà trong khu dân cư nên mỗi sáng sớm đều có các nhóm tập thể dục khác nhau tranh giành chỗ.

Mảnh đất nhỏ này chứa đủ mọi hoạt động từ Thái Cực Quyền, thể dục nhịp điệu cho đến cả vũ điệu quảng trường, thật sự là trong động có tĩnh, trong tĩnh có động.

“Đi thôi.” Tề Duyệt vỗ vai Trình Dư Hạ: “Đang nhìn gì thế?”

“Cho mày nè.” Trình Dư Hạ đưa phần ăn sáng mà mẹ cô đã chuẩn bị cho Tề Duyệt.

“Wow!” Tề Nguyệt vui mừng nói: “Hôm nay là bánh có nhân!”

Ba mẹ của Tề Duyệt hầu như không ăn sáng, họ chưa bao giờ về nhà trước hai giờ sáng, sáng hôm sau cũng không dậy kịp làm bữa sáng, nhưng mỗi tháng họ đều cho Tề Duyệt đủ tiền sinh hoạt nên cô nàng thường mua đồ ăn trên đường đi học.

Còn Trình Dư Hạ thì thường dậy sát giờ, không có thời gian ngồi ăn sáng, và vì tính cách không thể ngồi yên, cô luôn chạy lung tung khi ăn một lát bánh mì, khiến mẹ cô đã dạy dỗ nhiều lần. Sau này cô không chạy quanh nhà nữa, nhưng lại bắt đầu đi quanh bàn ăn.

Năm học lớp 11, mẹ cô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng để cô ăn trên đường đi học, tránh việc cô làm mẹ chóng mặt mỗi sáng.

Ban đầu chỉ chuẩn bị một phần cho Trình Dư Hạ, nhưng sau khi nghe rằng Tề Duyệt thường mua đồ ăn ngoài, sợ cô nàng ăn không đủ dinh dưỡng, mẹ Trình Dư Hạ cũng chuẩn bị thêm một phần cho Tề Duyệt.

Việc này đã kéo dài hơn một năm, nhưng đến giờ Tề Duyệt vẫn vui mừng mỗi lần nhận được.

“Mẹ tao nói mấy ngày nghỉ Quốc khánh mày đến nhà tao ăn cơm đi.” Trình Dư Hạ nói khi đang cắn bánh nhân: “Hay mày ở lại nhà tao luôn đi.”

Trình Dư Hạ nhớ Tề Duyệt thường ở một mình trong các kỳ nghỉ.

“Không sao đâu.” Tề Duyệt hỏi: “Lần này nhà mày không đi chơi à?”

“Không đi, mẹ tao sợ trong dịp nghỉ dài sẽ quá đông người.” Trình Dư Hạ nói: “Sau khi bị mất một chiếc vòng cẩm thạch trong kỳ nghỉ 1/5, mẹ tao thề không bao giờ đi du lịch trong kỳ nghỉ nữa rồi.”

“Được rồi, vậy tao đến nhà mày ở. Dù sao đến kỳ nghỉ ba mẹ tao còn bận hơn bình thường nữa, không có thời gian để ý đến tao đâu.” Tề Duyệt nói: “Đến lúc đó để ba mẹ mày gọi điện cho ba mẹ tao là được.”

“Gọi điện thì được.” Trình Dư Hạ nói ngay: “Nhưng bảo ba mẹ mày đừng gửi tiền sinh hoạt đấy, lần trước mẹ tao còn hỏi có phải tao với mày cãi nhau không, sao tự dưng ba mẹ mày lại phân chia rõ ràng với nhà tao thế?”

Tề Duyệt: “Mày mang bữa sáng cho tao lâu thế, ba mẹ tao trả tiền ăn cho dì là chuyện nên làm mà, tao không thể cứ ăn trực ở nhà mày mãi được, nếu không mặt mũi đâu mà ăn cơm dì nấu chứ?”

Trình Dư Hạ gợi ý: “Vậy mày bảo ba mẹ mày đừng đưa thường xuyên quá, cứ ba năm hoặc năm năm đưa một lần.”

“Hả?” Tề Duyệt hỏi: “Cách năm năm thì không phải lâu quá rồi à?” Sau đó lại cắn một miếng bánh.

“Không lâu đâu.” Trình Dư Hạ nói: “Năm năm chỉ là con số thôi, chẳng mấy chốc là hết một năm rồi.”

“Mày nói cũng có lý.” Tề Duyệt nghĩ rồi nói.

Trạm xe buýt không xa khu dân cư, đi bộ khoảng chín đến mười phút, vì vừa ăn vừa đi nên bước chân của Trình Dư Hạ và Tề Duyệt chậm hơn vài phút, khi đến trạm là vừa kịp ăn xong bữa sáng.

“À đúng rồi, quên nói với mày, mẹ tao nói sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ không làm bữa sáng cho tụi mình nữa.” Trình Dư Hạ nhìn về phía xe buýt đang tới, nói với Tề Duyệt: “Mẹ nói ăn khi đi không tốt cho sức khỏe, nên mày sẽ đến nhà tao ăn sáng, ăn xong rồi đi học, mày chỉ cần dậy sớm vài phút thôi.”

Tề Duyệt: “Ok để tao chỉnh lại đồng hồ báo thức.” Sau đó lại hỏi Trình Dư Hạ: “Mày dậy sớm được không vậy?”

“Dậy không nổi cũng phải dậy…” Trình Dư Hạ nắm chặt tay Tề Duyệt, khổ sở nói: “Mẹ tao bảo nếu trễ quá ba lần sẽ tịch thu máy ảnh của tao á.”

Nghĩ đến máy chơi game vừa bị tịch thu không lâu trước đây, Tề Duyệt thấy Trình Dư Hạ bị tịch thu máy ảnh thật đáng thương chẳng khác gì mình.

Thường thì Trình Dư Hạ và Tề Duyệt bắt được chuyến xe buýt này sẽ không gặp Lộ Dương, cô nhớ rằng sau này thường xuyên gặp Lộ Dương trên cùng chuyến xe là vào học kỳ hai năm cuối cấp ba.

Trình Dư Hạ và Tề Duyệt chen chúc đi đến giữa xe, dù tài xế luôn nói không lên được thì chờ chuyến sau, nhưng họ vẫn lên được, hơn nữa là bị người phía sau đẩy lên.

Khi xe buýt khởi động, Trình Dư Hạ chưa kịp giữ chặt, xe buýt lắc mạnh, cô nghiêng về phía người bên phải.

Có người phía sau đỡ lưng cô, đồng thời một tay khác giữ cánh tay cô.

“Xin lỗi nhé.” Trình Dư Hạ chưa nhìn thấy người đã lên tiếng xin lỗi trước.

Người bên phải bị cô va phải nói: “Cẩn thận.” Giọng nữ khá dịu dàng.

Trình Dư Hạ nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Lúc này, Tề Duyệt từ phía sau nhô đầu ra nói với người đã giữ cánh tay Trình Dư Hạ: “Lộ Dương, để Hạ Hạ đứng cạnh cậu, đừng để nó đến chỗ tôi nhé, Hạ Hạ dễ mất thăng bằng lắm, lát nữa lại va vào người khác.”

Sau khi Trình Dư Hạ đứng vững, tay đang giữ cánh tay cô mới buông ra.

Ngay sau đó Lộ Dương kéo ba lô của Trình Dư Hạ, kéo cô lại gần mình rồi nhường một chút không gian bên cạnh, cúi đầu nhìn Trình Dư Hạ nói: “Giữ chắc.”

Trình Dư Hạ nắm chặt tay cầm trên ghế, lịch sự gật đầu nói: “Cảm ơn cậu nhé, Lộ Dương.”

Nhưng cảnh tượng này trong trí nhớ của cô không hề có ấn tượng gì, vì năm năm trước vào thời điểm này, cô chưa nói chuyện với anh nhiều.

“Cậu hay đi chuyến này à?” Trình Dư Hạ tò mò.

Lộ Dương đáp: “Dậy muộn thôi.” Ba chữ, lời ít nhưng ý nhiều.

“Không sao đâu, giờ này chưa được gọi là muộn.” Trình Dư Hạ nói: “Mỗi lần tôi dậy muộn là vừa kịp lúc cổng trường đóng đấy.”

Lộ Dương: “….”

Qua hai trạm nữa, xe buýt đỡ đông người hơn, Tề Duyệt chen từ phía sau lên: “Văn Tư Tư nói cửa hàng bánh ở cổng trường có loại bánh Basque dâu tây mới, tao đã nhờ nó mua cho hai miếng rồi.” Xe bus đang lắc lư nhưng cô nàng vẫn lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

“Dâu tây tươi à?” Trình Dư Hạ ghé tai Tề Duyệt hỏi.

“Ờ, tao đã nhờ Văn Tư Tư hỏi kỹ.” Tề Duyệt nói: “Văn Tư Tư hỏi nhân viên, họ đảm bảo là dâu tây tươi.”

“Tuyệt vời.” Trình Dư Hạ quay sang thì thầm với Tề Duyệt.

Thật ra Trình Dư Hạ không nhất thiết phải là dâu tây tươi, cô chỉ không thể chấp nhận các sản phẩm chế biến từ dâu tây, như phần lớn thực phẩm có nhân mứt dâu hay đồ uống vị dâu tây, vì cô cảm thấy mùi dâu tây trong chúng đều có chút kỳ lạ.

Khứu giác của Trình Dư Hạ khá nhạy bén, dù không đến mức dị thường, nhưng cô nhạy cảm với hầu hết các mùi, điều này hầu như ai quen biết cô cũng biết.

Ngoại trừ Lộ Dương, người sau này dù Trình Dư Hạ không nói nhưng anh tự phát hiện ra.

Qua trạm thứ sáu, ba người cùng xuống xe đi đến trường.

Thật ra từ lần trước Tề Duyệt đã rất tò mò về lời của Trình Dư Hạ, vì thế hỏi Lộ Dương: “Lộ Dương, nghe nói cậu học rất giỏi hả?”

Ánh mắt của Lộ Dương dừng trên người Trình Dư Hạ khoảng ba giây rồi quay sang nhìn Tề Duyệt: “Nghe ai nói?”

Trình Dư Hạ lập tức ôm lấy tay Tề Duyệt, quay qua nháy mắt: “Đừng nói nữa mà, đừng nói nữa.”

Tề Duyệt ra dấu Ok với cô rồi nói tiếp với Lộ Dương: “Nghe đồn thôi, thông thường những học sinh dám chuyển trường khi đang học lớp 12 thường có năng lực học tập xuất sắc mà.”

Lộ Dương: “Tôi không có thuộc tính mà cậu nói.” Giọng điệu của anh rất bình thản, không có chút biến đổi trong cảm xúc, cũng không cố ý đẩy người khác ra xa nhưng lại có một cảm giác “đừng lại gần tôi”.

Năm năm trước, Trình Dư Hạ để có thể quen thân với anh, cô đã cố gắng tạo đề tài suốt mấy tháng, cuối cùng phát hiện kỹ năng nói chuyện của mình đã tiến bộ lên nhiều.

Trình Dư Hạ nói với Tề Duyệt: “Lộ Dương mới chuyển đến mà, chưa quen môi trường mới, nên chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học.”

Tề Duyệt nửa tin nửa ngờ: “Cậu ấy nói với mày à?”

Trình Dư Hạ nhanh chóng kéo Tề Duyệt đi: “À, chỉ là nói chuyện lúc tan học thôi, mọi người chưa quen nhau mà mày cứ hỏi mãi, Lộ Dương sẽ ngại lắm.”

Cô nghĩ nếu ngày mai đột nhiên trở lại thời gian năm năm sau, thì hiện tại cô thật ra chưa quen thân với Lộ Dương, nên Tề Duyệt có lẽ sẽ nhận ra điều gì đó, nhưng giờ điều làm cô đau đầu là không biết ngày nào sẽ bất ngờ trở lại, nếu không, cô sẽ không ngừng muốn tiếp cận Lộ Dương thêm chút nữa.

“Trình Dư Hạ! Tề Duyệt! Nếu không nhanh lên sẽ muộn đó, chúng mày lề mề cái gì vậy!” Văn Tư Tư đang đợi ở cửa hàng bánh ngọt đã gọi to từ xa: “Biết vậy tao đã không đợi tụi mày rồi.”

Văn Tư Tư là người tính nóng vội, Trình Dư Hạ nhìn đồng hồ, còn mười bảy phút nữa là vào lớp.

Cô nàng đưa hai hộp bánh nhỏ cho Trình Dư Hạ và Tề Duyệt mỗi người một hộp: “Lần sau mà như thế này thì không mang nữa đâu.”

Tình bạn của ba người xây dựng được là nhờ Văn Tư Tư là người yêu đồ ngọt, còn Trình Dư Hạ và Tề Duyệt là khách hàng quen của cửa hàng bánh này, dần dần quen thân.

Văn Tư Tư thấy Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đã cất đồ xong, liền thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!”

Khi đến cổng trường, Trình Dư Hạ vừa thấy bóng dáng Lộ Dương và một bạn nam cùng lớp đi về phía cầu thang, chẳng trách sau khi chia bánh cô không còn thấy anh nữa.

Trong căng tin trường, lúc ăn trưa cùng Tề Duyệt và Văn Tư Tư, Trình Dư Hạ thấy Lộ Dương và Tống Tân ngồi cùng bàn, dường như đang thảo luận gì đó.

Cô đặc biệt tìm một chỗ gần họ nhất, kéo Tề Duyệt và Văn Tư Tư ngồi xuống, nghe kỹ, thì ra họ đang thảo luận về bài toán buổi sáng.

“……”

Trình Dư Hạ không biết có ai có thể sau nhiều năm thi đại học vẫn nhớ hết những kiến thức đại học không, ít nhất bản thân cô thì không.

Dù thời gian này cô học không quá vất vả, nhưng đây chỉ mới là tháng đầu tiên của năm lớp 12, và cô nhớ lần đầu tiên điểm số của cô rớt khỏi top 100 là sau kỳ thi giữa kỳ này.

Trình Dư Hạ lặng lẽ lấy một miếng cơm, nghĩ đến kỳ thi, lần đầu tiên cô mong mình nhanh chóng trở lại năm năm sau như bây giờ.

Vì cô nhớ ngày mai là kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12, dù kết quả thi chỉ được phát sau kỳ nghỉ Quốc khánh, nhưng đối mặt với đề thi là điều đầu tiên, Trình Dư Hạ chưa chuẩn bị tâm lý.

Kể từ khi trở lại, cô mới học được tổng cộng năm ngày, nghĩ đến đây, nhìn đĩa sườn cũng không còn ngon nữa.

2361 words

30.08.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN