Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 8: Đi leo núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 8: Đi leo núi


Editor: Sel

Đêm hôm đó, Trình Dư Hạ có một giấc mơ dài, trong mơ là những bài tập không bao giờ làm xong cùng những bài văn học mãi chẳng thuộc, kèm theo là tiếng thúc giục liên tục của Lộ Dương: “Nhanh học đi! Viết nhanh lên!”

Cô khóc lóc nói mình không làm hết được, nhưng Lộ Dương ở trong mơ không quan tâm, vẫn liên tục thúc giục rồi đưa bài tập mới cho cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy với đôi mắt đẫm nước, nhìn ngày tháng trên đồng hồ điện tử, lần đầu tiên Trình Dư Hạ không muốn nói chuyện với Lộ Dương.

Vì vậy cả ngày hôm đó cô thật sự không chủ động tìm anh.

Chiều tan học, Trình Dư Hạ cùng Tề Duyệt và Văn Tư Tư hẹn nhau đi đến tiệm bánh ngọt ở cổng trường để mua đồ ngọt.

Trình Dư Hạ bị ba kỳ thi liên tiếp làm cho hoài nghi cuộc sống, không còn tâm trí gì vào đồ ăn.

Những ngày gần đây, theo quan sát của cô thì có vẻ không có dấu hiệu gì sẽ quay lại năm năm sau, nhưng nếu cô thực sự trở lại do ảnh hưởng của cơn mưa giống ngày hôm đó, thì dịp Quốc Khánh này cũng được dự báo có mưa, đến lúc đó có thể chứng minh liệu suy nghĩ của cô có đúng hay không.

“Hạ Hạ, ăn kem xoài không?” Tề Duyệt kéo tay Trình Dư Hạ, nghiên cứu thực đơn đồ uống mới: “Món sữa dừa khoai môn này trông cũng được.”

Văn Tư Tư tiến lại gần: “Tao muốn uống cái này.”

Tề Duyệt: “Ok, tao cũng uống.” Rồi hỏi Trình Dư Hạ: “Mày thì sao?”

Trình Dư Hạ không tập trung, tùy tiện chỉ một món: “Tao uống cái này.”

Ngoài trời 36, 37 độ, Trình Dư Hạ nhìn ly nước mát lạnh trước mặt Văn Tư Tư và Tề Duyệt, sau đó lại nhìn ly trà nóng của mình, cả người đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô hỏi: “Ai gọi cái này cho tao thế?”

Tề Duyệt cùng Văn Tư Tư đồng thanh: “Chính mày gọi chứ ai.”

Cô “ồ” một tiếng, đành gọi thêm một ly nước ép dưa hấu.

Sau khi ba người ăn uống xong, lúc rời khỏi tiệm bánh ngọt, Tề Duyệt hỏi Văn Tư Tư: “Mai là Quốc Khánh rồi, mày định đi đâu chơi?”

“Chẳng đi đâu được.” Văn Tư Tư nói: “Quốc Khánh năm nay nhà tao dọn nhà, giờ đã học lớp 12 rồi, ba mẹ tao sợ tao tốn thời gian đi lại nên đã tìm một căn nhà gần trường hơn.”

Tề Duyệt: “Thế cũng tốt mà, sau này mày không cần hấp tấp nữa.”

Trình Dư Hạ lắc lư ly trà nóng chưa mở, hỏi Văn Tư Tư: “Chuyển đến đâu thế, biết đâu tiện đường thì sao?”

Văn Tư Tư nói: “Khu dân cư Duyệt Giang.”

Trình Dư Hạ quay sang hỏi Tề Duyệt: “Khu dân cư Duyệt Giang có phải khu nhà của Tống Tân không?”

“Đúng vậy.” Tề Duyệt nói: “Hôm qua nghe cậu ấy nói hình như đúng là tên này.”

Trình Dư Hạ tiếc nuối nói: “Thế là không tiện đường rồi.”

Mặc dù cô và Tống Tân có thể gặp nhau ở M Fastfood nằm ở điểm trung tâm, nhưng khu dân cư của cô và Tống Tân thực ra nằm trên hai con đường lớn song song, một ở phía Tây của điểm trung tâm, một ở phía Đông.

Hơn nữa, hai con đường lớn có tuyến xe buýt riêng, hoàn toàn không có điểm dừng gần đó trùng nhau.

Vì vậy nếu Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đi chung một chuyến xe với Văn Tư Tư, thì họ sẽ phải đổi chuyến một lần, xuống ở gần M Fastfood rồi đi bộ về nhà.

Nếu Văn Tư Tư đi cùng họ, cũng là lộ trình tương tự.

Sau khi tạm biệt Văn Tư Tư, Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đợi xe buýt ở trạm xe.

Hôm nay cô không để ý nhiều đến Lộ Dương, đoán chừng giờ này anh chắc đã về nhà rồi.

“Hôm nay mày về nhà tao luôn đi.” Trình Dư Hạ nói: “Mẹ tao bảo tối nay làm sườn kho tàu cho mày ăn.”

Tề Duyệt kéo tay Trình Dư Hạ: “Gọi xe đi!”

Ba của Trình Dư Hạ là giáo sư khoa báo chí đại học, mẹ của cô làm việc ở Cục Văn hóa Du lịch thành phố, nghe nói hai người khi còn trẻ quen nhau qua giới thiệu của người quen, nhưng sau buổi xem mắt đó mẹ của Trình Dư Hạ không ưng ba của cô, lý do là bà cảm thấy ông nói chuyện rất cứng nhắc, cảm giác không cùng thế hệ với mình.

Nhưng thực ra ba của Trình Dư Hạ trẻ hơn mẹ cô hai tuổi, khi đó ông vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, là lần đầu tiên đi xem mắt nên chỉ vì lo lắng không biết nói chuyện gì, bị bà nhầm là cứng nhắc.

“Thế sau đó thì sao ạ?” Tề Duyệt hỏi.

Mẹ Trình nói: “Sau đó hai chúng ta gặp nhau ở một sự kiện do Cục Văn hóa Du lịch và trường của ông ấy tổ chức, lần đó dì mới phát hiện ra thực ra ông ấy rất chu đáo, biết chăm sóc người khác, làm việc cũng tích cực nghiêm túc, nên dì mới xin ông ấy số điện thoại.”

Tề Duyệt cảm thán: “Wow, hóa ra là dì theo đuổi chú trước à.”

Cả nhà ba người của Trình Dư Hạ cộng thêm Tề Duyệt ngồi ăn cơm vui vẻ trên bàn ăn, câu chuyện này Trình Dư Hạ đã nghe qua một lần năm năm trước, cô gắp một miếng cá vào bát và nói với Tề Duyệt: “Hồi ba tao đi học được nhiều cô mê lắm đấy.”

Mẹ Trình Dư Hạ hỏi: “Ý của con là ba con được yêu thích, còn mẹ con thì không ai thèm à?”

Trình Dư Hạ lập tức nói với Tề Duyệt: “Mẹ tao là hoa khôi của Cục Văn hóa Du lịch, mỗi lần chụp phim quảng cáo du lịch gì cũng đều mời mẹ tao, nhiều người theo đuổi mẹ tao mà mẹ không đồng ý đấy.”

Tề Duyệt nói: “Điều đó chứng tỏ dì có mắt nhìn tốt, chú có mắt nhìn tốt hơn.”

“Vẫn là Duyệt Duyệt biết nói chuyện, Duyệt Duyệt ăn nhiều chút nhé.” Mẹ Trình Dư Hạ vừa gắp sườn cho Tề Duyệt, vừa gắp thịt xào tỏi và một miếng cá nữa: “Con xem, con cùng tuổi với Hạ Hạ mà không cao bằng Hạ Hạ, chắc là do không ăn uống đầy đủ, ăn nhiều chút để cao hơn nó đi.”

Trình Dư Hạ nghĩ đến việc chưa đến một năm nữa Tề Duyệt sẽ cao hơn cô nửa cái đầu, cố gắng ăn thêm vài miếng cơm.

Trước khi ngủ, Trình Dư Hạ và Tề Duyệt nằm trên một chiếc giường, cả hai nhìn lên trần nhà trò chuyện.

Trình Dư Hạ nói: “Nếu sáng mai tao thức dậy hỏi mày vì sao ngủ ở nhà tao thì mày đừng hoảng sợ cũng đừng lo lắng nhé.”

Tề Duyệt hỏi cô: “Làm gì, ngủ dậy là không quen à?”

“Làm gì có chuyện đó.” Trình Dư Hạ nói: “Chỉ là gần đây tao lúc thì cảm thấy mình là mình bây giờ, lúc lại cảm thấy mình là mình năm năm sau.” Cô quay đầu nhìn Tề Duyệt: “Mày hiểu tao đang nói gì không?”

“Mày nói thêm chút nữa là tao có cảm giác mình sắp mọc não rồi.” Tề Duyệt cũng quay đầu lại: “Mày nói có phải là xuyên không không?”

Trình Dư Hạ đột nhiên ngồi dậy, quay mặt về phía Tề Duyệt: “Đúng đúng, mày tin vào xuyên không không?”

Tề Duyệt nói: “Bình thường không tin lắm.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Thế khi nào thì tin?”

“Khi chơi game.” Tề Duyệt nói thêm: “Khi chơi game nhập vai.” Rồi cô nàng cũng ngồi dậy, thao thao bất tuyệt: “Tao nói mày nghe, gần đây có một game mới ra, liên quan đến nhân vật lịch sử, cốt truyện rất hay, nhân vật cũng rất hay, còn có thể học thêm kiến thức lịch sử…”

Trình Dư Hạ từ nhỏ không hứng thú với các loại trò chơi điện tử, cô thích các trò chơi giải trí hơn, vì ngày trước chỉ cần có thời gian ba mẹ sẽ dẫn cô đi công viên giải trí hoặc sở thú.

Trước khi quen Tề Duyệt, nghe nói ba mẹ cô nàng luôn rất bận rộn, khi họ bận, sẽ đưa cho Tề Duyệt một máy chơi game để cô nàng tự chơi một mình, khi còn nhỏ cô nàng thường đợi họ ở cửa hàng đến khi không biết mấy giờ rồi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau lại tỉnh dậy trên giường của mình.

Cho đến năm bảy tuổi Tề Duyệt chuyển đến cùng khu với nhà Trình Dư Hạ, hai đứa trẻ dần dần thân thiết.

Ba mẹ của Tề Duyệt thường không có thời gian chăm sóc cô nàng, cô nàng cũng thường xuyên chạy sang nhà Trình Dư Hạ chơi, tính cách hoạt bát khiến cô nàng rất được lòng các trưởng bối, dần dần ba mẹ Trình Dư Hạ cũng rất quan tâm cô nàng.

Cuối cùng chỉ cần có ngày nghỉ, hai đứa trẻ sẽ dính nhau cả ngày, tình cảm thân thiết không thể tách rời.

Mơ màng gần như sắp ngủ, Trình Dư Hạ đột nhiên nhớ ra một việc.

Cô nhẹ nhàng đẩy Tề Duyệt bên cạnh, hỏi: “Ngày mai chúng ta có đi leo núi không?”

Trong ký ức, ngày mai ba mẹ cô sẽ lái xe đưa hai người đi chơi trên núi, nhưng buổi tối sau khi ăn cơm, bốn người ngồi trên sofa cùng xem TV, hình như ba mẹ không đề cập đến chuyện này.

Tề Duyệt lúc này chắc đã sắp ngủ, không kiên nhẫn gạt tay Trình Dư Hạ: “Muộn thế này mày không ngủ còn muốn leo núi cái gì?”

Lúc này Trình Dư Hạ hoàn toàn không thể ngủ nổi, cô nhớ rõ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh cả nhà cùng Tề Duyệt đi lên núi nào đó, nhưng ngày mai đã là ngày đầu tiên của Quốc Khánh, mà đến lúc đi ngủ vẫn không ai nói về việc leo núi.

“Nhớ sai rồi à?” Trình Dư Hạ tự nói: “Không thể nào?”

Tề Duyệt trở mình, lẩm bẩm: “Muốn đi thì đi…”

Nửa đêm, Trình Dư Hạ bật đèn pin điện thoại, ngồi trên giường lật xem những bức ảnh chụp khi đi lên núi trước đó.

Lật một lúc, quả nhiên không thấy bức ảnh con chim nhỏ có lông cánh màu xanh lam.

Chim màu xanh là cô chụp được khi lên núi vào dịp Quốc Khánh, nếu mấy năm trước không có, thì chắc chắn là năm lớp 12.

Cô nhớ đã đi lên núi, nhưng lại hoàn toàn không thể nhớ tại sao đi lên núi.

Rồi tối hôm đó Trình Dư Hạ lại mất ngủ, từ khi trở về, cô thường xuyên mất ngủ.

Sáng hôm sau, Trình Dư Hạ là người dậy muộn nhất, nếu không phải mẹ cô liên tục qua gọi, cô vẫn còn mơ màng chơi cờ ngũ sắc với ông già Chu Công trong mơ.

Mẹ đưa cho Trình Dư Hạ một bát cháo: “Cơ quan mẹ thiếu người, mẹ phải đến căn cứ hỗ trợ tiếp đón lãnh đạo đến tham quan.”

“Ba sẽ lái xe đưa mẹ đi, hôm nay ở nhà chỉ còn hai đứa con thôi.” Ba cô lo lắng hỏi: “Hai đứa ở nhà một mình không có vấn đề gì chứ?”

Trình Dư Hạ nói: “Không vấn đề gì ạ.”

Tề Duyệt nói: “Có con đây rồi, chú với dì cứ yên tâm ạ.”

“Chỉ có hai đứa nhỏ ở nhà, làm sao người lớn có thể yên tâm được.” Mẹ Trình nói: “Căn cứ của mẹ ở ngay Mộc Sơn, mẹ nghĩ hay là đưa hai đứa đi chơi luôn, dù sao lái xe qua cũng tiện.”

Trình Dư Hạ lập tức nói: “Con… con muốn đi.”

“Nói kiểu gì thế?” Mẹ Trình lườm cô: “Nuốt hết trong miệng rồi hãy nói.”

Tề Duyệt phiên dịch: “Hạ Hạ nói cũng muốn đi.” Đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói: “À, dì ơi, tối qua Hạ Hạ còn bảo muốn đi leo núi.”

2134 words

02.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN