– Năm trước 500 cân bông chúng ta chỉ dùng không đến năm mươi cân, vậy thì để lại năm mươi cân làm áo bông cho bọn nhỏ. Còn 400 cân thì anh xem bán cho thôn dân như thế nào?
Chu Bắc Sơn nghe cũng đồng ý, sẵn tiện đã đến thời gian g.i.ế.c heo, anh cũng phải đi một chuyến thị trấn giao nộp nhiệm vụ cho Tô Mãn.
– Giá cả tính như thế nào?
– Cao hơn giá thị trường một phần mười đi, đã không có phiếu mà giá cả bằng nhau thì cũng không hợp lý.
Ngày hôm sau sáng sớm, Chu Bắc Sơn đạp xe đạp ghé qua nhà đại đội trưởng xin nghỉ. Vì anh thỉnh thoảng lại đi ra ngoài nên đại đội trưởng đã cho anh một chồng giấy giới thiệu được bỏ trống, không cân mỗi lần anh phải chạy qua xin.
Chu Bắc Sơn trước tiên ghé qua Đặc dị cục, từ không gian giao nhiệm vụ của Tô Mãn, kế tiếp xem xét nhận nhiệm vụ mới thì phát hiện bảng nhiệm vụ của anh và Tô Mãn thay đổi.
Bảng của Tô Mãn xuất hiện nhiệm vụ là trăm năm nhân sâm, mỗi nhiệm vụ một cây, tiền thưởng một ngàn. Anh ngó bồn nhân sâm trong không gian, tính tính mấy cây lớn cũng đã đủ trăm năm rồi, thế là tiếp.
Lần đầu tiên Tô Mãn tiếp nhiệm vụ, Tống Hoành đưa cô mười hai viên hạt giống, cô nuôi sống mười một viên, giao nộp chín viên nên trong không gian còn hai viên.
Lại thêm khi nhân sâm đủ năm năm tuổi thì bắt đầu ra hoa kết hạt, mỗi khi thêm một năm tuổi thì lại kết hạt một lần.
Mới đầu Tô Mãn đem tất cả gieo vào đất, mỗi ngày đều vào uẩn dưỡng, sau lại hạt nhân sâm thật sự nhiều quá nên cô chỉ đem những hạt thu hoạch sau cất giữ lên.
Tuy vậy, nơi trồng nhân sâm của Tô Mãn cũng đã cực kỳ đồ sộ, lớn lớn bé bé mấy chục cây, bán bớt vài cây lớn nhất đổi tiền cũng không tồi.
Đến lượt bảng nhiệm vụ của anh thì có một nhiệm vụ được liệt vào cấp đặc biệt.
Nhiệm vụ tiêu diệt hang ổ bọn buôn người Nhện đen, tiền thưởng ba ngàn, ở đây ghi rõ một cái nhiệm vụ này bằng ba nhiệm vụ thường, đồng nghĩa với việc chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì cả năm nay anh có thể ở nhà ôm vợ, Chu Bắc Sơn do dự một chút rồi tiếp.
Đưa nhiệm vụ cho Tống Hoành đăng ký, nhận lấy nhân sâm hạt giống và tình báo về Nhện đen, Chu Bắc Sơn lại bán một đợt lương thực cho cấp trên và đồng nghiệp. Sau đó thong thả ung dung đạp xe về.
Về gần đến thôn, chọn một cái góc khuất liền lấy bông và thịt heo ra, đạp cả chiếc xe cồng kềnh đến nhà đại đội trưởng. Dặn dò bác để hai mươi cân bông cho Trương Lâm thị, những thứ khác tuỳ bác xử lý, ngày mai anh lại qua lấy tiền.
Lúc Chu Bắc Sơn chạy xe đạp vào thì rất nhiều người thấy, bởi lẽ Chu gia thôn ba mặt đều là núi, mặt còn lại có con sông chảy qua, đầu thôn lại là một tảng lớn ruộng đồng, muốn vào thôn thì chỉ có một đường duy nhất là xuyên qua ruộng đồng nên ai vào thôn cũng sẽ bị phát hiện.
Mọi người nhìn thấy có thịt heo thì nhanh hơn tay muốn hoàn thành công việc trước tiên sau đó cầm tiền đi thôn trưởng gia mua thịt. Lúc cầm tiền qua mới phát hiện có kinh hỉ chờ bọn hắn.
Bông nha, thật nhiều người đã quên lần trước mua bông là khi nào rồi. Bởi vì cách thị trấn quá xa, mà bông ở Tây Bắc lại là hàng hiếm nên lần nào cũng không mua kịp. Trước cải cách còn như thế, sau cải cách mua bông lại cần phiếu, người nông dân thì lấy đâu mà ra phiếu để mua. Cho nên đây thật sự là kinh hỉ.
Trừ nhà của Tô Chu và Trương Lâm thị ra, 380 cân bông đều bị càn quét sạch sẽ.
Cũng bởi vì nhà ở trong núi, nhiều lần mua không được đồ nên Chu gia thôn thôn dân đều có tiền tiết kiệm hơn thôn khác rất nhiều. Lại thêm toàn thôn siêng năng cần mẫn nên 380 cân bông cũng không chớp mắt mà mua. Đây là cơ hội tốt, thôn khác muốn mà không được đâu. Các vị gia trưởng về nhà lại mở họp gia đình, lại một lần nữa hung hăng cường điệu việc này không được truyền ra khiến cho đến em bé ba tuổi đều biết giữ bí mật.
Đây là ” luận như thế nào tẩy não!” nha.
Tô Chu hai người không cần xem cũng đoán được phản ứng của mọi người như thế nào nên bọn họ cũng không chú ý lắm. Mà sự tất cả sự chú ý đã dồn về hai nhân vật đặc biệt hôm nay. Vâng, hôm nay là sinh nhật của Chu Ái Quân đồng chí và Chu Ái Quốc đồng chí.
Tô Mãn đã thức dậy từ sáng. Cô phải nhờ đến sự trợ giúp của Trương Lâm thị và Chu Nhã để hoàn thành hai chiếc bánh kem to. Từ sau khi Tô Mãn giúp Chu Nhã vào mùa đông năm trước, Chu Nhã thỉnh thoảng lại đến nhà tìm Tô Mãn tám chuyện, nghiễm nhiên trở thành người bạn tốt đầu tiên của Tô Mãn ở thế giới này. Ái Quân Ái Quốc cũng rất thân thiết với Chu Đông – con trai Chu Nhã.
Lúc Chu Bắc Sơn về đến nhà thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tô Mãn thậm chí còn kêu Trương Cảnh đi ra ngoài gọi vào một đám nhóc con của thôn. Buổi tiệc sinh nhật diễn ra trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Khi tiệc tan, Tô Mãn còn gọi bọn nhỏ về nhà lấy bát để mang về một miếng nhỏ bánh kem cùng vài viên kẹo.
Trải qua lần này, gia đình Tô Chu vinh quang trở thành người được bọn trẻ con trong thôn yêu thích nhất, vượt qua luôn cả các vị gia trưởng của bọn chúng. Sau lại, khi Ái Quân Ái Quốc bắt đầu có thể chạy ra ngoài chơi, hai anh em nghiễm nhiên trở thành đại ca của chúng. Buồn cười lắm.
Sinh nhật vừa xong, khi Ái Quân Ái Quốc bập bẹ gọi người thì trong thôn đã bước vào mùa thu hoạch. Cả năm nay mặc dù trời mưa rất ít nhưng thôn của bọn họ gần sông, nước sông vẫn còn một nửa lượng nước, thôn dân lại cần cù tưới tiêu nên thu hoạch không tệ lắm.
Tô Chu hai người lại đổi thành đẩy hai chiếc xe em bé đi làm việc. Ba bảo bảo bước lên con đường như anh chúng, ngày ngày ngồi gốc cây đa nhìn mọi người làm việc. Nhưng bọn chúng đông nha, cho dù không có ai để ý đến thì năm anh em cũng có thể nói chuyện với nhau rôm rả, không khí rất sinh động.
Bận rộn mãi đến giữa tháng chín mới xong, vì lúa nước thu hoạch trước nên nên khi tất cả hoàn thành, lúa trên cơ bản đã được phơi khô, chỉ chờ bắp tách hạt là có thể đem đi nộp thuế.
Tô Mãn là người bận nhất, khi không làm việc trong đất nữa, cô phải tính ra số lương thực để nộp thuế và số lương thực phân cho mỗi người.
Lương thực nộp thuế được đại đội trưởng để lên xe bò chở đi thị trấn. Năm nay tuy hạn nhưng các thôn học theo Chu gia thôn, mặc dù sản lượng không bằng Chu gia thôn nhưng cũng không quá kém. Bởi vậy khi Chu đại đội trưởng đến liền bắt gặp vài người nhìn bác đầy cảm kích khiến bác không hiểu ra sao.
Nộp thuế xong thì đến phân lương thực. Mỗi người đại khái có 1400 cân, cũng đủ để bọn họ ăn no. Bởi vậy ai cũng tươi cười đầy mặt. Tết năm nay có lương, có thịt có áo bông, đây mới là ấm no a.
Nhiều người lựa chọn giữ lại năm sáu phần mười lương thực, còn lại thì bán cho Cung Tiêu Xã kiếm chút tiền tiêu.
Bởi vì năm nay Tô Chu hai người nghỉ rất thường xuyên nên lương thực phân rất ít, bọn họ cũng không bán.
Thu đi, đông đến, xuân lại sang. Thấm thoát mà Tô Chu hai người đến Chu gia thôn đã được sáu năm rồi. Ai Quốc, Vệ Quốc, Gia Quốc, Kiến Quốc, Bảo Quốc đều đã lớn thành các cậu nhóc năm sáu tuổi, đã không cần ngồi xe đẩy mỗi khi cha mẹ ra đồng.
Càng lớn, bọn nhóc càng hiếu động, nước da trắng nõn mà Tô Mãn vất vả bảo dưỡng cho các cậu một đi không trở lại. Bây giờ nhìn bề ngoài, các cậu giống y như những cậu bé trong thôn, chỉ có điều to lớn rắn chắc hơn các bạn cùng trang lứa, cả ngày lĩnh một đám trẻ con đi trèo cây tìm trứng chim.
Năm nay thu hoạch vụ thu vừa đến, Tô Mãn không cho bọn hắn chạy loạn mà bắt phải ra đồng nhặt hạt lúa như những đứa trẻ khác, khiến nước da đã đen nay lại càng đen hơn, mỗi khi đi chung với Tô Mãn thì trắng đen hai màu trông rất buồn cười.
Bây giờ Tô Mãn đau đầu việc cho bọn nhỏ đi học. Trường học ở thị trấn thì quá xa, nếu mà dạy ở nhà thì cô không có thời gian. Từ lúc Chu Bắc Sơn thử nghiệm thành công trồng lúa mì vụ đông thì Tô Mãn đã lâu không được nhàn rỗi. Đó cũng là lý do mà mấy năm nay, mặc dù biết tình trạng thất học của thôn nhưng vẫn không giúp được gì.
Năm nay đã là 1962 rồi. Tô Mãn trong lòng cầu mong quốc gia này đừng giống như trong lịch sử nước H. Nếu không, khoản thời gian tới đây sẽ là khoản thời gian đẫm m.á.u nhất. Tô Mãn thật sự không hiểu, hai cái quốc gia khác thời không, bản đồ địa lý cũng khác nhau, chữ viết khác nhau, lịch sử cũng khác nhau nhưng từ năm 1930 đến nay lại có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ. Thật khó mà lý giải.
Mấy năm trước Chu Bách Sơn tiếp cái nhiệm vụ đi tiêu diệt hang ổ Nhện đen, anh hoàn thành xuất sắc và bắt sống thủ lĩnh của chúng. Tên đó bị đưa đi nhà giam đặc biệt. Cũng không biết bên kia trông giữ thế nào mà để hắn trốn thoát.
Chu Bắc Sơn bị kêu đi gặp Tống Hoành gấp, ông lo lắng bọn họ bị trả thù.
Từ chỗ Tống Hoành đi về, Chu Bắc Sơn có chút tâm sự nặng nề. Tối đó, khi bọn nhỏ đã về phòng ngủ, anh ngồi trên giường, vòng tay qua eo cô, đặt đầu lên vai Tô Mãn nhỏ giọng thì thầm:
– Anh chuẩn bị đi một chuyến xa nhà.
Tô Mãn ngạc nhiên, sau lập tức phản ứng lại:
– Đi bắt Nhện đen thủ lĩnh?
– Ừa, đã có một chút manh mối, nếu để hắn tìm sang đây thì rất nguy hiểm.
– Vậy anh đi cẩn thận, giải quyết chuyện này trong bao lâu?
– Khoảng hai – ba tháng, chủ yếu là nếu tìm được hắn ta sớm thì sẽ về sớm.
Tô Mãn nghe anh nói trong lòng cũng khó chịu, mấy năm nay bọn họ lúc nào cũng bên nhau, cho dù anh có đi làm nhiệm vụ thì trong vòng một tuần cũng thông qua không gian mà về với cô, bây giờ lại phải đi lâu như vậy.
– Tại sao hắn lại có thể trốn thoát chứ?
– Không biết, nghe nói hắn có đồng loã, bên kia đang điều tra.
Ngập ngừng một lát, Chu Bắc Sơn nói tiếp:
– Bác Tống Hoành dự cảm chuẩn bị xảy ra chuyện lớn, hôm trước ông ta về nhà, thấy em trai em dâu thì dự cảm càng mãnh liệt, ông ta sợ xảy ra chuyện nên muốn dời bọn họ về nông thôn một thời gian, cuối cùng ông chọn Chu gia thôn, hôm nay có hỏi ý anh.
– Nhà bọn họ làm nghề gì?
– Giáo sư dạy đại học.