Tô Quý gần như là nhào vào vòng ngủ, túm cái lục lạc đang treo trên đầu giường kia xuống nắm chặt trong tay, lục lạc vẫn đang vang lên, tiếng chuông rất nhỏ mà dễ nghe lọt ra từ khe hở ngón tay của cậu.
Đây là một loại thể nghiệm kỳ diệu, Tô Quý lẳng lặng đứng ở mép giường, trong khoảnh khắc này, lục lạc trong tay như thể có sinh mệnh, đang nhẹ nhàng ca hát như một tinh linh, cậu cắn môi, đè lại xúc động muốn rơi lệ mãnh liệt.
Đinh Móng Nhỏ nhẹ nhàng nhảy vào phòng, lục lạc trên cổ cũng vang lên những tiếng nhỏ, nó dựa vào bên chân Tô Quý, dựng đuôi nhẹ nhàng cọ cọ cậu, meo!
Tô Quý ngồi xổm xuống, bế Đinh Móng Nhỏ lên ôm chặt trong lồng ngực, rốt cuộc nước mắt cũng không thể kìm được mà chảy xuống thành dòng. Cậu dứt khoát ngồi bệt xuống nền nhà, nhắm hai mắt lại bắt đầu khóc lên.
Meo……. Ngao ngao…….
Nó bị Tô Quý ôm đến sắp thở không nổi, nhưng nó không giãy giụa.
Giống lúc trước Tô Quý chưa từng thấy nó khóc bao giờ, nó cũng chưa bao giờ thấy Tô Quý khóc lớn như vậy. Có đôi lúc, Tô Quý sẽ làm nó cảm thấy rất ưu thương, đặc biệt là lúc cậu muốn trở lại cuộc sống như trước kia, lần nào nó cũng có thể nhìn thấy bất đắc dĩ cùng với tịch mịch trong mắt cậu, nhưng xưa nay cậu chưa từng thoải mái mà khóc như vậy, khóc đến mức cả người đều run lên.
“Tô Quý,” Quý Kiêu đứng sau Tô Quý, duỗi tay muốn bế Đinh Móng Nhỏ ra, nhưng kéo một chút lại phát hiện Tô Quý ôm nó rất chặt nên đành thôi, “Hai cậu ở đây chờ tôi, tôi về trung đội lấy xe, chúng ta đi tìm chú.”
Trên đường chạy về Quý Kiêu gọi điện thoại cho Lục Khoan, nhưng thông báo không liên lạc được, chỉ có thể ghé qua chỗ anh ta trước xem thử, nếu không có ai thì sẽ trực tiếp tới nhà chú.
Lúc anh lái xe trở lại nhà Tô Quý, Đinh Mùi đã đứng dưới lầu chờ anh.
“Tô Quý đâu?” Quý Kiêu lái xe đến dừng bên người cậu.
“Biến trở về rồi, tôi muốn hóng gió, xe lại không ngồi 3 người được.” Đinh Mùi duỗi tay đến trước mặt anh mở ra, bây giờ anh mới thấy rõ trong nắm tay của Đinh Mùi là một con chuột nhỏ đang trừng mắt tròn xoe nhìn anh.
“Thì ra…… Tô Quý nhỏ như vậy.” Quý Kiêu hơi giật mình, ngón tay gãi gãi trên đầu chuột nhỏ.
“Chuột mà, vốn dĩ cũng chỉ nhỏ như vậy.” Đinh Mùi sải chân bước lên xe, “Nếu tôi mà nhéo mạnh một chút là Tô Quý cũng đi luôn.”
Chú chuột nhỏ trong tay Đinh Mùi dùng cái đuôi vòng lên ngón tay cậu một chút, kêu một tiếng chít chít tỏ vẻ kháng nghị, so với tiếng kêu của Đinh Móng Nhỏ thì có vẻ văn nhã hơn nhiều, Quý Kiêu vui vẻ: “Bé Xám ôn nhu hơn cậu nhiều.”
Lúc nói ra cái tên bé xám này, Quý Kiêu ngay lập tức cảm thấy tuyệt đối là do mình ngốc một chỗ với Lâm Tử quá lâu rồi, còn ngốc thêm mấy năm nữa chắc anh sẽ bị Lâm Tử đồng hóa mất.
“Sao mà anh cũng ngu ngốc giống Lâm Tử vậy,” Đinh Mùi nắm Tô Quý lại ôm eo anh, “Mau lái xe đi.”
Xe chạy đến quán cà phê, đúng lúc một bạn phục vụ đang mở cửa tiệm, nhìn thấy Đinh Mùi thì cười cười: “Đinh Mùi đấy à, lâu rồi không gặp.”
“Lục Khoan đâu rồi?” Đinh Mùi che Tô Quý lại một chút, cậu sợ người này nhìn thấy trên nay cậu có một con chuột xám sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Ngày hôm qua ra ngoài cùng chú kia, đến bây giờ còn chưa về nữa.”
“Cảm ơn, cậu cứ bận việc tiếp đi.” Đinh Mùi khẽ cụng cằm lên vai Quý Kiêu một cái, “Đi đến nhà chú đi.”
“Ừm.” Quý Kiêu lái xe ra ngoài, lại vòng tay lại nhéo nhẹ lên cánh tay Đinh Mùi, đứa nhỏ này thế mà bắt đầu biết nói cảm ơn với người khác, chuyển biến này thật sự làm người ta thấy an ủi.
Lúc xe ra khỏi nội thành, Quý Kiêu vặn mạnh tay ga, Đinh Mùi cực kỳ hưng phấn giữa làn gió, nâng Tô Quý lên: “Hóng gió rất thoải mái đúng không.”
Tô Quý rõ ràng không hề thích thú như cậu, nhỏ giọng chít chít một tiếng, bàn chân ôm lấy ngón tay cậu, cái đuôi cũng quấn lại trên đó, nhìn qua có vẻ rất lo lắng.
“Cậu đừng nghịch nữa, tự mình vui là được, cậu đừng nghĩ ai cũng giống mình như vậy.” Quý Kiêu quay đầu nhìn cậu một cái.
“Tô Quý chỉ thích tản bộ.” Đinh Mùi cười cười, thu tay lại tiếp tục ôm chuột nhỏ.
Căn phòng nhỏ của chú không có người ở đó, Quý Kiêu đứng trong sân trước nhà, phát hiện chú thật sự trồng rau, thật thần kỳ.
Cửa nhà không khóa, mấy người Quý Kiêu đi vào dạo một vòng, đúng thật là không có ai.
“Làm sao bây giờ đây?” Đinh Mùi đứng giữa phòng hơi mờ mịt, lục lạc trên cổ tay vẫn luôn nhẹ nhàng vang lên làm trong lòng cậu không ngừng hiện lên các loại tưởng tượng về tình trạng của Trần Tu Vũ lúc này.
“Điện thoại vẫn không gọi được, rốt cuộc là hai người họ đi đâu vậy?” Quý Kiêu vẫn luôn cầm điện thoại trên tay bấm gọi.
“Tôi cảm thấy,” Tô Quý ngồi ôm đầu gối trên sô pha, “Bọn họ đi đến chỗ Trần Tu Vũ, chính là chỗ mà bọn họ giấu Ngự miêu nhân, lục lạc vẫn luôn vang lên như vậy, chắc chắn Trần Tu Vũ ở chỗ đó cũng có biến hóa mới.”
“Cậu biết là ở chỗ nào không?” Đinh Mùi ngồi xuống bên người Tô Quý chống cằm hỏi, ngày đó tiễn Trần Tu Vũ đi, cậu với Quý Kiêu đều không có mặt, chỉ có Tô Quý ở đó.
“Tớ không biết rõ lắm, bọn họ không cho tớ theo,” Tô Quý cau mày nghĩ nghĩ, “Chúng ta chờ đi.”
“Chờ?” Đinh Mùi nhìn Tô Quý hơi không hiểu nổi, sự trấn định của Tô Quý làm cậu giật mình.
“Ừm,” Tô Quý gật đầu, “Chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng biết mấy người chú với Lục Khoan chắc chắn đã đến rồi, bọn họ chắc chắn cũng biết ở bên này chúng ta cũng cảm giác được, thế là được rồi, chờ đi.”
“Tô Quý này, nếu cậu là mèo,” Quý Kiêu cười, dựa vào tường, “Chắc chắn có thể tu là chín cái đuôi trước Đinh Mùi.”
“Anh im miệng!” Đinh Mùi nhìn anh, hai mắt trừng lên thật sự tròn.
“Hẳn là sẽ không,” Tô Quý cười cười, “Tôi với Đinh Mùi không giống nhau, từ rất lâu rồi tôi vẫn luôn…… chán ghét cuộc sống trước mắt, tôi hối hận vì đã tu ra hình người, hối hận đã lựa chọn phương thức như vậy, nhưng Đinh Mùi trước nay lại chưa từng.”
“Ưm.” Đinh Mùi lên tiếng.
“Đinh Mùi vẫn luôn có hy vọng, mặc kệ là hy vọng điều gì thì cũng luôn đi về phía trước,” Tô Quý hơi ngượng ngùng, “Tôi thì lại luôn muốn trở lại quá khứ.”
“Bây giờ còn muốn không?” Đinh Mùi nhìn cậu.
“A, hiện tại á, cũng không muốn lắm.” Tô Quý nở nụ cười, cảm giác hiện tại đã khác biệt, trong lòng đã có một phần ấm áp có thể chờ mong.
Ba người họ vẫn ngồi mãi đến tận gần trưa, rốt cuộc Quý Kiêu mới gọi được cho Lục Khoan.
“Ông trời ơi, cậu gọi cho tôi bao nhiêu cuộc vậy, điện thoại tôi cũng sắp nổ rồi!” phỏng chừng là Lục Khoan đang nhậm thuốc lá, ở đầu bên kia nói hơi mơ hồ.
“Không biết nữa, từ sáng đã bắt đầu gọi đến tận bây giờ,” Quý Kiêu nhìn thoáng qua Đinh Mùi với Tô Quý đang ngồi ngay nhắn trên sô pha nhìn chằm chằm anh, “Hai người đang ở đâu vậy tôi dẫn theo Đinh Mùi với Tô Quý đang ở chỗ của chú đây…… lục lạc từ sáng tới giờ vẫn luôn vang.”
“Bọn tôi sắp về tới rồi,” Lục Khoan ngừng một chút, “có khả năng Trần Tu Vũ sẽ tỉnh lại.”
“Có khả năng?” Quý Kiêu ngẩn người, trong tiềm thức anh vẫn luôn khăng định là Trần Tu Vũ đã tỉnh lại rồi, nếu không tại sao lục lạc lại kêu như vậy, “Tại sao lại chỉ là có khả năng?”
“Tôi chỉ lặp lại lời của chú thôi,” Quý Kiêu cười cười, “Người thì bọn tôi đang mang về rồi, nhưng mà vẫn đang ngủ.”
“Biết rồi.” Quý Kiêu cúp điện thoại xong cũng không nói gì, nhìn biểu tình của Đinh Mùi với Tô Quý, anh đoán chừng 2 người họ đã nghe thấy hết được lời Lục Khoan nói trong điện thoại rồi.
“Nhất định sẽ tỉnh lại.” Đinh Mùi hơi thất vọng, cả người dựa lên người Tô Quý, không biết là đang an ủi Tô Quý hay là an ủi chính mình, “Trần Tu Vũ khác với những người khác.”
“ừm.” Tô Quý cười cười.
Lúc xe Lục Khoan dừng lại ngoài sân, mấy người trong phòng đều nghe thấy nhưng chưa có ai động đậy, cứ như là bị đóng đinh tại chỗ.
Quý Kiêu cảm thấy mình cố hết sức mới thở dốc nổi, đã một khoảng thời gian rồi chưa nhìn thấy Trần Tu Vũ. Tiếng lục lạc vang lên làm dấy lên sự mong đợi mãnh liệt trong lòng anh, nhưng khi Lục Khoan nói rằng Trần Tu Vũ vẫn chưa tỉnh lại, sự chênh lệch giữa kỳ vọng và thực tế khiến anh cảm thấy bước chân mình trở nên rất nặng nề.
“Quý Kiêu!” Lục Khoan ở bên ngoài hô một tiếng.
“Đây!” Quý Kiêu như thể bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, ngay lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế chạy ra ngoài cửa.
“Đang ngủ trong đấy à, cậu bế cậu ấy vào nhà đi.” Lục Khoan mở cửa xe ra nhìn anh cười, Quý Kiêu thấy được Trần Tu Vũ đang lẳng lặng nằm ở ghế sau, “Một đêm qua tôi không ngủ, bế không nổi, việc này phải để lính cứu hỏa cường tráng như cậu.”
Trần Tu Vũ vẫn như cũ, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhắm hai mắt nặng nề mà ngủ, lúc Quý Kiêu bế anh ta lên cứ có cảm giác sợ sẽ đánh thức anh ta khỏi giấc mơ.
“Thực sự rất nặng…..” anh bế Trần Tu Vũ vào trong nhà, anh không hiểu tại sao mấy người này nhìn đều không mập mà lúc bế lên lại nặng như thế, Đinh Mùi thì càng không cần phải nói, anh thường xuyên nghi ngờ Đinh Mùi giấu thịt đi chỗ khác.
Bế Trần Tu Vũ vào sắp xếp ở trong phòng ngủ nhỏ trên lầu hai nhà chú xong, mấy người đều quay lại phòng khách, Tô Quý không xuống cùng mọi người, cậu ghé vào mép giường bảo là muốn ngốc ở đó một hồi.
“Ước nguyện vọng gì?” trên mặt chú mang theo nụ cười mỉm đứng trước cửa sổ nhìn mấy luống rau non ngoài sân.
“Đinh Mùi có thể cùng tôi già đi.” Quý Kiêu châm thuốc lên.
“Không ước cho nó cùng chết với cậu à?” chú quay đầu lại, cười rất vui vẻ.
“Không,” Quý Kiêu bị chú cười đến mức hơi mất tự nhiện, “Chú đừng cười với tôi, sao tôi lại thấy ngượng vậy nhỉ.”
Chú quay đầu cười nhìn Lục Khoan: “Ngượng à?”
Lục Khoan không nói gì trực tiếp quay đầu đi rót nước.
“Không ngượng.” Đinh Mùi đang nằm nửa người trên sô pha, chân gác lên người Quý Kiêu, tâm tình cậu cũng không tệ lắm.
“Tại sao lại ước nguyện như vậy?” Chú nhìn Quý Kiêu, rất thông minh, là trùng hợp hay vẫn là nghĩ thông suốt được?
“Tôi cảm thấy đây là phương pháp sống, nghĩ cũng khá nhiều,” Quý Kiêu ngậm thuốc lá, vì cái nguyện vọng này, thật sự là mấy đêm liền anh không ngủ đàng hoàng được, “Tôi vẫn luôn cảm thấy đây là cái giếng cạn, muốn lưỡng toàn rất khó.”
Chú cười ha ha một hồi, không nói gì.
“Một cái nguyện vọng, đúng không? Cũng chỉ có một cái nguyện vọng.”
“Đúng vậy.”
“Tôi không biết sau khi Đinh Mùi thực hiện nguyện vọng này xong sẽ như thế nào, một mặt tôi không muốn rời xa cậu ấy, mặt khác lại không muốn cậu ấy mất đi thứ mà cuối cùng cậu ấy hẳn sẽ có được,” Quý Kiêu trầm mặc một hòi, “Cho nên, nếu nguyện vọng này không phải là nguyện vọng có thể thực hiện được ngay lập tức……”
“Thì cậu ấy vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu.” Lục Khoan bưng ly nước quay trở lại.
“Đúng vậy, tôi muốn cậu ấy dùng thời gian cả đời của tôi để thực hiện nguyện vọng này,” Quý Kiêu búng búng tàn thuốc, “Thế nào?”
Lục Khoan nhìn chú, khóe miệng mang theo nụ cười: “Còn nghi ngờ chỉ số thông minh của loài người nữa không?”
“Tôi có từng hoài nghi sao?” chú vẫn cười, lại quay qua Quý Kiêu, “Vậy cậu có nghĩ đến, nếu sau khi thực hiện xong nguyện vọng này, cậu chết rồi, thế còn Đinh Mùi thì sao?”
“Chú, chú đã nói là chú chưa từng gặp qua con Mèo chín đuôi nào khác, tôi cảm thấy, trên đời này có lẽ căn bản là không có Mèo chín đuôi phi thăng.”
“Có tôi.” Đinh Mùi dùng mũi chẫn chọt lên chân anh nhắc nhở.
“Ừm, có cậu,” Quý Kiêu xoa bóp chân cậu, cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay, sửa soạn lại suy nghĩ một chút, “Rốt cuộc tại sao Mèo chín đuôi lại muốn ở lại nhân gian trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện này không phải bí mật, thể hội tất cả những gì bọn họ nên thể hội, cho nên…..”
Quý Kiêu duỗi người: “tôi cảm thấy, sau khi nguyện vọng của tôi được thực hiện xong, Đinh Mùi cũng sẽ viên mãn, còn chuyện viên mãn này là như thế nào…..”
“Là thế nào cũng không sao hết, có chết cũng không đáng tiếc,” Đinh Mùi nhắm mắt lại, “Cũng giống như con người vậy, có được những tình cảm này kia mới là mục đích cuối cùng đúng không chú? Quy túc.” (Mình có tra cứu được thì từ “Quy túc” trong tiếng Hán (归宿) dịch sang tiếng Việt có nghĩa là “chỗ ở cuối cùng” hoặc “nơi an nghỉ”. Cụ thể hơn, “quy” (归) có nghĩa là “trở về”, và “túc” (宿) có nghĩa là “ở” hoặc “chỗ ở”. Khi ghép lại, “quy túc” thường được hiểu là nơi mà một người cuối cùng sẽ trở về để an nghỉ, có thể ám chỉ nghĩa trang hoặc một nơi an bình cuối đời. Mình không kiếm được từ nào tiếng Việt để thay thế cho từ này nên tạm thời mình xin phép để nguyên QT, có cao nhân nào biết thì chỉ cho mình với nhe, mình cảm ơn nhiều!)
Chú không trả lời câu hỏi này, cũng không cần trả lời.
Mỗi một con Mèo chín đuôi có thể đi đến điểm cuối cùng này rồi thì trong lòng cũng đều đã có một phần đáp án thuộc về mình, tùy tâm mà thôi.
Bất kể kết quả cuối cùng là cái gì, đều không còn quan trọng, Quý Kiêu nằm trên tảng đá đen bên bờ sông, nhắm mắt lại, ánh nắng mặt trời chiếu lên người ấm ám như một lớp chăn mỏng.
Ngày nghỉ nào anh cũng sẽ cùng Đinh Mùi đến bờ sông nằm phơi nắng, vẫn luôn phơi từ mùa xuân cho tới mùa hè, lại từ mùa hè cho tới đầu thu.
Trên phiến đá đen cũng mọc ra rêu màu xanh rồi, rất tươi tốt, mềm mại lót dưới người, tản ra hương thơm thanh thuần, cuộc sống yên lặng mà vui thích như vậy làm anh cảm thấy rất an tâm kiên định, cứ như vậy đi, còn gì không thỏa mãn đâu.
Đinh Mùi gối lên cánh tay nằm bên người anh, vẫn luôn híp mắt nhìn mặt trời.
Cậu không phơi nắng ngoan ngoãn được như Quý Kiêu, cậu thích nằm ngửa, vén áo lên phơi cái bụng trước, sau đó lại lật người lại phơi cái lưng, cậu cảm thấy phải phơi như vậy mới có thể phơi đến toàn thân mềm xốp.
“Quý Kiêu.” Đinh Mùi quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng mặt nhìn Quý Kiêu.
“Ơi?”
“Anh đen rồi.”
“Phơi nắng mà.”
“Tôi có đen không?”
Quý Kiêu quay đầu lại mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu một chút: “Cậu vốn dĩ là một con mèo đen, một sợi lông trắng cũng không có.”
“Tôi nói là bây giờ này!” cánh tay Đinh Mùi chống trên mặt đất, “Cái đồ ngốc nhà anh.”
“Không đen, rất trắng, có thể đi quảng cáo phòng tắm hơi được luôn,” Quý Kiêu vui vẻ, “Mèo trắng trắng, mùa hè thì sợ gì chứ, đã có mèo trắng trắng, không sợ phơi dưới nắng trưa!”
“Anh đúng là phiền phức,” Đinh Mùi đẩy anh một cái, ngồi dậy nhìn chằm chằm mặt sông, một lát sau lại quay lại rất buồn bực, “chú muốn tôi đi học, nói tháng chín này khai giảng là phải đi rồi, phiền quá đi.”
“Ai….” Quý Kiêu sửng sốt một chút, lại thở dài một hơi, “Cậu phiền cái gì, tôi lại phải làm bài tập giúp cậu mới phiền đây.”
Đinh Mùi cười một chút, nhặt cục đá lên ném vào trong lòng sông, cục đá nảy trên mặt nước vài cái, cậu đã rất thành thạo việc ném đá trên mặt sông: “Nhìn này.”
“Trâu bò, đom thủ.” Quý Kiêu dựng ngón cái cho cậu.
“Tôi muốn ăn cá khô nhỏ.” Đinh Mùi lại ném một cục đã xuống.
“Chỗ lần trước mẹ tôi làm cậu đã ăn hết rồi?”
“Ừm, buổi tối đói bụng nên ăn luôn.”
“……. Đinh Mùi, tôi nói với cậu này, cậu không có đen đi đâu,” Quý Kiêu ngồi dậy, bóp lên eo Đinh Mùi một cái “Tôi cảm thấy cậu là béo lên, cứ nửa đêm rồi còn ăn nữa.”
Đinh Mùi không để ý đến anh, tự mình chuyên chú chơi ném đá trên mặt sông.
Quý Kiêu nằm trở lại phiến đá định ngủ một chút, buổi tối còn phải trực ban nữa.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên một chút, anh lười biếng lấy ra nhìn thoáng qua.
Người gửi: Đường Phao Phao.
Phu quân, thế mà cậu lại đổi cả mật khẩu của tôi đi!
– –Hoàn chính văn—