Ươm Mặt Trời – Lê Chúc - Chương 25: Khăn choàng cổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
0


Ươm Mặt Trời – Lê Chúc


Chương 25: Khăn choàng cổ


Editor: Chu

Sau khi điểm số cuối kỳ được công bố, không làm mọi người thất vọng, Trình Dư Hạ tiếp tục tiến lên, điểm thi lần này thậm chí còn cao hơn trước đó rất nhiều.

Bởi vì mỗi người đến có kế hoạch ở nhà sau khi nghỉ đông, nên lần tụ họp này đã trở thành lần gặp mặt cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Tiết trời đặc biệt lạnh và âm u, cũng vì thế mà họ dời địa bàn từ ngoài ban công vào trong quán cafe.

Ông chủ Thẩm Xuyên bưng tới vài ly cacao nóng cho mọi người, thời điểm trong quán gần như không có người khách nào khác, anh ấy bèn ngồi xuống tám chuyện cùng bọn họ.

Thẩm Xuyên nói: “Lâu rồi không thấy người bạn kia của mấy đứa tới đây.”

Năm người trong nhóm Trình Dư Hạ đều có mặt, cô tưởng anh ấy đang nhắc đến Chu Mai Mai.

“Vâng.” Trình Dư Hạ nói: “Chắc cậu ta không quen đến nơi đông người.”

Thật ra Chu Mai Mai từng gặp nhóm Trình Dư Hạ ở quán ba lần, cô ta vốn không học cùng lớp với họ, quan hệ cũng chả thân thiết gì, hơn nữa nhóm Trình Dư Hạ cũng không định mời cô ta tham gia cùng, sau đó thì không còn gặp cô ta đến đây nữa.

Sau này Tề Duyệt nói cho Trình Dư Hạ biết Chu Mai Mai rõ ràng đang nhắm tới Lộ Dương, cả người ngoài cuộc như cô nàng còn có thể nhận ra, nhưng Trình Dư Hạ lại không cảm giác được chút nguy hiểm nào.

Sự thật thì Trình Dư Hạ cũng nhìn ra Chu Mai Mai luôn cố tình tìm Lộ Dương để nói chuyện, song cô biết rõ mối quan hệ giữa cô ta với Phùng Nguyên, nên không nghĩ nhiều về phương diện lắm.

Nếu cứ đề phòng với bất kỳ bạn nữ nào nói chuyện với Lộ Dương, Trình Dư Hạ cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng mệt đến chết.

Đang nói chuyện bên này, bỗng nhiên nghe thấy phục vụ Tiểu Trần đứng sát cửa kính kinh hỉ nói: “Tuyết rơi rồi!”

Mọi người đồng loạt nhìn ra bên ngoài, thành phố này nằm thiên về phía Bắc, nên thời gian tuyết rơi vào mỗi năm đều khá trùng nhau.

Tuy năm nào cũng có, nhưng trận tuyết đầu mùa vẫn đáng để người ta bất ngờ và vui vẻ đôi chút.

Tề Duyệt kích động kéo Trình Dư Hạ: “Đi xem tuyết lẹ nè Hạ Hạ.” Hai người chưa kịp mặc áo khoác đã phấn khích chạy ra ngoài.

Tuyết rơi đến rạng sáng hôm sau, sau bữa ăn sáng không được tính là quá sớm, mẹ Trình nói mình có hẹn với cô cả của Trình Dư Hạ đi dạo phố.

Trình Dư Hạ bị cảm nhẹ, hai bên mũi thay phiên mau nghẹt cứng cả đêm hại cô không thể ngủ ngon được, cô vốn định ăn sáng xong sẽ tiếp tục ngủ nướng, thế nhưng mong muốn ngủ nướng của cô không thể thành hiện thực.

Mẹ Trình nói cô cả muốn đi mua quần áo, bảo Trình Dư Hạ đi theo để tư vấn cho bà ấy, sẵn tiện đến chiều sẽ dẫn cô đi ăn món vịt hầm gừng ở hàng mà cô thích.

Trình Dư Hạ hỉ mũi rồi nói: “Mẹ với cô cả đi đi ạ, hôm nay con không muốn ăn canh vịt.”

“Canh vịt có thể trị cảm đó.” Mẹ Trình nói: “Vả lại, tuy phần lớn góp ý của con đều không được tiếp thu, nhưng dù sao cũng đâu thể thiếu vai trò này, hiểu không?”

Trình Dư Hạ tiếp tục hỉ nước mũi, hỏi: “Có thể không hiểu không ạ.”

Mẹ Trình tròng chiếc áo khoác dày dặn lên người Trình Dư Hạ: “Không thể.”

Đợi đến khi mua sắm ở trung tâm thương mại xong, lúc ngồi trong tiệm canh vịt, cả người Trình Dư Hạ đã ướt đẫm mồ hôi.

Bên trong trung tâm thương mại và bên ngoài, cho dù là đông hay hè, vẫn luôn là hai mùa trái ngược nhau.

Trình Dư Hạ vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói: “Mẹ, con đi rửa mặt cái, ở đây nóng quá.”

Lúc đi từ trong toilet ra, vô tình nhìn thoáng qua tủ kính phía bên trái, vừa quét mắt Trình Dư Hạ đã bị chiếc chăn quàng cổ màu xám khói trên cổ người mẫu thu hút.

Cô thay gương mặt người mẫu thành gương mặt của Lộ Dương, nhận ra chiếc khăn choàng màu xám khói này vô cùng hợp với Lộ Dương.

Trình Dư Hạ đang định đi vào trong cửa hàng xem thử, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc ở sau lưng: “Em không cần anh tặng đâu, chẳng phải đã nói tháng sau có tiền tiêu vặt em sẽ trả lại cho anh rồi à.”

Giọng nói của một người khác vang lên: “Đã nói không cần rồi mà, để anh tặng em nhé Mai Mai.”

Trình Dư Hạ xoay người nhìn, trông thấy Chu Mai Mai và Phùng Nguyên đứng bên cạnh rào kính, đưa lưng về phía cô.

Phùng Nguyên kéo tay Chu Mai Mai, đau khổ cầu xin cô ta: “Để anh tặng cho em không được hả Mai Mai, xin em đấy.”

Cũng may là bọn họ đưa lưng về phía Trình Dư Hạ, nếu không Trình Dư Hạ nhất định sẽ xấu hổ khi chứng kiến cảnh tượng này, không biết phải chào hỏi thế nào mới có vẻ tự nhiên.

Cô đẩy cửa đi vào trong cửa hàng, lấy khăn choàng cổ trong tủ kính ra nhìn ngắm, sau khi phát hiện Chu Mai Mai và Phùng Nguyên rời đi mới đi ra khỏi cửa hàng.

Đi chưa được mấy bước, cô lại nhìn thấy hai người họ trong một cửa hàng chuyên bán túi xách hàng hiệu đắt đỏ nhưng ít người biết đến.

Chu Mai Mai cười tươi như hoa, cầm một cái túi xách nói chuyện với Phùng Nguyên bên cạnh, nhìn sơ qua có thể thể nhận ra quan hệ của họ rất thân mật.

Mẹ Trình thấy Trình Dư Hạ rốt cuộc đã trở lại, múc chén canh đặt trước mặt cô: “Rửa có cái mặt mà lâu thế.” Cúi đầu nhìn túi giấy Trình Dư Hạ đặt xuống, hỏi cô: “Mua gì vậy?”

Trình Dư Hạ cười nói: “Con mua một cái khăn choàng cổ.”

Mẹ Trình nhìn thoáng trong túi giấy: “Nhìn màu này hẳn không phải là mua cho con?”

Cô cả nói: “Chắc Hạ Hạ mua cho ba đấy.”

Mẹ Trình nói: “Chị không biết rồi, ba con bé có choàng khăn cổ bao giờ.”

Trình Dư Hạ uống một muỗng canh, cười hìhì nói: “Tặng cho một người bạn học của con ạ.”

“Nghiêm túc lại coi Trình Dư Hạ.” Mẹ Trình nghiêm mặt nói: “Tặng cho bạn nào, con trai phải không.”

“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm.” Trình Dư Hạ lập tức giải thích: “Mẹ cũng biết người bạn này của con, cậu ấy ở cùng một toà nhà với cô cả đấy ạ, lần này thành thích của con tiến bộ nhiều như vậy, ít nhiều cũng là nhờ cậu ấy dạy kèm, mà người ta lại không chịu nhận học phí, dù sao con cũng nên tặng một món quà nhỏ để tỏ lòng biết ơn chứ.”

Cô cả gắp một cái chân vịt bỏ vào trong chén trình Dư Hạ: “Hạ Hạ nói đúng đó, vả lại chuyện bạn bè tặng quà cho nhau cũng rất bình thường, mấy hôm trước Phàm Phàm cũng vừa tặng tiêu bản cho bạn của nó.”

Mẹ Trình nói: “Không phải đâu chị, nhóm kia của nó có tổng cộng năm người, nhưng nó cố tình chỉ mua một món quà…”

“Đâu phải chỉ tặng quà cho một người…” Trình Dư Hạ liệt kê ra: “Con còn đưa cho một bạn khác mấy phiếu mua bánh kem giảm giá, một bạn thì tặng nguyên bộ đề thi đại học mô phỏng, còn nhỏ Tề Duyệt thì bảo con không cần đưa quà, mẹ xem chỉ thừa mỗi bạn con tính tặng khăn choàng thôi.”

Mẹ Trình suy nghĩ rồi thúc giục nói: “Canh sắp nguội rồi, uống nhanh đi, có điều mẹ còn tò mò hỏi một câu, sao con lại trả lời lắm thế.”

“Được rồi mà.” Trình Dư Hạ lập tức cúi đầu húp canh.

Mẹ Trình đột nhiên hỏi: “Mấy phiếu giảm giá đó con lấy đâu ra?”

Trình Dư Hạ vừa gặm vịt chân vừa nói: “Không phải trong ngăn tủ của mẹ có nhiều lắm hỏ, con sợ mẹ để lâu hết hạn nên giúp mẹ dùng bớt một ít.”

Mẹ Trình nghiến răng nói: “Con hay quá ha Trình Dư Hạ, đó là quà cuối năm mẹ dành để phát cho hội viên trong chỗ làm.”

Trình Dư Hạ nói: “Con đếm trong danh sách hội viên tổng chỉ có 56 người, số phiếu bánh ngọt lẻ phát hành nhiều hơn chẵn, nên mẹ chắc chắn không dùng hết được đâu.” 

Thấy mẹ Trình chuẩn bị tung chiêu, cô cả lập tức khen ngợi: “Em xem con bé Hạ Hạ lớn lên không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh như em nữa.”

“Nó mà thông minh gì, lắm mưu nhiều kế thì đúng hơn.” Mẹ Trình nói: “Nó mà thông minh được như một nửa Phàm Phàm nhà chị, em đã không phải lo về việc nó có đậu đại học hay không.”

Cô cả đáp lại: “Em nói gì kỳ vậy, Hạ Hạ thông minh như vậy không thể đậu đại học được?”

Trình Dư Hạ gật đầu: “Đúng đó ạ, cô cả phân xử công bằng cho con đi, mẹ cứ chê con hoài.”

Mẹ Trình nói: “Thế hôm nay có mặt cô cả ở đây, nói thử xem con định thi vào Bắc Đại hay Thanh Hoa.”

“Mẹ làm khó người ta quá à.” Trình Dư Hạ khóc không ra nước mắt: “Nào có ai bắt con mình chọn giữa Thanh Hoa với Bắc Đại chứ.”

“Hạ Hạ nhà chúng ta đâu nhất thiết phải học hai trường này.” Cô cả nói tiếp: “Hơn nữa, nếu con bé thật sự muốn đi học xa, vợ chồng tụi em có thể yên tâm chắc.”

Trình Dư Hạ tủi thân mà nói: “Không phải mẹ nói chỉ cần con có thể đi đậu Nam Đại* là mẹ đã mãn nguyện rồi sao.”

(*Nam Đại: Đại học Nam Kinh.)

“Con nghĩ dễ đậu vào Nam Đại lắm hả?” Mẹ Trình nói: “Tuy rằng Nam Đại không nổi tiếng bằng Thanh Bắc*, nhưng cũng nằm trong top đại học hàng đầu cả nước đấy.”

(*Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.)

Trình Dư Hạ trả lời vô cùng tự tin: “Mẹ yêu tâm, con chắc chắn sẽ đậu Nam Đại.” Câu này không hề nói quá, sau này cô thật sự thi đậu Nam Đại, hơn nữa còn thể hiện rất xuất sắc trong kỳ thi đại học, trúng tuyển Nam Đại với số điểm cực cao.

Thư thông báo trúng tuyển sau này còn được mẹ Trình lồng vào khung ảnh, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất trên tủ TV trong phòng khách cả năm trời, nếu không do mẹ Trình sợ sẽ bất cẩn làm vỡ vì giữa chừng gia đình đổi một cái tủ TV nhỏ hơn, có lẽ nó còn được trưng rất lâu.

Song, hiện giờ Trình Dư Hạ không có cách nào để chứng minh, cô không thể nói với hai người rằng mình đã xuyên không trở về và từng học ở Nam Đại bốn năm.

“Được.” Mẹ Trình nói rất dứt khoát: “Nếu con có thể đậu Nam Đại, mẹ sẽ đồng ý để con tham gia cuộc thi nhiếp ảnh.”

Trình Dư Hạ nói: “Vậy con không cần lo lắng nữa, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý thôi.”

Mẹ Trình nói: “Xem biểu hiện của con sao đã.”

Cô cả nói với Trình Dư Hạ: “Đừng sợ, cô cả ủng hộ con. Đợi con tốt nghiệp, nếu mẹ con không đồng ý, cô sẽ khuyên nhủ giúp con.”

Nụ cười của Trình Dư Hạ đặc biệt khiến người ta yêu thích: “Cảm ơn cô ạ, quả nhiên vẫn là cô cả thương cho con nhất.”

Ăn xong món vịt hầm gừng, hai người lớn vẫn đang lưỡng lự có nên mua chiếc áo khoác mà họ vừa ý trước đó không, mẫu áo đó chỉ có hai màu, lại còn là hai màu rất tối.

“Chắc chị không được hưởng gen này.” Mặt cô cả ủ rủ: “Nếu chị trắng như Hạ Hạ thì có thể dễ dàng chọn quần áo rồi, muốn mặc màu nào cũng được.”

Điều kỳ lạ chính là, rõ ràng cô cả làm việc ở bệnh viện, đã hơn mười mấy năm nhưng nước da vẫn không trắng hơn được tí nào.

Trình Dư Hạ nói: “Da của cô là nước da khỏe mạnh, có rất nhiều người nổi tiếng thích màu da của cô, họ còn cố tình phơi nắng để có được như này đấy ạ.”

“Hạ Hạ khéo ăn khéo nói thật.” Cô cả nói: “Vậy là có nhiều người nổi tiếng muốn có màu da như cô lắm à?”

Trình Dư Hạ hết sức chân thành nói với cô cả: “Đương nhiên rồi, màu da của cô trông rất có gu, cô chắc chắn là người dẫn đầu xu hướng thời trang trong tương lai.”

Cô cả bật cười, nói: “Đã mấy chục tuổi còn dẫn đầu xu hướng gì nữa, cô đã sớm bị xu hướng bỏ rơi rồi.”

Trình Dư Hạ nói: “Cô đừng nghĩ vậy ạ, xu hướng thời trang nào có phân biệt tuổi tác.”

“Đã bàn xong chưa?” Mẹ Trình hỏi: “Có muốn theo đuổi xu hướng hay không?”

Cuối cùng cô cả vẫn quyết định đi theo xu hướng, trở lại cửa hàng mua chiếc áo khoác kia.

Mẹ Trình lái xe, đưa mọi người về nhà cô cả trước.

Trên đường đi, Trình Dư Hạ gửi tin nhắn hỏi Lộ Dương có ở nhà không, nếu có thì mười phút sau gặp nhau trên sân thượng của toà nhà anh.

Không lâu sau, Lộ Dương trả lời ngắn gọn: “Được.”

Trình Dư Hạ buông điện thoại xuống rồi nói: “Mẹ, hồi nữa tới nhà cô cả, mẹ có thể chờ con một lát không.”

Mẹ Trình nói: “Năm phút thôi nhé, con hỏi thử xem thằng bé có ở nhà không.”

“Hỏi rồi ạ.” Trình Dư Hạ nói: “Con đưa đồ cho cậu ấy rồi về.”

Cô cả bỗng nói: “Nhóc Lộ Dương đó ngoan ngoãn với lễ phép lắm, trong nhà chỉ có thằng bé với bà ngoại, cũng là một đứa nhỏ hiếu thuận.”

Mẹ Trình hỏi: “Ba mẹ thằng bé không sống cùng sao?”

“Nói đi cũng phải nói lại, thằng bé này rất đáng thương.” Cô cả thở dài: “Nghe nói vào hôm thi tuyển sinh cấp 3, mẹ nó bị ba bạo hành đến mức mất mạng, sau đó hắn ta cũng bị bắt vì chuyện này. Em nghĩ xem, vào thời điểm thi chuyển cấp quan trọng mà trong nhà lại xảy ra chuyện này, không biết lúc đó thằng bé đã làm thế nào để vượt qua.”

2599 words

17.09.2024

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN