Hai người được bọc tròn vo, tay cầm d.a.o chẻ củi, cẩn thận thăm dò, thấy không ai phát hiện liền bước nhanh qua con đường mòn vào núi.
Gió lớn đang gào thét mang theo những cái lạnh thấu xương. Bọn họ rụt rụt thân mình, thoáng chần chờ, nhưng có lẽ lại nghĩ đến thứ gì, vội nhanh chóng bước đi, bóng dáng khuất dần sau những tán cây rậm rạp.
Một tiếng đồng hồ qua đi, bây giờ đã là một giờ sáng, hai người đó không biết gặp chuyện gì mà liều mạng chạy ra khỏi khu rừng. Nương ánh trăng nhìn rõ, đây không phải hai vị nam thanh niên trí thức hay sao, một người tên là Đỗ Tuấn, một người tên là Lý Đức.
Hai người vừa chạy, nhận ra đã đến ranh giới của thôn liền gân giọng gào lên:
– Cứu mạng, cứu mạng, có ai không cứu mạng…
Trời đất, thì ra hai người buổi tối không ngủ đi chọc ổ heo rừng. Phía sau ào ào chạy theo là hơn mười đầu thành niên, con nào con nấy nặng hơn ba trăm cân, cái loại này mà bị nó dẫm một phát thì khỏi phải chạy nữa.
Lớp tuyết rất dày phía dưới chân, hai người đã không còn sức lực mà ngã ra đất, một con heo rừng thấy vậy liền nhằm vào Đỗ Tuấn mà lao đến khiến hắn cố gắng lùi về sau. Khi răng nhanh của heo rừng tưởng chừng chỉ còn một phân để đ.â.m trúng Đỗ Tuấn thì “đùng”, một tiếng s.ú.n.g vang lên, một viên đạn nhanh như chớp bay thẳng đến, đánh trúng đầu nó.
Tinh thần hệ dị năng mà mắt thường không thấy được bao bọc lấy viên đạn, khi vào đến đầu con heo rừng thì nổ tung, phá hủy bộ não. Đầu heo rừng này “bịch” một tiếng ngã lăn ra đất, chết.
Thấy đồng loại bị giết, những con còn lại điên tiết lên, bỏ qua Đỗ Tuấn Lý Đức mà lao thẳng đến vị trí của người nổ súng, Chu Bắc Sơn và Tô Mãn đã đến tự bao giờ.
“Đùng”, “đùng”, “đùng”, “đùng”…
Tiếp theo Chu Bắc Sơn, Tô Mãn nổ một lượt chín phát súng, tất cả đều nhắm ngay não bộ của những con heo rừng còn lại, không trượt lần nào.
“Bịch”, “bịch”, “bịch”…
Tiếng heo rừng ngã ra nền tuyết khiến cho Đỗ Tuấn và Lý Đức hai người hoàn hồn, ngơ ngác nhìn người đến. Chỉ thấy trong bóng tối, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn như hai vị sát thần, khiến cả hai tràn đầy sợ hãi.
Thấy hai người còn nằm đó, Chu Bắc Sơn rống giận:
– Đi lên, vào nhà đóng cửa.
Mặc dù chẳng hiểu vì sao nhưng cả hai vẫn làm theo, chính lúc này, một tiếng sói tru vang lên. Từ trong cánh rừng đi ra một bầy sói, những đôi mắt xanh lè chớp cũng không chớp nhìn lấy bọn họ.
Theo tiếng s.ú.n.g mà cầm vũ khí chạy qua, bác Trương và đại đội trưởng muốn mắng chửi người, phía sau các thôn dân cảm thấy bắp chân có chút run run.
Chỉ thấy phía trước, từ trong bóng đêm bước ra thật nhiều đầu sói, nhìn sơ sơ cũng có năm sáu chục đầu. Gấp hai lần số người đang có mặt ở nơi này.
Tô Mãn giơ tay về phía sau lưng, ra hiệu mọi người chạy vào nhà cô rồi đóng cửa lại. Đại đội trưởng biết nhiều sói như vậy thôn dân không đánh lại được nên rất là nghe lời, sẵn tiện kéo luôn bác Trương, ngăn lại bác ấy. Thấy bác Trương tỏ vẻ không chịu thì nói nhỏ vào tai bác một câu, bác Trương nghe liền không tin tưởng lắm, nhìn đại đội trưởng, thấy đại đội trưởng gật đầu liền không chống cự nữa.
Đỗ Tuấn và Lý Đức cũng theo thôn dân tiến vào nhà của Tô Mãn, đại đội trưởng và bác Trương sau khi đóng cửa thì leo lên đầu tường, quan sát trận chiến.
Đàn sói không quan tâm đến thôn dân lắm, thứ khiến chúng nó để ý chính là hơn mười đầu lợn rừng nằm dưới nền tuyết kia, và cả người đã g.i.ế.c chúng.
Đây là con mồi của bọn chúng. Việc con mồi của bản thân bị kẻ khác săn giết, đó là một sự sỉ nhục. Đây cũng là vì đàn sói mới chuyển qua đây sống, nếu mà chúng đến sớm hơn, gặp qua Tô Chu hai người vài lần, bảo đảm chúng không có dũng khí để ý cái gọi là khiêu khích.
Nhưng chúng không biết nha.
Vậy là đàn sói xui xẻo. Tô Chu hai người nhặt lên hai thanh d.a.o của Đỗ Tuấn Lý Đức, trong nháy mắt đã xông về phía trước.
Ở trong mắt bầy sói, hai con người nhỏ yếu kia lấy một tốc độ không thể tưởng được xuyên qua bọn chúng, mỗi một khi vượt qua một con sói thì con sói đấy đã không còn sống trên đời. Một d.a.o mất mạng.
Nếu ngay từ đầu bầy sói còn muốn ỷ đông h.i.ế.p yếu thì sau khi bọn chúng ngã xuống hơn ba mươi con, sói đầu đàn đã có ý lui.
Nhưng Tô Chu hai người có thể cho bọn chúng lui lại sao? Phải biết sói là động vật rất là mang thù, nếu hôm nay thả chạy bọn chúng, đợi chờ bọn họ sẽ là những cuộc tập kích bất ngờ.
Nếu bọn họ ở thôn thì không sao, nhưng nếu ngày nào đó hai người có việc phải rời khỏi, thì các thôn dân sẽ không đấu lại, từ thợ săn trở thành con mồi.
Tô Mãn và Chu Bắc Sơn có thể cho phép chuyện đó xảy ra sao?
Cho nên ở ánh mắt trầm trồ và khiếp sợ của mọi người, Tô Chu hai người nhanh chóng giải quyết những con sói còn sót lại, m.á.u tươi nhiễm đỏ cả mặt tuyết, mùi m.á.u bay đi thật xa.
Thấy cuộc chiến đã kết thúc, đại đội trưởng mới dẫn thôn dân lao ra dọn dẹp tàn cuộc, đề phòng có dã thú theo mùi m.á.u tươi mà theo đến.
Tô Chu hai người không cần số thịt này, nên để người trong thôn chia đều, mặc dù thịt sói không ngon nhưng nếu nấu kĩ và thêm nhiều gia vị thì cũng không tệ lắm.
Trong lúc chờ phân thịt thì mọi người cũng biết đây là chuyện như thế nào. Thì ra lần đó đông săn, Đỗ Tuấn và Lý Đức thấy thôn dân săn thú rất dễ dàng liền suy nghĩ bản thân cũng lên núi. Hồn nhiên không biết vào mùa đông thì động vật trong núi rất là táo bạo hung hãn.
Hai người vào rừng chưa được bao lâu thì bị heo rừng đàn phát hiện và truy đuổi.
Còn bầy sói có lẽ đang ở nơi nào đó chuẩn bị săn heo rừng, nay con mồi chạy đi có thể khiến chúng không tức giận đuổi theo sao?
Về việc này hai người vô cùng hối hận, nếu hôm nay không có Tô Mãn và Chu Bắc Sơn, một khi bầy sói vào thôn, ở đây không biết còn sống được bao nhiêu người.
Đại đội trưởng nghe nói cũng thật tức giận, phạt hai người mỗi người viết mười lần tờ tự kiểm, mỗi tờ phải đủ ba ngàn từ, sau đó thay nhau mỗi người đẩy một tháng phân.
Cả hai nghe được hình phạt thì nhăn mặt đau khổ, nhưng cũng biết bản thân thiếu chút nữa gây họa liền không dám nói gì, cúi đầu chịu phê bình.
Tô Chu hai người lại được một lần nổi danh. Nhiều heo rừng và sói như vậy cũng có thể nhẹ nhàng g.i.ế.c được. Rất nhiều người trẻ tuổi trong lòng rất sùng bái bọn họ, nay lại thăng lên một cấp bậc cao hơn.
Cả thôn bây giờ mới vỡ lẽ vì sao mỗi lần đông săn mà có Chu Bắc Sơn, người trong thôn sẽ ít bị thương nhiều, đây là bản lĩnh rất lớn.
Riêng bác Trương nghe người trong thôn mở miệng khen thì đặc biệt kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, vợ bác không hiểu bác kiêu ngạo cái gì, rất là buồn cười.
Đêm nay mỗi nhà được chia hai đầu sói cùng với vài cân thịt. Vì trời đổ tuyết nên chỉ cần đem thịt vùi vào trong tuyết thì thịt sẽ bị đông lại, có thể giữ được rất lâu.
Cả thôn vui vẻ như ăn tết.
Thanh niên trí thức cũng được phân thịt, cả đám nhìn hai con sói đã c.h.ế.t mà trong lòng run sợ. Từ đây không dám tự tiện vào rừng, nếu muốn đi chặt củi hay hái rau dại cũng đi cùng với người trong thôn. Cả bốn không dám làm bất cứ việc gì khác người nữa, thành thật mà hoàn thành công việc của đại đội trưởng giao cho. Khiến bác đại đội trưởng đỡ tốn rất nhiều nước miếng, hài lòng không thôi.
Năm nay, vào ngày hai mươi lăm tháng chạp, sau khi trong thôn đã g.i.ế.c heo thì đại đội trưởng nhận được điện thoại từ thị trấn. Lại có thanh niên trí thức muốn đến thôn bọn họ, mà đến không ít, lần này phải nhận bảy tám người.
Đại đội trưởng rầu thúi ruột.
Sẵn tiện Chu Bắc Sơn phải đi thị trấn mua đồ tết liền lên tiếng giúp đại đội trưởng đánh một chiếc xe. Bảy tám người cộng với hành lý thì một chiếc chắc chắn không đủ. Đại đội trưởng vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng Chu Bắc Sơn và đại đội trưởng đánh xe đi thị trấn.
Đến nơi, đại đội trưởng đi gửi hai chiếc xe bò còn Chu Bắc Sơn vòng qua Đặc dị cục, Tô Mãn cần phải giao nhiệm vụ.
Cả tấm bảng đen đầy chi chít những nhiệm vụ thúc giục nhân sâm, lượng nhân sâm yêu cầu khá lớn, bây giờ đa số đều chỉ cần trăm năm nhân sâm trở lên. Chu Bắc Sơn chọn ba nhiệm vụ là trăm năm nhân sâm.
Năm nay vì anh hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc nên được phép nghỉ đến giữa năm sau.
Chu Bắc Sơn để đưa tờ giấy viết nhiệm vụ qua cho Tống Hoành. Ông nhận lấy, ghi lại vào sổ, lúc ngước đầu lên đã đưa cho Chu Bắc Sơn một cọc tiền và phiếu:
– Đây là hai vợ chồng cậu năm nay tiền lương và tiền thưởng nhiệm vụ lần này.
Thấy anh không cần đếm mà bỏ vào không gian, Tống Hoành rất là hâm mộ, nếu ông cũng có mộc hệ dị năng thì tốt rồi, chỉ nhìn cách hai vợ chồng này cả năm không lên nhận tiền lương thì biết họ giàu có như thế nào, người với người sao mà khác biệt quá nha. Nói đoạn, ông hạ giọng xuống một chút:
– Cậu còn gạo trắng, thịt heo với trứng gà muốn bán hay không? Nhà tôi có người già, lần trước sau khi ăn thức ăn nhà cậu thì khoe ra rất nhiều, tôi đoán là mộc hệ dị năng tẩm bổ cơ thể.
Chu Bắc Sơn nhướng mày, anh tưởng đây là công khai bí mật chứ. Nhiều năm nay Đặc dị cục thành viên cách một hai tháng đều từ chỗ anh mua thức ăn, nếu không có chỗ tốt thì họ đâu siêng năng như vậy.
– Bác cần bao nhiêu?
Tống cục trưởng ho nhẹ:
– Có bao nhiêu cần bấy nhiêu.
Chu Bắc Sơn nhìn ông cười cười, ông có chút lúng túng:
– Mấy lần trước toàn đoạt không lại với đám nhãi ranh kia, bây giờ có cơ hội bọn hắn không có mặt, phải mua để dự trữ chứ.
Bán cho ai cũng là bán, hơn nữa Tống cục trưởng dù sao cũng là cấp trên, mấy năm nay rất là chiếu cố bọn họ nên Chu Bắc Sơn cũng không keo kiệt:
– Gạo trắng cháu còn hai ngàn cân, heo còn mười đầu, trứng gà ba ngàn trứng.
Nếu bác lấy hết cháu để hết cho bác.
– Lấy hết lấy hết nha…
Tống Hoành gật đầu lia lịa, sợ Chu Bắc Sơn đổi ý liền lấy tiền ra thanh toán tại chỗ, còn tri kỷ cộng thêm một phần mười tiền phiếu. Chu Bắc Sơn vô cùng hài lòng. Tống Hoành là cấp trên nhưng chưa bao giờ chèn ép hay tham tiền của cấp dưới, bởi vậy anh và Tô Mãn rất là vui lòng tiếp xúc với ông.