Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện - Chương 21: Tiểu Vũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện


Chương 21: Tiểu Vũ


Cuối cùng nhà họ Thương vẫn không đến dự buổi tiệc tối của nhà họ Yến.

Tối hôm kia, Thương Vũ bận rộn sửa đổi và điều chỉnh bản thảo cuối cùng của kế hoạch hợp tác thương hiệu Sâm Mộc, loay hoay đến tận hơn một giờ sáng mới gửi cho Yến Quy. Hôm sau cô ngủ đến tận trưa mới dậy, vội vàng rửa mặt trang điểm, lúc ngồi lên xe của Yến Quy, tinh thần vẫn còn hơi uể oải.

Cô cuộn tròn trên ghế phụ, cúi đầu lướt điện thoại, cùng Tô Linh bàn tán về những câu chuyện phiếm của người nổi tiếng gần đây.

Nói chuyện một hồi, mãi đến khi Tô Linh nói phải đi làm việc, Thương Vũ mới buông điện thoại, bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những bụi cây bên ngoài cửa sổ liên tục lướt qua, xe chạy vào một con đường rộng rãi nhưng vắng vẻ.

Dọc đường có thể nhìn thấy những vườn cây ăn trái rộng lớn, mùa này đã kết rất nhiều quả. Thương Vũ áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh nắng chan hòa chiếu xuống, khắp nơi đều vàng rực rỡ.

“Trước đây nhà em cũng có vườn cây ăn quả như thế này.” Thương Vũ đột nhiên lẩm bẩm.

Yến Quy liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Thương Vũ tiếp tục lẩm bẩm: “Trước đây khi mẹ em còn sống, mỗi dịp hè đều đưa em về quê. Quê có một vườn cam, đến mùa cam chín, mọi người sẽ cùng nhau hái cam.”

Gia đình Thương Vũ vốn không khá giả. Sau khi bà ngoại và mẹ cô mất, chỉ còn dì và dượng sống ở quê. Dì lại sức khỏe yếu, không đủ sức chăm sóc vườn cam, nên nó dần dần bị bỏ hoang.

Yến Quy suy nghĩ một chút, tiếp lời: “Nhà anh có một vườn nho.”

Tại Thanh Thành, nhà họ Yến sở hữu một trang trại rượu vang cùng thương hiệu riêng. Tuy sản lượng không nhiều, nhưng chất lượng tuyệt hảo, vang danh trong giới sành rượu.

“Thật sao? Vậy sau này mình…” Mắt Thương Vũ sáng rực, buột miệng nói rồi chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng chữa lại, “Ý em là, sau này nếu công ty tổ chức hoạt động gì, kiểu team building chẳng hạn, có thể đến đó hái nho, học làm rượu.”

“Trang trại rượu vang tư nhân, không mở cửa cho khách tham quan.”

“Ồ, cũng đúng.” Thương Vũ cười cười, thầm than thở mình không biết nói thì đừng nói.

Trang trại rượu vang nhà họ Yến nếu tổ chức sự kiện thì chắc chỉ dành cho giới thượng lưu, làm gì đến lượt công ty cô tổ chức team building.

Hồi bé, có lần Thương Vũ theo bố đến dự một buổi tiệc rượu. Chẳng mấy hứng thú với tiệc tùng, cô bé chạy loanh quanh trong khuôn viên rộng lớn rồi tình cờ phát hiện một bể cá xinh xắn nằm trong một căn phòng đặc biệt.

Trong bể cá có rất nhiều cá bơi lội đủ màu sắc, cô áp mặt vào kính nhìn không chớp mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm vào kính, có con cá nhỏ tò mò bơi đến, lắc lư theo ngón tay của cô.

Mải mê ngắm cá, cô bé quên cả thời gian. Nghe tiếng bước chân lại gần, nhớ lời bố dặn không được chạy lung tung, không được tùy tiện động vào đồ của người khác, cô vội vàng chuồn ra ngoài bằng một cánh cửa khác.

Ở góc cua, cô ngoái đầu nhìn lại, cuối hành lang có một cậu bé đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu.

Cậu bé đứng im không nhúc nhích, hai tay đút túi, lặng lẽ nhìn cô.

Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ hành lang, bao phủ lấy cậu.

Đứng giữa ánh sáng, cậu như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, đôi mắt long lanh, trong veo như nước.

Từ đó về sau, Thương Vũ không còn tham gia bất kỳ buổi tiệc rượu nào nữa, mẹ cô bị bệnh nặng, rồi sau đó, nhà họ Thương cũng sa sút, không còn thiệp mời nào được gửi đến nhà họ Thương nữa.

Thương Vũ cứ tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng Yến Quy lại nói tiếp: “Nếu em muốn, anh có thể đưa em đi.”

“Thật sao?”

“Tháng sau phải đến Thanh Thành gặp một nhà cung cấp vật liệu, em còn nhớ công ty gỗ Thanh Thành chứ?”

Sâm Mộc hành động rất dứt khoát, quyết định đổi nhà cung cấp vật liệu ngay lập tức. Hoàn Vũ bị điều chuyển khỏi dây chuyền hợp tác với KORIS, và sếp trực tiếp đã giới thiệu công ty gỗ Thanh Thành.

“Nhớ chứ.” Thương Vũ phản ứng lại, “Ồ… Là sẽ tổ chức tiệc rượu ở trang trại sao?”

Yến Quy sững người một giây, dời mắt sang một bên, cười khẽ một tiếng rất ngắn.

Thương Vũ nhíu mày: “…Sao vậy?”

Yến Quy lười biếng giải thích: “Không phải đã nói rồi sao, trang trại rượu vang tư nhân, không mở cửa cho khách tham quan. Anh sẽ đưa em đi chơi riêng.”

Thương Vũ “Ồ” một tiếng, ngẩn người ra một giây, rồi lại kéo dài giọng “Ồ–” một tiếng.

“Như vậy có được không?”

“Tại sao lại không được.”

Thương Vũ do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được, chỉ là, với mối quan hệ của chúng ta, cảm thấy việc đưa em đến trang trại rượu vang riêng của nhà anh, là điều khoản ngoài hợp đồng, nói cách khác, thực ra không cần thiết.”

Thương Vũ cũng không muốn làm kẻ phá đám, nhưng cô quá hiểu rõ, trong mối quan hệ này, cả hai người đều phải tỉnh táo. Cô cũng thích đọc tiểu thuyết, đã đọc không ít tiểu thuyết cưới trước yêu sau, sợ nhất là hai người sống chung một mái nhà dễ nảy sinh tình cảm không nên có, đến lúc hết hạn hợp đồng lại khó chia tay, tự chuốc lấy phiền phức.

Khác với mô-típ quen thuộc trong tiểu thuyết ngôn tình, nơi nữ chính mang thai bỏ trốn và tổng tài bá đạo hối hận, Yến Quy lại là một tổng tài ôn nhu nho nhã. Chính vì vậy, Thương Vũ hy vọng công việc lần này sẽ có một cái kết êm đẹp.

Thương Vũ luôn tuân thủ nguyên tắc không để tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công việc, bởi cô tin rằng điều đó sẽ làm sai lệch phán đoán và hiệu quả làm việc của mình.

Ký hợp đồng đóng vai vợ của Yến Quy cũng chỉ là một công việc. Mà đã là công việc thì Thương Vũ vẫn sẽ tuân thủ nguyên tắc không để tình cảm xen lẫn.

Mặc dù Yến Quy cũng là bạn học cấp ba của cô… Nhưng, Thương Vũ tự thấy mình có ý thức về ranh giới mạnh mẽ như vậy, tạm thời vẫn chưa thân thiết đến mức có thể đến trang trại rượu vang riêng của người ta.

Vừa dứt lời, Yến Quy quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Thương Vũ không thể nào định nghĩa được chính xác ý nghĩa trong cái nhìn đó, nhưng cô nhận ra sự nghi hoặc, ngạc nhiên, và cả một chút bất mãn thoáng qua.

Yến Quy lạnh mặt lái xe xuống đường cao tốc, chạy vào một đường hầm, ánh đèn vàng ấm áp trong đường hầm lướt qua xe, chiếu lên khuôn mặt Yến Quy lúc sáng lúc tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đường nét anh tuấn, đôi môi mím chặt.

Cả hai người đều im lặng không nói.

Ra khỏi đường hầm, ánh nắng chan hòa lại chiếu xuống, Thương Vũ theo bản năng nheo mắt lại.

“Nếu em nói sai điều gì khiến anh tức giận, anh có thể nói thẳng với em.” Thương Vũ thành thật nói, “Em là người khá chậm tiêu.”

“Quả thật.” Yến Quy tiếp lời ngay, không để khoảng trống.

Thương Vũ nhất thời cứng họng.

Hai người nhìn nhau một giây, đáy mắt Yến Quy hiện lên một tia bất lực.

“Em có thể hiểu là phúc lợi của nhân viên.”

“Phúc lợi của nhân viên KORIS?” Thương Vũ ngây thơ hỏi.

“Phúc lợi của nhân viên hợp đồng với tư cách là vợ anh.”

Thương Vũ suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.

Sau đó, suốt dọc đường, Yến Quy đều có chút u ám, mặc dù vẫn trả lời qua loa những lời lẩm bẩm của Thương Vũ, nhưng rõ ràng tâm trạng không tốt, Thương Vũ cũng rất biết điều không tìm anh nói chuyện nữa.

Tình huống này dù sao cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, lần trước sau đám cưới, anh chẳng phải cũng như vậy sao?

Một bộ dạng không mấy vui vẻ.

Thương Vũ bỗng thoáng nghĩ, liệu cả hai có phải đều thuộc tuýp người “đơn giản” mà “thiếu tế nhị” hay không.

Anh không vui, còn cô không biết tại sao anh không vui.

Nếu anh ta không muốn nói thì cứ để anh ta tự nói ra. Là một nhân viên tốt, Thương Vũ sẽ không cố gắng dò xét suy nghĩ của sếp.

Cho đến khi xe chạy vào khuôn viên nhà họ Yến, Thương Vũ vẫn còn miên man suy nghĩ, tự trấn an bản thân.

Ông nội Yến đang tỉa cây trong vườn. Thấy Thương Vũ từ xa, ông nở nụ cười hiền hậu. Thương Vũ rất quý ông, liền chạy đến, ngọt ngào chào: “Cháu chào ông ạ.”

Đằng sau cô là Yến Quy với sắc mặt không mấy tươi tỉnh, chỉ gật đầu nhẹ với ông nội.

Ông nội Yến đã quen với khuôn mặt lạnh lùng như tiền của anh, khoác tay Thương Vũ thân thiết đi vào nhà.

“Không phải sức khỏe của ông không tốt sao, sao còn ra ngoài cắt tỉa.” Thương Vũ vừa nói vừa quan sát kỹ sắc mặt của ông.

So với lần gặp trước, tinh thần của ông đã tốt hơn rất nhiều, ánh nắng chiếu lên mái tóc bạc trắng của ông, phủ lên toàn thân ông một tầng ánh sáng ấm áp. Vừa làm việc xong, người ông hơi đổ mồ hôi, dù bước đi vẫn hơi run rẩy nhưng ông nhất quyết không để người giúp việc đến đỡ.

Người giúp việc đứng cách đó vài bước, luôn trong tư thế sẵn sàng hỗ trợ.

“Nằm mãi trên giường cũng không được.” Ông cười hiền hậu, “Nằm lâu sinh bệnh, không khỏi được.”

Thương Vũ đáp lại: “Vâng ạ, ông nói chí phải. Hôm nay thấy ông khỏe mạnh, cháu cũng mừng.”

Ông nội trước đó từng bị bác sĩ chẩn đoán nguy kịch, nhưng nhờ được cấp cứu kịp thời nên dần hồi phục. Kể từ sau đám cưới của Yến Quy và Thương Vũ, sức khỏe của ông ngày càng tiến triển tốt. Mọi người trong nhà đều tin rằng đó là nhờ hỷ sự đã xua tan bệnh tật cho ông.

Ông vỗ vỗ mu bàn tay Thương Vũ: “Nếu cháu thường xuyên đến thăm ông, ông sẽ khỏe nhanh hơn.”

Nhà có người già như có một kho báu. Thấy ông làm nũng đáng yêu như vậy, Thương Vũ chỉ biết mỉm cười chiều theo.

Thường xuyên đến thăm ông sao? Không biết Yến Quy sẽ nghĩ thế nào.

Cô ngẩng đầu nhìn Yến Quy, Yến Quy rót một cốc nước đưa cho cô, ôn hòa tiếp lời: “Đúng vậy, nếu Tiểu Vũ không bận việc, cuối tuần con sẽ đưa cô ấy về thăm ông.”

Lời nói của Yến Quy như một liều thuốc an thần cho cả ông nội và Thương Vũ.

Ông nội mới khỏi bệnh nặng, sức khỏe vẫn còn rất yếu, đi được vài bước, ông đã phải ngồi xuống xe lăn, để Thương Vũ đẩy ông.

“Tiểu Vũ lần đầu đến đây phải không, nào, cháu đẩy ông, để ông dẫn cháu đi tham quan.”

Thương Vũ nghe vậy mừng rỡ, vui vẻ đẩy ông đi dạo.

Gạt bỏ tính chất giả dối của cuộc hôn nhân hợp đồng này sang một bên, ít nhất thì việc cô bầu bạn, trò chuyện với ông nội Yến là xuất phát từ tấm lòng. Từ ngày ông cô qua đời, mẹ cũng không còn nữa, cô đã lâu lắm rồi không được tận hưởng tình cảm yêu thương từ người lớn tuổi.

Khiến cô chợt có cảm giác “như được sưởi ấm trong chốc lát”.

Yến Hồi ôm một bình hoa đi vào, đặt vững vàng trên bàn ăn, lúc này mới ngẩng đầu lên, chú ý đến em trai mình từ lúc vào đã cứ đứng im bên bàn, như một bức tượng, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.

Theo hướng nhìn của anh ta, là Thương Vũ đang đẩy xe lăn cho ông nội.

Hôm nay cô ăn mặc giản dị mà tinh tế. Chiếc áo lụa trắng ngắn tay thêu hoa xanh kết hợp với chân váy xếp ly dài chấm gót màu xanh đậm. Mái tóc xoăn nhẹ buông hờ bên vai, để lộ đôi khuyên tai lông vũ xinh xắn. Tay cô đặt nhẹ lên xe lăn, lộ ra chiếc vòng ngọc bích thanh nhã trên cổ tay.

Sáng nay, khi vừa thấy cô bước ra khỏi nhà, Yến Quy đã hơi bất ngờ. Cô hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày trong những chiếc áo phông, quần jeans hay váy hoa. Đặc biệt là chiếc vòng tay, bởi cô vốn không có thói quen đeo trang sức như vậy.

Cứ như thể cô đang cố tình ăn vận theo sở thích của người lớn tuổi.

“Hồi hồn đi, Yến Tiểu Quy.” Yến Hồi cười khẩy gọi anh một tiếng.

Yến Quy liếc anh trai một cái trách móc.

Yến Hồi chỉ cằm về phía Thương Vũ: “Không ngờ, em dâu và ông nội lại thân thiết như vậy.”

Yến Quy không phủ nhận cũng không khẳng định, anh đột nhiên cảm thấy hơi bực bội, theo bản năng sờ túi quần.

Yến Hồi thấy vậy, xua tay: “Muốn hút thì ra ngoài hút, đừng hút ở đây.”

Vợ sắp sinh, Yến Hồi không muốn cô phải ngửi khói thuốc của em trai, ngay cả bình hoa cũng là do anh tự tay hái ngoài vườn vào cắm, chỉ vì vợ anh thích.

Yến Quy lục khắp túi quần, mới nhớ ra mình căn bản không mang theo thuốc.

“…Cai rồi.”

“Thật sự cai rồi à? Lần trước cậu nói cai, tôi cứ tưởng cậu đùa.” Yến Hồi nhướng mày. “Tôi nhớ hồi cậu tốt nghiệp cấp ba thất tình, bắt đầu tập tành hút thuốc, ai nói cũng không nghe. Bao nhiêu năm rồi, vậy mà kết hôn xong lại thay đổi hẳn tính nết thế này?”

Trong đầu Yến Quy lóe lên hình ảnh đêm hôm đó đưa Thương Vũ về nhà, cô vén tóc một cái rất tùy ý nói câu “tóc toàn mùi thuốc lá”.

“Vợ emkhông thích mùi thuốc lá.” Yến Quy hai tay đút túi, giọng nói lười biếng tùy ý.

“Ồ ồ ồ, bắt đầu làm nô lệ cho vợ rồi? Đừng nói với tôi, cũng là vì vợ cậu thích con cá đó, cậu mới tặng cho cô ấy.”

Yến Quy lười giải thích, lạnh nhạt đáp một câu: “Ừ, đúng vậy, chỉ là một con cá thôi mà.”

Căn bản không chỉ là một con cá.

Yến Hồi nhớ em trai mình từ nhỏ đã thích nuôi cá nhiệt đới, đặt tên cho từng con, thuộc lòng cả thói quen sinh hoạt và ăn uống của chúng. Cậu em ngày thường ít nói, trầm tính, đôi khi còn bị anh bắt gặp đang đứng một mình trước bể cá, tủm tỉm cười và lẩm bẩm gì đó.

Lúc đó Yến Hồi tưởng anh ta đang tự lẩm bẩm, sau này lén nghe kỹ, mới biết là đang nói chuyện với đàn cá cưng của mình.

Còn cá có hiểu được lời anh ta nói hay không, lại là chuyện khác.

Yến Hồi nhìn khuôn mặt giống hệt mình của em trai, lại là vẻ mặt vênh váo đó, không nhịn được cười cong mắt, chậm rãi nói:

“Vậy vợ cậu có biết, con cá đó ban đầu tên là Tiểu Vũ không?”

Anh đoán chắc chắn cô không biết.

Bởi vì anh nhận thấy em trai mình đang gượng gạo thấy rõ, vành tai còn hơi ửng đỏ.

Editor: Team Kites

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN