Trình Dư Hạ bị Tề Duyệt hỏi như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Lộ Dương thông qua khe hở giữa hai ghế.
Lần đầu gặp anh, trên má anh có một vết trầy, đến giờ có lẽ đã lành hẳn.
Trong trí nhớ của cô, thời điểm này Lộ Dương thật sự rất xa cách với mọi người, cũng vì vậy mà cô không có cơ hội hỏi anh sao lại bị thương.
Lúc này, bị Tề Duyệt hỏi có phải cô coi trọng gương mặt của Lộ Dương không, thật ra không hẳn là như vậy, tuy lần đầu gặp mặt cô đã hỏi anh có thể cho mình chụp một tấm ảnh hay không, nhưng lí do là vì vẻ ngoài của anh cực kỳ phù hợp với hình tượng nam chính trong phim thanh xuân.
Nữ sinh ngồi xuống cạnh anh đang bắt chuyện với anh: “Bạn học, cậu học ở trường nào?”
“Nhất Trung.” Lộ Dương nói.
Trình Dư Hạ thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt vô cảm của anh, cô nói với Tề Duyệt: “Mày thấy mặt của cậu ấy không đẹp hả?”
“Đẹp mà.” Tề Duyệt nói: “Nhưng tao không nông cạn đến mức chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”
“Tao không đồng ý.” Trình Dư Hạ không đồng tình với quan điểm của cô nàng: “Thưởng thức cái đẹp sao lại coi là nông cạn chứ?”
Tề Duyệt chề môi, mỉa mai nói: “Chậc chậc, còn biết thưởng thức cái đẹp ha, đứng đắn dữ chưa, sao mày có thể nói ra lời này mà mặt vẫn không biến sắc vậy?”
Trình Dư Hạ kiêu ngạo: “Bởi vì tao nông cạn.”
Tề Duyệt tự tin chút không nghi ngờ mà vuốt mặt mình: “Thế mày làm bạn thân với tao kỳ thật là vì coi trọng vẻ đẹp tuyệt trần của tao nhỉ.”
Trình Dư Hạ giả vờ ghét bỏ đẩy cô nàng một cái: “Mày tự luyến quá rồi đó.”
Cả chặng đường, Trình Dư Hạ và Tề Duyệt cùng nghe cô gái phía sau theo đuổi không ngừng “Cậu học lớp mấy ở Nhất Trung?” Rồi lại hỏi tới: “Tôi có thể thêm phương thức liên lạc của cậu không?”
Trong lúc nghe cô ta kể mấy người bạn tốt của mình học lớp nào ở Nhất Trung, rồi hẹn khi nào rảnh thì mọi người cùng tụ tập với nhau, xong lại hỏi Lộ Dương thích bóng rổ hay bóng đá, có thường chơi nhập vai theo kịch bản, thoát khỏi mật thất.v.v…
Lộ Dương luôn từ chối người khác rất dứt khoát, anh nói: “Không quen, không có, không cần, không thích…”
Một loạt từ phủ định khiến cô gái kia cạn lời, sau khi im lặng một lúc lâu cô gái kia lại bám dính không buông, nói: “Vậy trước tiên cứ thêm phương thức liên lạc đi.”
Lúc này Tề Duyệt đỡ chỗ tựa lưng đứng lên, hẳn là muốn giải vây giúp Lộ Dương nên cô nàng xoay người nói với cô gái kia: “Không ấy em thêm chị đi, chị là chị gái của nó.”
“Ồ.” Cô gái kia mỉm cười ngọt ngào nói: “Hoá ra là chị gái ạ.”
“Đúng vậy.” Tề – Chị gái Lộ Dương – Duyệt nói: “Thật ra là vì chị mà thằng bé không thể kết bạn với em, hoàn cảnh nhà tụi chị tương đối khó khăn, nên ngay cả điện thoại bình thường hai chị em chị cũng thay phiên nhau dùng, chị dùng ba năm bảy, còn nó là hai tư sáu, hôm nay trùng hợp đến lượt chị.”
Cô gái kinh ngạc nói: “Thật vậy ạ? Bây giờ mà còn xài chung điện thoại sao?”
Mặt mày Tề Duyệt ủ rũ, nói: “Là thật, không phải là do điều kiện nhà bọn chị khó khăn quá hay sao.”
“Thật sự đó.” Trình Dư Hạ quay đầu, dựa vào ghế nói với cô ta: “Chị cũng là chị gái của nó nên có thể làm chứng.”
Cô gái hỏi lại: “Chị cũng là chị gái cậu ấy ạ? Nhưng chẳng phải chị gái này nói nhà họ chỉ có hai chị em ư?”
“Tụi chị không giống nhau.” Trình Dư Hạ nói: “Chị là chị họ của nó.”
Trong tình huống thế này, cũng may là Lộ Dương không có thói quen đắm chìm vào điện thoại, bằng không thì cô gái kia trừ khi là đồ ngốc mới tin lý do thoái thác của Tề Duyệt.
Cô gái nói: “Thế… Hay là em không thêm nữa.”
Tề Duyệt vội đáp: “Không sao đâu, hai tư sáu em có thể liên lạc với nó, chị bảo đảm sẽ không nhìn trộm tin nhắn của hai đứa.” Dứt lời liền đưa điện thoại của mình qua.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu chị.” Cô gái quýnh quáng từ chối: “Điện thoại của em hết pin tắt nguồn rồi.”
Trình Dư Hạ lập tức lấy từ trong cặp ra một cây bút và một cuốn sổ tay, đưa qua từ khe hở: “Em ghi lại cũng được, lát nữa để nó thêm em.”
“……” Cô gái nói: “Em không nhớ rõ, vẫn là không cần thêm đâu chị…”
Tề Duyệt hỏi: “Thật sự không thêm hả, chị chắc chắn sẽ không xem trộm đâu.”
Cô gái vội vàng xua tay: “Không cần không cần.”
Sau đó, cuối cùng không còn nghe thấy cô ta nói chuyện với Lộ Dương.
Nhà Lộ Dương và nhà cô cả Trình Dư Hạ ở cùng một toà, nhà Lộ Dương ở tầng hai, còn nhà cô cả ở tầng năm.
Chân cẳng của bà ngoại Lộ Dương không tốt lắm, mà khu chung cư cũ này lại không có tháng máy, nên thường bà cụ chỉ có thể miễn cưỡng lội lên lầu hai, dọc đường còn phải nghỉ chân một chút
Hiện tại Lộ Dương đang ở ngoài, vậy có nghĩa là chỉ có một mình bà ngoại ở nhà.
Ba người bọn họ xuống xe rồi cùng đi về một hướng, Trình Dư Hạ bỗng buột miệng thốt ra: “Bà ngoại ăn cơm một mình à?” Cô nhìn Lộ Dương mà hỏi.
Từ trong ánh mắt Lộ Dương có thể thấy rõ được sự kinh ngạc, nhưng anh còn chưa nói gì thì Tề Duyệt đã hỏi trước: “Bà ngoại ai?”
Lúc này Trình Dư Hạ mới nhớ lại thời điểm này ở 5 năm trước cô vẫn chưa biết Lộ Dương ở cùng bà ngoại, giờ đây nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Dương, có lẽ anh sẽ coi cô là một kẻ cuồng theo dõi hoặc là một kẻ biến thái thích nhìn trộm cuộc sống riêng tư của gia đình người khác cũng không chừng.
Cô lập tức giải thích: “Tao nghe cô cả nói từng gặp bà ngoại Lộ Dương.”
Ánh mắt Lộ Dương và Tề Duyệt đồng thời hiện lên ba chữ “Tôi không tin”, Tề Duyệt lại hỏi: “Sao mày biết bà ngoại Lộ Dương ở nhà một mình, vẫn là do cô cả nói với mày hả?”
Trình Dư Hạ thầm xin lỗi cô cả trong lòng, rồi nói với Tề Duyệt: “Tao đoán thôi, cô cả chỉ nói từng gặp bà ngoại Lộ Dương à.”
Tề Duyệt nói: “Lỡ đâu ba mẹ Lộ Dương bận quá, như ba mẹ tao vậy”
Lộ Dương nói: “Đúng là tôi ở với bà ngoại.”
Trình Dư Hạ hiểu đại khái câu này của anh có nghĩa là ba mẹ anh không sống cùng anh, mãi sau này mối quan hệ của họ đã tốt hơn cô cũng chưa từng nghe anh nhắc về ba mẹ mình.
Giữa mỗi gia đình đều tồn tại vài tình huống kiểu: một là ba mẹ ngày nào cũng quản lý rất nghiêm; hai là giống như ba mẹ Trình Dư Hạ, thỉnh thoảng sẽ thả lỏng một tí; còn có kiểu như ba mẹ Tề Duyệt, có thời gian mới để ý đến cô nàng đôi chút, hoặc nữa thì là kiểu ba mẹ không ở bên cạnh nên chưa từng quản lý chuyện gì.
Trình Dư Hạ đoán Lộ Dương có lẽ là kiểu cuối, bởi vì anh chưa lần nào chủ động nhắc tới ba mẹ mình trước mặt cô.
Nhưng hiện tại, thỉnh thoảng cô hay dùng thói quen ở chung một cách tự nhiên như hồi đã thân quen với anh để nói chuyện, thật sự là một vấn đề nhức não, rốt cuộc đến bây giờ cô mới nhớ là mình vừa quen Lộ Dương chỉ được vài ngày.
Rất nhanh đã đến cổng tiểu khu, Trình Dư hạ giữ chặt Tề Duyệt rồi nói: “Tao đưa ít đồ ăn vặt cho em họ Phàm Phàm.”
Tề Duyệt nói: “Không phải cô cả của này không cho thằng bé ăn vặt sao?” Cô nàng vừa hỏi xong, Lộ Dương bên cạnh liền nói: “Đi trước.”
Tề Duyệt nói: “Ừm hẹn gặp lại.”
Trình Dư Hạ mỉm cười tạm biệt anh: “Khai giảng gặp lại nhé bạn học Lộ Dương.”
Sau khi Lộ Dương đi rồi, Tề Duyệt hỏi tiếp: “Cô cả có đồng ý để mày đem đồ ăn vặt đến cho em họ không?”
“Chắc là không đâu….” Trình Dư Hạ tự trả lời, cô kéo Tề Duyệt quẹo vào một một cửa hàng tiện lợi, vài phút sau, mang theo một cái túi đựng đủ loại kem đi ra.
“Em họ mày thích ăn mấy cái này à?” Tề Duyệt hỏi.
“Nó không ăn.” Trình Dư Hạ nói: “Là cô cả tao thích ăn.”
Gõ cửa đợi, cô cả đeo tạp dề mở cửa, bà ấy vui cười hớn hở, nói: “Ba con nói hôm nay hai đứa tới đây nên cô chạy nhanh mua thêm ít đồ ăn ngon hơn.”
“Tặng cô nè.” Trình Dư Hạ đưa kem cho cô cả: “Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi thấy đang có chương trình giảm giá, con thấy cũng rẻ nên tiện ghé mua một ít, cô cất trong tủ lạnh cho Phàm Phàm ăn.”
Cô cả nhận lấy túi: “Lắm thế, dạo này dạ dày Phàm Phàm không tốt, cô cất vào tủ lạnh giúp con, chừng nào hai đứa về nhớ lấy mang về nhà, hai đứa ngồi hưởng máy lạnh cho mát xíu đi.”
Trình Dư Hạ lôi Tề Duyệt ngồi xuống: “Không cần đâu cô, nếu không trên đường sẽ chảy hết.” Nhìn một vòng không thấy bóng dáng Phàm Phàm đâu, cô bèn hỏi: “Phàm Phàm đâu rồi cô, hôm nay không phải ngày nghỉ ạ?”
Cô cả từ trong bếp bưng ra hai ly nước chanh: “Sáng sớm này đi vườn bách thảo với dượng con rồi, giữa trưa sẽ về ăn cơm.” Đưa cho Trình Dư Hạ và Tề Duyệt mỗi người một ly: “Bên ngoài nhiệt hỏng rồi đi.”
Hai người đồng thanh nói cảm ơn bà ấy, “Phàm Phàm vẫn thích đi vườn bách thảo như ngày nào.” Trình Dư Hạ nói.
Khu chung cũ này có ưu điểm duy nhất là khá gần vườn bách thảo của tỉnh, theo trí nhớ của Trình Dư Hạ, em họ thường xuyên đi đến vườn bách thảo với ba vào cuối tuần.
“Thích lắm.” Cô cả cười nói: “Sở thích của em họ con y hệt ba nó vậy.”
Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cô cả nói: “Vừa nhắc đã về tới.” Sau đó đi ra mở cửa.
Người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy giọng nói vang dội: “Trình Dư Hạ!” Là thằng nhóc em họ Phàm Phàm của cô.
Cô cả đứng sau lưng đánh cậu nhóc một cái: “Không biết lớn nhỏ, gọi chị họ.”
Trình Dư Hạ với Tề Duyệt cùng đứng cạnh sofa mỉm cười chào hỏi dượng cả đang đi vào nhà: “Con chào dượng, Quốc khánh vui vẻ ạ.”
Dượng cười nói: “Ừ, hai đứa đến rồi.”
Phàm Phàm thay giày xong thì tức khắc từ bên cửa vọt lại: “Lần trước không tính, lần này em muốn đấu solo với chị.”
Trình Dư Hạ cười tủm tỉm nói với cậu nhóc: “Ồ, nhưng chị nhớ hình như đợt đó hai mình đấu solo mà ta.”
Phàm Phàm nói: “Lần trước trạng thái của em không tốt, lần này tụi mình so lại lần nữa đi Trình Dư Hạ.” Vừa nói xong lại bị mẹ vả thêm một cái: “Bảo là kêu chị họ rồi mà, con bị cái gì vậy.” Sau đó đi về phía phòng bếp: “Hạ Hạ, hai đứa con ngồi đợi thêm lát, cơm nấu xong ngay thôi.”
Tuy rằng thường ngày Trình Dư Hạ hiếm khi chơi game, nhưng mỗi lần cùng Dương Phàm chơi game PK hai người lại trùng hợp thắng hiểm cậu nhóc.
Thắng hiểm một lần có thể nói là nhờ vào vận may, nhưng thắng nhiều lần như vậy đã khiến Dương Phàm bỏ cuộc, cậu nhóc cho rằng Trình Dư Hạ cố ý chơi mình nên toàn đợi đến lúc cuối cùng mới thắng.
Trong mắt Dương Phàm, Trình Dư Hạ như một bậc thầy chơi game, luôn đợi đến lúc kết thúc mới đánh cậu nhóc một chiêu mất mạng, tuy nhiên cũng là do cậu nhóc không để ý đến dáng vẻ nỗ lực duỗi tay duỗi chân cả người của cô.
Cao thủ game Tề Duyệt từng bình luận rằng động tác “nỗ lực” của Trình Dư Hạ tương đối tiêu chuẩn, cô nàng còn trấn an cô, bảo rằng người mới đề giống như cô vậy, hơn nữa cô nàng còn nói cô có được buff may mắn trên người khi chơi một vài trò chơi cạnh tranh, bọn họ gọi đây là khoảng thời gian bảo hộ người mới.
Trình Dư Hạ hỏi Tề Duyệt tại sao cô chỉ có thể dựa vào may mắn, chẳng lẽ không thể nhờ vào kỹ năng đỉnh của chóp của mình sao.
Tề Duyệt miễn bàn về chuyện này, sau đó tra tấn cô bằng nhiều cách khác nhau trong suốt trò chơi, từ đó về sau, Trình Dư Hạ thật sự sinh ra bóng ma tâm lý với việc chơi game.
“Như vậy đi.” Trình Dư Hạ nói với Dương Phàm: “Trước tiên em cứ đấu với Tề Duyệt một ván, nếu có thể thắng chị ấy thì đến đấu với chị, được không?”
2409 words
02.09.2024