Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 32


Những vật dụng cần thiết trong phòng tắm đều đủ cả, sau khi tắm nước nóng xong, Ngu Thanh Vãn mặc một bộ đồ ngủ vải bông, sau đó lại đột nhiên muốn đi xem thỏ.

Con thỏ đó là do dì Trần ôm vào phòng khách sau khi ăn tối xong, chính là con thỏ lúc trước Ngu Thanh Vãn nhìn thấy ở căn phòng riêng trên du thuyền, là con thỏ Hạ Thành nuôi.

Nhờ có con thỏ này mà trong ngôi nhà trống vắng này không phải chỉ có mình cô nữa.

Ngu Thanh Vãn khoái đại thêm chiếc áo khoác lên người rồi đi xuống phòng khách dưới lầu.

Đêm đã rất khuya, người làm bên ngoài đều đã đi nghỉ hết rồi, trong phòng khách biệt thự rất yên ắng, chỉ có một trản đèn lưu ly phát ra ánh sáng vàng ấm áp đang lẳng lặng chiếu sáng.

Chuyện kỳ lạ là rõ ràng nhà tổ nhà họ Dung cũng xa hoa trống trải thế này, nhưng khi ở đây, cô không hề cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Có lẽ vì có con thỏ này làm bạn với cô.

Mặc dù không phải cùng một con, nhưng dường như nó vẫn có thể cho cô rất nhiều an ủi.

Ngu Thanh Vãn ôm thỏ ra khỏi lồng kim loại đặc chế dành cho nó rồi ngồi xuống sofa trong phòng khách, chốc chốc lại vuốt lông cho nó.

Đôi mắt đỏ như đá quý của thỏ con chớp chớp, nó lẳng lặng nhìn cô, sau đó lại chủ động dụi dụi vào lòng bàn tay cô.

Rất giống con thỏ họ nhặt về từ nhiều năm trước.

Cảm giác kì lạ như đã mất đi lại có được dần lan tràn trong lòng cô.

Khiến cô có ảo giác như tất cả đều có thể quay về điểm xuất phát.

Lòng Ngu Thanh Vãn mềm nhũn, cô vuốt tai thỏ, khóe môi hơi nhếch lên, nói: “Em có tên không?”

Thỏ con hoang mang chớp chớp mắt với cô, hình như không hiểu cô đang muốn nói gì.

Cô lại bật cười vuốt lông trên lưng cho nó, nhẹ giọng nói: “Không có cũng không sao, đợi ba em trở về chị sẽ hỏi anh ấy.”

Phòng khách trống trải mà yên tĩnh, một người một thỏ yên lặng ngồi thừ trên sofa, ánh đèn mờ mờ phủ xuống cả hai.

Bộ lông như tuyết trắng tràn ra kẽ ngón tay, bầu không khí ấm áp mà tốt đẹp.

Cũng không biết hôm nay Hạ Thành có về không nữa.

Do dự hồi lâu, Ngu Thanh Vãn sợ làm phiền đến anh nên vẫn quyết định không gửi tin nhắn cho anh, cô ngồi trong phòng khách chờ một chút là được rồi.

Nhiệt độ trong nhà rất ấm áp, cô chỉ dựa vào thành sofa một lát mà cơn buồn ngủ đã kéo đến, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.

Cô ngủ rồi nên cũng không nghe thấy tiếng bánh xe ma sát vang lên bên ngoài.

Lúc Hạ Thành về tới nhà thì nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ say sưa.

Đuôi tóc mềm mại vẫn còn hơi ẩm xõa tung trên vai, trên người đang mặc bộ đồ ngủ vải bông mà anh chuẩn bị, mặt mày trắng như ngọc quý, hàng lông mi đen như lông quạ rũ xuống, ở khoảng cách gần thậm chí còn có thể nhìn thấy cả lông tơ rất mảnh dưới ánh đèn.

Đây là cảnh tượng anh đã từng ảo tưởng vô số lần.

Lo áo khoác ngoài của mình dính mùi thuốc lá, Hạ Thành tiện tay cởi ra treo lên cửa rồi mới nhấc chân đi vào.

Đi tới cạnh sofa, anh và con thỏ trong lòng Ngu Thanh Vãn bốn mắt nhìn nhau, anh đặt tay lên môi xuỵt một tiếng ra hiệu cho nó, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Thỏ con lập túc rụt tai, sợ hãi chui tọt vào lòng Ngu Thanh Vãn.

Nhưng mà, nghe thấy tiếng vang khe khẽ bên tai, Ngu Thanh Vãn đã tỉnh dậy.

Cô mở mắt, dáng người cao lớn quen thuộc rơi vào tầm mắt.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô mơ mơ màng màng, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh về rồi sao?”

Vừa mới tỉnh ngủ nên âm cuối của cô có phần mềm mại như bông, khiến người ta nghe mà động lòng.

“Ừm.”

Hạ Thành đáp tiếng rồi cúi người, động tác tự nhiên vén những sợi tóc dính trên má cô ra, anh thấp giọng hỏi: “Sao lại ngủ ở đây?”

Lúc này Ngu Thanh Vãn mới ý thức được bây giờ hai người cách nhau rất gần.

Hơi thở lành lạnh trên cơ thể người đàn ông bị nhuốm cả hơi lạnh đêm khuya, ngón tay như có như không vuốt ve da dẻ trên mặt cô khiến cô vô thức nuốt khan, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao lại bỗng dưng đập điên cuồng.

“Tôi… tôi cũng không biết, lúc nãy hơi buồn ngủ.”

Thật ra ý định ban đầu của cô là muốn đợi xem anh có về hay không.

Nhưng mà cô không nói câu đó, cô nhanh chóng đứng dậy xỏ dép vào: “Bây giờ tôi lên phòng ngủ đây.”

Ngu Thanh Vãn luống cuống ôm theo thỏ con chuẩn bị lên lầu, nhưng cô lại nghe thấy có tiếng bước chân vang lên sau mình.

Hạ Thành cũng đi lên lầu.

Vậy hôm nay anh muốn ngủ ở đâu?

Trên tầng ba có một phòng ngủ chính và một phòng cho khách.

Anh sẽ chủ động ngủ ở phòng cho khách chứ?

Hay là… hay là anh muốn ngủ cùng phòng với cô.

Lúc đi tới cầu thang lên tầng ba, đấu tranh nội tâm của Ngu Thanh Vãn đã kết thúc, rốt cuộc cũng tìm được đề tài nói chuyện.

Cô đứng trước cửa phòng ngủ, quay người nhìn về phía người đàn ông đi sau lưng mình, mềm giọng nói: “Đúng rồi… con thỏ này, tên nó là gì vậy?”

“Tôi chưa đặt tên.”

Hạ Thành vừa nâng tay cởi nút tay áo, thuận tiện ngước mắt nhìn con thỏ một cái rồi mới thản nhiên nói: “Không ai đặt tên cho nó, em muốn gọi gì thì cứ gọi vậy đi.”

Biết trước nay anh đều chẳng có kiên nhẫn gì, chứ càng đừng nói tới chuyện đặt tên cho thú cưng, Ngu Thanh Vãn cũng không bất ngờ lắm, cô gật đầu nói: “Ừm… được, vậy tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

“Ừ.”

Thấy hình như Hạ Thành không có ý đi sang phòng khác, cô cắn môi thật chặt, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Hôm nay anh muốn ngủ ở đâu?”

“Em nói xem, bà Hạ.”

Hạ Thành dựa lên khung cửa, mấy cúc áo trên cùng tuỳ ý mở bung ra, dáng vẻ hết sức nhàn nhã và tự phụ.

Dưới ánh đèn, đôi mắt người đàn ông hơi phiếm sáng, nhìn chằm chằm vào cô.

“Trong điều kiện kết hôn em đưa ra khi trước hình như không có điều kiện nào là chia phòng ngủ cả.”

Hô hấp của Ngu Thanh Vãn chợt trở nên căng thẳng.

Thật ra cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Về chuyện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng này, cô cũng không nhắc tới trong điều kiện trước khi kết hôn, thậm chí chính cô cũng không biết tại sao.

Nếu cô đã không đề cập tới, đương nhiên cũng không có lý do từ chối.

Chỉ là, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…

Hai người đều im lặng một lúc, Ngu Thanh Vãn còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào thì đã nghe Hạ Thành thản nhiên nói: “Quần áo của tôi đều ở bên trong, tắm rửa xong đã rồi nói.”

Thì ra buổi chiều khi Ngu Thanh Vãn sắp xếp đồ đạc, không biết người làm đã mang quần áo đàn ông để vào tủ quần áo trong phòng ngủ chính từ khi nào, phòng dành cho khách trống rỗng.

Bây giờ quần áo của cô cũng ở trong tủ quần áo, có cả nội y các thứ nữa.

Lo lắng bị anh nhìn thấy sẽ xấu hổ nên Ngu Thanh Vãn lập tức nói: “Để tôi đi lấy giúp anh.”

Trong tủ quần áo khổng lồ, một hàng áo tắm áo ngủ màu đen hoặc màu xám của đàn ông được treo ngay ngắn một bên.

Quần áo của cô đều hơi nhạt màu, nhưng lại chuẩn bị cho Hạ Thành những bộ sẫm màu, hai kiểu phong cách đối lập đặt cùng một chỗ nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá đối lập tương khắc.

Đối mặt với đống đồ trước mắt, Ngu Thanh Vãn vẫn cảm thấy cực kỳ không chân thật.

Bây giờ Hạ Thành đã là chồng cô rồi.

Bây giờ họ đã ở chung một căn phòng.

Họ sẽ sống cùng nhau, vậy nên cô phải cố gắng thích nghi mới được.

Cô hít sâu một hơi, chọn cho Hạ Thành một bộ đồ ngủ màu xám đậm rồi cầm ra ngoài, cô hỏi Hạ Thành đang đứng trong phòng ngủ: “Bộ này được không?”

Hạ Thành hơi híp mắt, cười nhẹ hỏi: “Cái khác thì sao?”

Ngu Thanh Vãn hơi ngơ ngẩn, không hiểu lắm hỏi lại: “Cái gì khác?”

Chỉ thấy người đàn ông hơi nhướng mày nhìn bộ đồ ngủ cô đang cầm trong tay, chậm rãi hỏi: “Tôi chỉ mặc một cái này thôi sao?”

Cô chưa kịp nói gì, anh đã nói tiếp: “Được, tôi không có ý kiến gì.”

Một giây sau, cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng nhận ra cái khác mà anh nói là cái gì.

Cô quên lấy… cái kia cho anh…

Vành tai cô lập tức ửng đỏ, cô khụ nhẹ một tiếng, nói: “Anh… đứng đây đợi một lát, tôi đi tìm.”

Ngu Thanh Vãn vội vàng chạy ngược về phòng chứa quần áo, kéo một ngăn tủ bên dưới ra, bên trong toàn là quần lót nam hoàn toàn mới.

Cô vốn cho rằng ít nhất hai người có thể tôn trọng nhau như khách.

Nhưng không ngờ rằng Hạ Thành hoàn toàn không cho cô cơ hội tôn trọng anh như khách.

Vợ chồng với nhau, cô không có lý do gì không đi lấy quần lót cho anh cả.

Ngu Thanh Vãn không dám nhìn lâu, đỏ mặt cầm bừa lên một cái.

Đồ đã cầm trong tay rồi, cô vẫn không giấu nổi lòng tò mò mà nhìn trộm một cái, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Kích thước thật đáng sợ.

Cầm quần lót của anh mà như đang cầm củ khoai lang bỏng tay, cô nhét nó vào tay Hạ Thành, căng thẳng đến mức không kiềm chế được ngón tay đang run rẩy.

Hạ Thành nhấc chân đi lướt qua cô vào phòng tắm, thoáng thấy dáng vẻ vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng của cô, khi đi lướt qua vai cô, anh đột nhiên hờ hững nói:

“Không cần phải hoảng thế, sớm muộn cũng quen thôi.”

Sớm muộn… cũng sẽ quen thôi?

Đúng thế thật, họ là vợ chồng mà.

Ngu Thanh Vãn khẽ hít một hơi, cưỡng ép mình phải bình tĩnh hơn một chút, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.

“Đúng rồi, bác sĩ nói vết thương của anh giờ vẫn chưa dính nước được.

Hạ Thành thờ ơ nói: “Tôi sẽ cố để nó không dính nước.”

Nghe thấy giọng điệu sao cũng được này, Ngu Thanh Vãn hơi nhíu mày, vô thức nói: “Vậy cũng không…”

Hai chữ không được còn chưa ra khỏi miệng đã thấy đôi mắt Hạ Thành hơi nhướng lên, khoé miệng chan chứa ý cười như có như không.

“Vậy thì phải làm phiền bà Hạ tắm giúp tôi nhé?”

“…”

Nghĩ tới cảnh tượng lau người giúp anh trong bệnh viện lần trước, Ngu Thanh Vãn cảm thấy trường hợp bây giờ còn nguy hiểm hơn khi đó nữa.

Hay là thôi đi…

Cô im lặng không nói gì, cuối cùng Hạ Thành vẫn cầm áo tắm của mình đi vào tắm rửa.

Nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách, ngọn đèn trên đầu giường đang phát ra ánh sáng vàng dìu dịu, Ngu Thanh Vãn dựa vào đầu giường đọc sách.

Rõ ràng cô đọc rất nghiêm túc, nhưng lại không lọt được chữ nào vào đầu cả.

Nhiệt độ trong phòng ngủ dường như cũng cao hơn một chút.

Đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Ngu Thanh Vãn mới hoảng loạn bỏ sách xuống, muốn làm bộ chuẩn bị đi ngủ.

Cô tuỳ tiện kéo hộc tủ dưới cùng trên đầu giường ra, vừa muốn bỏ sách vào trong thì đã nhìn thấy một loạt hộp nhỏ để bên trong.

Cô hoang mang chớp chớp mắt, vẫn chưa ý thức được cái này là cái gì nên tiện tay cầm một cái lên xem thử, khi nhìn rõ mấy chữ trên đó rồi, vành tai Ngu Thanh Vãn chợt đỏ bừng, lòng bàn tay cũng ngứa râm ran.

Chắc chắn là người làm trong nhà đã chuẩn bị trước, chiều nay lúc dọn dẹp phòng ngủ cô hoàn toàn không nhìn thấy.

Nhưng mà tiếng mở cửa phòng tắm lại vang lên, tiếng bước chân trầm ổn cũng vang lên ngay sau đó.

Cô vội vàng đóng ngăn tủ lại rồi giấu cái hộp mình đang cầm trong tay xuống dưới chăn, hoảng loạn như ăn trộm bị bắt tại trận.

“Giấu cái gì đấy?”

“Không… không có gì.”

Nghe thấy giọng người đàn ông, Ngu Thanh Vãn giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Thành đang đi về phía mình.

Hô hấp của cô bất chợt trở nên dồn dập.

Người đàn ông đang khoác một bộ áo tắm màu xám đậm, mái tóc ướt mềm mại rũ xuống che đi nửa đôi mắt đen nhánh. Khi không còn vẻ sắc bén và lạnh lùng nữa, đôi mắt đào hoa đó của anh trông vô cùng mê hoặc.

Cổ áo tắm mở tung, dây áo tắm cột lỏng lẻo trên thắt lưng, tuỳ ý để lộ đường cong cơ thể rắn chắc bên trong, bọt nước như trân châu thuận theo đường cong cơ ngực chảy xuống tuyến nhân ngư, vải lụa xám màu bị thấm nước, tạo thành vệt nước mờ ám, vô tình lộ ra vẻ sắc dục.

Dưới chăn, ngón tay Ngu Thanh Vãn đang cầm chiếc hộp bất giác siết chặt, cô không kiềm được mà nuốt khan một cái, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Rõ ràng lần trước trong bệnh viện đều đã nhìn thấy hết rồi, cũng đã sờ luôn rồi, sao bây giờ lại không có chí khí thế không biết.

Xúc cảm lần trước như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay.

Cơ bắp trên người anh rất cứng rắn, sờ vào hơi cộm tay.

Cũng không biết có phải cơ bắp của đàn ông đều như thế không, dù sao thì cô cũng chỉ mới sờ của một người này thôi.

Ngu Thanh Vãn đang cưỡng ép ánh mắt mình rời khỏi cơ bắp lõa lồ của anh, thì ngay lúc này, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại, cô đột nhiên chú ý tới trên bả vai dưới áo tắm hình như mơ hồ lộ ra dấu vết gì đó, trông cực kỳ bắt bắt trên làn da trắng lạnh của anh.

Giống như hình xăm, nửa kín nửa hở nên cô nhìn không rõ lắm.

Lần trước khi ở bệnh viện, sau lưng anh quấn đầy băng gạc nên cô căn bản không nhìn thấy tình hình trên lưng anh.

Anh có hình xăm? Anh xăm lúc nào?

Mấy năm trước lúc hai người chia xa, trên người anh vẫn không có hình xăm nào cả.

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cô, khiến Ngu Thanh Vãn hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt của mình vẫn luôn đặt trên người anh.

Tới khi cô hoàn hồn lại, hơi nóng người đàn ông mang ra từ phòng tắm đã gần kề ngay chóp mũi cô không biết từ lúc nào, nó uốn lượn dây dưa, chặt chẽ bao trùm lấy cô.

Không khí xung quanh dường như cũng bị hơi nước làm dính nhớp, thần kinh cô lập tức căng thẳng, vành tai lúc nãy còn chưa kịp bớt nóng đã đỏ bừng trở lại, vỏ nhựa bọc ngoài hộp nhỏ cô đang giấu trong tay cọ vào lòng bàn tay, tê ngứa như bị kim đâm.

Ga trải giường truyền tới tiếng ma sát, đầu gối anh đã chui vào trong chăn, trên người tràn đầy hơi thở xâm lược, không ngừng tiến gần cô.

Giọng nói vẫn luôn lạnh lùng như đao mỏng cũng như bị dính một ít sương mù, vang lên trong căn phòng ngủ bị bóng đêm bao trùm khiến nó càng thêm từ tính.

“Giấu cái gì đấy, cho tôi xem nào.”

Ngu Thanh Vãn hơi chột dạ dời mắt, cô đẩy cái hộp vuông kia vào sâu hơn nữa, cả người cũng muốn ngã ra sau che chắn nó.

“Thật sự không có gì…”

Cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh đổi đề tài, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Anh tắm xong rồi thì về phòng trước đi, tôi muốn ngủ…”

Nghe thấy Ngu Thanh Vãn gấp gáp đuổi người như thế, Hạ Thành hơi nhíu mày, đôi mắt cũng tối xuống.

Anh ung dung nhìn chằm chằm cô, giọng điệu lập lờ:

“Bà Hạ, tối nay là đêm đầu tiên từ khi chúng ta đăng ký kết hôn.”

Ánh nhìn thâm thuý của người đàn ông bất ngờ để lộ đôi phần nguy hiểm, khiến cô không giấu diếm nổi sự chột dạ trong lòng.

“Em muốn đuổi tôi đi đâu?”

“Tôi… ở đây không còn chỗ cho anh nằm nữa.”

Ngu Thanh Vãn nhanh trí ôm thỏ con trong lòng như cọng cỏ cứu mạng, cô chớp chớp mắt nhìn anh, ra vẻ đứng đắn giải thích.

“Bởi vì nó cũng phải ngủ ở đây.”

“?”

Khoé mắt Hạ Thành giật giật, bốn mắt nhìn nhau với con thỏ mình nuôi đang được cô ôm trong lòng.

Đối mắt với đôi mắt mờ mịt hoang mang của thỏ con một lát, anh liếm liếm môi, bỗng dưng bật cười.

Anh bảo Sầm Duệ mang thỏ tới đây vốn là vì sợ cô ở nhà một mình sẽ cô đơn.

Không ngờ rằng hai con thỏ mình nuôi lại ngủ trên giường mình.

Cuối cùng, người bị đuổi ra khỏi phòng ngay đêm tân hôn lại là anh.

Cái này gọi là gì? Tự bê đá đập chân mình?

Phòng ngủ im lặng một lát, Ngu Thanh Vãn thật sự không nhìn thấu được cảm xúc sâu xa trong mắt anh, bị đôi mắt sâu thẳm mà nguy hiểm đó nhìn chằm chằm, trái tim cô không chịu nổi mà thắt lại.

Cô chuẩn bị xuống giường chạy trốn: “Tôi thấy bên cạnh còn một gian phòng ngủ nữa, hay là tôi sang bên đấy ngủ…”

Cô vừa nói vừa bước xuống giường, nhưng vẫn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã vươn tay, dễ dàng bế ngang eo thả cô lại trên giường.

Lơ lửng một giây ngắn ngủi, Ngu Thanh Vãn vẫn chưa phục hồi tinh thần đã nghe thấy giọng nói thoả hiệp đầy bất đắc dĩ của người đàn ông.

“Tôi đi.”

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, tay anh vẫn đang đặt sau gáy cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính cứ quanh quẩn trong tai cô.

“Mới ngày đầu tiên kết hôn đã để bà Hạ phải chịu uất ức tới phòng dành cho khách ngủ ư?”

Nghe thấy hai chữ bà Hạ, trái tim cô vẫn không khỏi hụt một nhịp, đôi má trở nên đỏ bừng.

Từ khi đăng ký kết hôn tới giờ vẫn chưa được nửa ngày, anh đã gọi cô là bà Hạ không biết bao nhiêu lần, vậy mà cô vẫn chưa quen được.

Nhưng nghe anh nói để anh đi, Ngu Thanh Vãn vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chú ý thấy vẻ mặt cô đã hơi thả lỏng, đôi mắt Hạ Thành bỗng trở nên sắc bén, anh không nói năng gì.

Mấy ngày trước cô dầm mưa đổ bệnh, sức khoẻ vẫn chưa tốt hẳn.

Hơn nữa hai người cũng đã đăng ký kết hôn rồi, cô còn có thể chạy đi đâu được chứ.

Ngày sau còn dài, không cần nóng vội.

Chỉ là…

Hạ Thành cụp mắt, tầm mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua người trước mặt.

Dưới ánh đèn, đôi lông mi dài mảnh của cô vẫn run lên đầy bất an, khi nâng mắt nhìn về phía anh, đôi mắt hạnh trong veo như ngập nước. Vì đang bệnh nên môi cô tái hơn người bình thường một chút, thi thoảng còn khẽ nhếch đôi môi phấn hồng, thậm chí còn không ý thức được bây giờ mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm thế nào.

Hô hấp của Hạ Thành bỗng trở nên nặng nề hơn, cơn nóng ở nơi nào đó như bị thúc giục, đôi mắt vốn đã sâu thẳm nay lại càng thêm tối màu.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, anh đột nhiên nói: “Sức khỏe em sao rồi, buổi tối có uống thuốc đúng giờ không?”

Ngu Thanh Vãn không biết sao anh lại đột nhiên hỏi thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trả lời: “Uống rồi.”

“Ừm.”

Hạ Thành cúi đầu áp sát bên tai cô, thấp giọng nói: “Tối nay cho em nợ, sau này tôi đòi lại sau.”

Lồng ngực rắn chắc phả hơi nóng ngay trước mặt, hô hấp kìm nén ngay sát bên tai, khiến tai Ngu Thanh Vãn nhột nhột.

Ngay sau đó, ngón tay to lớn mà khô ráo của anh như có như không nhẹ nhàng xoa thịt mềm sau gáy cô, lời nói vô cùng mờ ám.

“Điều dưỡng thân thể cho khỏe, tôi không nhịn lâu được đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN