Thương Vũ cầm điện thoại, không biết nên trả lời Yến Quy thế nào. Trên xe còn có Đan Ny và Tô Linh, cô không thể để họ thấy Yến Quy đứng đợi trước cửa nhà mình vào giờ này được. Với Tô Linh thì còn dễ giải thích, nhưng nếu Đan Ny thấy thì không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Còn cách nhà một ngã tư, Thương Vũ vội vàng bảo Tô Linh dừng xe.
“Mình nhớ ra còn phải ghé qua cửa hàng tiện lợi, cậu cho mình xuống đây đi. Cậu đưa Đan Ny về giúp mình nhé, cảm ơn Linh Linh.”
Tô Linh không hiểu ý, thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Khách sáo với mình làm gì. Vậy nhé, hẹn gặp lại.”
Thương Vũ nhìn theo chiếc xe của Tô Linh rẽ qua ngã tư, rồi quay đầu đi về nhà. Cô rảo bước, cuối cùng cũng đến trước cổng biệt thự.
Cô nhìn xung quanh nhà nhưng không thấy ai cả. Cô lấy điện thoại ra, định hỏi Yến Quy đi đâu rồi, thì thấy một bóng người cao lớn đang đứng dưới bóng cây, bên cạnh bức tường đỏ gần cổng. Bóng anh ẩn hiện trong màn đêm, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy những đường nét góc cạnh, như được chạm khắc tỉ mỉ.
Thương Vũ bước tới gần. Anh cũng nhận ra cô, bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh đèn đường. Đó chính là Yến Quy.
Anh rõ ràng đã dầm mưa, tóc mai còn vương những giọt nước, quần áo ướt sũng, toàn thân toát lên mùi ẩm ướt của cơn mưa, vẻ mặt mệt mỏi.
Thương Vũ giật mình: “Yến… Yến tổng, anh sao vậy?”
Yến Quy phản ứng chậm chạp, anh ngẩng đầu lên, như vừa tỉnh mộng: “Ồ, Thương Vũ, là em à.”
Thương Vũ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Dĩ nhiên là em rồi. Đây là trước cửa nhà em mà…” Thương Vũ vừa bực mình vừa buồn cười.
Vị sếp của cô, hình như say rồi, lại còn chạy đến nhà người khác, nhắn tin cầu hôn? Đây là sở thích đặc biệt gì vậy?
“Yến tổng, anh uống rượu rồi phải không? Hay để em gọi xe đưa anh về?” Thương Vũ cẩn thận hỏi.
Yến Quy lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên tỉnh táo hơn: “Tôi đến để nói chuyện với em.”
“… Anh cứ nói.”
“Thương Vũ, hãy cân nhắc việc kết hôn với tôi.”
Thương Vũ ngượng ngùng: “Chuyện này anh vừa nói trên WeChat rồi mà.”
“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ nói trực tiếp vẫn tốt hơn.”
“Nhưng mà, chuyện này có thể để đến khi đi làm rồi nói mà?”
Yến Quy ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi là người hành động nhanh chóng.”
Thương Vũ không biết phải phản bác thế nào, một lúc sau mới nói: “Nhìn là biết rồi.”
“Vậy nên, hãy nghe tôi nói. Tôi có uống chút rượu, nhưng tôi rất tỉnh táo. Đây không phải là quyết định bốc đồng.”
Sau đó, Yến Quy kể cho cô nghe về bệnh tình của ông nội và việc anh định tìm người kết hôn giả để ông được yên lòng.
Thương Vũ chăm chú lắng nghe, rồi hỏi: “Vậy tại sao Yến tổng lại tìm đến em để nhờ giúp chuyện này?”
Yến Quy ngẩn người.
Anh không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Thực ra, chính anh cũng không biết tại sao mình lại tìm đến Thương Vũ.
Anh chỉ là vừa từ nhà ra ngoài, tình cờ gặp người bạn thân lâu ngày không gặp, người bạn đó rủ anh đi uống rượu giải sầu. Cùng đi còn có vài cậu ấm cô chiêu khác, ngày thường chẳng làm nên trò trống gì, chỉ giỏi ăn chơi, đánh bạc, tán gái. Uống được vài ly, họ bắt đầu bàn tán chuyện phiếm trong giới, rồi đến chuyện nhà họ Đoạn hủy hôn với nhà họ Thương.
“Nghe nói đám cưới đều do nhà họ Thương chuẩn bị, tên Đoạn Trạch đó chẳng tốn chút công sức nào.”
“Đám cưới đến giờ vẫn chưa hủy. Bạn học của anh tôi làm ở công ty tổ chức sự kiện, nói là vẫn chưa nhận được thông báo hủy, không biết xử lý số vật liệu kia thế nào.”
“Không lẽ tiểu thư nhà họ Thương vẫn còn chờ tên đó hồi tâm chuyển ý?”
Yến Quy im lặng lắng nghe. Người bạn thân đứng dậy đi lấy rượu, quay lại thì không thấy anh đâu nữa.
Đến khi Yến Quy hoàn hồn, anh đã đứng dưới bóng cây bên cạnh bức tường đỏ, trước cổng nhà Thương Vũ.
“Nếu đám cưới này thực sự bị hủy bỏ, thì nhà họ Thương sẽ mất hết mặt mũi. Còn tôi thì đang cần một người đóng giả làm vợ, để ông nội tôi được yên lòng ra đi. Xét trên một góc độ nào đó, Thương Vũ, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Thương Vũ: “…”
Cô không hiểu sao Yến Quy lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng đối với Yến Quy, điều đó dường như rất hợp lý. Anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói bất cứ điều gì cũng với giọng điệu bình thản, nghe rất “hợp rơ” với tính cách của anh.
Tuy nhiên, Thương Vũ vẫn rất bình tĩnh nói: “Nhưng chuyện này em không thể đồng ý ngay được, em cần thời gian suy nghĩ.”
Yến Quy không ép buộc cô, gật đầu nhẹ: “Được. Tôi chờ em.”
Sau đó, như vừa hoàn thành một nhiệm vụ, anh chậm rãi lấy điện thoại ra: “Chú Lý, đến đón tôi.”
…
Không thể tin được, mình lại không từ chối ngay lập tức.
Tắm xong, nằm trên giường, Thương Vũ vẫn còn nhớ như in những gì vừa xảy ra.
Không thể tin được!
Thực ra, việc Thương Vũ chưa hủy hôn ngay cũng có nguyên do của nó.
Lúc chuẩn bị đám cưới, vì Đoạn Trạch sợ phiền phức, nên đã giao hết mọi việc cho cô. Cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận từng chi tiết như khi làm kế hoạch dự án. Nhà Đoạn Trạch có đưa sính lễ, nhưng cô không động đến số tiền đó, mà vẫn dùng tiền của nhà họ Thương để chi trả các khoản. Cô định khi nào quyết toán xong sẽ báo lại cho Đoạn Trạch, chia đôi cho công bằng. Ai ngờ đâu, đám cưới lại không đến được bước quyết toán.
Hiện tại, việc Đoạn Trạch hủy hôn vẫn chưa được công khai, chỉ lan truyền trong nội bộ. Nếu nhà họ Thương chủ động hủy hôn, thì sẽ chứng thực tin đồn tiểu thư nhà họ Thương bị “đá”. Bản thân cô không quan tâm đến danh tiếng, cô cũng không dựa vào danh tiếng của nhà họ Thương, nhưng bố và mẹ kế của cô chắc chắn sẽ phản đối.
Bố cô là người rất coi trọng thể diện, còn Lý Xảo Doanh chắc chắn sẽ lôi chuyện này ra để mắng nhiếc cô.
Thương Vũ sẽ rất phiền lòng.
Vì vậy, dù nói sẽ hủy hôn, yêu cầu Đoạn Trạch trả phí hủy hợp đồng, nhưng cô vẫn chưa làm gì cả, cô đang suy nghĩ xem nên xử lý thế nào.
Không ngờ, Yến Quy lại tìm đến cửa.
Nhắc đến đám cưới, Thương Vũ vội vàng mở tin nhắn.
Đó là tin nhắn của Đoạn Trạch. Vì bị cô chặn cả WeChat lẫn số điện thoại, nên anh ta đã dùng số khác để liên lạc với cô.
Thương Vũ nhìn dòng chữ “Cuối tuần mình hẹn gặp nhau nói chuyện nhé, được không?”, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Thứ Bảy, 2 giờ chiều, anh chọn địa điểm].
Lần trước, Đoạn Trạch đến trụ sở Yến thị, may mà có Yến Quy ra tay giúp đỡ, chuyện mới không bị làm lớn. Nhưng Thương Vũ biết, sớm muộn gì họ cũng phải nói chuyện rõ ràng. Nếu vậy, chi bằng gặp nhau nói chuyện cho xong.
…
Nhưng đến khi thực sự ngồi trước mặt Đoạn Trạch, Thương Vũ mới nhận ra, anh ta căn bản không hề muốn nói chuyện rõ ràng với cô.
Hay nói đúng hơn, anh ta không muốn nói chuyện theo cách cô mong muốn.
“Đoạn Trạch, anh có não không vậy? Anh đã hủy hôn rồi, giờ còn muốn quay lại với tôi à?” Thương Vũ tức giận đến mức bật cười.
Họ hẹn gặp nhau ở quán trà do nhà Đoạn Trạch mở. Buổi chiều, quán vắng khách, hai người ngồi ở góc khuất, không ai chú ý.
Đoạn Trạch chậm rãi nói: “Tiểu Vũ, em đừng vội… Em biết rõ trong lòng anh chỉ có mình em thôi mà. Anh và Khê Nghiên chỉ là vì tình thế bắt buộc. Hơn nữa, Khê Nghiên cũng rất hiểu chuyện tình cảm của anh và em.”
Thẩm Khê Nghiên thích Đoạn Trạch từ hồi đại học, cô ta biết rõ mối quan hệ của anh ta và Thương Vũ. Thương Vũ không tin cô ta thực sự “hiểu chuyện”, đây chắc chắn chỉ là lời nói dối của Đoạn Trạch.
“Tiểu Vũ, em gầy đi rồi. Dạo này em ngủ không ngon à? Lần trước anh đến Yến thị tìm em là anh sai, anh xin lỗi em.”
Đoạn Trạch tỏ vẻ thành khẩn, khiến Thương Vũ không biết nói gì. Cô thấy bực bội, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi đặt xuống, thêm hai viên đường.
Nhìn sắc mặt Đoạn Trạch, rõ ràng anh ta cũng không ngủ ngon, quầng thâm dưới mắt rất rõ.
Nghe nói nhà họ Thẩm không hài lòng về anh ta, dù Thẩm Khê Nghiên muốn cưới anh ta, nhưng gia đình cô ta kịch liệt phản đối.
Giọng Thương Vũ dịu xuống: “Anh đã xin lỗi rồi, thì coi như chuyện đó qua đi.”
Vẻ mặt lo lắng của Đoạn Trạch cũng giãn ra, anh ta cười gượng gạo: “Mấy hôm nay không gặp em, anh nhớ em lắm. Hôm trước dọn dẹp đồ đạc, anh thấy lại con rối em tặng anh hồi xưa, em còn nhớ không? Hồi đó, chúng ta học bài cùng nhau, mệt thì lại lấy rối ra diễn kịch.”
Những kỷ niệm thời đại học ùa về. Sao Thương Vũ có thể quên được chứ? Hồi đó, sợ làm ồn người khác đang học bài, họ không nói nói to, chỉ dùng khẩu hình miệng để “nói chuyện”, gọi đó là “kịch câm”.
Nhưng quá khứ là quá khứ, nó không đại diện cho bất cứ điều gì, không đại diện cho hiện tại, càng không thể là nền tảng cho tương lai.
“Em không nhớ.” Thương Vũ thản nhiên nói.
Đoạn Trạch cúi đầu, lẩm bẩm: “Anh biết, em vẫn còn giận anh… Anh cũng không thể tha thứ cho bản thân… Nhưng Tiểu Vũ, anh biết em rất yêu anh, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà.”
Thương Vũ cười nhạt: “… Ý anh là muốn em làm tình nhân của anh? Ban ngày anh hẹn hò với em, tối về ngủ với vợ anh à?”
Đoạn Trạch nhún vai: “Hôn nhân mở mà. Anh và Khê Nghiên có thể không can thiệp vào đời tư của nhau. Chuyện này anh có thể nói chuyện với Khê Nghiên… Dù cô ấy không đồng ý, thì cô ấy cũng không thể quản anh 24/24 được.”
Anh ta nói câu này với vẻ mặt bình thản như đang nói về chuyện hôm nay ăn gì.
Trong giới thượng lưu, hôn nhân mở không phải là chuyện hiếm. Vì kết hôn đa phần là vì lợi ích, nên việc có bồ bịch bên ngoài cũng là chuyện bình thường, miễn sao giữ được thể diện cho nhau là được.
Thậm chí, trước khi Thương Vũ tốt nghiệp đại học, bố cô cũng đã có ý định gả cô cho một cậu ấm nào đó trong giới, “nếu con không thích thì cứ tự tìm người yêu cho mình”, nhưng lúc đó, cô đã kiên quyết từ chối. Thấy con gái cương quyết, bố cô cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng, lẽ nào cứ làm theo số đông là đúng? Thương Vũ không nghĩ vậy. Cô vẫn tin vào tình yêu, tin rằng hôn nhân xuất phát từ tình yêu mới là hạnh phúc.
Nhưng hóa ra, Đoạn Trạch lại không nghĩ như vậy…
“Lúc anh dan díu với Thẩm Khê Nghiên, anh cũng nghĩ như vậy phải không?”
Thương Vũ đang nói dở thì điện thoại của Đoạn Trạch trên bàn rung lên.
Cô dừng lại, theo bản năng nhìn sang. Đoạn Trạch liếc nhìn điện thoại, cầm lên, khẽ nghiêng màn hình, như đang cố tình che giấu không cho cô nhìn thấy.
Hành động nhỏ nhặt đó khiến Thương Vũ đau nhói, cô cười tự giễu.
Đợi anh ta đặt điện thoại xuống, cô mới nói tiếp: “Anh có nghĩ rằng em cũng không thể quản anh 24/24 hay không?”
“Không phải, ý anh không phải vậy. Tiểu Vũ, dạo này em không quan tâm đến anh nữa. Tháng Bảy, anh nhắn tin cho em, em toàn để đến hôm sau mới trả lời. Anh rủ em đi chơi, em cũng toàn nói bận việc. Chúng ta là người yêu của nhau, phải thường xuyên liên lạc, giao lưu tình cảm chứ. Em cứ lạnh nhạt với anh như vậy, ai mà chịu nổi.”
Thì ra anh ta đang “đợi” cô ở đây.
Tháng Bảy, cô vừa mới chuyển sang KORIS, ngày đêm nghiên cứu sản phẩm và lên kế hoạch dự án, rồi lại bận rộn với Prime Day, luôn quay cuồng trong hàng tá số liệu, không để ý đến tin nhắn cũng là chuyện bình thường.
Lúc đó, cô thường về nhà rất muộn, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ, sáng hôm sau trên đường đi làm mới trả lời tin nhắn của anh ta vài câu ngắn gọn. Đoạn Trạch luôn dịu dàng nói “Không sao đâu, em cứ làm việc đi”, “Bảo bối vất vả rồi”, nên cô cứ nghĩ anh ta thực sự thấu hiểu cho mình.
Hóa ra đó chỉ là sự dồn nén, giống như quả bom hẹn giờ, đến khi chia tay mới phát nổ.
Thương Vũ không thích bị “lật lại quá khứ”.
“Vậy lúc đó sao anh không nói? Anh lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm, thấu hiểu, em cứ nghĩ anh không có ý kiến gì, đến bây giờ mới lôi ra nói, muốn đổ hết lỗi lên đầu em à?” Thương Vũ lạnh lùng nói.
Cô không thích cãi nhau, nhưng không có nghĩa là cô phải chịu oan.
“Không phải, ý anh không phải vậy…” Thấy Thương Vũ sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, Đoạn Trạch vội vàng giải thích.
“Vậy ý anh là gì? Anh muốn em làm tình nhân của anh sao? Không thể nào! Anh trách em bận rộn, không quan tâm đến anh. Xin lỗi nhé, nhà em bây giờ không phải đại gia, em phải tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.”
“Vậy tên nhóc nhà họ Yến kia, có quan hệ gì với em?” Đoạn Trạch cuối cùng cũng tìm được “vũ khí”, vội vàng lôi ra. “Hôm đó em nói với anh là hai người đã quen nhau từ trước, phải không? Có phải em bận rộn công việc, ngày đêm bên cạnh hắn ta, nên mới nảy sinh tình cảm? Em nói anh ngoại tình, vậy còn em? Em dám thừa nhận mình không có ý với hắn ta từ trước sao? Ai ngoại tình trước còn chưa biết đâu.”
Thương Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Đoạn Trạch, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô mới cười nhạt một tiếng.
Đoạn Trạch không xấu, hồi đại học còn là hot boy của trường, nhưng giờ đây, nhìn anh ta, cô chỉ thấy sự ích kỷ, tiểu nhân, và ngày càng xấu xí.
Thật kỳ lạ, người mà cô từng yêu thương tha thiết, người mà cô từng muốn lấy làm chồng, giờ đây, khi tình cảm đã nguội lạnh, như một giấc mộng tan vỡ, khi tỉnh dậy, cả con người anh ta lẫn bản thân cô của ngày xưa, đều trở nên xa lạ.
Thương Vũ không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, cô cầm túi xách, đứng dậy bỏ đi.
Thấy vậy, Đoạn Trạch cũng vội vàng đứng lên: “Tiểu Vũ, anh xin lỗi, anh lại nói sai rồi. Em đừng đi mà.”
Nhưng Thương Vũ chỉ liếc nhìn anh ta một cái: “Đoạn Trạch, từ nay về sau, đường ai nấy đi.”
“Em nhất quyết phải tuyệt tình như vậy sao? Anh còn mua tặng em một bộ blind box mới ra…” Đoạn Trạch cầm một chiếc túi lớn từ trên ghế, bên trong là một đống hộp blind box của Pop Mart.
Thương Vũ: “Giờ em không thích nữa rồi, anh vứt đi nhé. Đồ anh tặng em, em cũng sẽ vứt hết. Anh không muốn em gửi lại cho anh chứ?”
Thấy không thể níu kéo, Đoạn Trạch đành nói: “Không cần, em vứt đi là được.”
“Ừ.”
“Thực ra em cũng đừng tự cao quá. Anh đã muốn chia tay từ lâu rồi, chỉ là không muốn làm tổn thương em nên mới không nói.”
Thương Vũ cười nhạt: “Ừ.”
“Còn nữa, tiền sính lễ nhà anh đưa cho em, dù mẹ anh nói là lỗi tại anh, người chủ động hủy hôn cũng là anh, nên không cần trả lại. Nhưng anh nghĩ em nên trả lại một phần, như vậy cả hai bên đều đỡ mất mặt.”
Số tiền sính lễ đang ở chỗ Lý Xảo Doanh, chứ không phải ở chỗ Thương Vũ. Nhưng cô không muốn giải thích với Đoạn Trạch, chỉ khinh bỉ đáp: “Anh còn muốn nói gì nữa không?”
Đoạn Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra gu thẩm mỹ của em cũng rất bình thường, cũng không biết trang điểm, làm đẹp. Em có biết mẹ anh và chị anh nói xấu em quê mùa thế nào không?”
Thương Vũ bật cười: “Mẹ anh, chị anh thời thượng, sao lại sinh ra được loại người như anh chứ?”
Đoạn Trạch cứng họng. Thương Vũ cười khẩy, quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
Đi được một đoạn, thấy Đoạn Trạch không đuổi theo, trong lòng cô vừa hụt hẫng vừa nhẹ nhõm.
Trời đang mưa lất phất, cô che dù, rẽ qua góc phố, lặng lẽ đứng đợi đèn đỏ bên vạch kẻ đường. Chiếc dù che cho cô một khoảng nhỏ, giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, hòa vào những hạt mưa rơi tí tách.
Một chiếc Maybach chạy qua, chậm rãi dừng lại trước mặt cô. Mưa bụi mù mịt, che khuất tầm nhìn.
Yến Quy theo thói quen đánh lái, vô tình nhìn thấy cô gái đứng bên đường. Cô vừa ngẩng chiếc dù lên.
Trời nhá nhem tối, ánh đèn xe quét qua gương mặt xinh đẹp của cô, chiếu sáng đôi mắt đẫm lệ.
Yến Quy do dự một chút, quay đầu lại nhìn, nhưng cô đã hòa vào dòng người.
Editor: Team Kites