Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 9: Chạm mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 9: Chạm mặt


Editor: Chu

Sau khi đến Mộ Sơn, mẹ của Trình Dư Hạ đến thẳng căn cứ. Ba Trình đỗ xe xong thì hỏi Trình Dư Hạ và Tề Duyệt: “Hai đứa có muốn lên núi đi dạo không?”

Cả hai đều đồng thanh đáp: “Muốn ạ.”

Những năm gần đây Mộ Sơn phát triển rất khá mảng du lịch nên thu hút không ít du khách, nhưng so với một số điểm du lịch nổi tiếng thì lượng người vẫn ít hơn nhiều.

Trình Dư Hạ đi trước, ôm máy ảnh đi đi dừng dừng chụp khắp nơi, Tề Duyệt như cặp mắt thứ hai của cô, thấy cảnh đẹp liền chỉ cho bạn mình. Lúc này ba Trình đảm nhận vai trò người theo sau, phụ trách cầm túi cho họ.

Hơn hai mươi phút sau, ba người lên đến lưng chừng núi, nơi đó có một quán nhỏ bán đồ ăn nước uống nên có nhiều người dừng chân nghỉ ngơi.

Nhân lúc ba Trình vào quán mua nước, Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đứng bên cạnh cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp.

Hai người đang nói chuyện, không biết từ đâu có một người lao thẳng vào họ.

“Cẩn thận!” Đó là tiếng của ba Trình.

Trình Dư Hạ và Tề Duyệt gần như ngay lập tức bị người kia va vào, cả hai nhanh chóng nắm tay nhau nên không bị ngã.

“Hai đứa không sao chứ?” Ba Trình vội vàng chạy đến hỏi.

Trình Dư Hạ bị người kia đụng phải, lùi lại một bước, lúc này cô mới đứng vững, ôm chặt máy ảnh trong lòng.

Tề Duyệt vội nói: “Cháu không sao ạ.”

Lúc này bàn tay đang nắm cánh tay Trình Dư Hạ vẫn chưa buông, nhìn chằm chằm vào người đã đụng phải hai người.

Ba Trình giận dữ nói: “Anh làm gì thế hả? Ở trên núi mà lao tới lao lui, có biết nguy hiểm lắm không, xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Tôi… tôi thật sự xin lỗi.” Người đó chỉ vào một tảng đá lớn: “Vừa nãy tôi bị vấp chân vào tảng đá này chứ không phải cố ý.”

Trình Dư Hạ chú đến vết thương dài mảnh trên mu bàn tay phải của hắn ta, nhìn màu sắc của vết thương giống như vừa mới bị cào xước không lâu.

“Xin lỗi.” Người đó thành khẩn cúi đầu: “Tôi xin lỗi hai em nhiều nhé, thật sự xin lỗi.” Vì có gương mặt hơi vuông và lông mày rậm, mũi to nên trông như một người thành thật đang bị bắt nạt: “Hay để tôi đền tiền cho hai em.”

“Đền tiền?” Ba Trình nghiêm nghị nói: “May mà hôm nay hai đứa nó không sao, nếu không thì anh có bao nhiêu tiền cũng chẳng đền nổi.”

“Vâng vâng.” Người đó vẫn cúi đầu khom lưng, hết xin lỗi Trình Dư Hạ rồi lại quay sang nhận lỗi với Tề Duyệt.

Ba Trình nói: “Thôi được rồi, anh đi đi.”

Người nọ lại nói “xin lỗi” mấy lần, sau đó mới nhặt túi nhựa màu đen vừa bị rơi xuống lên, đi xuống núi.

Ánh mắt Trình Dư Hạ vẫn dõi theo chiếc túi đen đó, cho đến khi anh ta khuất khỏi tầm nhìn của cô.

Năm năm trước cô đã để ý đến chiếc túi đó, bây giờ vẫn vậy.

Sau đó cô nghe ba Trình đang gọi mình, ông nói: “Hạ Hạ, con nhìn gì thế? Không sao chứ?”

Trình Dư Hạ lắc đầu: “Con không sao đâu.”

Lúc này Tề Duyệt cũng lo lắng tiến lại gần: “Từ nãy đến giờ mày cứ ôm khư khư lấy máy ảnh mà chẳng nói gì, sợ quá hả?”

“Không phải.” Trình Dư Hạ nói.

Ba Trình nhìn người đứng sau Trình Dư Hạ, tỏ vẻ cảm ơn: “Vừa nãy cảm ơn cháu đã kịp thời giữ hai đứa lại, cháu tên gì thế?”

Lúc này Trình Dư Hạ mới nhớ đến người vừa cứu mình và Tề Duyệt, quay người lại định nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn thấy mặt người đó, cô ngây ra.

Anh nói: “Chào chú Trình, cháu tên là Lộ Dương.”

Trong đầu Trình Dư Hạ, ký ức về ngày này hiện ra từng cảnh một, cô bỗng thấy khó hiểu, rõ ràng năm năm trước Lộ Dương hoàn toàn không xuất hiện ở đây.

Tề Duyệt nói: “Chú ơi, đây là bạn cùng lớp với cháu và Dư Hạ.”

“Ồ, ra là bạn học Lộ.” Ba Trình cảm kích: “Cũng may là có cháu.” Rồi quay sang hỏi Trình Dư Hạ và Tề Duyệt: “Hai đứa còn muốn lên trên nữa không?”

“Ừm, con còn muốn chụp một chú chim nhỏ.” Trình Dư Hạ nói.

Ba Trình nói: “Vậy thì đi thôi.” Rồi hỏi Lộ Dương: “Bạn Lộ, cháu lên trên hay xuống dưới, nếu lên thì mọi người cùng đi nhé?”

Lộ Dương nói: “Được ạ.”

Tề Duyệt ghé vào tai Trình Dư Hạ tò mò hỏi nhỏ: “Ở đây nhiều chim nhỏ thế này, sao mày biết con nào chưa chụp?”

Trình Dư Hạ bí ẩn nói với Tề Duyệt: “Là một con chim nhỏ màu xanh, chỉ cần nhìn một cái là biết.”

“Nhưng sao mày biết hôm nay sẽ chụp được nó?” Tề Duyệt lại hỏi: “Mày quen nó à, hay nó nói với mày rằng hôm nay nó sẽ xuất hiện ở nơi mày đi qua?”

“Làm gì có.” Trình Dư Hạ nói: “Mày nói như là công chúa trốn thoát khỏi Disneyland ấy.”

Hai người ở phía trước nói chuyện thì thầm, ba Trình và Lộ Dương ở phía sau lại “như đã quen từ lâu.”

Đoạn đường trước đó, hai cô gái chỉ mải chạy nhảy, ông ở phía sau không có ai để nói chuyện.

“Đúng rồi.” Tề Duyệt hỏi: “Vừa nãy trong túi đen của người kia có gì mà mày nhìn chằm chằm thế?”

Trình Dư Hạ do dự một chút, nói nhỏ với Tề Duyệt: “Ta0 ngửi thấy mùi rất lạ ra từ cái túi đen đó.”

Tề Duyệt nói: “Là mùi gì?”

“Không nói rõ được.” Trình Dư Hạ lập tức chỉ vào phía trước nói với Tề Duyệt: “Nhìn kìa, sóc đó!” Rồi nhanh chóng bước về phía trước.

Cô không nói thật với Tề Duyệt, vì đó không phải là mùi lạ gì, mà là mùi máu rất nồng.

Leo thêm hơn mười phút nữa, Trình Dư Hạ không thể đi tiếp được nữa, cô ngồi trên bậc thang nhìn lên không thấy điểm cuối, nghiêm túc nói với mọi người: “Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, chúng ta về thôi.”

Ba Trình hỏi: “Không chụp chim nhỏ nữa à?”

Cô lại nghiêm túc bắt đầu nói bừa: “Không chụp nữa, không chụp nữa, hôm nay nó có việc bận nên không có thời gian ra, khi nào rảnh nó sẽ báo cho con.” Rồi cô gõ gõ đôi chân đã bắt đầu mềm nhũn.

Ba Trình cười nói: “Vậy lần sau bảo nó báo trước cho con.”

Lúc này Tề Duyệt đột nhiên từ phía sau vỗ nhẹ vào Trình Dư Hạ, cẩn thận nói nhỏ: “Nhìn kìa.”

Trình Dư Hạ nhìn theo hướng Tề Duyệt chỉ, cây cối um tùm, cỏ dại mọc đầy, ngoài ra không có gì đặc biệt, cô hỏi: “Đâu cơ?”

Tề Duyệt kéo đầu cô thấp xuống một chút: “Con chim nhỏ có lông xanh!”

Trình Dư Hạ nghiêng đầu nhìn, quả nhiên trên cành cây bị che khuất bởi lá có một con chim xanh.

Lúc này lại trùng hợp với sự việc năm năm trước, cô nhanh chóng lấy máy ảnh chụp mấy bức.

“Có vẻ là chim bói cá xanh.” Ba Trình nói: “Trước đây trên núi này thường thấy chim bói cá xanh nhưng sau khi phát triển du lịch thì hiếm gặp hơn nhiều.”

Lộ Dương nhìn Trình Dư Hạ, im lặng không biết đang nghĩ gì.

Đoạn đường xuống núi, Trình Dư Hạ và Tề Duyệt dìu nhau đi xuống, hai người ban đầu vui tươi năng động giờ đã hoàn toàn kiệt sức.

Trên đường, ba Trình nhận được cuộc gọi từ mẹ Trình.

Nghe xong cuộc gọi, ông nói với Trình Dư Hạ: “Mẹ con nói tạm thời chưa về được, hay là ba đưa hai đứa về trước nhé?”

Trình Dư Hạ hỏi: “Bao giờ mẹ xong ạ?”

“Đến sau hai giờ chiều, nhưng cũng có thể là sau sáu giờ.” ba Trình nói.

“Nhưng bây giờ đã mười một giờ rồi, nếu là hai giờ thì ba phải đưa chúng con về rồi lập tức quay lại sao?” Trình Dư Hạ hỏi.

Ba Trình nói: “Nhưng mẹ con sợ hai đứa đợi lâu sẽ sốt ruột, ở đây cũng không có chỗ nào khác để chơi.”

Trình Dư Hạ nghĩ một lát: “Dưới chân núi có xe buýt du lịch mà, hai đứa con tự đi xe về cũng được.”

Tề Duyệt nói: “Đúng rồi chú, cháu và Dư Hạ đi xe về còn có thể ngắm cảnh trên đường, chú không cần đưa chúng cháu về đâu.”

Lúc này ba Trình hài lòng nói với Lộ Dương: “Cháu nói đúng đấy Lộ Dương.”

Trình Dư Hạ tò mò không biết họ đã nói gì, liền hỏi: “Chuyện gì đúng ạ?”

Ba Trình nói: “Lộ Dương cũng về, nếu ba đứa đi cùng nhau thì ba cũng yên tâm hơn.”

Trình Dư Hạ nhìn Lộ Dương: “Cậu cũng về à?”

Lộ Dương gật đầu: “Ừ.”

Trước đó ba Trình còn gọi bạn Lộ, giờ đã trực tiếp gọi là Lộ Dương, Trình Dư Hạ không hiểu họ từ khi nào trở nên thân thiết như vậy.

“À đúng rồi.” Ba Trình nói: “Không phải là thuận đường sao, hai đứa về nhà bác cả luôn đi, hôm qua bác cả đã bảo đến chơi, khi nào ba mẹ về thì sẽ đón hai đứa về.”

“Được ạ.” Trình Dư Hạ đồng ý rất nhanh chóng, vì trong ký ức của cô, kế hoạch tiếp theo đúng là về nhà bác cả.

Ngoại trừ việc gặp Lộ Dương không đúng với ký ức của cô, những thứ khác dường như không có gì khác biệt.

Vì cô gặp Lộ Dương trên sân thượng nhà bác cả, sau đó Trình Dư Hạ và Lộ Dương trở nên thân thiết, cô phát hiện anh không thích ở nhà mình, mà luôn thích ngồi trên sân thượng đó.

Ba người lên xe buýt, vì chưa đông người nên xe dừng lại chờ một lúc.

Trình Dư Hạ và Tề Duyệt ngồi ở hàng ghế trước, Lộ Dương ngồi sau họ.

Cô kiềm chế không nói chuyện với Lộ Dương, cúi đầu cùng Tề Duyệt chọn ảnh.

Rồi lần lượt có nhiều người lên xe, xe trở nên ồn ào, Trình Dư Hạ liếc mắt nhìn qua.

Những người lên là bảy tám học sinh cùng tuổi, mỗi người đều mang theo dụng cụ vẽ.

Cô không để ý nhiều, tiếp tục xem ảnh với Tề Duyệt.

Lúc này nghe thấy một cô gái ngọt ngào hỏi: “Chỗ này có ai ngồi không?”

Theo đó là giọng nói của Lộ Dương: “Không có.”

Bình thường ai nghe giọng lạnh lùng này sẽ khó mà tiếp tục.

Nhưng Trình Dư Hạ nghe cô gái đó có chút vui mừng hỏi: “Vậy tôi có thể ngồi đây không?”

Cô gái nói xong, Tề Duyệt tò mò quay lại nhìn, rồi ghé vào tai Trình Dư Hạ nói nhỏ: “Có phải họ thích khuôn mặt của Lộ Dương không?”

1950 words

02.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN