Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 7: Nhóm học bổ túc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 7: Nhóm học bổ túc


Editor: Sel

Buổi chiều trước giờ tan học, Trình Dư Hạ suy nghĩ, liệu tối nay có nên nhờ Tề Duyệt giúp mình bổ túc lại những bài học trước đây không, dù sao cũng là những kiến thức đã học qua rồi, biết đâu nhờ bổ túc lại mà cô có thể nhớ ra. Kết quả là khi cô tranh thủ giờ nghỉ để bàn chuyện này với Tề Duyệt thì cô nàng nhìn cô đầy khó tin: “Mày muốn người đứng hạng 500 của khối bổ túc cho người hạng 100? Mày giỡn hả?” Thấy Trình Dư Hạ vẫn nhìn mình với ánh mắt vô cùng chân thành, hai mắt Tề Duyệt trợn to: “Trình Dư Hạ, từ trước đến nay toàn là tao chép bài của mày thôi đó.”

Trình Dư Hạ nghĩ lại cũng thấy đúng, bèn bàn với Tề Duyệt: “Hay là nhờ Tư Tư giúp tao bổ túc nhỉ? Nhưng tao nhớ nhà Tư Tư ở khá xa nên nó không được về muộn quá.”

Tề Duyệt nói: “Đúng là nhà Văn Tư Tư hơi xa.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Cả hai cùng buồn rầu.

Lúc này Tề Duyệt bỗng hỏi: “Sao mày không nhờ Lộ Dương dạy kèm?”

Trình Dư Hạ đang suy nghĩ nếu không còn cách nào khác thì đành phải tự học, dù sao một kỳ thi tháng cũng không ảnh hưởng nhiều đến kết quả sau này, nên cô không suy nghĩ nhiều mà nói với Tề Duyệt: “Thôi, Lộ Dương không được đâu.” Cô đang định giải thích rằng vì cả hai còn chưa thân thiết nên không tiện nhờ anh giúp.

Còn chưa kịp nói ra, Tề Duyệt đã giữ chặt tay cô.

“Mày làm gì thế?” Trình Dư Hạ hỏi.

“Khụ khụ.” Tề Duyệt ho khan, dùng mắt ra hiệu cho cô.

Vì Tề Duyệt ngồi ở phía trước nên lúc này Trình Dư Hạ đang đứng bên lối đi cạnh chỗ ngồi của cô nàng, nhưng lại quay lưng về phía lối đi, nên không hề thấy ai đang đi sau lưng mình.

“À, ý tao là mọi người đều bận học mà.” Trình Dư Hạ lập tức hiểu ra: “Nên không cần làm phiền Lộ Dương đâu haha.”

“Hahaha tao hiểu mà, mày cũng không muốn làm phiền bạn bè.” Tề Duyệt phụ họa, rồi chỉ về phía sau Trình Dư Hạ: “Mày né ra cho người ta đi kìa.”

Trình Dư Hạ quay lại, giả đò ngạc nhiên: “Ồ hóa ra là chặn mất đường, ngại quá ngại quá…” Rồi lùi lại phía Tề Duyệt: “Bạn Lộ Dương, mời cậu qua.”

Lộ Dương không nhúc nhích, nhìn cô hỏi: “Cậu muốn tìm người học bổ túc?”

Trình Dư Hạ lập tức gật đầu: “Đúng vậy.” Rồi hỏi anh: “Bạn Lộ Dương có thời gian rảnh không, chỉ cần đến khoảng 10 giờ thôi… à không, 9 giờ là được.”

Tề Duyệt ngồi xuống, ôm eo Trình Dư Hạ từ phía sau rồi thò đầu lên: “Nhưng mà trường đóng cổng lúc 7 giờ rồi…”

Trình Dư Hạ cúi đầu nhìn Tề Duyệt rồi lại nhìn Lộ Dương: “Vậy thì thôi?”

Tề Duyệt nói: “Dạo này mày hay nói “thôi” thế, trước giờ mày đâu có vậy?”

Trình Dư Hạ lập tức giải thích: “Chẳng phải do tao đột nhiên hiểu ra có những việc không thể cưỡng cầu được sao, mà mày nói trường đóng cửa lúc 7 giờ mà, còn có thể đi đâu được chứ?”

“Ừm..” Tề Duyệt nghĩ: “Hay là quán M gần chung cư tụi mình đi? Chỉ cách nhà Lộ Dương hai trạm xe bus, như thế cậu ấy cũng không về quá muộn.”

Trình Dư Hạ chưa kịp khen Tề Duyệt thì đã nghe Lộ Dương nói: “Không có vấn đề gì.” Sau đó anh đi thẳng về chỗ ngồi.

Trình Dư Hạ cúi đầu nhìn Tề Duyệt: “Cậu ấy đồng ý rồi à?”

“Chắc vậy…” Tề Duyệt cũng nghi hoặc nhìn Trình Dư Hạ: “Chẳng phải cậu ấy nói không vấn đề gì rồi sao?”

Sau giờ tan học, ba người cùng ngồi xe bus đến quán M gần khu chung cư như Tề Duyệt nói.

Vì xung quanh đều là khu dân cư nên rất đông người, siêu thị lớn gần đây lúc nào cũng tấp nập, và quán M này nằm ngay dưới tầng của tòa nhà đó.

Trình Dư Hạ đang tìm chỗ ngồi, Tề Duyệt mắt tinh chỉ vào góc: “Lớp trưởng.”

Họ nhìn theo hướng cô nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tống Tân đang ngồi một mình.

“Có chỗ ngồi rồi.” Tề Duyệt kéo Trình Dư Hạ đi về phía đó: “Đây là người người đứng top 3 toàn khối đó.”

Người đứng top 3 đang cúi đầu nhìn điện thoại, cảm nhận có người đứng lại trước mặt mình liền ngẩng đầu lên.

Tề Duyệt vẫy tay chào Tống Tân: “Hi lớp trưởng, trùng hợp quá.”

“Tề Duyệt.” Tống Tân nhìn thấy Tề Duyệt rồi nhìn sang Trình Dư Hạ: “Bạn học Trình.”

“Hello lớp trưởng.” Trình Dư Hạ rất để ý cách gọi có vẻ phân biệt của cậu ấy.

Lúc này Tống Tân thấy Lộ Dương phía sau Trình Dư Hạ, liền hỏi: “Các cậu đi cùng nhau à?”

“Chỗ này không có ai ngồi chứ?” Tề Duyệt nói: “Tụi tôi nhờ Lộ Dương bổ túc.”

“Không có ai hết, chỉ có mình tôi thôi, mọi người ngồi cùng đi.” Tống Tân nói: “Nhưng ngày mai thi rồi mà bây giờ các cậu mới ôn tập liệu có hơi muộn không, Phật tổ có cảm nhận được sự chân thành của hai cậu không?”

Lộ Dương ngồi xuống chỗ cạnh Tống Tân, còn Trình Dư Hạ và Tề Duyệt ngồi đối diện.

“Không sao.” Tề Duyệt nói: “Bạn học Lộ Dương có thể cảm nhận được thành ý của tụi tôi là được rồi.” Nói xong cô nàng nhìn Tống Tân: “Lớp trưởng, cậu có muốn cảm nhận sự chân thành của tôi với Hạ Hạ không?”

“…” Tống Tân nói: “Có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi tôi, vốn dĩ tôi cũng đến đây để ôn tập mà.” Nói rồi lấy ba tập đề thi mô phỏng từ trong balo ra.

Trình Dư Hạ và Tề Duyệt lập tức im lặng, người ta ôn tập là làm đề thi, còn hai cô thì ôn tập là nước đến chân mới nhảy, vậy mà vẫn là để đối phó với kỳ thi ngày mai, quả nhiên đứng top ba toàn khối không phải chuyện gì dễ dàng.

Tề Duyệt dường như bị ba tập đề thi làm cho sợ hãi, cô nàng lấy điện thoại ra rồi đứng lên: “Mọi người chưa ăn gì đúng không? Để tôi mời các cậu chút đồ ăn, có một nhà triết học từng nói, không thể học tốt trong lúc đói bụng được.”

Tống Tân ngẩng đầu nhìn Tề Duyệt: “Nhà triết học nào nói vậy?”

Tề Duyệt: “Không nhớ nữa, nhiều nhà triết học lắm, cứ coi là một trong số đó đi.” Nói rồi kéo Trình Dư Hạ cùng đi mua đồ ăn.

Trình Dư Hạ vốn nghĩ chỉ là bổ túc những bài học của tháng đầu tiên lớp 12, bổ túc qua loa chắc cũng nhớ lại chút ít, nhưng nghe Lộ Dương và Tống Tân giảng một lúc, không những không nhớ lại được chút gì, mà cô hoàn toàn không hiểu nổi.

Kỳ thi đại học đã qua bốn năm, những kiến thức và công thức trước đây cô gần như đã trả lại hết cho thầy cô.

Trình Dư Hạ buồn bã gục xuống bàn: “Có cách nào học cấp tốc để đối phó với kỳ thi tháng ngày mai không vậy?”

“Có chứ.” Lộ Dương nói: “Cách đó gọi là gian lận.”

Trình Dư Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Ai gian lận chứ, tôi đây đường đường chính chính nhé, cùng lắm câu nào không biết thì khoanh bừa.”

Tề Duyệt quay sang nói: “Mày cũng có thể tung xúc xắc đó, lúc trước tao gặp câu nào không biết cũng làm vậy, may mắn thì đúng hẳn mấy câu đấy.”

“Thật hả?” Trình Dư Hạ lập tức có hứng thú.

“Còn học nữa không?” Lộ Dương dùng khớp ngón tay gõ lên mặt bàn.

Tống Tân hỏi: “Toàn mánh khóe vớ vẩn gì vậy?”

Trình Dư Hạ buồn bã gục xuống bàn: “Muốn có miếng bánh trí nhớ quá, không thì cỗ máy thời gian cũng được.”

“…” Lộ Dương: “Đưa sách đây, tôi đánh dấu trọng điểm thi lần này, cậu học thuộc theo đó là được.”

Trình Dư Hạ lập tức đưa sách qua, cảm kích đến mức muốn khóc: “Ân nhân cứu mạng! Sau này có gì cẩn tiểu nữ giúp xin cứ nói, tiểu nữ nhất định sẽ tận tâm tận lực nghe theo lệnh ân nhân.”

Tống Tân cúi đầu nhìn vào những chỗ được Lộ Dương đánh dấu: “Có thể sẽ thi phần này nữa, cậu đánh dấu hết vào cho cậu ấy học thuộc.”

Bên này Tề Duyệt nhỏ giọng hỏi Trình Dư Hạ: “Lần này mày thi không tốt sẽ bị tịch thu máy ảnh à?”

“Đúng vậy…” Trình Dư Hạ buồn bã: “Bị thu cả tháng trời đấy.”

“Tao bảo mà, chưa bao giờ thấy mày vì một kỳ thi tháng mà cố gắng đến vậy.” Tề Duyệt nói.

Lúc này Tống Tân ngẩng đầu nhìn Tề Duyệt: “Cậu có muốn tôi đánh dấu giúp không?”

Tề Duyệt lập tức dùng hai tay dâng sách đến trước mặt Tống Tân: “Lớp trưởng đúng là người tốt bụng lương thiện, hào phóng vô tư.”

Tống Tân làm ngơ trước những lời khen ngợi của Tề Duyệt: “Tôi chỉ muốn xem mình có thể đoán đúng bao nhiêu câu thôi.”

Quả nhiên là suy nghĩ của học sinh giỏi, không phải người thường có thể đoán được.

Lộ Dương đưa trả quyển sách đã đánh dấu trọng điểm cho Trình Dư Hạ: “Học thuộc trước tám giờ, tôi sẽ kiểm tra lại sau.”

Trình Dư Hạ nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 40 rồi.

“Chỉ có 20 phút thôi à?” Cô vừa lật sách, thấy gần như trang nào cũng có dấu bút, há hốc miệng: “Hai mươi phút học thuộc hết chỗ này là tôi có thể tham gia show “Bộ não thiên tài” rồi.” Cô không dám tin chỉ học một tháng thôi mà đã có nhiều thứ cần học thuộc đến vậy.

“Nghĩ nhiều rồi.” Lộ Dương nói.

Nếu có ai đó muốn tham gia kỳ thi đại học sau nhiều năm, người đó chắc chắn không phải Trình Dư Hạ lúc này.

Cô đang cố gắng dùng cái đầu của người hai mươi mấy tuổi để học lại kiến thức của thời niên thiếu, học xong đoạn này thì đoạn trước lại quên mất.

Tề Duyệt thì khá hơn cô một chút vì những nội dung này cô nàng mới học không lâu, ký ức vẫn còn khá rõ, cô nàng cầm sách nhắc Trình Dư Hạ: “Sai rồi, đó là nội dung đoạn ba, mày đang học đến đoạn năm rồi.”

Trình Dư Hạ quay lại từ đầu: “Về đi thôi, ruộng vườn sắp hoang phế, sao không về…”

Hai mươi phút sau chẳng cần Lộ Dương kiểm tra, tốc độ lắp bắp của cô cũng đủ để Tề Duyệt biết chắc là cô không học thuộc được.

“Hạ Hạ, trong giờ học mày làm gì vậy?” Tề Duyệt nhìn cô: “Lần trước kiểm tra học thuộc bài không phải mày đọc lưu loát lắm sao?”

Trình Dư Hạ nghiêm túc giải thích: “Có lẽ nào mấy ngày trước tao bị sốt cao hỏng não luôn rồi không, nếu không sao bây giờ nhìn sách lại thấy lạ thế này?”

“…” Tề Duyệt hỏi: “Dì có biết không vậy?”

Lộ Dương đẩy sổ tay có viết sẵn đề toán của mình đến trước mặt Trình Dư Hạ: “Không học thuộc được thì giải đề đi.”

Trình Dư Hạ cầm sổ lên, hai mắt tối sầm: “Mẹ ơi, con muốn về nhà…”

2031 words

01.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN