Vì đề phòng bên dưới có dị năng giả – mặc dù cô cảm thấy khả năng rất thấp – Tô Mãn chỉ sử dụng một sợi tinh thần lực nhỏ như sợ tơ. Dù vậy cô cũng đủ cô biết tình hình phía dưới như thế nào.
Bên dưới có khoảng mười người, không có dị năng giả, có điều ngoại trừ hai người nhìn xem còn tốt một chút, những người còn lại tình trạng rất kém cỏi. Không nói đến quần áo trên người rách tung toé, mùa đông mà chỉ có một chiếc chăn mỏng, lại còn phải đắp chung, trên người bọn hắn như thiếu dinh dưỡng lâu ngày, gầy đến da bọc xương, ánh mắt đã có vài phần c.h.ế.t lặng.
Tô Mãn ở trong nhóm người này thấy được Chu Đại Thạch hai anh em. Tô Mãn là người chấm công nên tất cả thôn dân cô điều nhận biết. Thấy hai người bọn họ vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, Tô Mãn thở dài một hơi trong lòng.
Cô điều khiển dị năng cẩn thận “nhìn” rõ khuôn mặt của tất cả bọn họ. Khi “nhìn” đến một người đàn ông nằm cạnh Chu Đại Thạch Chu Nhị Thạch, Tô Mãn dừng lại, thu hô hấp cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt của chú. Bởi lẽ khuôn mặt này mặc dù tiều tuy nhưng giống Trương Cảnh đến tám phần mười, không đúng, phải nói là Trương Cảnh giống chú tám phần mười. Đây chắc chắn là Trương Thụ rồi.
Tô Mãn vui mừng thay Trườn Lâm thị, mấy năm nay cũng có nhiều người khuyên Trương Lâm thị tái giá nhưng cô vẫn không chịu, Tô Mãn cảm giác cô còn rất yêu chồng nên nay Trương Thụ còn sống, Trương Lâm thị sẽ hết khổ sở.
Ngoài đám người ra thì trong phòng chỉ có một số cái sọt,cuốc gỗ, không thấy vật bằng sắt, có lẽ là đề phòng bọn họ phá cửa thoát ra.
Tô Mãn vẫn chưa nhiều dừng lại. Mặc dù điều tra xong trong phòng người nhưng Tô Mãn cảm thấy vẫn chưa đến lúc thả họ ra. Trước tìm được kẻ chủ mưu rồi tính tiếp.
Có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai Tô Mãn cũng rất là dễ dàng hang ổ bọn người xấu. Chúng tổng cộng có mười người, trong đó có ba gã dị năng giả, một cấp bốn, một cấp bảy và một ông lão Tô Mãn không nhìn thấy được thực lực. Ít nhất cũng phải cấp mười ba.
Tô Mãn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dị năng giả cho dù đi ngủ cũng sẽ theo bản năng lấy tinh thần lực bao quanh cơ thể bán kính một mét, nếu Tô Mãn tiến gần quá chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cô tạm thời cần trở về suy nghĩ đối sách.
Dù sao vị trí cũng đã biết, thực lực đối phương cũng có điều phỏng chừng.
Nghĩ như vậy Tô Mãn nhanh chóng rút lui. Khi Tô Mãn vừa rút khỏi. Ông lão kia mở choàng mắt, tầm mắt nhanh chóng đảo quanh căn phòng, điều tra kỹ mọi ngóc ngách, thấy không có gì không ổn mới bung một nửa đề phòng. Nhưng cũng chỉ một nửa mà thôi, ông ta mặc dù cảm thấy sẽ không ai phát hiện nơi này nhưng vẫn bỏ thêm vài đường tinh thần lực, trực tiếp biến bán kính một mét thành hai mét, rồi mới tiếp tục ngủ tiếp.
Đầu này Tô Mãn không biết vừa mới xảo diệu tránh khỏi một trận ác chiến. Cô đến thôn cũng không hướng về phía nhà mình mà gõ cửa nhà đại đội trưởng. Quả nhiên cả đêm hai vợ chồng bác vẫn chưa ngủ chờ tin.
Tô Mãn đi vào, đóng cửa, không tiếng động tạo ra một cái cách âm vòng liền báo cho bác biết tình hình. Đương nhiên sẽ không nói về việc có dị năng giả, để tránh làm hoang mang, chỉ báo cho bác người đã tìm được rồi, còn sống, cùng với Trương Thụ cũng ở đó. Nhưng bây giờ chưa thể mang họ về được, tình huống có chút khó giải quyết. Cũng dặn dò ông khoan hãy thông báo chuyện này cho thôn dân, sợ tin tức lộ ra ngoài.
Đại đội trưởng cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, hỏi:
– Bác có cần báo cáo lên cấp trên không.
Tô Mãn suy tư một chút, lúc này tội phạm là dị năng giả, thông thường vụ án đều được chuyển qua cho Đặc dị cục, báo lên cấp trên là phải báo nhưng không phải đại đội trưởng đi:
– Việc này cháu sẽ liên hệ với Tống cục trưởng, bác không cần phải báo lên nữa.
Đại đội trưởng nghe liên quan đến Đặc dị cục liền biết chuyện này không phải bác có thể hỏi, tiễn đưa Tô Mãn ra về liền về nhà, dù sao Tô Măn nói người không có việc gì còn tìm ra Trương Thụ, không còn lo lắng mới phát hiện cả đêm chưa ngủ, phải vào nhà ngủ bù.
Tô Mãn đi về cũng chưa chợp mắt mà thông qua không gian liên hệ Chu Bắc Sơn.
Cô cẩn thận mô phỏng khuôn mặt của ba kẻ dị năng giả ra giấy, trực tiếp đưa cho anh. Chu Bắc Sơn thấy hình ông lão thì sợ hết hồn, đây không phải là thủ lĩnh Nhện đen mà anh đang tìm kiếm hay sao. Vòng đi vòng lại vậy mà ở chỗ này.
Như vậy người mà mấy ngày nay lúc ẩn lúc hiện chắc chắn là giả. Tô Mãn tò mò:
– Em điều tra thấy dị năng của ông ta có ít nhất mười ba cấp, lúc trước làm sao anh bắt được ông ấy?
Chu Bắc Sơn nghe nói thì rất ngạc nhiên và bực bội:
– Mười ba cấp? Lúc trước khi anh bắt ông ấy chỉ mới cấp chín mà thôi. Bên Nhà giam đặc biệt đã làm việc như thế nào để ông ta còn có thời gian tu luyện như vậy chứ.
Nói xong liền dặn dò Tô Mãn:
– Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, lúc trước anh bắt được ông ta là nhờ vào bỏ thuốc mê vào trong thức ăn, chiêu này không dùng được lần thứ hai đâu, ông ta rất cảnh giá.
– Vậy chút nữa em gọi điện thoại báo cho Tống cục trưởng nhé, phải như vậy anh trở về mới không khiến người khác khả nghi.
Chu Bắc Sơn cảm thấy như vậy cũng ổn, tới nay thôi Tô Mãn trong mắt Tống cục trưởng là một dị năng giả chỉ có kỹ năng giục sinh thực vật, bọn họ không muốn bại lộ quá nhiều lá bài tẩy. Nhưng mà:
– Có thể sẽ có đồng đội khác qua đây giúp đỡ bắt lấy, cấp mười ba cũng không phải là chúng ta có thể đối phó.
Tô Mãn lại cảm giác nơi này có vấn đề:
– Anh, anh có nghĩ trong Nhà giam đặc biệt có nội gian hay không? Một tù nhân vốn dĩ ở trong tù thì cấp bậc dị năng của ông ta phải dậm chân tại chỗ mới đúng.
Chu Bắc Sơn cảm thấy có lý:
– Việc này anh sẽ báo cáo cấp Tống cục trưởng, lần trước chuyện ông ta vượt ngục đã không điều tra ra manh mối nào, bây giờ nghĩ lại có lẽ bên ta có người tiếp tay cho địch.
Hai vợ chồng bàn bạc kỹ lưỡng xong thì trời đã sáu giờ sáng rồi. Tô Mãn dứt khoát nằm trong không gian, ôm Chu Bắc Sơn ngủ một lát, đến bảy giờ thì nhờ anh gọi dậy.
Chu Bắc Sơn lại không ngủ được, anh ôm Tô Mãn mà suy nghĩ bay xa. Lần trước anh đã cảm thấy chuyện thủ lĩnh Nhện Đen vượt ngục rất là kỳ lạ, lần này đi tiếp nhiệm vụ, anh và đồng đội cũng nhận được quá nhiều thông tin không chính xác, khiến cho đã rời nhà một tuần mà bọn anh vẫn chưa lên đường ra khỏi thị trấn, nguyên do là tình báo lúc đúng lúc sai, không xác định được.
Có lẽ thông qua lần này có thể tương kế tự kế, một lưới bắt hết.
Đúng bảy giờ Tô Mãn thức dậy đi ra nhà đại đội trưởng gọi điện thoại. Đầu dây bên kia là Tống Hoành. Tống Hoành nghe cô nói phát hiện thủ lĩnh Nhện Đen thì ông giật b.ắ.n người lên. Luôn mãi xác nhận độ chính xác của thông tin, ông mới cúp điện thoại. Vừa ngước mắt lên thì thấy hai bốn sáu tám con mắt chăm chú nhìn qua. Cho dù là Tống Hoành cũng nhịn không được mà thẳng đứng sống lưng.
Tống Hoành rất hiểu biết Tô Chu hai người, không phải nói làm việc chung với nhau lâu năm rồi hiểu biết nhau cái loại này. Ông hiểu biết bọn họ hơn những gì bọn họ tưởng. Đừng quên, ông là một vị cao cấp dự cảm dị năng giả. Cho dù Tô Chu hai người che giấu sâu đến đâu cũng che giấu không được dự cảm của ông.
Đây là điều đáng sợ của dự cảm dị năng giả.
Ông có thể rõ ràng cảm nhận Tô Mãn không đơn giản, mặc dù không biết vì điều gì, nhưng ông chắc chắn Tô Mãn không bình thường như những gì cô biểu hiện cấp mọi người xem. Đúng vậy, trong mắt nhiều người Tô Mãn rất là bình thường, bởi lẽ dị năng của cô không có kỹ năng công kích, thúc giục sinh trưởng chỉ có tác dụng ở vài năm nạn đói mà thôi. Cho nên đã có nhiều người xem nhẹ cô, đặc biệt là cô còn đứng chung với Chu Bắc Sơn, một thành viên đặc biệt xuất sắc của Đặc dị cục.
Nhưng Tống Hoành không nằm trong số đó, nhớ lúc trước khi gặp bọn họ trên tàu hỏa, ông đã dự cảm đến sự xuất hiện của cả hai mà không phải một mình Chu Bắc Sơn. Chỉ điều này đã đủ thể hiện năng lực của cô.
Nhìn đi, chỉ một đêm mà cô đã tìm ra thủ lĩnh Nhện Đen và hang ổ của hắn, mặc dù có vài phần trùng hợp ở trong đó, nhưng một cái mười cấp dị năng giả có thể không kinh động mười ba cấp dị năng giả, điều tra hết tình cảnh xung quanh, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ thể hiện bản lĩnh hơn người của cô, còn chưa nói đến việc hắn ta cũng không phải là kẻ thông thường, nhiều năm làm thủ lĩnh nhóm tội phạm đã khiến hắn ta rất cẩn thận và đa nghi, đổi làm người khác mười cấp qua đó chưa bị bắt đã là may mắn, chứ đừng nói đến tình báo.
Bây giờ nhận được thông tin quan trọng như thế, người báo tin lại là Tô Mãn,
Tống Hoành có thể không hưng phấn sao? Phải biết bên An ninh cục đã vờn bọn họ một tuần liền, cả cái địa chỉ cụ thể cũng không cấp được. Bây giờ bên mình trực tiếp không cần thông qua tin tức của An ninh cục cũng có thể tìm đến mục tiêu. Hỏi sao Tống Hoành không đắc ý? Nếu bây giờ cục trưởng An ninh cục đứng trước mặt, Tống Hoành bảo đảm có thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng cho ông ta nghe.
Đắc ý Tống cục trưởng cũng không quên thông tri bốn người trước mặt leo lên xe bò xuất phát. Đúng vậy, là xe bò, Đặc dị cục không mua nối một cái xe ô tô cỡ lớn,
Tống Hoành cảm thấy mình quá khó khăn. Xem ra xong nhiệm vụ này ông phải đi trước mặt lãnh đạo khóc một hai lần, nhất định phải có được phương tiện di chuyển tập thể mới bỏ qua.